Chương 528: Tìm được mật đạo
Vài ngày sau,
Sở Thiên Hành nhìn ái nhân của mình đứng trước tượng đá, mấy ngày liền không ăn không uống, chỉ ngẩn ngơ suy nghĩ, trong lòng không khỏi đau xót. "Bạch Vũ, hay là nghỉ một lát đã, lát nữa nghĩ tiếp được không?" Hắn bước tới, nắm lấy tay ái nhân, nhẹ giọng an ủi.
"Thiên Hành, ngươi nói xem chuyện này là thế nào, ta rõ ràng đã từng thấy qua, sao giờ lại nghĩ không ra chứ?" Nói đến đây, Bạch Vũ buồn bực vô cùng.
"Đừng sốt ruột, vậy ngươi nói cho ta nghe, ngươi thấy thứ này lúc nào? Là trước đây hay gần đây?" Nhìn tức phụ nhà mình lo lắng, Sở Thiên Hành kiên nhẫn khai đạo.
"Hình như... hình như là gần đây, gần đây mới thấy." Suy nghĩ một chút, Bạch Vũ đáp.
"Không thể nào? Gần đây chúng ta đều ở cùng nhau mà, không có lý nào ngươi thấy, chúng ta lại không thấy chứ?" Tiểu Ngọc nhìn Bạch Vũ, đầy mặt nghi hoặc.
Nghe vậy, Sở Thiên Hành ngẩn ra, vung tay lên phong ấn toàn bộ thiên điện này. "Có phải liên quan đến Ải nhân tộc không?"
Nghe ái nhân nói vậy, Bạch Vũ cũng ngẩn người, sau đó cười lên. "Đúng rồi, ta nhớ ra ta đã thấy ở đâu rồi!" Nói rồi, Bạch Vũ từ trong giới chỉ không gian của mình lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, đưa cho ái nhân. "Tiểu Hành, ngươi xem cái này có phải giống hệt không?"
Tiếp nhận lệnh bài, Sở Thiên Hành cẩn thận quan sát. Lệnh bài được đúc bằng huyền thiết thạch, hình dáng rất cổ quái, mặt trước khắc một con phong thú, mặt sau khắc một hàng chữ dị tộc mà Sở Thiên Hành không hiểu nổi. "Quả nhiên giống nhau như đúc."
"Ồ?" Nghe Sở Thiên Hành nói vậy, Tiểu Ngọc cùng ba người còn lại lập tức vây lại, bốn người luân lưu xem xét lệnh bài trong tay Sở Thiên Hành.
"Giỏi lắm, Tiểu Hắc Long. Tấm lệnh bài này của ngươi từ đâu ra vậy?" Hỏa Kỳ Lân nhìn Bạch Vũ, hỏi.
"Là của thánh nữ Ải nhân tộc. Ta tìm được trong giới chỉ không gian của nàng. Lúc ấy ta chỉ lấy hết linh thạch trong giới chỉ không gian của tất cả Ải nhân tộc, còn lại đồ vật khác đều để nguyên một chỗ, chỉ liếc nhìn qua tấm lệnh bài này một cái nên ấn tượng không sâu. Nếu không phải Thiên Hành nhắc, ta thật sự không nhớ nổi." Nói đến đây, Bạch Vũ rất bất đắc dĩ.
"Ải nhân tộc? Thánh nữ Ải nhân tộc sao lại có một tấm lệnh bài khắc phong thú? Theo lý mà nói, thứ này hẳn là của tu sĩ Phong tộc mới đúng chứ?" Hỏa Kỳ Lân vuốt cằm, mặt đầy nghi hoặc.
"Bởi vì thánh nữ Ải nhân tộc từng gả cho vương của Phong tộc, cho nên Ải nhân tộc có đồ vật của Phong tộc cũng không kỳ lạ." Sở Thiên Hành nhìn mọi người, nói như vậy.
"Sở ca, ý ngươi là tin đồn kia có thể là thật? Vương của Phong tộc thật sự cưới thánh nữ Ải nhân tộc làm thê, còn sinh ra một thái tử lùn tịt khó mà phục chúng?" Nghĩ đến đây, Trương Siêu nhíu mày. Thật không hiểu vị Phong tộc vương kia có khẩu vị thế nào. Nói thật, hắn đối với nữ tu Ải nhân tộc đúng là không có cảm giác gì, cũng không phải nói nữ tu Ải nhân tộc xấu xí, mà là chiều cao này thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận! Nhìn qua giống như đứa trẻ năm sáu tuổi, dẫn theo một vị bạn lữ như vậy ra ngoài, người không biết còn tưởng hắn có sở thích luyến đồng nữa chứ!
"Tại sao lại không thể là thật? Không gió thì sóng đâu nổi, đã có tin đồn như vậy, đa phần là có thật."
"Ừm, chủ nhân nói có lý." Tiểu Ngọc gật đầu, biểu thị tán đồng.
"Bạch sư huynh, chỉ có một tấm lệnh bài này thôi sao, còn tấm khác không?" Tiết Hồ nhìn Bạch Vũ, tò mò hỏi.
"Không biết, ta chỉ thấy có một tấm này." Bạch Vũ lắc đầu, nói không biết.
"Bạch Vũ, đem toàn bộ gia sản của ba mươi mốt người Ải nhân tộc lấy ra hết, chúng ta kiểm tra kỹ lại lần nữa." Sở Thiên Hành nhìn ái nhân, nói.
"Hảo!" Bạch Vũ gật đầu, lấy ra một chiếc giới chỉ không gian, đem hết đồ vật bên trong đổ ra, lại lấy thêm một chiếc nữa, lại đổ ra một đống. Đợi đến khi đem hết đồ vật trong giới chỉ không gian của ba mươi mốt người lấy ra hết, cả toà thiên điện đã bị chất đầy.
"Mọi người tìm xem, xem còn có thứ gì liên quan đến Phong tộc không, ngoài ra đem hết đồ vật có chữ viết gom lại một chỗ, những thứ khác cũng phân loại rõ ràng, đồ chưa từng thấy hoặc không nhận ra thì để lại." Nói rồi, Sở Thiên Hành phát cho mỗi người một chiếc giới chỉ không gian.
Mọi người nhận giới chỉ không gian, bắt đầu phân loại, đan dược, linh phù, pháp khí có thể đem bán đều thu vào giới chỉ không gian, những thứ không nhận ra thì chất thành một đống. Tiết Hồ đem rất nhiều nguyên liệu luyện khí thu vào giới chỉ không gian của mình, định về sau luyện chế pháp khí.
Sở Thiên Hành cùng mọi người mất gần một canh giờ mới đem hết đồ vô dụng loại bỏ.
"Sở ca, ta tìm được hai tấm bản đồ." Trương Siêu nói rồi đưa đồ mình tìm được cho Sở Thiên Hành.
"Chủ nhân, ta lại tìm được một tấm lệnh bài giống hệt như vậy."
"Sở sư huynh, ta tìm được rất nhiều sách." Tiết Hồ nói rồi ôm tới một đống sách thật dày.
"Ta tìm được hai kiện pháp khí, có niên đại khá lâu, nhìn không giống pháp khí của Ải nhân tộc." Hỏa Kỳ Lân nhìn pháp khí trong tay, nói.
"Ta tìm được rất nhiều tấm đá Đồ Đằng kỳ quái." Bạch Vũ nhìn những tấm đá trên mặt đất, mặt đầy hiếu kỳ.
Sở Thiên Hành vung tay, lấy ra một cái bàn cùng sáu cái ghế. Sáu người vây quanh ngồi xuống, từng thứ một kiểm tra.
Sở Thiên Hành trước tiên xem hai tấm lệnh bài mà Tiểu Ngọc và Bạch Vũ tìm được, phát hiện hai tấm hoàn toàn giống nhau, không chút khác biệt. "Giống hệt nhau, đều là của thánh nữ kia sao?"
"Không đúng, đồ của thánh nữ kia ta đã kiểm tra kỹ, chỉ có một tấm lệnh bài, ta nghĩ hẳn là của vị vương tử kia, chính là đệ đệ của thánh nữ. Hắn chắc cũng có một tấm lệnh bài." Bạch Vũ suy nghĩ một chút, nói vậy.
"Ừm, cũng có khả năng." Sở Thiên Hành gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Đặt hai tấm lệnh bài sang một bên, Sở Thiên Hành mở hai tấm bản đồ Trương Siêu tìm được ra xem. "Bản đồ lớn là bản đồ phía tây đại lục, Hồng Hà Sơn được khoanh tròn, điều này chứng minh ba mươi mốt người Ải nhân tộc đến vùng đất Yêu tộc phía tây đại lục, rất có thể là vì di tích này. Nói cách khác, đích đến của bọn chúng có lẽ chính là nơi đây. Còn việc giết chúng ta chỉ là nhất thời nổi hứng, mục đích bọn chúng đến Yêu tộc là vì di tích. Trên bản đồ nhỏ vẽ là mật đạo, không biết là mật đạo ở đâu." Nói rồi, Sở Thiên Hành lại nhìn kỹ bản đồ nhỏ.
"Ta cảm thấy hẳn là mật đạo dưới lòng đất, cung điện này chúng ta đã kiểm tra kỹ, không có con đường như trên bản đồ vẽ." Trương Siêu suy nghĩ một chút, nói.
"Có khả năng." Sở Thiên Hành gật đầu, nhìn hai kiện pháp khí Hỏa Kỳ Lân tìm được. Một kiện là đầu búa loang lổ gỉ sét, một kiện là đoạn đao gãy, hai kiện pháp khí đều cũ kỹ đầy gỉ sét, Sở Thiên Hành cẩn thận xem xét. "Hai kiện pháp khí này ít nhất đã ba vạn năm lịch sử, hơn nữa đều là pháp khí bị hư hỏng, thánh nữ và vương tử Ải nhân tộc vì sao lại mang theo hai kiện pháp khí rách nát như vậy?"
"Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái, luyện khí sư Ải nhân tộc không ít, theo lý mà nói pháp khí trên người bọn chúng không nên cũ kỹ đến vậy chứ? Pháp khí cũ kỹ như thế này nếu không có công dụng đặc biệt, sớm đã bị vứt bỏ rồi." Hỏa Kỳ Lân gật đầu, cũng nói vậy.
Quay đầu, Sở Thiên Hành nhìn tám tấm đá trên mặt đất. Tám tấm đá đã được Bạch Vũ ghép lại, hiện ra một số Đồ Đằng rất cổ xưa, Sở Thiên Hành hoàn toàn không hiểu nổi, nhìn hồi lâu, Sở Thiên Hành bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đống sách trên bàn.
Lấy một quyển sách, Sở Thiên Hành mở ra xem, phát hiện trên sách có hai loại chữ, chữ lớn hơn thì Sở Thiên Hành không nhận ra. Nhưng bên dưới chữ lớn có một hàng chữ nhỏ dùng chữ Ải nhân tộc chú thích, cái này thì Sở Thiên Hành nhận biết.
"Tiểu Hành, ngươi xem hiểu không?" Bạch Vũ nhìn ái nhân, hỏi.
"Chữ phía trên ta xem không hiểu, ta đoán hẳn là chữ của Phong tộc, bất quá, phần chú thích dịch nghĩa bên dưới ta xem hiểu, đó là chữ Ải nhân tộc." Sở Thiên Hành nhìn ái nhân, nói vậy.
"Thì ra là vậy!" Bạch Vũ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Ta phải xem kỹ những quyển sách này, Bạch Vũ, ngươi dẫn mọi người tìm kỹ thêm lần nữa, xem trong cung điện này có cơ quan gì không." Sở Thiên Hành nhìn ái nhân, nói.
"Hảo!" Bạch Vũ gật đầu, dẫn những người khác lại tiếp tục tìm kiếm.
Sở Thiên Hành cầm những quyển sách từng trang từng trang cẩn thận lật xem, không bỏ sót bất kỳ chữ nào.
Một tháng sau...
"Thiên Hành, ngươi xem xong rồi sao?" Thấy ái nhân khép lại quyển sách cuối cùng, Bạch Vũ lập tức chạy tới.
"Ừm, xem xong rồi. Bên các ngươi thế nào? Tìm được cơ quan chưa?" Sở Thiên Hành nhìn ái nhân, hỏi.
"Tìm được rồi, trong miệng hai pho tượng có hai chỗ lõm, kích thước vừa khít với lệnh bài này." Bạch Vũ nhìn ái nhân, nói.
"Hảo, chúng ta đi xem." Sở Thiên Hành nói rồi thu lại bàn ghế của mình, thu lại những quyển sách, hai kiện pháp khí phế thải cùng những tấm đá kia, vung tay thả ra hai tên Khô Lâu Nhân. "Bạch Vũ, đưa lệnh bài cho bọn chúng."
"Ồ!" Bạch Vũ gật đầu, đưa lệnh bài cho hai tên Khô Lâu Nhân.
Hai tên Khô Lâu Nhân lập tức đi tới trước tượng đá, đem hai tấm lệnh bài đặt vào trong miệng hai pho tượng. Sau đó, mọi người liền nghe "rắc" một tiếng. Xương tay của hai tên Khô Lâu Nhân bị phong thú trên tượng đá cắn gãy.
"Oa, thật tàn nhẫn!" Nhìn hai tên Khô Lâu Nhân bị gãy mất hai cánh tay, Bạch Vũ còn sợ hãi, thầm nghĩ may mà không phải mình đi, bằng không tay mình đã không còn!
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt..." Theo một trận tiếng động trầm nặng, hai pho tượng chậm rãi dịch chuyển, một trái một phải, lộ ra hai cái hố vuông hai thước.
"Hai cái cơ à? Đi cái nào đây?" Bạch Vũ nhìn ái nhân, ngây ngốc.
"Ta cảm thấy hẳn nên đi cái bên đông." Tiểu Ngọc nhìn một chút, chọn cái bên đông.
"Ta lại cảm thấy là cái bên tây." Hỏa Kỳ Lân chọn cái bên tây.
Nhìn hai cái hố đen ngòm sâu không thấy đáy, Sở Thiên Hành vung tay áo, thả ra hai mươi tên Khô Lâu Binh. Mỗi hố thả xuống mười tên.
Đứng một bên, Sở Thiên Hành nhắm mắt lại, dùng linh hồn lực liên kết cảm nhận tình huống của những Khô Lâu Binh kia. Đột nhiên, hai cái hố đồng loạt bị bịt kín. Bên trong truyền đến tiếng binh binh bang bang liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro