Chương 519: Đệ đệ Ngao Hiên
Ba mươi năm sau,
Trong đại điện, Long Vương cùng Vương hậu đang đùa giỡn với tiểu nhi tử của mình. Tiểu nhi tử của Long Vương tên là Ngao Hiên, đã phá xác được ba năm, vẫn chưa thể hoá hình, hiện giờ chỉ là một con tiểu hắc long đen thui, mọc thêm một đôi cánh đỏ, thú hình trông vô cùng giống đại ca Bạch Vũ của nó.
Đuôi quấn trên bàn, tiểu Hiên Hiên dựng thẳng người dậy, đang ăn linh quả sữa mà mẫu thân đút cho, ăn đến là vui vẻ.
"Ngươi không phải nói Vũ nhi cùng Thiên Hành đã rời Hoá Long Trì rồi sao? Đã nửa năm trôi qua, sao đến giờ vẫn chưa thấy bọn chúng tới?" Nhìn phu quân nhà mình, Phượng Khuynh Thành hỏi.
"Ai nha, tiểu phu phu nhà người ta trước tiên bế quan, lại củng cố thực lực, rời khỏi Hoá Long Trì liền đi song tu luôn rồi. Sắp rồi, vài ngày nữa sẽ đến gặp chúng ta thôi." Nhìn thê tử, Long Vương bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Phượng Khuynh Thành ngẩn ra một chút, rồi bất đắc dĩ cười. "Cũng phải, hai đứa nó một lúc tu luyện, một lúc lại luyện thể, quả thực nên hảo hảo ở bên nhau, nói chút lời tâm tình mới đúng."
"Mẫu hậu, đại ca có phải không thích con không? Lúc con mới sinh, đại ca ngày nào cũng ôm con nói mong con mau mau phá xác, nhưng con phá xác rồi, huynh ấy lại mãi không đến thăm con." Vừa nói đến đây, tiểu Hiên Hiên đã thấy ủy khuất.
"Ngốc nhi tử, sao có thể chứ? Đại ca con thích con nhất đấy. Sao lại không thích con được?"
"Đúng vậy, Vũ nhi là thân huynh trưởng của con, sao hắn lại không thích con chứ?"
Nghe phụ mẫu đều nói vậy, tiểu Hiên Hiên mới yên tâm. "Vậy... vậy phu lang của đại ca thì sao? Hắn cũng sẽ thích con chứ?"
"Đương nhiên rồi, Thiên Hành cũng sẽ thích con." Phượng Khuynh Thành cười cười gật đầu, nghiêm túc bảo đảm.
Tiểu hắc long nhận được câu trả lời của mẫu thân, vui vẻ đến cực điểm, khanh khách cười thành tiếng.
"Oa, đệ đệ đã lớn thế này rồi sao?" Bước vào cung điện, nhìn tiểu hắc long trên bàn, Bạch Vũ kinh ngạc kêu lên.
Sở Thiên Hành nhìn tiểu hắc long trên bàn, không khỏi ngẩn người. Hắn nhớ lại lần đầu gặp tức phụ, nhớ lại dáng vẻ mềm mại một đoàn đáng yêu của tức phụ lúc nhỏ, quả thật không thể không nói, thú hình hai huynh đệ này thật sự giống nhau như đúc!
"Đại ca!" Thấy Bạch Vũ, tiểu hắc long vẫy cánh bay vèo tới.
"Chậm một chút, đừng ngã." Vội vàng đưa tay ra, Bạch Vũ lập tức đón lấy đệ đệ mình.
"Đại ca, huynh cuối cùng cũng về rồi, Hiên Hiên nhớ huynh lắm!" Dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lòng bàn tay Bạch Vũ, tiểu gia hỏa nịnh nọt nói.
"Ừ, đại ca cũng nhớ đệ." Nhìn đệ đệ đáng yêu trong lòng bàn tay, Bạch Vũ đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của đệ đệ, sờ sờ vảy trên người đệ ấy, lại hôn một cái lên đôi cánh của đệ đệ, thích đến không chịu được.
"Đại ca!" Chớp chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, tiểu gia hỏa nãi thanh nãi khí kêu lên.
Quay đầu lại, Bạch Vũ nhìn bạn lữ bên cạnh. "Thiên Hành, ngươi xem Hiên Hiên có phải đặc biệt đáng yêu không, ngươi sờ thử xem, vảy trên người nó mềm lắm."
Sở Thiên Hành nghe vậy, lặng lẽ cười cười. "Ừ, rất đáng yêu. Bất quá, ta không thích sờ vảy của người khác, ta chỉ thích sờ vảy của mình ngươi thôi."
"Ta..." Nghe câu này, mặt Bạch Vũ thoáng cái đỏ bừng.
"Thiên Hành ca ca, sao huynh lại không sờ vảy của ta?" Nghiêng đầu, tiểu gia hỏa hỏi.
"Bởi vì ta đã có bạn lữ, không thể tùy tiện sờ long khác." Nhìn tiểu gia hỏa, Sở Thiên Hành nghiêm túc giải thích.
Nghe Sở Thiên Hành nói vậy, tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, oa rồi "oa" một tiếng khóc òa lên. "Huhuhu, Thiên Hành ca ca không thích ta, Thiên Hành ca ca không thích ta, huynh ấy không ôm ta, không sờ vảy ta, huhuhu..."
Bạch Vũ nhìn đệ đệ trong lòng bàn tay khóc đến thảm thiết, bất đắc dĩ nhíu mày. "Hiên Hiên ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Thiên Hành ca ca không phải không thích ngươi, huynh ấy trêu ngươi thôi, trêu ngươi thôi."
"Vậy... vậy huynh ấy có ôm ta không, có sờ vảy ta không, có hôn đầu ta, nói ta đáng yêu không?" Nhìn đại ca, tiểu gia hỏa hỏi.
"Hắn..."
"Sẽ không!" Nhìn đối phương, Sở Thiên Hành đáp chắc như đinh đóng cột, vô cùng nghiêm túc.
"Huhuhu..." Nghe Sở Thiên Hành trả lời, Hiên Hiên lại khóc tiếp.
"Thiên Hành, ngươi làm gì vậy? Nó còn là tiểu hài tử, ngươi không thể dỗ nó một chút sao?" Nhìn nam nhân nhà mình, Bạch Vũ nhịn không được oán trách.
"Nó lại không phải bạn lữ của ta, ta dỗ nó làm gì?" Nhìn tức phụ nhà mình, Sở Thiên Hành đáp nghe hết sức đương nhiên.
"Ngươi... hôm nay ngươi ăn nhầm thuốc gì hả?" Nhìn nam nhân nói nghiêm túc như vậy, Bạch Vũ bị chọc tức không nhẹ.
Thấy ái nhân bị tức đến mặt xanh mét, Sở Thiên Hành mím mím môi, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
"Này, ngươi đi đâu? Thiên Hành!" Nhìn bóng lưng ái nhân, Bạch Vũ gọi một tiếng, nhưng Sở Thiên Hành chẳng thèm ngoảnh lại.
Bạch Vũ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng ái nhân nói đi là đi không thèm quay đầu, ngây người hồi lâu, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận ủy khuất. Hắn bảy mươi tám tuổi đã cùng Thiên Hành ở bên nhau, một trăm tuổi đã gả cho Thiên Hành, trở thành bạn lữ của y. Hai người sống với nhau hơn ngàn năm, chưa từng cãi nhau lần nào, bất kể gặp chuyện gì cũng đều bàn bạc kỹ lưỡng. Rất nhiều lúc, chỉ cần hắn mở miệng nói ý kiến, Thiên Hành chưa bao giờ phản đối. Thế mà hôm nay, y lại... lại chỉ vì đệ đệ mà sinh khí với hắn, cứ thế bỏ hắn lại?
"Đại ca, huynh sao vậy?" Thấy sắc mặt Bạch Vũ khó coi, tiểu gia hỏa hỏi.
"Không... không sao." Nói rồi, Bạch Vũ ôm đệ đệ trong lòng bàn tay, đi đến bên phụ mẫu, lặng lẽ ngồi xuống, đặt đệ đệ lên bàn.
"Xảy ra chuyện gì, cãi nhau với Thiên Hành à?" Nhìn nhi tử, Phượng Khuynh Thành nghi hoặc hỏi.
"Không có mà? Chúng ta chưa bao giờ cãi nhau." Nói đến đây, vành mắt Bạch Vũ đã đỏ hoe vì ủy khuất. Bạn lữ của hắn, bất kể lúc nào cũng dung túng hắn, sủng hắn, chưa từng cãi nhau với hắn.
"Có phải vì Hiên Hiên không, Thiên Hành không thích nó?" Nhìn nhi tử, Phượng Khuynh Thành lại hỏi.
"Không... không có mà? Trước đây ta nói với hắn Hiên Hiên chắc đã phá xác rồi, hắn còn rất vui nữa? Hắn chưa từng nói không thích Hiên Hiên đâu?" Lắc đầu, Bạch Vũ lập tức phản bác.
"Không phải vấn đề của Hiên Hiên. Thiên Hành thấy ngươi ôm Hiên Hiên hôn hôn, chắc là đang ăn dấm." Nhìn đại nhi tử, Long Vương bất đắc dĩ nói.
"Sao có thể chứ? Hiên Hiên là đệ đệ ta mà, đệ đệ ruột thịt mà?" Đối với chuyện này, Bạch Vũ hoàn toàn không hiểu nổi.
"Nhưng nó không phải đệ đệ của Thiên Hành, cho nên ngươi đừng suốt ngày bắt Thiên Hành ôm đệ đệ ngươi. Thiên Hành không thích ôm long nào ngoài ngươi, cũng không thích sờ vảy người khác." Nhìn nhi tử, Long Vương bất đắc dĩ nói.
"À!" Bạch Vũ đáp một tiếng, uể oải gật đầu.
"Thực lực củng cố không tệ, đã là bát cấp trung kỳ rồi!" Thấy thực lực nhi tử lại tăng lên một tiểu cảnh giới, Long Vương hài lòng gật đầu.
"Phụ vương, vảy của nhi tử... vảy của con đã biến thành ngân sắc rồi, sau khi ngâm ở Hoá Long Trì liền biến thành ngân sắc." Nhìn phụ thân mình, Bạch Vũ nhắc tới chuyện này.
Nghe tin tức này, Long Vương mừng rỡ như điên. "Ừ, rất tốt. Hoá Long Trì có tác dụng đề thăng huyết mạch, chắc là huyết mạch của con được nâng cao, cho nên mới biến thành ngân long."
"Giá như có thể biến thành kim long thì tốt rồi." Mỗi lần nhìn thú hình của phụ vương, Bạch Vũ đều cảm thấy thú hình của phụ vương đặc biệt uy phong, đặc biệt ngầu, đặc biệt soái. Đáng tiếc, trước đây mình là hắc long, hiện tại là ngân long, mãi mãi cũng không thể biến thành kim long.
"Cánh thì sao? Cánh có đổi màu không?" Đối với chuyện này, Phượng Khuynh Thành rất tò mò.
"Có, cánh cũng biến thành ngân sắc rồi."
"Ồ? Biến thành ngân sắc?" Nghe tin này, Phượng Khuynh Thành có chút bất ngờ.
"Chuyện tốt, chứng minh huyết mạch Phượng tộc trong cơ thể Vũ nhi cũng được đề thăng." Nói đến đây, Long Vương cao hứng nở nụ cười.
"Phụ vương, mẫu hậu, hai người nói xem, có ngày nào đó con có thể biến thành một con kim long chân chính, hoặc biến thành một con hỏa phượng chân chính, thú hình không còn quái dị như vậy nữa không?" Nhìn song thân, Bạch Vũ bất đắc dĩ hỏi.
Nghe vậy, Phượng Khuynh Thành nhíu mày. Nhi tử là long phượng tạp huyết, so với long thường nhiều thêm một đôi cánh, nàng biết nhi tử thích thú hình kim long của Ngao Thụy hơn, không thích dáng vẻ long không ra long phượng chẳng ra phượng của mình.
"Vũ nhi đừng vội. Đợi sau này thực lực ngươi tăng lên, trở thành Tiên Vương rồi, ngươi liền có thể tự do chuyển đổi thú hình, muốn biến ngân long thì ngân long, muốn biến hỏa phượng thì hỏa phượng, có thể tùy ý chuyển đổi giữa hai loại." Nhìn nhi tử, Long Vương nói vậy.
"Tiên Vương ư? Đó chính là thập nhất cấp rồi! Xa vời quá, con mới có bát cấp thôi!" Nghĩ đến tương lai xa xôi ấy, Bạch Vũ không khỏi có chút nản lòng.
"Đừng nản chí chứ? Lúc ngươi mới phá xác, ngươi có nghĩ mình sẽ trở thành bát cấp tu sĩ không?"
"Không có, lúc đó con chỉ là luyện khí tu sĩ thôi." Lúc ấy, hắn nghĩ nhiều nhất chính là no bụng, không bị yêu thú khác ăn mất.
"Đúng vậy, ngươi xem, hiện tại ngươi còn chưa đến hai ngàn tuổi đã là bát cấp trung kỳ rồi. Cho nên, nói không chừng lại qua vạn năm, hai vạn năm, ngươi chính là Tiên Vương rồi!" Nhìn nhi tử, Long Vương kiên nhẫn cổ vũ.
"Ừ, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng. Phụ vương, mẫu hậu, con... con về trước đây." Nói xong, Bạch Vũ đứng dậy định đi.
"Đại ca, đừng đi mà? Huynh chơi với ta một lát được không?" Nhìn đại ca mình, tiểu hắc long đáng thương hề hề nói.
"Hiên Hiên ngoan, đại ca còn có việc, hôm khác, hôm khác nhất định bồi ngươi chơi." Xoa xoa cái đầu nhỏ của đệ đệ, Bạch Vũ vội vã rời đi.
Nhìn đại nhi tử vội vàng chạy đi, Phượng Khuynh Thành bất đắc dĩ nở nụ cười. "Đây là chạy về dỗ Thiên Hành rồi."
"Phu phu với nhau mà, phải bao dung lẫn nhau, ai tâm tình không tốt, người kia phải dỗ nhiều một chút chứ!" Cười cười, Long Vương không cho là đúng nói.
"Đứa nhỏ Thiên Hành này, ngày thường thông minh như vậy, sao lại cố chấp thế chứ? Hiên Hiên còn là tiểu hài tử, ôm một cái, hôn một cái, thì làm sao nào?"
"Không, nàng không hiểu hắn. Tiểu tử này đôi khi rất ngoan cố. Hắn có nguyên tắc đối nhân xử thế của riêng mình, hơn nữa, tính tình hắn rất lãnh đạm, ngoài Vũ nhi ra, người có thể bước vào lòng hắn gần như không có. Cho dù là đối với chúng ta, cũng chỉ có cung kính, không có quá nhiều thân tình." Nói tới đây, Long Vương híp mắt lại.
Bao năm qua, với đứa con rể này hắn đã nhìn thấu rồi. Đừng thấy Sở Thiên Hành ngày thường đối đãi ai cũng khách khách khí khí, kỳ thực hắn rất lãnh đạm, hắn chỉ tin tưởng mỗi mình Vũ nhi, ngoài Vũ nhi ra, hắn không tin bất cứ ai khác. Bao gồm cả đồ đệ của hắn, đệ đệ, muội muội của hắn, thậm chí cả thân mẫu của hắn, hắn cũng đều giữ lại một phần. Bất quá, điều này cũng có thể hiểu, dù sao trước đây hắn từng bị đường huynh hại chết, người từng bị phản bội như vậy, muốn bước vào lòng hắn quả thực vô cùng khó khăn.
Nghe phu quân nói vậy, Phượng Khuynh Thành nhíu mày. Những điều phu quân nói nàng há lại không biết? Chỉ là nàng không ngờ, Thiên Hành ngay cả tiểu nhi tử ba tuổi của mình cũng để bụng đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro