Chương 516

Vô số cành cây điên cuồng lao về phía Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo. Hai người vung pháp khí trong tay, nhanh như chớp chém đứt những nhánh cây đang tấn công, song dù pháp khí có nhanh đến đâu cũng không thể nào địch lại số lượng đông đảo của chúng. Vì thế, trên cánh tay và chân của Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo vẫn xuất hiện không ít vết máu bị đâm thủng.

May thay, cả hai đều mặc cửu cấp khải giáp, trước ngực và sau lưng không hề hấn gì, những nhánh cây kia không thể xuyên qua làm tổn thương thân thể.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo khổ chiến hồi lâu, cuối cùng Tiên Quế Thụ không còn động đậy nữa. Các cành cây vẫn giữ nguyên tư thế tấn công, cứng đờ duỗi thẳng ra, bất động như chết.

Thấy cây không động, Lâm Vũ Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức thu toàn bộ ngọn cây cùng hoa quế mà hai người đã chém xuống vào không gian giới chỉ của mình. Đây chính là bán bước thập cấp Tiên Quế Thụ a! Những đóa quế hoa này đều có thể mang về luyện chế đan dược.

Phương Thiên Nhai nhìn tức phụ khắp người thương tích, vội vàng lấy ra đan dược cầm máu, tự mình nuốt một viên, lại đút cho Lâm Vũ Hạo một viên.

Tháp linh cùng Thiên Dương Diễm từ dưới đất bay vụt lên. Theo đó, thân cây khổng lồ của Tiên Quế Thụ bất động bỗng ầm vang ngã xuống đất.

Phương Thiên Nhai lập tức bay tới, thu lấy thân cây Tiên Quế Thụ, sau đó thu hồi Thiên Dương Diễm và tháp linh, trở lại bên cạnh Lâm Vũ Hạo.

Lâm Vũ Hạo ngay lập tức nắm lấy cánh tay Phương Thiên Nhai, hai người rất nhanh đã biến mất khỏi không gian này.

Lâm Vũ Hạo phát hiện không chỉ có bọn họ, những tu sĩ khác trong không gian kia cũng đều đã trở về. Hắn thầm nghĩ: Không gian này mất đi Tiên Quế Thụ, e là sắp khô héo rồi.

Phương Thiên Nhai mang theo Lâm Vũ Hạo tìm một nơi hẻo lánh, lập tức bố trí minh văn trận pháp, lấy ra động phủ của hai người. Phu phu đôi bên trở về trong động phủ, nhìn vết thương trên người nhau, không khỏi trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ.

Phương Thiên Nhai vận dụng trị thương minh văn trên người, chữa lành hết thảy vết thương của mình. Lâm Vũ Hạo cũng thi triển trị thương minh văn, rất nhanh đã chữa khỏi vết thương trên tay chân. Phu phu hai người cởi bỏ pháp bào rách nát, thay y phục sạch sẽ.

Phương Thiên Nhai ngồi xuống ghế, thở dài: "Chúng ta đã lâu không bị thương rồi."

Lâm Vũ Hạo gật đầu: "Đúng vậy, trước đây lúc giao chiến với con hắc giao long kia cũng chỉ hao tổn hồn lực cùng linh lực, chưa từng bị thương. Bán tiên phẩm Tiên Quế Thụ này quả nhiên lợi hại! Trên đùi ta bị đâm ba lỗ máu, cánh tay cũng bị xuyên thủng hai chỗ."

Phương Thiên Nhai nói: "Cây này đẳng cấp không thấp, đã là bán bước thập cấp, tự nhiên có chút bản lĩnh. Nếu là bán bước thập cấp yêu thú thì chúng ta cũng không dễ dàng thu phục như vậy đâu!"

Lâm Vũ Hạo cười nói: "Cũng chưa chắc, ngươi có thần khí trong tay, dù là tiên cấp yêu thú ngươi cũng giết được. Chỉ là lần này chúng ta muốn lấy được thân cây nguyên vẹn của cây này, cho nên mới e dè trước sau. Bằng không, nếu chúng ta một mồi lửa đốt sạch nó thì đã chẳng bị thương."

Phương Thiên Nhai rất đồng tình: "Đúng vậy, chính vì chúng ta có kiêng dè mới bị nó làm cho bị thương."

Tháp linh bay ra, đưa tiên châu cho Lâm Vũ Hạo: "Phu nhân, tiên châu của ngài."

Lâm Vũ Hạo tiếp nhận tiên châu từ tháp linh, cười nói: "Lần này có thể thuận lợi lấy được tiên châu, công lao của ngươi và Dương Dương thật không nhỏ."

Thiên Dương Diễm nằm bò trên bàn, ngáp một cái: "Thật ra tên kia cũng chẳng lợi hại gì mấy, ta vừa đốt rễ nó đã bốc cháy ngay."

Phương Thiên Nhai đưa tay xoa xoa đầu Thiên Dương Diễm: "Ngươi là dị hỏa, vốn là khắc tinh bẩm sinh của yêu thực. Cho nên ngươi tự nhiên không cảm thấy Tiên Quế Thụ kia có gì đáng sợ."

Thiên Dương Diễm gật đầu: "Cũng phải."

Lâm Vũ Hạo nhìn tháp linh, hỏi: "Thế nào? Ngươi tìm được không ít thứ ngon lành chứ?"

Tháp linh cười đến hài lòng: "Cũng tạm được." Nói rồi, hắn lấy ra một đống lớn không gian giới chỉ đặt lên bàn.

Phương Thiên Nhai nhìn hơn ba trăm chiếc không gian giới chỉ trên bàn, không khỏi bật cười: "Tốt! Tốt lắm!"

Lâm Vũ Hạo nói: "Chúng ta sắp xếp lại đi! Những thứ hữu dụng thì giữ lại, đợi rời khỏi đây đến khu vực chưa biết số bảy, giữa đường có thể bán những thứ bán được."

Phương Thiên Nhai đồng ý: "Cũng tốt, vậy chúng ta sắp xếp lại thôi!"

Tháp linh gật đầu: "Hảo!"

Một nhà bốn khẩu sắp xếp một phen, phát hiện chủ nhân những không gian giới chỉ này đều là thất cấp cùng lục cấp, bát cấp rất ít. Tuy đồ vật bên trong bảo tồn rất tốt, nhưng đan dược thất cấp, lục cấp giá trị không cao, không đáng tiền lắm.

Nhà Phương Thiên Nhai nghỉ ngơi chỉnh đốn một tháng. Trong một tháng này, Phương Thiên Nhai lại luyện chế thêm một nhóm bát cấp minh văn phòng ngự pháp khí. Đợi pháp khí luyện chế xong, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo đều đeo đầy đủ pháp khí, hai người mới tiếp tục đi tìm không gian thứ hai.

Lần này, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo tìm ròng rã hai tháng mới tìm được không gian mới. Nơi đây là một dãy núi mù sương. Sương mù dày đặc, đến đây thậm chí ngươi không nhìn thấy quá mười mét phía trước. Phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn sương mù.

Phương Thiên Nhai phóng ra hồn lực muốn quan sát tình huống nơi đây, lại phát hiện hồn lực bị hạn chế, chỉ có thể nhìn được trong vòng hai mươi mét, xa hơn thì không thấy gì.

Lâm Vũ Hạo cũng phóng hồn lực quan sát, kết quả giống Phương Thiên Nhai, cũng chỉ thấy được trong vòng hai mươi mét, ngoài hai mươi mét thì mịt mù không rõ.

Lâm Vũ Hạo nói: "Nơi này thật kỳ quái!"

Phương Thiên Nhai trầm ngâm một lát, nói: "Nơi đây rất có thể là tuyệt địa."

Lâm Vũ Hạo nghi hoặc nhìn nam nhân của mình, hỏi: "Tuyệt địa là gì?"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Tuyệt địa chính là nơi bị thần minh bỏ rơi. Địa lý hoàn cảnh nơi này sẽ rất đặc thù, khác hẳn những nơi bình thường, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế đối với tu sĩ. Loại địa phương như vậy sẽ được gọi là tuyệt địa."

Lâm Vũ Hạo bừng tỉnh hiểu ra: "Loại địa phương như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên gặp."

Phương Thiên Nhai nói: "Cẩn thận một chút, chúng ta chậm rãi đi tới, nơi đây không có hoa cỏ, nhưng đá thì rất nhiều, đừng ngã đấy." Nói rồi, Phương Thiên Nhai nắm tay Lâm Vũ Hạo, dẫn hắn cùng tiến lên.

Lâm Vũ Hạo nói: "Ta thấy được, nơi này giống như một mảnh thạch lâm không chút cỏ cây, thật là hoang vu." Vừa nói như vậy, Lâm Vũ Hạo cũng không giãy tay Phương Thiên Nhai ra.

Phương Thiên Nhai truyền âm hỏi: "Có nhìn thấy linh bảo của không gian này không?"

Lâm Vũ Hạo lắc đầu: "Không thấy. Bất quá ta cảm nhận được ở hướng đông nam."

"Hảo, chúng ta chậm rãi đi qua."

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo tiếp tục tiến lên, đi được một đoạn, hai người bỗng cảm thấy một trận ác phong bất thiện, vội vàng né tránh. Đợi nhìn kỹ lại, chỉ thấy năm tên cốt lâu nhân cầm pháp khí lao tới sát phạt. Năm tên cốt lâu này đều là bộ xương khô chỉ còn da bọc xương, y phục trên người rách nát không chịu nổi, liếc mắt liền biết những người này đã chết rất lâu, vậy mà không biết vì sao, người chết lâu năm lại đột nhiên nhảy ra tấn công bọn họ.

Phương Thiên Nhai tế ra bát cấp pháp đao chém về phía cốt lâu nhân, ngăn cản công kích của năm tên. Lâm Vũ Hạo cũng lập tức lấy trường mâu ra, bắt đầu chống đỡ cốt lâu nhân đang lao tới.

Năm tên cốt lâu này lúc sinh tiền thực lực đều là thất cấp, sau khi chết thực lực cũng không tăng lên. Cho nên Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo rất nhanh đã đánh bại năm tên, hai người đem đầu lâu của năm cốt lâu nhân đều chém vỡ, năm tên cốt lâu lập tức tan xương nát thịt, hóa thành một đống xương vụn đầy đất.

Phương Thiên Nhai đi tới, nhặt một khối xương của cốt lâu nhân lên ngửi, không khỏi nhíu mày. Hắn lập tức lấy không gian giới chỉ của năm tên cốt lâu nhân, vung tay đánh ra một quả hỏa cầu, đem toàn bộ xương cốt năm tên cốt lâu nhân đốt thành tro tàn.

Lâm Vũ Hạo nghi hoặc nhìn Phương Thiên Nhai, hỏi: "Thiên Nhai, rốt cuộc là chuyện gì? Sao người chết rồi còn có thể tấn công chúng ta?"

Phương Thiên Nhai nói: "Nếu ta đoán không lầm, bảo vật nơi này hẳn là Hồn Huyết Tinh. Hồn Huyết Tinh là một loại tinh thạch rất đặc thù, loại tinh thạch này có thể dùng để tăng hồn lực của tu sĩ, cũng có thể dùng để tăng hồn lực của hồn sủng. Bất quá, nó còn có một công hiệu khác, đó là khiến người chết sống lại."

Lâm Vũ Hạo nghe vậy kinh hãi: "Cái gì, có thể khiến người chết sống lại?"

Phương Thiên Nhai lắc đầu: "Không phải sống lại, là phục tô. Người chết được phục tô sẽ không còn ký ức lúc sinh tiền, giống như hành thi tẩu nhục, bọn chúng tấn công chúng ta cũng chỉ là công kích theo bản năng. Tất cả người chết được Hồn Huyết Tinh phục tô đều sẽ bản năng bảo vệ Hồn Huyết Tinh, bài xích những kẻ xâm nhập như chúng ta."

Lâm Vũ Hạo nghe được đáp án như vậy, ngẩn ra một lúc: "Ý nói, những người chết này hiện tại đều là thủ hạ của khối Hồn Huyết Tinh kia?"

Phương Thiên Nhai gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy. Khối Hồn Huyết Tinh kia hẳn đã có ý thức mơ hồ. Trong tiềm thức khiến những người chết này bảo vệ nó."

Lâm Vũ Hạo hiểu ra: "Ta hiểu rồi, giống như Tiên Quế Thụ, có ý thức mơ hồ, bắt đầu tấn công tu sĩ, tích trữ phân bón cho mình."

Phương Thiên Nhai gật đầu: "Gần như vậy!"

Lâm Vũ Hạo nói: "Nếu đã như vậy, muốn lấy được khối Hồn Huyết Tinh kia e là không dễ!"

"Quả thật không dễ!"

Lâm Vũ Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Nếu chúng ta giết những cốt lâu nhân kia, mà không thiêu hủy bọn chúng, có phải bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục tấn công chúng ta hay không?"

Bọn họ rõ ràng đã giết năm tên cốt lâu nhân kia, vậy mà Thiên Nhai vẫn dùng hỏa diễm thiêu hủy. Điều này cho thấy thi thể những cốt lâu nhân này không thể lưu lại.

Phương Thiên Nhai gật đầu: "Đúng vậy, nhất định phải thiêu hủy, bằng không bọn chúng còn phục tô lần thứ hai, lần thứ ba."

Lâm Vũ Hạo tỏ vẻ đã hiểu: "Ta biết rồi." Nói xong, hắn phóng ra thú hỏa của mình – Hỏa Diễm Xà.

Phương Thiên Nhai cũng phóng xuất Thiên Dương Diễm. Thiên Dương Diễm đứng trên vai Phương Thiên Nhai, lại ngáp một cái: "Nơi quỷ quái gì đây? Sương mù dày đặc thế này!"

Phương Thiên Nhai giải thích: "Dương Dương, nơi đây có Hồn Huyết Tinh, hơn nữa còn có phục tô nhân. Ngươi tỉnh táo chút, đừng ngủ nữa."

Thiên Dương Diễm nghe vậy, khóe miệng giật giật: "Gì cơ? Phục tô nhân? Ái da, khối Hồn Huyết Tinh này lợi hại thật! Phẩm cấp không thấp đâu! Tệ nhất cũng là cửu cấp!"

Phương Thiên Nhai rất đồng tình: "Ta cũng nghĩ vậy. Cho nên ngươi phải đánh khởi tinh thần đấy."

"Ân, biết rồi chủ nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro