Chương 562: Nê Tương Ác Quỷ
Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ phu phu hai người mất trọn ba tháng thời gian, mới đem cả mảng đào hoa lâm thuận theo địa thế dung nhập lên ngọn hoang sơn trong Hải Lam Kính. Đứng trên đỉnh núi, Đào Hoa vung tay áo một cái, khắp núi ngàn vạn đóa đào hoa đua nhau nở rộ, thải điệp vây quanh, hương khí mê người. Ngọn hoang sơn vốn trọc lốc trong Hải Lam Kính, nháy mắt đã lột xác hoàn toàn.
"Thật đẹp! Thật là đẹp biết bao!" Bạch Vũ đứng giữa rừng đào, ngắm nhìn cảnh đẹp như thơ như họa trước mắt, cả người say sưa.
"Dù phong cảnh có đẹp đến đâu, nếu không có người cùng thưởng, cũng chẳng thể gọi là mỹ cảnh." Sở Thiên Hành nói rồi vòng tay ôm lấy vai ái nhân.
Nghe vậy, Bạch Vũ quay đầu, lập tức rơi vào ánh mắt ôn nhu của người yêu.
Nhìn hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý triền miên, Đào Hoa khẽ cười. "Có cần ta tránh đi một chút không, chủ nhân tôn quý của ta?"
Nghe tiếng Đào Hoa, Bạch Vũ vội vàng thu tầm mắt, kéo giãn khoảng cách hơi gần với người yêu.
"Bây giờ chúng ta có thể lập khế ước." Sở Thiên Hành nhìn Đào Hoa, nhàn nhàn nói.
"Bình đẳng khế ước, hay chủ tớ khế ước đây?" Đào Hoa nhìn thẳng Sở Thiên Hành, cười hỏi.
"Bình đẳng khế ước. Trong nhà mọi người với ta đều là bình đẳng khế ước. Nếu ta thân tử, tuyệt sẽ không liên lụy bất kỳ ai trong các ngươi, cũng tuyệt đối không nô dịch bất kỳ ai." Từ Trương Siêu trở đi, mỗi người Sở Thiên Hành đều lập bình đẳng khế ước. Như chính hắn đã nói, hắn không muốn liên lụy ai, cũng không muốn nô dịch ai.
"Chủ nhân, ngài đúng là thiên hạ đệ nhất hảo chủ nhân!" Nghe là bình đẳng khế ước, Đào Hoa vui mừng khôn xiết.
"Làm khí linh của ta chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, tuân thủ nhân quả luân hồi, không tùy tiện giết chóc. Thứ hai, không được chọc Bạch Vũ nhà ta tức giận, ngươi nhớ kỹ chưa?" Sở Thiên Hành nghiêm mặt nói ra yêu cầu.
"Hảo, ta nhớ kỹ, chủ nhân." Đào Hoa gật đầu.
"Ta biết ngươi là hoa yêu, tu luyện công pháp thái dương bổ âm, cần nam nhân. Nhưng người trong nhà ngươi không được đụng. Nam nhân bên ngoài tùy ngươi thái bổ, bất quá không được hại mạng họ."
"Tuân mệnh, chủ nhân!" Đào Hoa cung kính đáp.
"Tốt, lập khế đi!" Thấy Đào Hoa không phản đối điều mình nói, Sở Thiên Hành mới cùng đối phương lập khế.
Khế ước thành công, ba người cùng rời khỏi Hải Lam Kính. Sở Thiên Hành trực tiếp đưa Hải Lam Kính cho Đào Hoa. "Bổn thể của ngươi, ngươi tự giữ lấy. Khi ta và Bạch Vũ cần vào trong kính bế quan tu luyện, sẽ nói với ngươi."
"Đa tạ chủ nhân." Đào Hoa cảm kích nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nhận lấy Hải Lam Kính.
Đứng trên ngọn hoang sơn đã không còn đào hoa lâm, lại trở nên trọc lốc, Sở Thiên Hành nhìn mọi người xung quanh. "Mọi người nghỉ ngơi một chút đi! Ba ngày sau, chúng ta sẽ đối phó đám nê tương ác quỷ kia." Nói xong, hắn vung tay ném ra Bạch Tháp.
..........................................
Về tới phòng, Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ phu phu nằm chung trên giường.
Ôm ái nhân vào lòng, Sở Thiên Hành cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương. "Huyễn cảnh Đào Hoa bày cho ngươi rốt cuộc là gì, mà lại dọa ngươi thành như vậy?"
Nghe người yêu hỏi, Bạch Vũ ngẩng mặt nhìn nam nhân của mình.
Đối diện ánh mắt người yêu, thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào, sắc mặt Sở Thiên Hành khẽ biến, ôm chặt người trong lòng hơn. "Liên quan tới ta?"
"Trong huyễn cảnh, ngươi ghét bỏ ta là yêu tộc, ghét bỏ ta thô lỗ xấu xí, ghét bỏ ta là hùng tính. Cho nên... cho nên ngươi thích nữ nhân khác, không cần ta nữa, không cần ta nữa..." Nói đến cuối, Bạch Vũ đầy mặt ủy khuất.
"Ngươi hẳn phải biết đó là giả, cũng phải biết không ai có thể bước vào tim ta. Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi." Sở Thiên Hành nâng tay, động tác ôn nhu xoa má ái nhân đang ủy khuất.
"Ừ, ta biết là giả, nhưng ta vẫn sợ. Thiên Hành, ta thật sự rất sợ." Bạch Vũ nắm lấy bàn tay to trên mặt mình, thấp giọng nói ra nỗi sợ trong lòng.
"Xin lỗi, có phải lời ta nói hôm đó khiến ngươi có bóng ma tâm lý, nên ngay cả huyễn cảnh đơn giản như vậy ngươi cũng không nhìn thấu được?" Nghĩ đến đây, Sở Thiên Hành có chút tự trách, có lẽ hắn không nên nói những lời ấy.
"Không, không phải lỗi của ngươi. Là ta quá mẫn cảm." Những huyễn cảnh khác không thể vây khốn Bạch Vũ. Nhưng chỉ riêng huyễn cảnh có Thiên Hành, hắn lại không thể thoát ra. Nói cho cùng, cũng chỉ vì hắn quá để ý Thiên Hành, quá sợ mất đi đối phương.
Sở Thiên Hành cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ái nhân. "Gần đây vẫn luôn giúp ta dung hợp pháp khí, ngươi cũng vất vả rồi, ngủ sớm một chút đi!"
"Thiên Hành!" Bạch Vũ đuổi theo môi người yêu, nhiệt tình hôn tới.
"Thôi, ba ngày sau còn phải đánh nê tương ác quỷ! Nghỉ ngơi cho tốt." Sở Thiên Hành vung tay lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người ái nhân.
"Ta không sợ nê tương ác quỷ gì hết, chỉ cần được ở bên ngươi, ta cái gì cũng không sợ." Thứ Bạch Vũ sợ nhất chỉ có một, chính là người yêu rời bỏ hắn.
"Tội thú không dễ đối phó như vậy." Sở Thiên Hành nhíu mày.
Tội thú bình thường đều vì sát nghiệt quá nặng mới bị thiên đạo trừng phạt giam giữ, cho nên chúng cực kỳ hung tàn. Không gian giam giữ tội thú, theo một ý nghĩa nào đó chính là lao ngục. Tội thú chưa chết sạch, lao ngục này sẽ không mở ra.
"Vậy thì ta cũng không sợ!" Bạch Vũ nắm tay người yêu, kiên định nói.
"Ngươi này!" Nhìn ái nhân cố chấp, Sở Thiên Hành bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Một lần thôi... một lần được không?" Bạch Vũ vuốt ve gò má tuyệt mỹ của người yêu, khẽ hỏi.
Sở Thiên Hành nhìn chằm chằm ái nhân trong lòng hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. "Được!"
Được người yêu đồng ý, khóe môi Bạch Vũ cong lên, lập tức trèo lên người đối phương, ôm đầu người yêu hôn tới.
Sở Thiên Hành vòng tay ôm eo ái nhân, mỉm cười tiếp nhận nụ hôn của hắn...
..........................................
Ba ngày sau, Hỏa Kỳ Lân mở cửa thông đạo địa hạ, thả ra đám nham tương ác quỷ kia.
Nhìn một đám cao hơn hai thước, toàn thân chảy nham tương xám trắng, trông như từng tôn thạch nhân, Bạch Vũ không nhịn được co rút khóe miệng, thầm nghĩ: Đám gia hỏa này thật đúng là xấu xí! So với Hỏa Nhãn Thú còn xấu hơn, trên người, trên mặt toàn là từng tảng đá, căn bản không có mũi có mắt, chỉ có một cái miệng to như chậu máu!
"Bạch Vũ, thu!" Thấy đám nê tương ác quỷ hùng hổ lao tới, Sở Thiên Hành liếc nhìn ái nhân bên cạnh.
"Ồ!" Bạch Vũ ném ra cung điện của mình, lập tức thu lấy đại bộ phận nê tương ác quỷ, chỉ để lại năm con cấp bảy. "Chúng ta trước tiên giết mấy con thực lực thấp, kiếm kinh nghiệm rồi hãy giết mấy con cao cấp."
"Hảo!" Mọi người gật đầu đồng ý.
"Năm con à! Mỗi người một con sao?" Đào Hoa nhìn năm con còn lại, hỏi.
"Đúng, mỗi người một con." Sở Thiên Hành nói xong, hiện ra trường đao của mình, bay về phía một con nê tương ác quỷ cấp bảy đỉnh phong.
Thấy Sở Thiên Hành động thủ, những người khác cũng hiện pháp khí, mỗi người chọn một con.
Nhìn nê tương ác quỷ xấu xí, Đào Hoa thở dài một tiếng, vung tay áo, trong lòng ngực xuất hiện một cây tỳ bà. Cây tỳ bà này dùng thân cây bản thể của Đào Hoa luyện chế mà thành, vừa là huyễn khí chuyên bố trí huyễn cảnh, cũng là bản mệnh pháp khí duy nhất của nàng. Không, hiện tại phải nói là một trong hai, bởi nàng đã là khí linh của Hải Lam Kính, còn có thể dùng bản thể kính của mình.
Sở Thiên Hành cùng một con nê tương ác quỷ chém hơn sáu mươi đao, lại không hề chém trúng đối phương, khiến hắn không khỏi nhướng mày. "Nê tương ác quỷ, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Phải nói rằng những tội thú này vẫn có chút bản lĩnh. Tỷ như đám nê tương ác quỷ này, một con cấp bảy đỉnh phong mà phòng ngự đã mạnh đến vậy, cấp tám cấp chín thì không cần nghĩ cũng biết.
Hư hoảng một chiêu, Sở Thiên Hành phi thoái trăm mét. Con nê tương ác quỷ đang giao chiến với hắn lập tức đuổi theo. Trên người, trên mặt, cánh tay, cẳng chân nó đều khảm từng tảng đá, trên đá lại chảy nham tương, chạy lên giống như một ngọn núi nhỏ di động, chấn động mặt đất vang ầm ầm.
Sở Thiên Hành lơ lửng giữa không trung, vung tay áo, một hàng hỏa cầu bay về phía nê tương ác quỷ.
"Ô ô..." Phát ra tiếng gầm khinh miệt, nê tương ác quỷ đứng nguyên tại chỗ ngay cả tránh cũng không tránh, cứ như vậy tự tin đón nhận công kích của Sở Thiên Hành.
"Ầm ầm ầm..." Tất cả hỏa cầu bạo tạc, mười khối thú cốt bát cấp bạo tạc thú ẩn trong hỏa cầu cùng nổ tung, uy lực theo lý mà nói không nhỏ. Đáng tiếc, nê tương ác quỷ đứng yên vẫn mảy may bất động, không chút tổn hao.
"Điều này..." Nhìn nê tương ác quỷ không hề hấn gì, Sở Thiên Hành nhíu mày, thả ra một con khôi lỗi cấp tám quấn lấy nó, sau đó phóng ra hồn lực của mình, chọn đánh lén.
Cửu sắc quang mang hóa thành một thanh trường đao, trực tiếp chém về phía nê tương ác quỷ.
"Ô ô... ô ô..."
Nê tương ác quỷ phát ra một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị chém làm đôi. Thi thể "keng" một tiếng ngã xuống đất, hóa thành một vũng nham tương chảy đầy đất.
Thấy nê tương ác quỷ chết, Sở Thiên Hành ngẩn ra, lập tức ý thức được đám gia hỏa này sợ công kích hồn lực. Ừ, không tệ, có nhược điểm là tốt, chỉ sợ không có nhược điểm. Nghĩ vậy, hồn lực đao của Sở Thiên Hành quét ngang, giúp Bạch Vũ bốn người giải quyết bốn con nê tương ác quỷ còn lại.
"Đám gia hỏa này lại sợ công kích hồn lực, như vậy thì tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của chúng." Bạch Vũ nghe vậy rất cao hứng.
Nghe vậy, Tiểu Ngọc lắc đầu. "Chúng không phải sợ công kích hồn lực, chúng sợ thiên phạt. Chủ nhân có cửu sắc thần hồn, kim sắc chủ hồn lực đại biểu thiên đạo chi sủng, ngân sắc phó hồn lực đại biểu thiên đạo chi quy. Tội thú sợ chính là hai đạo hồn lực này."
"Thì ra là vậy." Điều này Bạch Vũ quả thực không nghĩ tới.
"Kim ngân lưỡng đạo hồn lực chỉ có cửu sắc thần hồn chi nhân mới sở hữu, thất sắc, ngũ sắc, tam sắc thần hồn đều không có. Cho nên cửu sắc thần hồn chi nhân được xưng là thiên đạo sủng nhi, khí vận nghịch thiên." Hỏa Kỳ Lân nhìn chủ nhân mình, nói như vậy.
"Vậy chỉ có tu sĩ cửu sắc thần hồn mới có thể không tốn chút sức lực nào đối phó tội thú?" Đào Hoa chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Chủ nhân nhà mình quả nhiên không đơn giản!
"Đúng vậy!" Điểm này Hỏa Kỳ Lân trả lời rất chắc chắn.
"Thì ra là thế." Chính Sở Thiên Hành cũng không ngờ lại như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro