Chương 488: Rời khỏi mật thất

Hai mươi năm sau (thời gian bí cảnh: hai mươi mốt năm lẻ ba tháng)

Hai mươi năm này, Sở Thiên Hành sống cực kỳ sung mãn. Hắn lần lượt học xong văn tự của Hỏa tộc và Tinh tộc, sau đó lại bắt đầu học bát cấp luyện khí thuật của Nhân tộc.

Trước đây, khi cùng Từ Chấn Giang nghiên cứu khôi lỗi, Sở Thiên Hành đã biết luyện chế một vài loại pháp khí thuộc dạng bạo tạc. Sau đó, hắn lại học phương pháp luyện khí bát cấp của Ải Nhân tộc. Giờ quay lại học luyện khí thuật của Nhân tộc, Sở Thiên Hành cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Huống chi hắn còn có Truyền Thừa Tháp trong tay, có thể mô phỏng luyện khí. Vì thế, chỉ mất mười bảy năm, hắn đã hoàn toàn nắm vững bát cấp luyện khí thuật.

Năm huynh đệ Hùng Lâm cùng hai vị thúc bá của họ, hai mươi năm qua cũng bận rộn không ngừng. Nói thật, tư chất của bảy người Hùng Lâm quả thực bình bình thôi. Sở Thiên Hành chỉ mất ba năm đã đọc hết sách vở của Hỏa tộc, Tinh tộc, thậm chí cả một ít sách của Ải Nhân tộc mà trước đây chưa kịp học, từ đó thuần thục ba loại văn tự. Còn bảy người Hùng Lâm học hai mươi năm, văn tự của Thủy tộc mới miễn cưỡng thuộc lòng, đọc còn vấp váp.

So với Sở Thiên Hành và nhóm người Hùng Lâm, những tu sĩ khác lại nhàn hạ hơn nhiều. Đại đa số ngày ngày chỉ biết tu luyện, thỉnh thoảng vài người tụ lại vung quyền múa cước cho đỡ buồn. Hai vị thất cấp trận pháp sư của Nhân tộc thì dốc lòng nghiên cứu trận pháp, đáng tiếc thất cấp muốn nghiên cứu bát cấp trận pháp đâu phải chuyện dễ, vì thế thất bại vô số lần vẫn chưa thành công.

Sở Thiên Hành nhận được truyền âm của tam đệ Bạch Vân Cẩm, biết Vương Thông đã xuất quan, liền đem bốn người Bạch Vân Cẩm, Bạch Phi Phi, Lăng Văn Thao và Vương Thông từ trong không gian kính thả ra.

Trải qua hai mươi năm luyện thể, thực lực của Bạch Vân Cẩm, Bạch Phi Phi và Lăng Văn Thao đều đã vững vàng, khiến Sở Thiên Hành rất vui mừng.

Vương Thông sau khi xuất quan lập tức chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, Bạch Vân Cẩm thì tất bật chạy trước chạy sau đánh tạp cho hắn.

Nhìn hai người ở chung một chỗ tự nhiên đến thế, Sở Thiên Hành không nhịn được nhướn mày, thầm nghĩ: "Ta đã mang về cho mẫu thân một nam nhi tức phụ rồi, nếu tam đệ lại mang thêm một nam nhi tức phụ nữa về, không biết mẫu thân có vui không đây!"

Nghĩ xong, hắn quay sang nhìn đồ đệ đang ngồi bên cạnh mình: "Văn Thao, lục cấp minh văn thuật của con học đến đâu rồi?"

"Sư phụ, đệ tử có vài chỗ chưa hiểu." Nói rồi, Lăng Văn Thao lấy sách ra, bắt đầu thỉnh giáo.

Sở Thiên Hành ngồi cạnh đồ đệ, từng vấn đề một giải đáp cặn kẽ, thậm chí còn cầm tay chỉ dạy đồ đệ khắc minh văn, dạy bảo cực kỳ tỉ mỉ.

"Đại ca, ta... ta cũng muốn theo huynh học minh văn thuật." Bạch Phi Phi nhìn đại ca mình, rụt rè nói.

"Tốt chứ! Ta dạy chung ngươi và Văn Thao luôn." Sở Thiên Hành gật đầu, mỉm cười đáp ứng.

"Sư phụ, thiên phú của cô cô rất tốt. Hai mươi năm ở trong không gian kính, cô cô đã theo con học minh văn, hiện tại đã là tam cấp minh văn sư rồi. Cô cô lợi hại hơn tên Phượng Tiêu kia nhiều lắm. Phượng Tiêu theo con học mười năm, đến giờ nhất cấp minh văn còn chưa xong, khắc minh văn thì cách ngày lại khắc trúng tay mình, mười ngón tay thê thảm không nỡ nhìn. Có mấy lần con thật sự muốn bảo hắn bỏ cuộc cho rồi." Nói đến đồ đệ Phượng Tiêu, Lăng Văn Thao đau đầu không thôi.

Nghe vậy, Sở Thiên Hành cười lớn: "Xem ra Phượng Tiêu không hợp học minh văn thuật, ngày khác vi sư dạy hắn luyện khí vậy!"

"Đừng mà sư phụ! Ngài ngàn vạn lần đừng! Ngài dạy hắn luyện khí, chỉ sợ hắn đốt luôn phố tử của chúng ta mất! Ngài vẫn là đừng dạy hắn thì hơn." Lăng Văn Thao nhìn sư phụ mình, lắc đầu nguầy nguậy như trống lắc.

Sở Thiên Hành nhìn bộ dạng tiểu đồ đệ lo lắng, dở khóc dở cười: "Thế này đi, ngày khác ta đi mua nguyên liệu luyện khí, luyện chế một cái khí cụ kiểm tra trước, đo thử cho Phượng Tiêu xem hắn hợp với loại thuật pháp nào, rồi mới để hắn học cái đó."

"Đại ca, nương có khí cụ kiểm tra đó. Nương từng đo tư chất cho muội, nói muội rất hợp học minh văn. Ban đầu muội định đến tông môn Nhân tộc học, nhưng nương bảo trong tông môn người đông phức tạp, muốn muội tự bái sư học cho yên ổn." Bạch Phi Phi nghĩ một lát rồi nói.

"Ồ, thì ra là vậy! Thế nhị đệ và tam đệ thì sao? Thiên phú thuật pháp của họ là gì?" Sở Thiên Hành rất tò mò.

"Nhị ca thiên phú là phù văn, đã bái sư Nhân tộc học phù văn rồi. Tam ca thiên phú là trận pháp, nhưng còn chưa bái sư."

"Trận pháp à? Vậy tam đệ ngươi có thể theo Vương Thông học!" Nghe tam đệ thiên phú trận pháp, Sở Thiên Hành lại nhướn mày.

"Dạ, tam ca hình như đã tự tìm được sư phụ rồi." Nói đến đây, Bạch Phi Phi cười tủm tỉm.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Một tháng sau...

Nhìn cánh cửa mật thất bị Vương Thông mở ra, các tu sĩ bên trong đều vui mừng khôn xiết.

Hùng Lâm lập tức chạy đến chỗ Vương Thông: "Vương đạo hữu, phí qua đường của ngươi là bao nhiêu? Chúng ta năm huynh đệ cùng Sở đạo hữu là chỗ giao tình cũ, một người năm vạn, năm vạn thế nào?"

Nghe vậy, Vương Thông suy nghĩ một chút: "Không cần linh thạch nữa. Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi! Ta mang năm huynh đệ các ngươi qua mật thất trận pháp, các ngươi mang ta và Vân Cẩm qua mật thất cơ quan thuật, thế nào?"

"Được chứ, cũng tốt!" Hùng Lâm gật đầu đồng ý.

"Vương đạo hữu, chúng ta những năm người cơ mà! Các ngươi chỉ có hai người, chúng ta không cần bù thêm tiền chứ?" Hùng nhị nhìn đối phương, không chắc chắn hỏi.

"Không cần. Tuy các ngươi có năm người, nhiều hơn chúng ta ba người. Nhưng mật thất trận pháp ta mang các ngươi qua có mười lăm cái, cộng thêm hai mật thất không gian kính cũng chỉ mười bảy cái. Còn mật thất các ngươi mang ta qua có thể đến hai mươi sáu cái. Bình quân số người và số mật thất thì các ngươi cũng không chiếm tiện nghi của ta, huề nhau."

Nghe đối phương giải thích, Hùng Lâm gật đầu: "Được, cứ theo ý Vương đạo hữu, mật thất trận pháp ngươi mang chúng ta năm người, mật thất cơ quan thuật thì năm huynh đệ chúng ta mang hai phu... à không, hai người các ngươi."

Nghe đến đây, Vương Thông đỏ mặt, vội giải thích: "Không phải, ta và Vân Cẩm chỉ là hảo bằng hữu, không phải quan hệ bạn lữ."

Nhìn Vương Thông vội vàng giải thích, Hùng Lâm cười ha hả. Hiện tại không phải thì tương lai cũng sẽ là. Nhìn hai người dính nhau như sam thế kia, sớm muộn gì cũng thành một đôi bạn lữ.

Thấy nụ cười trên mặt Hùng Lâm, Bạch Vân Cẩm ngẩn ra, cũng đỏ mặt không được tự nhiên.

"Vậy cứ quyết định thế đi!" Vương Thông liếc Hùng Lâm một cái, định đoạt.

"Xem ra tam đệ ta không cần nộp phí qua đường rồi, vậy ta nộp cho năm người là được chứ gì." Sở Thiên Hành nhìn Vương Thông, cười nói.

"Không cần đâu, Sở đạo hữu cũng không cần nộp phí qua đường, chúng ta là bằng hữu cũ, mang qua mang lại lẫn nhau là được rồi."

Nghe vậy, Sở Thiên Hành nhướn mày: "Nếu mang qua mang lại lẫn nhau thì ta lỗ to rồi! Ta biết những ba môn thuật pháp cơ mà!"

Vương Thông nhìn Sở Thiên Hành nói nghiêm túc, bất đắc dĩ: "Vậy Sở đạo hữu chịu thiệt chút đi! Ta thật sự không có linh thạch làm phí qua đường mà!"

Nhận được đáp án như vậy, Sở Thiên Hành gật đầu: "Được rồi, ai bảo chúng ta là bằng hữu cũ chứ!" Nói đoạn, hắn lấy ra Bạch Tháp của mình đưa cho Vương Thông: "Dùng pháp khí này chứa người đi, pháp khí này là ta chuyên luyện chế để chứa người đấy."

Nghe vậy, khóe miệng Vương Thông giật giật, thầm nghĩ: Sở Thiên Hành này đúng là đại thổ hào, lại còn chuyên luyện một món pháp khí chỉ để chứa người! "Được, đa tạ Sở đạo hữu."

"Đại ca, huynh thường xuyên mang người thật à? Lại còn chuyên luyện một món pháp khí nữa!" Bạch Vân Cẩm ngốc ngốc nhìn đại ca hỏi.

"Ừ, thường xuyên mang người. Năm huynh đệ Hùng Lâm là khách quen, mỗi vòng đều theo, còn những người khác thì tùy, có người để ta mang, có người không. Lần nhiều nhất mang những ba mươi lăm người."

"Trời ơi, đại ca lợi hại quá! Ta và Vương Thông đều không dám mang người." Mang người tuy kiếm linh thạch nhiều, nhưng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa thực lực Bạch Vân Cẩm mới lục cấp, Vương Thông không dám mang người lạ, cũng chưa từng mang ai.

"Ồ!" Sở Thiên Hành tự nhiên hiểu rõ, Vương Thông không mang người là vì thực lực bản thân không cao, sợ bị người lạ giết người đoạt bảo, nên chưa từng dám mang.

"Ai muốn đi thì qua đây nộp linh thạch! Không đi thì chúng ta đi đây!" Tiểu Ngọc quay đầu nhìn hai mươi tư tu sĩ còn lại.

"Vương Thông, lần này có thể mang người chứ?" Bạch Vân Cẩm nhìn Vương Thông bên cạnh hỏi.

"Được mang người, một người năm vạn linh thạch, ai muốn đi thì qua nộp linh thạch, không đi thì chúng ta đi đây." Vì bên mình đông người, lần này Vương Thông cũng dám mang người lạ.

Nghe Vương Thông nói vậy, rất nhiều tu sĩ lập tức hào phóng nộp linh thạch. Mười hai tu sĩ Nhân tộc ở lại, mười hai người còn lại nộp linh thạch đi theo Vương Thông rời khỏi.

Đến mật thất tiếp theo, Vương Thông thả hết mọi người ra.

Nhìn hộp đen trong tay Vương Thông, mọi người đều hâm mộ vô cùng, nhưng cũng không dám có ý đồ gì. Bởi bên Vương Thông có bảy người, cộng năm huynh đệ Hùng Lâm thành mười hai người, nhiều người như vậy, bọn họ đương nhiên không dám cướp.

Sở Thiên Hành nhìn yêu văn trên tường, nhướn mày: "Bát cấp trung phẩm trận pháp, Vương Thông, giao cho ngươi đấy."

"Ừ, ta sẽ dốc toàn lực." Vương Thông cắn răng, nhận lấy nhiệm vụ nặng nề này.

Ánh mắt Sở Thiên Hành nhìn về phía bảy tu sĩ vốn có trong mật thất này, phát hiện bảy người này là một nhóm, đều là tu sĩ Thủy tộc. Thấy bảy tu sĩ Thủy tộc, Sở Thiên Hành không khỏi nhíu mày. Nói thật, hắn không thích giao thiệp với tu sĩ Thủy tộc. Dù quý tộc hay bình dân Thủy tộc, huyết mạch đều không thuần chính, không có Tâm Linh Chi Nhãn của hoàng tộc, nhưng hắn vẫn không thích tiếp xúc với người của tộc này.

Không chỉ Sở Thiên Hành không thích tu sĩ Thủy tộc, một vài tu sĩ Yêu tộc và Cổ tộc khác thấy tu sĩ Thủy tộc cũng bản năng tránh xa, hiển nhiên bọn họ cũng không ưa tu sĩ Thủy tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro