Chương 545

Chu Hoành lần đầu tiên được ngồi trên cửu cấp phi hành pháp khí, ngồi trong buồng lái, hắn Đông nhìn Tây ngó, vẻ mặt hưng phấn vô cùng.

Phương Thiên Nhai nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi rất cao hứng?"

Chu Hoành có chút sợ hãi đối diện ánh mắt Phương Thiên Nhai một cái, vội vàng gật đầu: "Vâng, vãn bối lần đầu tiên được ngồi cửu cấp phi hành pháp khí."

Phương Thiên Nhai nghe đáp án như vậy cũng không lấy làm lạ. Dù sao, toàn bộ Thương Mang tinh cầu đến nay cũng chỉ có hai chiếc cửu cấp phi hành pháp khí, tu sĩ từng ngồi qua loại này quả thực phượng mao lân giác, ít đến đáng thương. "Kỳ thực, ngươi có thể thích hợp để phụ thân ngươi phát hiện ra ngươi, phát hiện chính ngươi mới là người thích hợp nhất làm thiếu chủ."

Chu Hoành nghe vậy, trong mắt ánh sáng biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: "Tiền bối, vãn bối chỉ là thứ tử, không dám có ý nghĩ vượt phận."

Phương Thiên Nhai cười cười: "Không cần nói với ta những lời ấy, ta lại không phải phụ thân ngươi."

Lâm Vũ Hạo nhìn đối phương, nói: "Nếu ta nhớ không lầm, phụ thân ngươi năm xưa cũng là thứ xuất chứ? Đích hay thứ không quan trọng, quan trọng là có bản lĩnh hay không."

Chu Hoành chắp tay: "Vâng, vãn bối xin ghi nhớ giáo huấn của hai vị tiền bối."

Phương Thiên Nhai nhìn Chu Hoành, hỏi: "Chu gia các ngươi có mấy vị cửu cấp hồn sủng sư?"

Chu Hoành đáp: "Ba vị. Phụ thân và một vị thập cửu đệ đều là cửu cấp sơ kỳ. Ngoài ra, cửu gia gia của phụ thân vẫn còn sống, cửu gia gia là cửu cấp đỉnh phong."

Phương Thiên Nhai nghe xong khẽ gật đầu: "Ồ, cửu cấp hồn sủng sư không ít a!"

Chu Hoành gật đầu: "Vâng."

Phương Thiên Nhai lại hỏi: "Ta đã giết đại bá Chu Bưu của ngươi, ngươi và phụ thân ngươi là cực kỳ hận ta, hay là cực kỳ cảm tạ ta?"

Chu Hoành nghe câu hỏi này, khóe miệng không khỏi giật giật. Trong lòng thầm nhủ: Phương tiền bối, ngài hỏi thẳng thừng quá rồi đấy!

"Phương tiền bối, nói thật, vãn bối đối với đại bá không có ấn tượng gì. Thứ nhất, đại bá và phụ thân một đích một thứ, huynh đệ bọn họ vốn không hòa thuận, bình thường ít gặp. Thứ hai, vãn bối là thứ tử, khi đại bá còn làm thành chủ, vãn bối ngay cả tư cách vào thành chủ phủ cũng không có. Mỗi lần phụ thân đến thành chủ phủ dự yến đều chỉ dẫn đại ca và tam đệ, hai vị đích tử kia. Cho nên vãn bối đối đại bá không có tình cảm gì, cũng không oán hận hai vị tiền bối. Về phần phụ thân, ta nghĩ người hẳn là cảm tạ hai vị tiền bối mới đúng. Nếu không có hai vị ra tay giết đại bá, chỉ sợ cả đời này người cũng không thể làm thành chủ Chú Tạo thành."

Phương Thiên Nhai nhìn chăm chú Chu Hoành một lúc, khẽ gật đầu, dùng đọc tâm thuật xem qua, phát hiện đối phương không nói dối.

Lâm Vũ Hạo hiếu kỳ hỏi: "Quan hệ giữa ngươi với đại ca và tam đệ thế nào?"

Chu Hoành cười khổ: "Bọn họ là đích xuất, khinh thường ta thứ xuất này. Trên danh nghĩa ta là nhị thiếu thành chủ phủ, kỳ thực chỉ là tiểu tùy tùng của hai người họ mà thôi."

Lâm Vũ Hạo lại hỏi: "Đại ca và tam đệ của ngươi hình như rất bất mãn vì chúng ta mua hết bát cấp khoáng thạch?"

Chu Hoành giải thích: "Lâm tiền bối không biết, gần đây đại ca đang bàn chuyện hôn sự, vị hôn thê của đại ca là tôn nữ tông chủ Thanh Vân tông. Đại ca muốn vì đối phương chú tạo một chiếc bát cấp phi hành pháp khí. Kết quả sáng nay ra ngoài mua nguyên liệu, phát hiện khoáng thạch trong tất cả cửa hàng đều bị người mua sạch, cho nên tâm tình đại ca không tốt, tam đệ cũng bị liên lụy theo."

Phương Thiên Nhai nghe giải thích này, chỉ hừ lạnh: "Tâm tình không tốt là có thể giữa đường cướp đoạt? Tâm tình không tốt là có thể cường mua cường bán? Loại thành chủ phủ thiếu gia ỷ thế hiếp người thế này chính là tai họa!"

Chu Hoành nhìn sắc mặt Phương Thiên Nhai khó coi, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm.

Có Chu Hoành dẫn đường, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo thuận lợi tìm được tứ hào khoáng sơn của Chu gia. Chu Hoành đem trưởng lão, tộc nhân, hộ vệ cùng khoáng công ở đây toàn bộ dẫn đi.

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo thuận lợi tiếp nhận khoáng sơn này.

...

Trong đại điện thành chủ phủ.

Chu thành chủ thấy nhị nhi tử trở về, lúc này mới yên tâm: "Hoành nhi, con không sao chứ? Có bị thương không?"

Chu Hoành lắc đầu: "Phụ thân không cần lo lắng, nhi tử không việc gì."

Chu Quần nhìn về phía nhị đệ: "Nhị đệ, ngươi đã về."

Chu Hoành nghe vậy lập tức nhìn qua, quan tâm hỏi: "Đại ca, huynh không sao chứ? Có bị thương không?"

Chu Quần lắc đầu: "Ta không sao, chỉ có tam đệ bị Phương Thiên Nhai móc một con mắt, lại bị Lâm Vũ Hạo cắt lưỡi, thương thế không nhẹ, phải tĩnh dưỡng một thời gian."

Chu Hoành nghe tin này, trong lòng mừng thầm, thầm mắng: Đáng đời! Chu Khải tên hỗn đản kia, bình thường ỷ mình là đích ấu tử nên luôn khinh thường ta, lúc nào cũng soi mói ta, tự cho mình vô địch thiên hạ. Loại ngu ngốc không có đầu óc này, sao không chết luôn đi? Chết mới tốt!

Chu Hoành trong lòng tuy cao hứng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ lo lắng: "Cái gì? Tam đệ bị thương nặng vậy sao? Đại ca, chúng ta mau đi thăm tam đệ thôi!"

"Cái này..."

Chu thành chủ lạnh giọng nói: "Không cần quản hắn, hai ngươi ai cũng không được đi thăm. Để hắn tự mình dưỡng thương! Năm ngàn mấy trăm tuổi đầu rồi mà còn không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói sao? Trước mặt cửu cấp tiền bối cũng dám phóng túng. Tự tìm đường chết."

Chu Quần nghe phụ thân nói vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Đáng tiếc Chu thành chủ không thèm nhìn hắn lấy một cái, mà quay sang nhìn lão nhị Chu Hoành: "Lão nhị, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo có nói gì không?"

Chu Hoành đáp: "Cũng không nói gì nhiều, chỉ có Phương Thiên Nhai hỏi con, ngài giết đại bá, phụ thân có oán hận ngài không? Con nói phụ thân và đại bá huynh đệ tình cảm vốn không tốt, cũng không oán hận ngài."

Chu thành chủ nghe vậy khẽ gật đầu: "Ừ, con trả lời rất tốt. Còn gì nữa không?"

Chu Hoành lắc đầu: "Không còn gì khác."

Chu thành chủ lại hỏi: "Khoáng sơn, hai người họ có hài lòng không?"

Chu Hoành đáp: "Rất hài lòng, nói tứ hào khoáng sơn rất lớn, không tệ."

"Ừ, vậy thì tốt."

Chu Quần nhìn phụ thân, nghiến răng nói: "Phụ thân, Chu gia chúng ta có tới ba vị cửu cấp hồn sủng sư, Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo chỉ có hai người, vì sao phụ thân lại sợ bọn họ? Chúng ta hoàn toàn có thể giết họ, không cần thiết phải đưa khoáng sơn!"

Chu thành chủ nghe lời trưởng tử nói, ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trưởng tử. Trong lòng thầm nghĩ: Đây chính là đích trưởng tử mà ta khổ tâm khổ bồi dưỡng sao? Đây chính là đích trưởng tử mà ta ký thác kỳ vọng sao? Hắn lại có thể hỏi ra vấn đề ngu xuẩn đến vậy? Vì sao trước đây ta không phát hiện hắn ngu ngốc thế này? Chẳng lẽ bởi vì có lão tam làm nền nên ta mới cảm thấy trưởng tử rất thông minh?

Chu Quần đối diện ánh mắt phụ thân, nhìn thấy trong ánh mắt kinh ngạc kia tràn đầy thất vọng nồng đậm, hắn ngẩn người: "Phụ thân, nhi tử nói sai gì sao?"

Chu thành chủ vẻ mặt tiếc hận rời đi ánh mắt, nhìn về phía Chu Hoành: "Lão nhị, con nói xem?"

Chu Hoành nghe phụ thân hỏi mình, cũng ngẩn ra: "Phụ thân, những chuyện này nhi tử không hiểu lắm. Bất quá nghe nói Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo rất lợi hại, chúng ta đừng trêu chọc họ thì hơn."

Chú Tạo thành quả thật có ba vị cửu cấp hồn sủng sư, nhưng đã sao chứ? Cửu gia gia có lẽ sẽ cùng một lòng với phụ thân, nhưng thập cửu thúc tuyệt đối không. Nếu ba người cùng đi tìm Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo, vạn nhất thập cửu thúc phản thủy, phụ thân sẽ phải đối mặt với lưỡng đầu thụ địch, một sơ sẩy là mất mạng. Vì vậy phụ thân không dám đánh.

Thứ nhất, phụ thân biết mình đánh không đánh lại hai người kia. Thứ hai, người biết còn có thập cửu thúc đang rình rập chiếc ghế thành chủ của mình. Thứ ba, cửu gia gia đã hơn bốn vạn tuổi, sắp sửa thiên nhân ngũ suy, lúc này cửu gia gia tuyệt sẽ không tùy tiện ra tay. Bởi một khi thụ thương, thọ nguyên còn lại ít ỏi sẽ lập tức tiêu hao sạch sẽ.

Tổng hợp các tình huống trên, phụ thân không đánh, chủ động phá tài tiêu tai là đúng. Bởi cho dù cửu gia gia và thập cửu thúc đều đồng lòng với phụ thân, ba cửu cấp hồn sủng sư đánh hai cửu cấp song tu giả, nói thật thì phần thắng của phụ thân cũng cực nhỏ. Song tu giả và hồn sủng sư bình thường hoàn toàn khác nhau, cửu cấp song tu giả đủ sức vượt cấp khiêu chiến thập cấp tu sĩ. Huống chi Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo còn có tiên khí cùng dị hỏa trong tay. So sánh như vậy, dù là tam chiến nhị, phụ thân cũng tất bại vô nghi.

Chu thành chủ sâu sắc nhìn nhị nhi tử một cái, gật đầu: "Ừ, thời gian không còn sớm, hai huynh đệ các con về nghỉ ngơi đi!"

"Dạ, phụ thân."

Chu Quần và Chu Hoành đồng thanh đáp, lúc này mới rời đi.

...

Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo ở tại khoáng sơn nửa tháng, đợi tháp linh đào sạch khoáng thạch, sau đó cùng nhau đi tới Giao Dịch thành.

Phu phu hai người vừa đến Giao Dịch thành đã được Khúc Thành tứ huynh đệ nhiệt liệt hoan nghênh, mời vào nhã gian tửu lâu cùng nhau ẩm thực.

Phương Thiên Nhai nhìn mười tám đạo mỹ vị trên bàn, không nhịn được cười: "Khúc Thành, ngươi khách khí quá rồi."

Khúc Thành cười cười: "Nên mà, ngươi và Vũ Hạo đã lâu không đến Giao Dịch thành chúng ta!"

Khúc Khôn cũng nói: "Đúng vậy, hai vị tiền bối thật lâu không tới."

Khúc Dương nói: "Ta nghe nói hai vị tiền bối trước đó bế quan, thực lực chắc lại tăng tiến không ít chứ!"

Phương Thiên Nhai gật đầu: "Đúng, hiện tại ta và Vũ Hạo đã là cửu cấp hậu kỳ."

Khúc Dương vội nói: "Chúc mừng hai vị tiền bối thực lực tinh tiến."

Khúc Phong cũng lập tức nâng chén: "Đúng, chúc mừng hai vị tiền bối thực lực tinh tiến."

Phương Thiên Nhai nhìn mọi người, nói: "Đều là bằng hữu, không cần câu nệ như vậy."

Khúc Thành nói: "Thiên Nhai, ta cũng kính ngươi một chén. Chúc ngươi sớm ngày tấn giai thập cấp, sớm ngày phi thăng."

Phương Thiên Nhai nghe vậy, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Khúc Thành, mục tiêu ngươi định cho ta hơi bị xa vời đấy!"

Khúc Thành nói: "Người khác không làm được, chưa chắc ngươi không làm được. Ngươi là bất đồng. Ngươi nhất định có thể thành tiên." Phương Thiên Nhai thân mang tử kim vận, tuổi còn trẻ đã là cửu cấp tu sĩ, ngày sau tiền đồ vô lượng!

"Hảo, mượn ngươi lời lành, nào, mọi người cùng cạn một chén."

"Cạn chén!"

Lâm Vũ Hạo cũng nâng chén theo. Mọi người cụng chén, một hơi uống cạn. Khúc Khôn lập tức cầm bầu rượu lên, vì mọi người rót đầy.

Khúc Thành đối Phương Thiên Nhai nói: "Thiên Nhai, nhà cửa ta đã chuẩn bị xong cho các ngươi, ở phía nam thành. Đã cho người quét dọn sạch sẽ rồi."

Phương Thiên Nhai nghe vậy cười nói: "Đa tạ."

"Ấy, chúng ta là giao tình cũ, có gì mà tạ, có việc ngươi cứ phân phó là được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro