Chương 405

Sau khi giải quyết xong trận chiến, bảy tu sĩ còn lại lập tức rời đi ngay tức khắc. Phương Thiên Nhai hiểu rõ, bảy người kia kiêng kỵ hắn cùng Vũ Hạo nên mới bỏ chạy nhanh như vậy.

Tháp linh thấy bảy người rời đi, lập tức bay tới nhặt chín thi thể tu sĩ dưới đất mang về, trực tiếp ném vào bản thể Hắc Thiết tháp của mình, định lưu lại làm khẩu lương.

Phương Thiên Nhai thấy tháp linh bay về, đưa cho hắn chín chiếc nhẫn không gian của chín người kia, hắn lập tức thu lại nhẫn không gian, sau đó thu hồi tháp linh cùng Thiên Dương Diễm. Lâm Vũ Hạo cũng thu hồi thú hỏa và cơ giới thú của mình. Phu phu hai người đem thi thể một ít Tiễn Trư và Hắc Vũ Ưng dưới đất thu sạch, dọn dẹp chiến trường xong xuôi rồi rời khỏi nơi này.

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo phu phu hai người chưa đi được bao xa thì bị một gã hắc bào tu sĩ chặn đường. Người này là bát cấp tu sĩ, đồng thời cũng là bát cấp hồn sủng sư, thuộc song tu giả, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo bị buộc phải dừng bước. Phương Thiên Nhai nhìn đối phương, hỏi: "Tiền bối, có việc gì chăng?"

Hắc bào tu sĩ nhìn Phương Thiên Nhai, nói: "Giao ra dị hỏa cùng tiên khí, nếu không, các ngươi đừng hòng còn sống rời khỏi đây."

Phương Thiên Nhai nghe vậy không khỏi nhíu mày. "Giao ra? Tiền bối, ngài nói vậy thật kỳ quái! Người không biết còn tưởng chúng ta trộm đồ của ngài ấy chứ? Ngài đường đường chặn đường cướp bóc, có cần nói năng lý trực khí tráng đến thế không?"

Hắc bào tu sĩ nghe vậy nổi cơn tam bành. "Ngươi to gan, cái đồ hoàng khẩu tiểu nhi kia, ngươi..."

Lời hắn còn chưa dứt đã bị Lâm Vũ Hạo trực tiếp thu vào trận pháp bàn. Lâm Vũ Hạo nhìn trận pháp bàn trong tay, mặt đầy khinh bỉ. Một tên cường đạo chặn đường cướp của mà cũng có thể nói năng đại nghĩa lẫm nhiên, lý trực khí tráng đến thế, thật không biết xấu hổ.

Phương Thiên Nhai liếc nhìn trận pháp bàn một cái, nói: "Hy vọng ngươi có một hảo phụ thân." Bát cấp trận pháp bàn, nếu không phải tu nhị đại thì làm sao lấy ra được.

Thu tên bát cấp tu sĩ kia xong, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo phu phu liền cùng nhau rời đi.

Hai người vừa đi khỏi, rất nhiều hồn sủng sư lập tức chạy ra, phần lớn đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn theo bóng lưng phu phu hai người. Một số khác thì thì thầm bàn tán.

"Hai vị đạo hữu này là ai vậy? Thật quá lợi hại!"

"Đúng thế, hai vị này quả thực là thần nhân! Dám giết cả trưởng lão Thanh Vân tông!"

"Người kia là trưởng lão Thanh Vân tông sao?"

"Đúng a, đó chính là Ngũ trưởng lão của Thanh Vân tông!"

"Ta nghe nói Ngũ trưởng lão Thanh Vân tông tên là Trịnh Vinh, là song tu giả, linh thuật thực lực bát cấp hậu kỳ, hồn sủng cũng là bát cấp hậu kỳ. Nghe đồn người này là một dược tề sư cực kỳ hung mãnh! Không chỉ dược tề thuật cùng y thuật lợi hại, thể thuật và võ kỹ cũng rất mạnh."

"Lợi hại thì đã sao, bị thu vào bát cấp trận pháp bàn, chẳng phải vẫn phải chết?"

"Đúng thế."

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo nghe được lời bàn tán của đám hồn sủng sư kia, hai người nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt khác thường.

Lâm Vũ Hạo truyền âm nói: "Thiên Nhai, tên kia là trưởng lão Thanh Vân tông."

Phương Thiên Nhai truyền âm đáp: "Vậy chẳng phải tốt sao, hắn không có hậu trường, ra không nổi nữa rồi."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy sắc mặt ngưng trọng. "Nhưng giết hắn, ta sợ Thanh Vân tông sẽ tìm chúng ta báo thù!"

Phương Thiên Nhai không để ý lắm, nói: "Nợ nhiều không lo, Thanh Vân tông chúng ta đã đắc tội từ lâu, cũng chẳng ngại thêm vài lần nữa."

Lâm Vũ Hạo nghe xong chỉ im lặng. Quả thật, bọn họ đến được Thương Mang tinh cầu này là nhờ Thanh Vân tông chiêu thu, thế nhưng bọn họ không thể trở thành đệ tử Thanh Vân tông mà chỉ làm khoáng công của tông môn, sau đó lại trộm đào bốn ngọn hồn thạch sơn rồi bỏ trốn. Cho nên từ đầu họ đã đắc tội Thanh Vân tông rồi, cũng chẳng ngại thêm một lần nữa.

Sau khi tìm được Linh Huyền quả, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo dần dần tìm được không ít linh thảo, chỉ là không có thêm linh quả nào khác. Cái không gian Viễn Cổ tùng lâm này chỉ mở ra nửa năm, thời gian vừa đến liền đóng lại.

Lúc Phương Thiên Nhai bọn họ tiến vào có một ngàn người, lúc bị truyền tống ra chỉ còn lại hơn ba trăm. Nửa năm qua đã tổn thất gần bảy trăm người, số lượng tổn thất cũng không hề ít.

Lần này không gian chi môn không biến mất, cũng không có ai truy sát hơn ba trăm người bọn họ. Sau khi rời khỏi không gian, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo lập tức rời khỏi Tam Thập Lục hào vị tri khu vực, trở về tiểu trấn.

Phương Thiên Nhai ở tại trấn tử thuê một tòa độc môn độc viện, Lâm Vũ Hạo vẫn ở trong Linh Sơn không gian. Ban ngày Phương Thiên Nhai sẽ ra ngoài bán những thứ không dùng tới, mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn. Buổi tối thì trực tiếp vào Linh Sơn không gian, cùng Lâm Vũ Hạo dùng bữa tối, cùng tu luyện. Hai người vẫn ở trong động phủ Tam hào Linh Sơn. Thiên Dương Diễm thì ngủ ở động phủ Nhất hào sơn, tháp linh thì luôn ở trong động phủ Nhị hào sơn.

Sau bữa tối, Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo cùng nhau sắp xếp lại đồ vật trong tay. Lần này vào Viễn Cổ tùng lâm không gian, thu hoạch không tệ. Hai người lấy được rất nhiều linh thảo. Lâm Vũ Hạo đem một ít linh thảo tạm thời không dùng tới di thực lên Nhị hào sơn, những thứ dùng được thì luyện chế thành dược tề.

Phương Thiên Nhai sắp xếp lại chiến lợi phẩm trong tay, từ nhẫn không gian của chín tu sĩ kia lại tìm được thêm ba quả Linh Huyền quả. "Không tệ, hiện tại chúng ta đã có bảy quả Linh Huyền quả."

Lâm Vũ Hạo nói: "Linh Huyền quả này một tu sĩ chỉ có thể dùng một lần, kỳ thực chúng ta có hai quả là đủ rồi. Bất quá phải đợi đến khi chúng ta đạt thất cấp trung kỳ đại viên mãn mới có thể dùng, như vậy mới thuận lợi tấn giai thất cấp hậu kỳ."

Phương Thiên Nhai nghĩ một lát, nói: "Lão Ngũ cùng tức phụ của hắn đều là thất cấp hậu kỳ thực lực, hay là cho bọn họ hai quả?"

Lâm Vũ Hạo nghe vậy khẽ gật đầu. "Cũng được, trước đây Thiên Khải và Nguyệt Nguyệt đem một nửa lá trà Minh Ngộ trà cho chúng ta, lần này chúng ta cũng chia cho bọn họ hai quả đi!"

Phương Thiên Nhai nói: "Ta lát nữa nhắn tin, bảo bọn họ qua lấy."

Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Hảo."

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo tiếp tục sắp xếp đồ vật trong tay, những thứ không dùng tới thì đốt hết, thứ dùng được thì chia ra làm hai loại: tự mình dùng và cần bán đi. Sắp xếp xong đồ của chín tu sĩ cùng sáu tên luyện độc sư, Phương Thiên Nhai lại lấy nhẫn không gian của vị Ngũ trưởng lão kia ra, tiếp tục sắp xếp.

Vị Ngũ trưởng lão kia bị nhốt trong trận pháp bàn hai tháng, đến hôm qua mới vẫn lạc. Phải nói lão gia hỏa này mạng rất cứng, muốn giết hắn quả thực không dễ.

Lâm Vũ Hạo không nhịn được nhướng mày. "Lão gia hỏa này còn rất giàu có. Có mười hai ức hồn thạch, năm ức linh thạch."

Phương Thiên Nhai nói: "Dù sao cũng là nhất tông trưởng lão, sống lâu như vậy đương nhiên giàu có. Pháp khí của hắn cũng không ít, có tám món bát cấp pháp khí."

Lâm Vũ Hạo xem thêm một phen, nói: "Đan dược cùng dược tề cũng không ít, bất quá đều là bát cấp. Dược tài thì rất nhiều, có một ít là thất cấp, chúng ta dùng được."

Phương Thiên Nhai nhìn một chút, nói: "Thu lại hết đi! Bát cấp đan dược cùng dược tề, lưu lại sau này chúng ta dùng."

"Hảo!"

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo cẩn thận sắp xếp một phen, đem những thứ không dùng tới đốt sạch.

Lâm Vũ Hạo nói: "Lần trước đi Tam Thập Lục hào vị tri khu vực, chúng ta giết Triệu gia tam huynh đệ cùng nhi tử của vị trưởng lão kia, bốn người mỗi người một cái bát cấp hồn hoàn."

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Ngươi cứ giữ lấy! Trước đây pháp khí của những người đó đều bị ta nung chảy hết rồi. Linh phù cùng dược tề cũng đã bán sạch. Đợt chiến lợi phẩm này, ta cũng sẽ từ từ bán dần."

Lâm Vũ Hạo nghĩ một chút, nói: "Pháp khí tốt nhất đừng bán, tránh rước lấy phiền phức."

Phương Thiên Nhai biểu thị đồng ý. "Ừ, pháp khí không bán, đều giữ lại. Lục cấp pháp khí thì nung chảy làm thám lộ tiểu hồ điệp, thất cấp pháp khí lưu lại cho chúng ta chắn lôi kiếp dùng."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy liên tục gật đầu. "Hảo."

......

Đường Thiên Khải cùng Tôn Nguyệt Nguyệt phu thê hai người tới rất nhanh, chỉ mười ngày đã đến nhà Phương Thiên Nhai. Hai người mượn bát cấp phi hành pháp khí của đại ca Tôn Trác nên mới đến nhanh như vậy.

Phương Thiên Nhai đem hai người vào Linh Sơn không gian, bốn người ngồi trong động phủ cùng nhau phẩm trà trò chuyện.

Phương Thiên Nhai nhìn đệ đệ một phen, hài lòng liên tục gật đầu. "Không tệ, hồn thánh thất tinh thực lực đã đạt đại viên mãn, bước tiếp theo chính là hồn thánh cửu tinh rồi."

Đường Thiên Khải gật đầu. "Đúng vậy, ta và Nguyệt Nguyệt hồn thánh thất tinh thực lực đã đạt đại viên mãn. Chúng ta định chuẩn bị một chút rồi đi Hồn Quật."

Phương Thiên Nhai nói: "Đừng vội vàng, hảo hảo chuẩn bị rồi hãy đi Hồn Quật."

Lâm Vũ Hạo cũng nói: "Đúng vậy, mới có hơn sáu năm, còn chưa tới bảy năm đâu? Ta và tứ ca ngươi từ hồn thánh lục tinh đến hồn thánh thất tinh đại viên mãn, chúng ta mất tới bảy năm thời gian. Trước đây hồn sủng tấn giai hồn thánh lục tinh, chúng ở trong không gian củng cố thực lực ba mươi năm. Sau khi tấn giai hồn thánh thất tinh, lại củng cố bốn mươi năm nữa."

Đường Thiên Khải gật đầu. "Ừ, tứ tẩu, ta biết rồi. Ta và Nguyệt Nguyệt sẽ hảo hảo chuẩn bị."

Tôn Nguyệt Nguyệt nói: "Tứ tẩu, người đừng lo, ta và Thiên Khải sẽ không gấp gáp đi Hồn Quật đâu. Chúng ta còn phải chuẩn bị hai năm nữa, chuẩn bị tốt rồi mới đi."

Kỳ thực hiện tại Đường Thiên Khải và Tôn Nguyệt Nguyệt chủ yếu thiếu hồn thạch, cho nên còn cần chuẩn bị thêm, đợi hồn thạch đủ rồi mới bế quan. Bất quá việc đi Hồn Quật cũng không nên quá nóng vội, cho nên bọn họ cũng không gấp.

Phương Thiên Nhai nhìn đệ đệ một cái, nói: "Hồn sủng của ta và tẩu tử ngươi, Bàn Bàn cùng Sâm Bảo đều đang bế quan. Lần này Bàn Bàn và Sâm Bảo muốn tấn giai thất cấp, cho nên hồn thạch trong nhà đều cho chúng nó hết rồi. Hồn thạch ta cũng không giúp được ngươi gì."

Đường Thiên Khải lập tức lắc đầu. "Tứ ca, huynh nói gì vậy? Hồn thạch để ta và tức phụ tấn giai, chúng ta tự lo là được, đâu cần hồn thạch của huynh?"

Phương Thiên Nhai nghĩ một chút, lấy ra hai quả Linh Huyền quả cùng một bình trung phẩm hồn cao, nói: "Linh Huyền quả này là ta và tẩu tử ngươi ở Tam Thập Lục hào vị tri khu vực lấy được, ngươi và Nguyệt Nguyệt mỗi người một quả. Đợi các ngươi thất cấp hậu kỳ đại viên mãn rồi hãy phục dụng, có thể trợ giúp các ngươi tấn giai thất cấp đỉnh phong. Còn hộp hồn cao này là trung phẩm hồn cao, thuộc lục cấp linh bảo, là của Lục Phong. Ta cũng không dùng tới, cho ngươi vậy. Ngươi mang về tự dùng cũng được, bán đi cũng được. Hồn cao loại này khá phổ biến, dù ngươi bán đi cũng không bị Lục gia nghi ngờ."

Đường Thiên Khải nhìn tứ ca một cái, nói: "Tứ ca, Linh Huyền quả ta nhận. Bất quá hồn cao này huynh vẫn giữ lại đi! Ta cùng Nguyệt Nguyệt định đi Hồn Quật, cũng không dùng tới hồn cao này."

"Cầm đi, bán đi cũng được mấy ngàn vạn hồn thạch đấy."

"Tứ ca..."

Tôn Nguyệt Nguyệt cũng vội nói: "Tứ ca, ngài cùng tứ tẩu đã giúp chúng ta lấy được Linh Huyền quả loại linh quả này, chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi. Sao còn có thể nhận linh bảo của hai người được? Hồn cao này hai người giữ lại đi!"

Lâm Vũ Hạo nói: "Thiên Khải, Nguyệt Nguyệt, đã là Thiên Nhai cho các ngươi thì cứ nhận lấy đi! Còn cái này, là lá trà Minh Ngộ trà, các ngươi cũng nhận lấy. Mang về cất kỹ, lưu lại lúc tấn giai thì uống."

Tôn Nguyệt Nguyệt nghe vậy không khỏi trợn tròn mắt. "Lá trà? Sao nhanh như vậy đã có trà rồi?"

Phương Thiên Nhai cười. "Đó là đương nhiên, Vũ Hạo cùng Sâm Bảo vẫn luôn thúc dục trà thụ thành thục, cho nên trà ra khá nhanh."

Tôn Nguyệt Nguyệt liên tục gật đầu, mặt đầy cảm kích nhìn Lâm Vũ Hạo. "Tứ tẩu, khổ cho người rồi."

Lâm Vũ Hạo cười cười không để ý. "Đều là người một nhà, không cần khách khí."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro