Chương 545: Ba người tìm đến

Sở Thiên Hành nhìn ái nhân đang đau lòng vì mình, dang rộng hai tay, ôm chặt lấy người ấy vào lòng. "Không sao đâu, khó khăn chỉ là tạm thời thôi."

"Chủ nhân, nơi này có an toàn không? Chúng ta phải lập tức chuyển hóa tiên nguyên, bằng không chỉ có nước mặc người chém giết." Nói đến đây, Tiểu Ngọc nhíu mày.

"Đúng vậy, việc gấp hiện tại chính là chuyển hóa tiên nguyên. Chỉ cần chuyển hóa xong tiên nguyên, bằng vào thực lực của chúng ta, rời khỏi cái khu mỏ hỏng này dễ như trở bàn tay." Gật đầu, Hỏa Kỳ Lân cũng nói vậy.

"Ngọn núi này cách Nhất Hiệu Sơn khá xa, tạm coi là an toàn. Chúng ta có thể ở đây chuyển hóa tiên nguyên. Chuyển hóa tiên nguyên đại khái cần bao lâu?" Nhìn hai người, Sở Thiên Hành hỏi.

"Ba tháng, nhanh nhất cũng phải ba tháng." Nghĩ một chút, Tiểu Ngọc đáp.

"Có thể làm trong pháp khí không?" Nhìn Tiểu Ngọc, Sở Thiên Hành lại hỏi.

"Không được đâu chủ nhân, phải vừa hấp thu tiên khí vừa chuyển hóa tiên nguyên, không thể ở trong pháp khí." Nói đến đây, Tiểu Ngọc lại nhíu mày.

"Vậy thì được rồi, các ngươi đều ở lại trong sơn động này chuyển hóa tiên nguyên, ta vì các ngươi hộ pháp." Nhìn mọi người, Sở Thiên Hành nói.

"Không, để ta hộ pháp, ngươi cùng cả nhà chuyển hóa tiên nguyên đi!" Nhìn ái nhân, Bạch Vũ lập tức bày tỏ muốn mình hộ pháp.

"Không được, ngươi là kẻ đi lậu mà đến. Nếu bị tu sĩ Phi Tiên Môn bên ngoài phát hiện, bọn họ nhất định sẽ giết ngươi, chỉ có thể là ta." Lắc đầu, Sở Thiên Hành lập tức từ chối ý kiến của ái nhân.

"Cái này..." Nghe vậy, Bạch Vũ nhíu mày. Hắn đương nhiên cũng hiểu mình là đi lậu, thế nhưng hắn nào nỡ để ái nhân mình chịu khổ!

"Chủ nhân nói đúng, chúng ta đều là đi lậu mà đến, lúc này còn chưa chuyển hóa tiên nguyên, không nên bại lộ thân phận." Gật đầu, Tiểu Ngọc cũng nói vậy.

"Nhưng mà..." Nghĩ đến việc để ái nhân ở bên ngoài hộ pháp, Bạch Vũ trong lòng vẫn có chút đau đớn.

"Không sao đâu, ngươi không cần lo cho ta, đưa không gian giới chỉ của ta đây!" Nhìn ái nhân, Sở Thiên Hành nói.

"Thiên Hành, ta đã bỏ vào trong không gian giới chỉ của ngươi không ít linh quả cùng thịt khô. Ngươi đói thì có thể ăn." Nói rồi, Bạch Vũ lấy ra không gian giới chỉ giao cho ái nhân.

"Được, ta biết rồi." Gật đầu, Sở Thiên Hành đem không gian giới chỉ đặt vào ngăn tối trong ngoa tử, cũng không đeo lên ngón tay.

"Thiên Hành, đều tại ta không tốt, chúng ta không nên đến đây." Nhìn ái nhân của mình, Bạch Vũ đau lòng vô cùng. Nếu không phải hắn nhất tâm muốn đến tiên cảnh, bọn họ đã không gặp phải chuyện này, Thiên Hành cũng sẽ không phải chịu khổ thế này.

"Đừng nói vậy, khó khăn chỉ là tạm thời. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Trời sắp sáng rồi, mọi người góp sức một tay, chúng ta ra ngoài tìm ít đá về, ta sẽ niêm phong cửa động này lại, như vậy các ngươi ở đây chuyển hóa tiên nguyên sẽ càng an toàn." Nói xong, Sở Thiên Hành mở ra hồn lực tráo ở cửa động.

"Được!" Gật đầu, Trương Siêu cùng Tiết Hồ chúng nhân lập tức ra khỏi sơn động tìm đá. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cửa động rất nhanh đã bị đá chắn kín.

"Thiên Hành!" Thấy ái nhân nhấc lên khối đá cuối cùng, Bạch Vũ hô lên thành tiếng.

"Tu luyện cho tốt, đừng nghĩ nhiều." Nói xong, Sở Thiên Hành cũng chặn luôn khối đá cuối cùng.

Niêm phong cửa động xong, Sở Thiên Hành lại lưu lại một sợi hồn lực ở cửa động, sau đó rời khỏi nơi này, xuống chân núi, tìm một sơn động khác để nghỉ ngơi. Không còn cách nào, hắn hiện tại là phàm nhân, không ngủ sẽ rất mệt.

Sáng sớm tỉnh lại, Liễu Bạch là người đầu tiên phát hiện Sở Thiên Hành ở trong sơn động đã không thấy đâu nữa. "Sở tiền bối đâu?" Xoay người hỏi Hồ Duy cùng Tuyết Huy bên cạnh.

"Không biết a!" Lắc đầu, hai người tỏ vẻ không hay. Bọn họ cũng vừa tỉnh ngủ, làm sao biết được?

"Hỏng rồi." Nhíu mày, Liễu Bạch cầm lấy cái sọt trên lưng mình, lập tức chạy ra ngoài.

"Ê, Liễu Bạch!" Thấy Liễu Bạch đi, Hồ Duy cùng Tuyết Huy cũng lập tức đuổi theo.

Nhìn Liễu Bạch ở trong núi khắp nơi tìm kiếm Sở Thiên Hành, Tuyết Huy rất bất đắc dĩ. "Liễu Bạch, ngươi quản Sở Thiên Hành làm gì? Không cùng hắn, chúng ta chẳng phải vẫn sống sao?"

Nghe vậy, Liễu Bạch nhìn Tuyết Huy. "Cái gì gọi là vẫn sống? Ngươi muốn sống thế nào, ở chỗ này làm cả đời khoáng công sao?"

Nhìn sắc mặt xanh mét của Liễu Bạch, Tuyết Huy há miệng, lại không biết nói gì. "Ta..."

"Tuyết Huy, bất kể ngươi tin hay không, ta nói cho ngươi biết, nếu trong bốn mươi lăm người chúng ta có một người có thể thoát khỏi nơi đây, vậy người đó nhất định là Sở Thiên Hành. Theo hắn, chúng ta còn có một đường sinh cơ, nếu không có hắn, chúng ta chỉ có đường chết, chỉ có thể ở đây làm khoáng công cả đời. Đói chết, già chết."

"Liễu Bạch, ngươi... ngươi cũng quá đề cao Sở Thiên Hành rồi chứ?" Nhìn Liễu Bạch, Tuyết Huy có chút không tin.

"Bất kể ngươi tin hay không, ta phải đi tìm hắn, ta nhất định phải tìm được hắn." Nói xong, Liễu Bạch xoay người rời đi.

Lần này Liễu Bạch đến Thông Thiên Tháp là lần thứ hai, sớm năm trăm năm trước hắn đã từng tới Thông Thiên Tháp một lần, đáng tiếc bị kẹt ở tầng sáu mươi, vô duyên đăng đỉnh. Lần này trước khi đến Thông Thiên Tháp, hắn đã thỉnh Thiên Cơ Sư bói một quẻ, là quẻ đại hung. Thiên Cơ Sư nói đường sống duy nhất chính là được quý nhân tương trợ, mới có một tia sinh cơ, bằng không tất sẽ khách tử tha hương.

Lúc ấy bói được quẻ ấy, Liễu Bạch trong lòng đã có chút lo lắng, vốn hắn không muốn đến Thông Thiên Tháp, thế nhưng hắn biết năm nay là cơ hội duy nhất của hắn, nếu không đi, qua hai ngàn tuổi, Thông Thiên Tháp liền không vào được nữa. Sau một phen đấu tranh nội tâm, hắn vẫn đến. Từ Thạch Bia Lâm bắt đầu, hắn đã cố ý vô tình quan sát những người khác, tìm kiếm quý nhân của mình.

Liễu Bạch tìm tới tìm lui, cuối cùng đều cảm thấy, quý nhân ấy hẳn là Sở Thiên Hành. Thứ nhất, Sở Thiên Hành là người có thực lực cao nhất trong bốn mươi lăm người, hơn nữa Sở Thiên Hành có cửu sắc thần hồn, tinh thông nhiều môn thuật số. Thứ hai, tính tình Sở Thiên Hành trầm ổn, nhẫn nhịn, nhìn qua là biết kẻ làm được đại sự. Còn có thứ ba, người này có thể từ hạ đẳng đại lục một đường bò lết đến Thánh Thiên Đại Lục, chứng minh vận khí của hắn cực tốt. Lại thêm, Thụy Thú Kỳ Lân như vậy đều đã cùng Sở Thiên Hành khế ước, điều này cũng từ bên cạnh chứng minh vận thế của Sở Thiên Hành nghịch thiên. Cho nên, Liễu Bạch cảm thấy, chỉ cần mình đi theo người này, nhất định có thể chuyển nguy thành an.

Nhìn bóng lưng Liễu Bạch rời đi, Hồ Duy ngẩn ra một chút, cũng đuổi theo.

"Ê, các ngươi chờ ta với!" Thấy hai người đi, Tuyết Huy cũng lập tức đuổi theo hai hảo bằng hữu của mình.

Đến khi Liễu Bạch ba người trải qua ngàn khó vạn khổ, tìm được Sở Thiên Hành, đã là chuyện ba ngày sau.

Đi vào trong sơn động, nhìn Sở Thiên Hành ngồi trên giường, vừa gặm linh quả vừa đọc sách, Liễu Bạch ba người đều ngây ra.

Buông sách trong tay, Sở Thiên Hành nhìn ba người. "Ngồi đi, tìm ta có việc?"

"Ta, ta..." Xoay đầu nhìn bàn ghế trong sơn động, ba người càng thêm kinh hãi.

"Sở tiền bối, ta muốn đi theo ngài." Nhìn Sở Thiên Hành, Liễu Bạch nói.

Nghe vậy, Sở Thiên Hành nhướn mày. "Tốt, trong vòng ba tháng, ngươi có thể đào được một trăm khối tiên tinh đưa cho ta, ta liền cho ngươi đi theo ta."

"Được." Gật đầu, Liễu Bạch không chút do dự, lập tức đáp ứng.

"Liễu Bạch, ngươi điên rồi. Chúng ta đào tiên tinh còn phải đến Nhất Hiệu Sơn đổi Tịch Cốc Đan, ngươi không thể cho hắn a!" Nhìn Liễu Bạch, Tuyết Huy bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, Liễu Bạch nhìn Tuyết Huy cùng Hồ Duy. "Tuyết Huy, Hồ Duy, tuy rằng ba chúng ta là hảo bằng hữu. Nhưng ta không hy vọng các ngươi can thiệp chuyện của ta. Từ nay về sau, ta sẽ đi theo Sở tiền bối, Sở tiền bối đi đâu, ta đi đó. Các ngươi đi đi! Con đường này là ta tự chọn, ta sẽ không liên lụy các ngươi cùng ta chịu khổ."

"Liễu Bạch, ngươi nói gì vậy? Chúng ta là huynh đệ, lựa chọn của ngươi chính là lựa chọn của ta. Ta cũng sẽ đi theo Sở tiền bối, cùng các ngươi một chỗ." Nhìn Liễu Bạch, Hồ Duy nói.

Hồ Duy là hồ tộc, tu sĩ hồ ly nhất tộc trời sinh đa trí, tuy rằng hắn chưa từng tìm Thiên Cơ Sư bói vận thế của mình, nhưng hắn biết lời Liễu Bạch nói rất có lý, nếu có một người có thể rời khỏi khu mỏ này, chính là Sở Thiên Hành, không ai khác.

"Ngươi, các ngươi hai người. Ai nha, vậy ta cũng ở lại vậy." Nhìn hai người, Tuyết Huy đành phải thỏa hiệp chọn ở lại.

Nhìn ba người, Sở Thiên Hành từ ngăn bí mật trong ngoa tử (ủng) lấy ra không gian giới chỉ của mình, lấy ra ba viên thất cấp Tịch Cốc Đan, giao cho ba người. "Đây là thất cấp Tịch Cốc Đan, ăn vào rồi, mười năm sẽ không đói bụng. Ăn đan dược xong, đi đào tiên tinh đi, nhớ kỹ, đừng rời khỏi ngọn núi này, bằng không, giết các ngươi."

"Oa! Sở tiền bối, ngài giấu một cái không gian giới chỉ a!" Nhìn Sở Thiên Hành, Tuyết Huy kinh hô thành tiếng.

Nghe vậy, Sở Thiên Hành cười cười. "Có gì mà đại kinh tiểu quái, trước khi quyết định đến tiên cảnh, ta đã nghĩ tới khả năng xấu nhất, mà khả năng xấu nhất chính là hiện tại như vậy, bị người kéo đi làm khoáng công."

"Tiền bối sớm đã nghĩ tới?" Đối với việc này, Liễu Bạch rất kinh ngạc.

"Ta từng ngồi một chiếc hải thuyền từ hạ đẳng đại lục đi trung đẳng đại lục. Khi đó, cũng là một quản sự cùng quản sự đệ tử của đại tông môn đến hạ đẳng đại lục chúng ta, nói muốn đem những tu sĩ tư chất tốt như chúng ta về cao đẳng đại lục làm đệ tử. Thế nhưng đến cuối cùng, trên thuyền hơn trăm người, chỉ có ta là tu vi Nguyên Anh trở thành nội môn đệ tử, hai mươi tên Kim Đan tu sĩ đi ngoại môn. Mà gần trăm tên thiên tài ôm ấp giấc mộng kia, đều bị đưa đến khu mỏ làm khoáng công. Những Trúc Cơ tu sĩ kia đến lúc bị đưa lên núi, còn không biết mình đến đây làm gì."

Nghe những lời này, ba người co rút khóe miệng.

"Thì ra tiền bối từng trải qua chuyện như vậy, thảo nào." Gật đầu, Liễu Bạch tỏ vẻ hiểu rõ.

"Kỳ thực, không phải ta thông minh hơn các ngươi. Mà là các ngươi mệnh quá tốt, chưa từng trải qua khổ nạn mà ta từng trải, cho nên các ngươi học không được cái gì gọi là chưa mưa đã lo dù. Bởi vì các ngươi luôn nghĩ con người quá lương thiện."

"Nhưng mà, ngài đã biết là như vậy, vì sao còn đến đây?" Đối với việc này, Tuyết Huy rất không hiểu.

"Minh tri bất khả vi nhi vi chi (biết rõ những điều không thể làm nhưng vẫn làm), tự nhiên là có nguyên nhân. Chỉ là ta không muốn nói cho ngươi mà thôi, đi đào tiên tinh đi! Nếu ngươi đào được một trăm năm mươi khối tiên tinh, ta sẽ nói cho ngươi."

"À!" Nhận được đáp án như vậy, Tuyết Huy rất uể oải.

Cầm lấy một viên thất cấp Tịch Cốc Đan trên bàn, Liễu Bạch là người đầu tiên phục dụng, hắn là đan sư, hắn biết đan dược này không độc. Ăn đan dược xong, hắn cầm công cụ của mình rời đi.

Thấy Liễu Bạch như vậy, Hồ Duy cùng Tuyết Huy cũng phục dụng đan dược, theo Liễu Bạch cùng đi.

Nhìn thấy ba người đi rồi, Sở Thiên Hành lén thả ra một sợi hồn ti giám sát ba người. Bản thân thì tiếp tục xem sách luyện khí trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro