Chương 496

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo trở lại Thạch Lâm rồi, hai người liền cùng nhau rời khỏi khu vực chưa biết số bốn mươi chín.

Trên phi hành pháp khí, đích đến mà Phương Thiên Nhai định sẵn là một hòn đảo hoang ngoài Nam Hải.

Lâm Vũ Hạo nhìn nam nhân của mình, hỏi: "Ngươi định đến đảo hoang bế quan sao?"

Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Lần này, chủ tớ chúng ta bốn người có thể cùng bế quan một thể. Để Tháp Linh cùng Dương Dương vì chúng ta hộ pháp là được."

Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Cũng tốt, thực lực của Bàn Bàn và Sâm Bảo cũng đã đạt Hồn Tông thất tinh đại viên mãn, cũng nên bế quan, vậy thì cùng đi!"

Bàn Bàn lập tức bay ra, hỏi: "Chủ nhân, hồn thạch để ta và Sâm Bảo tấn giai có đủ không?"

Phương Thiên Nhai nói: "Đừng lo, ta lập tức liên lạc Khúc Thành cùng Đông Phương Vũ, trước bán cho bọn họ một lô hàng."

Bàn Bàn nghe vậy liên tục gật đầu. "Hảo a!"

Tháp Linh nói: "Chủ nhân, lúc ở không gian ma pháp bổng vì sao ngài không khế ước một cây ma pháp bổng? Ngài có thể khế ước ma pháp bổng trước, rồi lại bán đi a!"

Phương Thiên Nhai lắc đầu. "Làm người chớ nên tham lam quá mức. Ta đã được cơ duyên nghịch thiên như Hỏa Vân Thạch, không thể lại tham lam cơ duyên khác. Vị diện này là vị diện của phụ thân ta, ta không thể đem hết đồ tốt của vị diện này vơ vét sạch sẽ."

Tháp Linh trợn trắng mắt. "Ngươi lúc nào cũng một đống đạo lý."

Lâm Vũ Hạo nghi hoặc nhìn Phương Thiên Nhai, hỏi: "Thiên Nhai, vị diện là gì vậy?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Cửu cửu bát thập nhất cái tinh cầu tạo thành một tinh hệ, một tinh hệ cũng gọi là một vị diện. Vị diện chúng ta đang ở gọi là Ngũ Hành vị diện. Chủ thần của vị diện chính là phụ thân ta – Ngũ Hành Chi Thần."

Lâm Vũ Hạo bừng tỉnh hiểu ra. "Thì ra tinh cầu chúng ta đang ở là do phụ thân quản lý."

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng vậy. Năm huynh đệ chúng ta hạ phàm lịch luyện, kỳ thực chính là lịch luyện trong vị diện của phụ thân. Bởi vì mỗi vị thượng thần đều có vị diện riêng của mình. Nếu không được người ta cho phép, ngươi tuyệt đối không thể đến vị diện của người ta. Cho nên chúng ta muốn lịch luyện, cũng chỉ có thể lịch luyện trong vị diện nhà mình."

Lâm Vũ Hạo hiểu ra. "Thì ra là vậy! Thế nếu đi đến vị diện của thần khác thì sẽ ra sao?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Nếu ngươi không xin phép trước mà tự tiện chạy đến vị diện của người ta, người ta sẽ coi ngươi là ngoại vực thiên ma, là kẻ cướp đoạt nguyên năng vị diện. Mà những kẻ cướp đoạt như vậy thường không có kết cục tốt đẹp, thông thường đều bị diệt sát."

Lâm Vũ Hạo khẽ gật đầu. "Nếu cố ý đến vị diện người ta cướp đoạt thì quả thật không thể tha thứ. Nhưng có trường hợp đặc biệt không? Ví như tình huống xuyên không của ngươi ấy?"

Phương Thiên Nhai rất nghiêm túc nói: "Sẽ không có. Giữa vị diện và vị diện đều có màn bảo hộ. Không thể xảy ra chuyện vô tình lưu lạc sang vị diện khác. Chỉ có thể là cố ý chạy sang vị diện người ta cướp đoạt. Còn chuyện xuyên không cũng không thể vượt qua vị diện, chỉ có thể xuyên trong cùng một vị diện mà thôi."

Lâm Vũ Hạo nhìn bạn lữ vẻ mặt chắc chắn, liền hiểu ra. "Thì ra là như vậy."

Phương Thiên Nhai mỉm cười nắm tay Lâm Vũ Hạo, nói: "Đừng vội, những chuyện này sau này ta sẽ từ từ dạy ngươi. Đợi chúng ta thành thần rồi, phụ thân sẽ để chúng ta làm tinh cầu chủ, quản lý một cái tinh cầu nào đó trong vị diện của người. Cho nên đến lúc đó, chúng ta phải học rất nhiều thứ."

Lâm Vũ Hạo ngẩn ra. "Cái gì? Quản lý một cái tinh cầu?"

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Ừ, sau khi chúng ta trở thành thượng thần thì có thể quản lý tinh cầu. Phụ thân nói, đợi năm huynh đệ chúng ta đều thành thượng thần, sẽ phân cho mỗi người một cái tinh cầu để chúng ta quản lý."

Lâm Vũ Hạo nhìn nam nhân của mình, ngây người thật lâu, hồi lâu mới hoàn hồn. "Ta... ta sợ là không làm nổi."

"Không sao, từ từ học, ta cũng chưa từng quản lý tinh cầu bao giờ."

Lâm Vũ Hạo lắc đầu. "Không, ngươi thì được. Ngươi nhất định làm được. Ngươi có năng lực đó, cũng có thiên phú quản lý."

Phương Thiên Nhai nghe tức phụ khen mình, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ. "Vì sự tin tưởng của ngươi, ta cũng sẽ dốc hết sức lực, làm một tinh cầu chủ đủ tư cách."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy liên tục gật đầu, khóe miệng cong lên nở nụ cười khích lệ. Hắn tin nam nhân của mình nhất định là giỏi nhất, nhất định có thể trở thành một vị tinh cầu chủ xuất sắc nhất.

Phương Thiên Nhai nhìn nụ cười rạng rỡ của tức phụ, tiến tới lén thơm một cái lên má đối phương.

Lâm Vũ Hạo liếc nhìn Bàn Bàn, Tháp Linh và Sâm Bảo ở bên cạnh, mặt không tự nhiên đỏ bừng. "Ngươi không phải định liên lạc Khúc Thành bọn họ sao?"

"Ồ!" Phương Thiên Nhai nói xong liền lấy truyền tin ngọc bội ra, bắt đầu liên lạc Khúc Thành và Đông Phương Vũ. Sau khi liên lạc được với hai người, Phương Thiên Nhai nói muốn nhờ họ giúp bán hàng, cả hai đều đáp ứng.

Cả nhà Phương Thiên Nhai rời khỏi phòng điều khiển, đi tới phòng khách. Phương Thiên Nhai lấy hộp giao dịch ra, đem thất cấp đan dược, trận pháp bàn và linh phù trên người đều bán cho hai người kia. Rất nhanh, hai người đã truyền tới cho Phương Thiên Nhai không ít hồn thạch.

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo tính toán hồn thạch trong tay, chia làm hai phần, đưa cho Bàn Bàn và Sâm Bảo.

Bàn Bàn hỏi: "Chủ nhân, tấm thẻ bài kia phải luyện hóa thế nào?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Bàn Bàn, hoàng kim ma pháp thẻ bài là cửu cấp pháp khí, ngươi không thể luyện hóa được. Ngươi chỉ cần hấp thu lực lượng bên trong thẻ bài là được. Lực lượng này gọi là ma pháp chi lực, cũng gọi là nguyên năng, là một loại lực lượng cực kỳ tinh thuần của viễn cổ. Ngươi phải tuần tự tiệm tiến, từ từ hấp thu, không được nóng vội, biết chưa?"

Bàn Bàn liên tục gật đầu. "Biết rồi, chủ nhân."

Sâm Bảo hỏi: "Chủ nhân phu, vậy ma pháp bổng của ta thì sao? Cũng là pháp khí à?"

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng, ma pháp bổng cũng là cửu cấp pháp khí. Cách dùng giống hoàng kim ma pháp thẻ bài, cũng là hấp thu nguyên năng bên trong, không thể trực tiếp luyện hóa."

"Ồ, hiểu rồi, chủ nhân phu."

Lâm Vũ Hạo nhìn Phương Thiên Nhai, hỏi: "Vậy thủy tinh cầu của ta cũng giống vậy?"

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đúng, cũng hấp thu nguyên năng như thế."

Lâm Vũ Hạo nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy sau này chúng ta có thể dùng ba món pháp khí này không?"

Phương Thiên Nhai gật đầu. "Đương nhiên có thể dùng. Bất quá chúng ta không phải ma pháp sư, không cách nào phát huy uy lực cực hạn của ba món pháp khí này. Kỳ thực đối với chúng ta mà nói, ba món này tác dụng không lớn, khá gân gà. Công dụng tốt nhất có lẽ chính là dùng để chắn lôi kiếp."

Lâm Vũ Hạo co rút khóe miệng. "Ba món cửu cấp pháp khí, dùng để chắn lôi kiếp thì có chút đáng tiếc!"

Phương Thiên Nhai trầm ngâm một lát, nói: "Nếu sau này hồn thạch cùng linh thạch không đủ dùng, cũng có thể mang đi bán. Những hồn sủng sư sở hữu thẻ bài hồn sủng, thủy tinh cầu hồn sủng và ma pháp bổng hồn sủng chắc chắn sẽ rất thích ba món cửu cấp pháp khí này, hơn nữa bọn họ cũng có thể đem pháp khí phát huy đến cực hạn."

Lâm Vũ Hạo suy nghĩ chốc lát. "Đây quả là chủ ý hay. Bất quá nếu muốn bán thì cũng phải đợi chúng ta tấn giai đến cửu cấp đã."

Phương Thiên Nhai rất đồng tình. "Ta cũng nghĩ vậy."

...

Dọc đường, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đi qua không ít trấn nhỏ và đại thành. Mỗi lần đến một nơi, họ lại bán đi một lô đồ không dùng đến, thuận tiện mua thêm chút lương thực. Lô hàng Phương Thiên Nhai bán cho Khúc Thành và Đông Phương Vũ đều là thất cấp, bát cấp trở lên. Còn lại trên người đều là ngũ cấp, lục cấp phẩm cấp thấp hơn, bán ở trấn nhỏ là hợp nhất.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo cũng không vội, vừa đi vừa bán, đem hết đồ không cần thiết trên người bán sạch, chuẩn bị đầy đủ đan dược cùng thức ăn cần thiết, cả nhà mới đi tới đảo hoang ngoài hải vực Nam Hải.

Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo chọn một hòn đảo khá hẻo lánh, Phương Thiên Nhai bố trí động phủ tại đây, để Tháp Linh và Thiên Dương Diễm hộ pháp cho bọn họ.

Tháp Linh bất đắc dĩ trợn trắng mắt, nói: "Ai, các ngươi mau mau xuất quan đi! Ta không thích ăn hải thú đâu."

Phương Thiên Nhai nhìn bộ dạng sinh vô khả luyến của Tháp Linh, không nhịn được buồn cười. "Hảo, biết rồi."

Lâm Vũ Hạo nói: "Tháp Linh, ngươi tiết kiệm một chút mà ăn, thức ăn chuẩn bị cho ngươi đủ rồi đấy."

Tháp Linh trợn mắt. "Được rồi! Được rồi! Mau đi bế quan hết đi!"

Phương Thiên Nhai liếc Tháp Linh một cái, nắm tay Lâm Vũ Hạo, cùng đi vào không gian tu luyện thất mười lần.

Vào trong tu luyện thất, Phương Thiên Nhai thả Bàn Bàn ra, Lâm Vũ Hạo thả Sâm Bảo.

Phương Thiên Nhai xoa xoa đầu hai hồn sủng. "Tu luyện cho tốt."

Bàn Bàn gật đầu. "Biết rồi, chủ nhân."

Sâm Bảo cũng nói: "Ta sẽ ngoan, chủ nhân phu."

Phương Thiên Nhai hài lòng gật đầu, vung tay lên, đem không gian chia làm đôi, phía bắc phân cho Bàn Bàn và Sâm Bảo, phía nam để lại cho hắn và Lâm Vũ Hạo.

Lâm Vũ Hạo thấy Bàn Bàn và Sâm Bảo biến mất, bất đắc dĩ nhìn Phương Thiên Nhai. "Không phải cùng bế quan sao? Ngươi chia không gian làm gì?"

"Ngươi nói xem?" Nói xong, Phương Thiên Nhai đem Lâm Vũ Hạo ôm vào trong ngực.

Lâm Vũ Hạo nhìn bạn lữ tiến sát lại, bất đắc dĩ cười. "Chúng ta là đến bế quan mà."

Phương Thiên Nhai nói: "Trước song tu, sau bế quan cũng không muộn."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy, yêu kiều trừng hắn một cái. "Ngươi a, suốt ngày chỉ nghĩ đến song tu."

Phương Thiên Nhai đối mặt với lời tố cáo của tức phụ, rất là bất đắc dĩ, nghiêm túc giải thích: "Không phải ta suốt ngày nghĩ song tu, mà là chúng ta thường xuyên có một đám người ở chung, muốn cùng ngươi song tu cũng không có điều kiện a. Chúng ta đã rất lâu chưa song tu rồi."

Lâm Vũ Hạo nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ lại ủy khuất của Phương Thiên Nhai, đưa tay vuốt ve gò má nam nhân, chủ động hôn một cái lên môi đối phương. "Ta biết, khoảng thời gian này vẫn luôn bận tìm cơ duyên, bận bán hàng, bận chuẩn bị bế quan, làm lạnh nhạt ngươi."

Phương Thiên Nhai cúi đầu hôn một cái lên môi tức phụ. "Cũng không cảm thấy bị ngươi lạnh nhạt. Mỗi ngày được nhìn thấy ngươi, ta đã rất vui rồi. Nếu mỗi ngày đều được ở riêng với ngươi, cùng ngươi song tu, ta sẽ càng vui hơn."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy khẽ hừ một tiếng. "Ngươi bây giờ ấy! Càng ngày càng biết nói lời ngon ngọt."

Phương Thiên Nhai nhìn nụ cười ngọt ngào của tức phụ, trên mặt cũng tràn đầy ý cười ôn nhu. "Như vậy không tốt sao? Người ta đều phải tiến bộ, năng lực học tập của ta mạnh hơn phàm nhân, tiến bộ tự nhiên cũng nhanh hơn phàm nhân."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy không nhịn được ngẩn ra, sau đó bật cười thành tiếng.

Phương Thiên Nhai thu lại nụ cười trên mặt, nghi hoặc hỏi: "Sao lại cười ta?"

Lâm Vũ Hạo cười hồi lâu mới ngừng lại, nói: "Ta biết ngươi rất lợi hại, học gì cũng một học là biết. Bất quá những thứ này không cần học cũng được. Chúng ta là bạn lữ, không cần ngày ngày phải tình thoại miên miên. Phu phu với nhau, bình bình đạm đạm, chân chân thực thực là tốt rồi."

Phương Thiên Nhai lắc đầu. "Không, phụ thân ta từng nói, cách chung sống với bạn lữ của mình là một môn học vấn rất lớn, nhất định phải học cho giỏi, như vậy bạn lữ mới hạnh phúc khi ở bên ngươi, bạn lữ mới mãi mãi yêu ngươi."

Lâm Vũ Hạo nhận được đáp án như vậy, ngẩn ra một chút, trong lòng không khỏi cảm động. "Ừ, hảo, vậy chúng ta cùng học, học làm bạn lữ tốt nhất của nhau."

"Hảo!" Phương Thiên Nhai mỉm cười đáp một tiếng, lại lần nữa hôn lên môi Lâm Vũ Hạo...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro