Chương 586: Tình lang tìm tới
Mấy ngày sau,
Mọi người Bạch Vũ đang ngồi trong khoang thuyền ăn hải sản, bỗng lồng ngực Bạch Vũ lóe lên một đạo hồng quang, Sở Thiên Hành hiện ra trước mặt mọi người.
"Thiên Hành, ngươi xuất quan rồi!" Thấy bạn lữ của mình xuất hiện, Bạch Vũ mừng rỡ như điên.
"Ừm!" Nhìn Bạch Vũ, Sở Thiên Hành mỉm cười gật đầu.
"Là bán bộ Hư Tiên sao?" Nhìn Sở Thiên Hành một lượt, Hỏa Kỳ Lân không khỏi nhíu mày.
Nghe đối phương hỏi, Sở Thiên Hành thở dài một tiếng. "Hạt Càn Khôn Châu kia ta tuy đã luyện hóa, nhưng trong đó rất nhiều chỗ huyền ảo, ta thủy chung vẫn không tham thấu được." Nói đến đây, Sở Thiên Hành cũng rất bất đắc dĩ. Hắn biết, chỉ cần tham thấu được những thứ hắn không hiểu kia, hắn liền có thể tấn cấp thập cấp. Hắn biết, hắn cách thập cấp chỉ còn một chút xíu, thế nhưng chính chút xíu ấy lại khiến hắn bị kẹt cứng, kẹt đến mức tiến thoái lưỡng nan.
Nghe vậy, Hỏa Kỳ Lân gật đầu. "Chủ nhân, ngài cũng đừng nản lòng. Ngài hiện ngài chưa đến hai ngàn tuổi, đã có tu vi ngày hôm nay đã là rất không tệ rồi. Huống chi, cửu cấp tấn thập cấp, tương đương với phàm nhân thành tiên, ngưỡng cửa này rất cao, không dễ vượt qua như vậy. Lão đầu tử ta nghèo tận cả đời, nghĩ đủ mọi cách cũng không vượt qua nổi ngưỡng cửa ấy. Muốn thành tiên, há phải chuyện dễ?"
"Kỳ Lân nói đúng. Chủ nhân, lấy khí vận của ngài, lấy trí tuệ của ngài, tấn cấp thập cấp bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, ngài không cần phải gấp gáp, chớ để tổn hại tâm cảnh." Gật đầu, Tiểu Ngọc cũng lập tức khuyên nhủ.
"Đúng đó Sở ca, lần này không tấn cấp được, chúng ta lại tìm cơ duyên tốt hơn, lần sau nhất định có thể tấn cấp."
"Sở sư huynh, huynh nhất định làm được, huynh phải tin chính mình." Nhìn Sở Thiên Hành, Tiết Hồ cũng nói vậy.
"Sở thúc thúc, chuyện này không cần nóng vội nhất thời."
"Chủ nhân, chớ để tổn hại tâm cảnh."
"Thiên Hành, không sao đâu, không sao đâu. Ngươi đừng nản lòng." Lập tức nắm tay ái nhân, Bạch Vũ cũng vội vàng khuyên.
Nhìn mọi người lần lượt khuyên nhủ mình, Sở Thiên Hành cười khổ. "Các ngươi không cần lo cho ta, ta không yếu đuối đến vậy. Với một người đã chết một lần như ta, còn có chuyện gì có thể đánh bại ta được nữa?"
"Ngươi nghĩ thông suốt được là tốt rồi. Này, ta làm đại tiệc hải sản đây, ngươi ăn miếng thịt cua này đi, đặc biệt mềm ngọt." Nói rồi, Bạch Vũ đưa qua một miếng thịt cua trắng muốt, đút cho Sở Thiên Hành.
Cười cười ăn miếng cua ái nhân đút, Sở Thiên Hành thả hồn lực quét một vòng. "Chúng ta hiện đang ở trên biển sao?"
"Ừm, chúng ta ra biển tìm đồ ăn. Lái chính là con thuyền cửu cấp của Ngũ Độc Môn. Thuyền cửu cấp an toàn hơn một chút, dù sao nơi này cũng không có người Ngũ Độc Môn." Gật đầu, Bạch Vũ nói vậy.
"Trên mũi thuyền ngoài boong còn có một người lạ?" Nói rồi, Sở Thiên Hành ngồi xuống bên cạnh ái nhân.
"À, tên đó à, đó là Hiên Viên Chiến, tới tìm Tiểu Thiên. Tiểu Thiên bảo hắn quỳ ở đó, hắn đã quỳ trên boong mấy ngày liền rồi." Nói đến đây, Bạch Vũ đầy mặt bất đắc dĩ.
Nghe vậy, Sở Thiên Hành không khỏi nhướn mày. "Hiên Viên Chiến? Hắn từ Hạ Thiên Vực tìm tới đây sao?"
"Ừ, hắn cầm tóc của Tiểu Thiên tìm tới. Cũng không biết hắn tới bằng cách nào?" Nói đến đây, Bạch Vũ rất bất đắc dĩ.
"Thập cấp tu sĩ có thể xé rách không gian, tiến vào những bình hành không gian khác." Nhìn Bạch Vũ, Tiểu Thiên trả lời vấn đề này.
"Thì ra là vậy!" Gật đầu, Bạch Vũ tỏ vẻ đã hiểu.
"Nếu hắn đã tìm tới được, vậy sư phụ hắn có khi nào..."
Lời Sở Thiên Hành còn chưa nói xong, mọi người liền cảm nhận được một trận không gian ba động cực lớn. Chiếc hải thuyền cửu cấp phát ra một tiếng vang trầm đục.
"Chuyện gì vậy? Có bị tập kích không?" Kinh hô một tiếng, Hỏa Kỳ Lân là người đầu tiên đứng bật khỏi ghế.
"Hình như là không gian ba động." Nói đến đây, Bạch Vũ nhìn sang Tiểu Thiên bên cạnh.
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Thiên khẽ biến. "Chẳng lẽ là Tiểu Vũ tới rồi?"
Đang quỳ trên boong thuyền, thấy một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện bên cạnh mình, Hiên Viên Chiến vội vàng bò dậy. "Sư phụ, người tới rồi?"
"Thiên nhi đâu?" Nhìn đồ đệ của mình, nam tử tử bào hỏi.
"Sư nương đang ở trong khoang thuyền. Đệ tử đỡ người qua." Nói rồi, Hiên Viên Chiến vội vàng tiến lên.
"Không cần, hắn không thích người khác chạm vào ta." Nói xong, nam tử tử bào tránh tay đồ đệ, bước chân loạng choạng một cái.
"Sư phụ, thương thế của người còn chưa lành. Sao người lại tới đây? Đệ tử chẳng phải đã nói sư nương tìm được rồi, sư nương không sao mà?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của sư phụ, Hiên Viên Chiến trong lòng đau như cắt.
"Không tận mắt nhìn thấy Thiên nhi, ta làm sao yên tâm được?" Nói rồi, nam tử tử bào định bước tiếp, lại thấy một đám người từ trong khoang thuyền đi ra.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Thiên. "Thiên nhi, sao vậy? Ngươi bị thương nặng đến thế sao? Trở về tuổi thơ rồi ư?" Nhìn tình lang chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, Hiên Viên Thiên Vũ đau lòng như dao cắt.
"Ta đã khôi phục rất nhiều rồi. Ngược lại ngươi, tội gì kéo theo thương thế chạy tới tìm ta?" Nói rồi, Tiểu Thiên bước tới, đỡ lấy đối phương.
Nhìn tình lang tự nhiên như thế bước tới đỡ mình, Hiên Viên Thiên Vũ không khỏi cong khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt. "Không gặp được ngươi, ta làm sao yên tâm. Ta cũng không quen không có ngươi bên cạnh."
"Ta đỡ ngươi vào khoang phòng nghỉ ngơi đi!" Nhìn nam nhân suy yếu, Tiểu Thiên nói vậy.
"Đây là bằng hữu của ngươi?" Nhìn tình lang mình, ánh mắt Hiên Viên Thiên Vũ rơi xuống đám người Sở Thiên Hành.
Nói thật, Sở Thiên Hành vẫn luôn cảm thấy môn chủ Phi Tiên Môn này hẳn phải trông rất già dặn. Sự thật lại là, Hiên Viên Thiên Vũ tuy đã mười vạn tuổi, nhưng khuôn mặt lại vô cùng non nớt, trông chỉ chừng ba mươi, dung mạo tuấn mỹ, mang theo vài phần tà mị, là đẹp trai kiểu xấu, khiến người ta có cảm giác "nam nhân xấu xa".
"Không phải bằng hữu, là người nhà. Lúc ta rời đi ta bị thương rất nặng, biến trở lại dáng vẻ năm tuổi, cái gì cũng không nhớ, lại còn mang một thân thương tích. Là nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta cứu ta, đồng thời thu dưỡng ta." Nói rồi, Tiểu Thiên lần lượt giới thiệu đám người Sở Thiên Hành cho Hiên Viên Thiên Vũ.
Nghe xong lời giới thiệu của Tiểu Thiên, Hiên Viên Thiên Vũ cúi đầu, trước tiên hành lễ với Trương Siêu và Tiểu Ngọc. "Đa tạ nhạc phụ nhạc mẫu thay ta chăm sóc Thiên nhi."
Nghe vậy, Trương Siêu và Tiểu Ngọc nhất thời rối như tơ vò, trong lòng thầm nhủ: Nhi tế này mười vạn tuổi, có phải quá già rồi không?
"Đa tạ chư vị thúc thúc a di thay ta chăm sóc bạn lữ." Xoay người, Hiên Viên Thiên Vũ lại hướng đám người Sở Thiên Hành đa tạ.
"Hiên Viên môn chủ không cần khách khí. Tiểu Thiên gặp được Trương Siêu và Tiểu Ngọc, cũng coi như duyên phận giữa ba người họ. Về phần chúng ta, cũng chẳng giúp được gì nhiều." Liếc đối phương một cái, Sở Thiên Hành nói vậy.
"Không, người đối tốt với thê tử của ta, chính là ân nhân của ta. Lần này đa tạ chư vị."
"Hiên Viên môn chủ thân thể không khỏe, trước tiên đi nghỉ ngơi đi!" Nhìn đối phương, Sở Thiên Hành nói vậy.
"Quấy rầy Sở thúc thúc rồi." Lại hướng Sở Thiên Hành gật đầu, Hiên Viên Thiên Vũ ở sự đỡ của Tiểu Thiên mà rời đi.
"Cái này... cái này tính là chuyện gì chứ?" Thấy hai người rời đi, Trương Siêu rất uể oải.
"Tiểu Thiên thối tha kia, trước mặt chúng ta chẳng phải nói hay lắm sao? Sao giờ lại tốt với Hiên Viên Thiên Vũ thế kia?" Nói đến đây, Tiểu Ngọc cũng rất uể oải.
"Dung mạo Tiểu Thiên tuy là trẻ con, nhưng tuổi tác của hắn sớm đã có thể làm tổ tông chúng ta rồi. Chuyện tình cảm, để hắn tự xử lý đi!" Nhìn hai phu thê Trương Siêu và Tiểu Ngọc, Sở Thiên Hành nói vậy.
"Cũng phải, hắn đã là người trưởng thành rồi." Gật đầu, Trương Siêu cũng nói vậy.
Lại một lần nữa trở về khoang thuyền, mọi người cũng chẳng còn bụng dạ ăn uống, bèn ai về phòng nấy.
Lặng lẽ đi tới boong thuyền, nhìn Hiên Viên Chiến vẫn quỳ thẳng tắp trên boong, Đào Hoa nhíu mày, tay vung lên, từng đĩa mỹ vị liền xuất hiện trước mặt Hiên Viên Chiến.
Thấy trước mặt là cua, tôm hùm, thịt cá, cá viên, Hiên Viên Chiến ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn quanh, lại không thấy bóng người nào. "Đào nhi, là ngươi phải không? Ta biết là ngươi, nhất định là ngươi, đúng không?" Mắt tuy không thấy người, nhưng hồn lực của Hiên Viên Chiến vẫn bắt được đạo thân ảnh phấn hồng kia. Đáng tiếc, mặc hắn nói gì, đối phương thủy chung không xuất hiện trước mặt hắn.
Trở lại phòng, Bạch Vũ tựa vào lòng tình lang. "Thiên Hành, ngươi nói Tiểu Thiên và vị Hiên Viên môn chủ kia có làm lành được không?"
"Đó là chuyện riêng của người ta, chúng ta không thể xen vào."
"Ừ, cũng phải." Chuyện tình cảm, chỉ có thể là chuyện của hai người, dù Trương Siêu và Tiểu Ngọc là dưỡng mẫu dưỡng phụ của Tiểu Thiên cũng không thể tùy tiện nhúng tay.
"Năm trăm năm không gặp mặt, gặp ta rồi, chỉ biết nói chuyện người khác thôi sao?" Nói đến đây, Sở Thiên Hành bất mãn cắn một cái lên môi đối phương.
"Ta đương nhiên muốn nói chuyện của hai ta, nhưng ta còn chưa kịp nói, ngươi đã hưng sư vấn tội rồi." Nói đến đây, Bạch Vũ đảo mắt, đầy mặt bất đắc dĩ.
"Vậy ngươi nói đi? Ta nghe đây." Ánh mắt quấn quýt tình lang, Sở Thiên Hành ôn nhu hỏi.
"Kỳ thực ngàn lời vạn chữ chỉ có hai chữ, nhớ ngươi. Mỗi ngày đều nhớ ngươi, ăn cơm nhớ ngươi, ngủ cũng nhớ ngươi. Lúc nào cũng nhớ ngươi, Hỏa Diễm Kính mỗi ngày ta đều lấy ra nhìn mấy lần, chính là muốn sớm một chút được gặp ngươi." Nói đến đây, Bạch Vũ đưa tay vuốt ve gò má nam nhân.
"Ta cũng nhớ ngươi." Kéo tay Bạch Vũ xuống, Sở Thiên Hành đặt lên môi nhẹ hôn mu bàn tay hắn.
"Thiên Hành!" Nhẹ giọng gọi một tiếng, Bạch Vũ rút tay về, chủ động ôm lấy ái nhân của mình.
Cúi đầu, Sở Thiên Hành ở trên trán ái nhân nhẹ nhàng rơi một nụ hôn. "Vũ, ngươi có biết không? Ngươi chính là động lực tu luyện của ta. Nếu không phải trong đầu luôn luôn nhớ ngươi, luôn muốn có thực lực cao hơn để bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi, ta căn bản không kiên trì nổi, càng không thể bế quan lâu như vậy để tham ngộ những cái gọi là huyền ảo khó hiểu kia."
"Ta biết, ta đương nhiên biết, khổ cho ngươi rồi." Ngẩng đầu, Bạch Vũ chủ động hôn lên môi tình lang.
"Vũ!" Ôm người vào lòng, Sở Thiên Hành cảm thấy so với người trong ngực, vạn sự vạn vật đều là bụi trần, một chút cũng không trọng yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro