Chương 562
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo nhận được tiên tinh thưởng, liền rời khỏi ngọn núi của Thất trưởng lão.
Thất trưởng lão thấy hai người đi rồi, lập tức truyền tin cho Hứa Thanh Phong, báo cho hắn biết chuyện này. Bởi trước đó Hứa Thanh Phong từng nhắn nhủ: nếu hai vị sư đệ kia đến lĩnh thưởng, nhất định phải báo cho hắn một tiếng.
Phương Đường cầm trận đồ xem qua một lượt, không khỏi thở dài một hơi. "Ai nha, ta còn tưởng Tần trưởng lão thu được một vị trận pháp thiên sư tài làm đồ đệ, còn tưởng trận đồ này là do Phương Thiên Nhai sửa chữa chứ. Hoá ra không phải.
Lý Mẫn nghe vậy cũng có chút thất vọng. "Đúng vậy, ta cũng tưởng trận đồ là do người ta sửa chữa, ai ngờ lại không phải."
Thất trưởng lão cầm trận đồ xem đi xem lại thật kỹ. Lão nói: "Nhìn da thú này, trận đồ hẳn đã có niên đại kha khá. May thay còn được bảo quản tốt, chữ nghĩa vẫn rõ ràng. Cũng không biết Tần trưởng lão nhặt được ở di tích nào."
Phương Đường nghe sư phụ nói vậy, không khỏi nhíu mày. "Chuyện này thật khó xác định. Tần trưởng lão có sáu hoá thân, thường cùng nhau ra ngoài tìm cơ duyên, ai mà biết lão nhặt được ở đâu chứ? Huống chi bản thân lão là phù văn sư, đối với trận đồ chắc chắn không để tâm mấy, càng không thể nào nhớ kỹ."
Lý Mẫn gật đầu đồng tình. "Đúng thế, có khi nào Tần trưởng lão lại để ba tấm trận đồ này vào mắt chứ."
Thất trưởng lão rất lấy làm phải. "Trong mắt chúng ta, trận đồ này là bảo vật, nhưng trong mắt Tần trưởng lão thì ba tấm trận đồ ấy chẳng khác cọng cỏ. Muốn lão nhớ ra nhặt ở đâu, chắc chắn là chuyện không thể. Điều duy nhất đáng mừng chính là trận đồ bảo tồn còn tốt, lại có đệ tử tên Phương Thiên Nhai thấy tin treo thưởng, đem trận đồ đưa tới cho chúng ta."
Phương Đường gật đầu. "Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Lý Mẫn cũng nói: "Ta thấy a, Phương Thiên Nhai nói là giúp Tần trưởng lão bán trận đồ, nhưng chắc chắn chính mình cũng kiếm được chỗ tốt, bằng không hắn tích cực như thế làm gì?"
Thất trưởng lão nghe vậy, liếc nhìn Lý Mẫn một cái, nói: "Đó là chuyện sư đồ nhà người ta, không phải chuyện chúng ta có thể quản."
...
Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo nhận tiên tinh xong, liền đi thẳng đến khu giao dịch. Phương Thiên Nhai mua rất nhiều nguyên liệu luyện khí cấp mười, có cả khoáng thạch cấp mười, da thú cùng xương thú của tiên yêu thú. Lâm Vũ Hạo thì đem toàn bộ đan dược mấy ngày nay luyện ra bán đi, kiếm được không ít cực phẩm linh thạch, lại dùng linh thạch ấy mua một đống linh thảo cấp chín.
Nguyên liệu luyện khí cấp mười thuộc về tiên cấp, phải dùng tiên tinh mới mua được. Còn linh thảo cấp chín thì cực phẩm linh thạch đã đủ, không cần tiêu tiên tinh. Vì vậy Lâm Vũ Hạo bán đan dược trước, lấy linh thạch mua linh thảo, không nỡ dùng tiên tinh.
Hai người ở khu giao dịch mua sắm một phen, đang định rời đi thì lại "vừa hay" gặp đại sư huynh Hứa Thanh Phong của mình.
"Đại sư huynh!" Hai người cúi đầu, cung kính hành lễ.
Hứa Thanh Phong nở nụ cười ôn hoà. "Nhị vị sư đệ không cần đa lễ. Phía trước có trà lâu, chúng ta đi uống chén trà đi!"
Phương Thiên Nhai khẽ gật đầu. "Hảo, ta mời sư huynh uống trà."
Hứa Thanh Phong lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý. "Không, để ta mời."
Phương Thiên Nhai nghe vậy cười cười. "Vậy thì để sư huynh hao phí vậy."
"Tự gia huynh đệ, cần gì khách khí." Nói xong, Hứa Thanh Phong dẫn hai người cùng đi tới trà lâu.
Vào trong nhã gian, Hứa Thanh Phong gọi một bình tiên trà cấp mười, lại gọi bốn đĩa điểm tâm cùng hai đĩa thịt khô. Sau đó trực tiếp phong ấn không gian. Ba người vừa uống trà vừa trò chuyện.
Phương Thiên Nhai lấy ra năm bức hoạ tượng, đưa cho Hứa Thanh Phong. Hắn nói: "Đại sư huynh, ta muốn phiền ngài giúp ta tra rõ thân phận năm người này, càng chi tiết càng tốt."
Hứa Thanh Phong tiếp nhận năm bức hoạ tượng, từng tờ xem thật kỹ. "Năm người này đều là hạch tâm đệ tử trong tông. Bốn người khác ta không rõ lắm. Bất quá, nữ đệ tử này tên là Liễu Viện Viện, nàng là đệ tử của biểu muội, là một vị phù văn sư cấp mười. Nghe nói còn là thiên thủy chi thể, tư chất tu luyện cực tốt."
Phương Thiên Nhai nghe vậy, nhướng mày. "Liễu Viện Viện là đệ tử của nhị sư tỷ?"
Hứa Thanh Phong gật đầu. "Đúng vậy, ta từng gặp qua nàng, là đệ tử duy nhất của biểu muội, biểu muội rất yêu thương đệ tử này."
Phương Thiên Nhai bừng tỉnh hiểu ra. "A!"
Hứa Thanh Phong lấy ra một khối truyền tin ngọc bội, đưa cho Phương Thiên Nhai. Hắn nói: "Tứ sư đệ, đây là truyền tin ngọc bội của ta, ngươi cầm lấy. Sau này có việc gì có thể trực tiếp liên lạc với ta. Đợi ta tra rõ thân phận năm người này, cũng sẽ lập tức báo cho ngươi."
Phương Thiên Nhai gật đầu. "Như vậy, đa tạ đại sư huynh. Sau này nếu đại sư huynh có chỗ cần đến sư đệ, cứ việc phân phó."
Hứa Thanh Phong cười. "Chúng ta đều là đồng môn sư huynh đệ, sư đệ không cần khách khí."
Phương Thiên Nhai cầm bình trà rót cho Hứa Thanh Phong. "Sư huynh uống trà."
Hứa Thanh Phong nhìn Phương Thiên Nhai một cái, lại nhìn sang Lâm Vũ Hạo bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Tam sư đệ, ngươi là đan sư?"
Lâm Vũ Hạo gật đầu. "Đúng vậy, ta là mộc linh căn, hiện là đan sư cấp chín."
Hứa Thanh Phong khẽ gật đầu. "Ngươi mới hơn một ngàn tuổi đã là Hư Tiên sơ kỳ, lại là đan sư cấp chín. Xem ra tư chất tu luyện cùng đan thuật của ngươi đều rất tốt. Cũng khó trách sư phụ lại thu ngươi làm đồ đệ."
Lâm Vũ Hạo cười. "Ta cảm thấy, rất nhiều chuyện trên đời này đều nói đến duyên phận. Sư đồ cũng cần sư đồ duyên phận. Chỉ có thể nói, ta cùng Thiên Nhai và sư phụ có duyên này."
Hứa Thanh Phong rất đồng tình. "Tam sư đệ nói rất đúng, rất nhiều chuyện quả thật đều cần duyên phận."
Phương Thiên Nhai nhìn Hứa Thanh Phong, cười nói: "Kỳ thực ta cảm thấy, chúng ta không chỉ có duyên với sư phụ, mà còn rất có duyên với đại sư huynh. Nhất kiến như cố, đại sư huynh làm ta cảm thấy rất thân thiết, giống như người nhà vậy."
Hứa Thanh Phong nghe Phương Thiên Nhai nói thế, cười lớn sảng khoái. "Nhị vị sư đệ cũng làm ta cảm thấy rất thân thiết."
Phương Thiên Nhai nhìn Hứa Thanh Phong, đang muốn nói thêm gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Ba người nhìn nhau, đều trao đổi một ánh mắt kinh ngạc.
Phương Thiên Nhai lập tức cất truyền tin ngọc bội mà Hứa Thanh Phong đưa. Hứa Thanh Phong cũng lập tức cất năm bức hoạ tượng. Sau đó mới bỏ phong ấn, trầm giọng hướng ngoài cửa nói: "Vào đi."
Cửa phòng mở ra, chỉ thấy Giang Minh Nguyệt cười tươi như hoa bước vào. Nàng nhìn ba người trong phòng, giả vờ nghi hoặc nói: "Aiya, ta còn tưởng chỉ có biểu ca một mình uống trà ở đây chứ? Hoá ra biểu ca và hai vị sư đệ cũng đều ở đây!"
Phương Thiên Nhai liếc nhìn đối phương một cái, lại nhìn Hứa Thanh Phong, nói: "Đại sư huynh, ta và Vũ Hạo còn có việc, chúng ta đi trước."
Hứa Thanh Phong gật đầu. "Ừ, nhị vị sư đệ đi thong thả."
Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo gật đầu, hai người đứng dậy, liếc nhìn Giang Minh Nguyệt một cái. Phương Thiên Nhai nói: "Nhị sư tỷ cùng đại sư huynh từ từ trò chuyện, chúng ta xin cáo từ."
Giang Minh Nguyệt nói: "Tứ sư đệ, ngươi gấp gáp rời đi làm gì? Còn đang giận sư tỷ sao? Lần trước là sư tỷ không đúng, sư tỷ xin lỗi ngươi còn chưa được sao?"
Phương Thiên Nhai lắc đầu. "Đồng môn sư tỷ đệ với nhau, làm gì có chuyện ai giận ai, cũng không cần xin lỗi."
Lâm Vũ Hạo nhìn Giang Minh Nguyệt, nói: "Phương Thiên Nhai là bạn lữ của ta, ta không thích có nữ nhân nữ nhân nào ở trước mặt hắn làm nũng. Sư tỷ xin tự trọng thân phận của mình một chút. Cũng tự trọng tuổi tác của mình một chút."
Giang Minh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. "Ta..."
Phương Thiên Nhai và Lâm Vũ Hạo không thèm để ý đến Giang Minh Nguyệt, trực tiếp rời đi.
Hứa Thanh Phong ngồi trên ghế, ưu nhã uống trà trong chén, hoàn toàn không để ý đến Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt vung tay phong ấn không gian, tức đến phồng má ngồi đối diện Hứa Thanh Phong. "Đại sư huynh, huynh xem bọn họ kìa! Lúc nào cũng khi dễ ta như vậy."
Hứa Thanh Phong ngẩng đầu, nhìn Giang Minh Nguyệt đang làm nũng đối diện, nghiêm mặt nói: "Minh Nguyệt, ngươi là sư tỷ, không phải sư muội. Lão tam cùng lão tứ là một đôi bạn lữ. Ngươi ở trước mặt bọn họ chẳng lẽ không thể đoan trang một chút sao?"
Giang Minh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt biến biến đổi. "Ta..."
Hứa Thanh Phong tiếp tục nói: "Ngươi ở trước mặt ta, ở trước mặt sư phụ làm nũng thì không sao cả. Bởi sư phụ là trưởng bối của chúng ta, ta là sư huynh của ngươi, chúng ta đều có thể dung túng ngươi. Nhưng ngươi thân là nhị sư tỷ, chẳng lẽ còn muốn để sư đệ của ngươi dung túng ngươi? Huống chi sư phụ cũng đã nói với chúng ta, lão tam cùng lão tứ là quan hệ bạn lữ. Ngươi rõ ràng biết bọn họ là bạn lữ, vậy mà ở trước mặt bọn họ còn không biết thu liễm?"
Giang Minh Nguyệt bị Hứa Thanh Phong trách mắng như vậy, cắn môi, vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta... ta cũng có nói gì đâu, có làm gì đâu?"
Hứa Thanh Phong nói: "Điều bọn họ muốn là một vị sư tỷ đoan trang hiền thục, chứ không phải một cái nha đầu ngu ngốc trẻ con."
Giang Minh Nguyệt nhìn Hứa Thanh Phong một cái, trong lòng thầm nhủ: Phương Thiên Nhai cùng Lâm Vũ Hạo hai người này thật đúng là khó hầu hạ!
Hứa Thanh Phong cúi đầu uống một ngụm trà, như vô tình hỏi: "Đồ đệ của ngươi gần đây thế nào?"
Giang Minh Nguyệt nghe vậy ngẩn ra, rồi nói: "A, Viện Viện à! Nàng rất tốt. Phù văn thiên phú không tệ, lại chịu khó, là một cây giống tốt. Biểu ca sao tự nhiên lại hỏi nàng?"
Hứa Thanh Phong nói: "Tuỳ tiện hỏi thôi. Nàng chính là đệ tử đầu tiên của ngươi mà! Ta vừa là biểu ca, vừa là sư huynh của ngươi, tự nhiên phải quan tâm một chút."
Giang Minh Nguyệt cong khoé môi cười. "Biểu ca yên tâm đi! Ánh mắt của ta là nhất đẳng. Viện Viện không chỉ là cây giống tốt, mà còn là phù văn sư do đại gia tộc bồi dưỡng, so với những phù văn sư xuất thân hàn môn thì mạnh hơn trăm lần!"
Hứa Thanh Phong nghe vậy, nhướng mày. "Nga? Nàng là tử đệ đại gia tộc?"
Giang Minh Nguyệt gật đầu. "Đúng vậy, nàng là đích xuất thất tiểu thư của phù văn thế gia Liễu gia, từ nhỏ đã là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của Liễu gia."
"Thì ra là thế!"
Giang Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi: "Biểu ca, sao huynh lại không thu một đệ tử đại gia tộc chứ? Hai đệ tử huynh thu đều là hàn môn đệ tử. Tư chất kém Viện Viện không chỉ một bậc đâu?"
Hứa Thanh Phong nói: "Đại gia tộc tử đệ có chỗ tốt của đại gia tộc tử đệ, nhưng hàn môn đệ tử cũng có chỗ tốt của hàn môn đệ tử. Hàn môn đệ tử nghe lời hơn."
Giang Minh Nguyệt nghe vậy rất đồng tình. "Cũng đúng." Hàn môn đệ tử không có chỗ dựa, tự nhiên dễ khống chế hơn, cũng nghe lời hơn. Còn tử đệ đại gia tộc thì không được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro