Chương 600: Không đàm tư sự

Sở Thiên Hành dừng bước, nhìn ba vị lão giả trước mặt. "Ba vị tiền bối nếu muốn cùng tại hạ đàm luận chuyện luyện khí, tại hạ tự nhiên nguyện ý bồi tiếp. Bất quá, chỉ đàm luyện khí chi sự, không đàm tư sự."

"Oh? Thế tư sự của ngươi, cụ thể là chỉ cái gì?" Bát trưởng lão nhìn Sở Thiên Hành, cười hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt Sở Thiên Hành trầm xuống. "Ta có sư phụ, cũng có bạn lữ."

"Ngươi có sư phụ? Sư phụ ngươi là ai?" Thập Bát trưởng lão nhìn hắn, hỏi.

"Sư phụ ta không ở Thượng Thiên Vực." Sở Thiên Hành năm xưa tại Thiên Khải đại lục đã bái hai vị sư phụ. Bái Đông Phương Thanh Vân vi sư là vì tìm một ngọn núi dựa. Bái Lý Trường Thanh vi sư là vì muốn theo đối phương học khôi lỗi thuật. Mà nay, hắn đã đến Tiên giới, trong Phi Tiên Môn có Tiểu Thiên ngọn núi lớn này, lại có tàng thư các đủ để tự học, vì thế hắn cảm thấy không cần tái bái sư nữa.

"Oh!" Ba người gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

"Không bái sư, không nạp thiếp. Ý là thế này chứ?" Bát trưởng lão nhìn Sở Thiên Hành, cười hỏi.

"Chính thị." Sở Thiên Hành gật đầu xác nhận.

"Sở hiền điệt, ngươi nói ngươi đã có sư phụ, không nguyện bái ba lão phu chúng ta làm thầy, việc này ta hiểu được. Nhưng thê thiếp ấy mà, tự nhiên là càng nhiều càng tốt. Với bản lĩnh cùng thân phận của ngươi, dù cưới hai ba mươi phòng thiếp thất cũng nuôi nổi!" Thập Bát trưởng lão nói đến đây liền cười. Nếu không thu được đồ đệ, gả đồ đệ của mình cho Sở Thiên Hành cũng là lựa chọn không tệ.

"Ta cùng bạn lữ là khế ước bạn lữ. Người khác nạp thiếp chỉ tốn tiên tinh, ta nạp thiếp thì phải mất mạng."

Khế ước bạn lữ có khế ước liên kết. Một khi làm ra chuyện phản bội bạn lữ, nặng thì bị khế ước phản phệ mà chết, nhẹ thì cũng trọng thương, thực lực đại giảm. Vì vậy, bất luận Tiên giới hay tu chân đại lục, khế ước bạn lữ đều cực kì hiếm thấy. Đặc biệt là những nam nhân có thân phận, có bối cảnh, thực lực cao cường, loại người này thê thiếp thành đàn, căn bản không thể nào cùng bạn lữ kết khế.

"A? Khế ước... khế ước bạn lữ ư!" Nghe vậy, Thập Bát trưởng lão lập tức xẹp lép.

"Sở hiền điệt quả là tính tình trung nhân! Nam tu nguyện cùng bạn lữ kết khế quả thật không nhiều!" Bát trưởng lão cũng không ngờ đối phương lại cùng bạn lữ kết khế.

"Hắn đáng để ta đem toàn bộ chân tình đối đãi." Tức phụ của hắn, tự nhiên đáng được đối xử tốt nhất.

Nghe vậy, ba vị trưởng lão đều im lặng một lúc.

"Đáng nói ta đã nói rõ. Hiện giờ, ba vị trưởng lão còn muốn cùng ta đàm luận nữa không?" Sở Thiên Hành nhìn ba người, hỏi.

"Đương nhiên, chúng ta lên tầng năm." Nói xong, Bát trưởng lão đứng dậy trước, hai vị còn lại cũng đứng theo.

"Ba vị mời!" Sở Thiên Hành đi sau ba người, rời khỏi giao dịch đại sảnh.

Bốn người vừa đi, hơn hai trăm tu sĩ trong nhị hiệu giao dịch đại sảnh lập tức nổ tung.

"Trời ơi, Sở Thiên Hành này ngông cuồng quá, trước mặt ba vị trưởng lão mà dám thẳng thừng từ chối bái sư!"

"Xì, có gì đâu? Ngươi không nhìn xem người ta là ai? Là thúc thúc của môn chủ phu nhân đấy!"

"Đúng vậy, người như Sở Thiên Hành muốn ở tông môn ngang ngược cũng được, cần gì phải nể mặt ai."

"Bất quá ta thật không ngờ, gia hỏa này lại ngu ngốc đến mức cùng bạn lữ kết khế."

"Đúng a, một thập cấp tu sĩ, một thập cấp luyện khí sư, vậy mà lại cùng bạn lữ kết khế. Gia hỏa này đúng là ngu hết thuốc chữa!"

"Ta thấy hắn ngày ngày nhốt mình trong phòng luyện khí, luyện đến ngu luôn đầu óc rồi."

"Ta thấy cũng có khả năng, nếu không với bản lĩnh của hắn, cưới mười tám phòng cũng chẳng thành vấn đề!"

"Đúng thế!"

"Haiz..."

Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Lâm Uyển Nhi không khỏi thở dài một tiếng. Không ngờ Sở Thiên Hành lại cùng bạn lữ kết khế. Thật là tuyệt chủng hảo nam nhân! Đáng tiếc, người kết khế với hắn không phải mình. Lúc này, Lâm Uyển Nhi đột nhiên có chút hâm mộ cùng ghen tị với bạn lữ của Sở Thiên Hành.

Không biết, đó là nữ nhân thế nào, mới khiến Sở Thiên Hành nghiêng tình như vậy, thậm chí ngay cả khế ước bạn lữ cũng nguyện ý tiếp nhận.

Theo dòng người, Thẩm Ngọc, Phương Hoè, Triệu Tiểu Lễ, Từ Hồng bốn người rời khỏi giao dịch đại sảnh.

"Sở Thiên Hành này đúng là tên ngốc!" Vừa nhắc đến hắn, Triệu Tiểu Lễ đã đầy mặt khinh bỉ.

"Đúng vậy, trong mắt các nam tu các ngươi, loại tuyệt thế hảo nam nhân nguyện cùng bạn lữ kết khế đều là ngu ngốc. Chỉ có kẻ cưới hơn trăm thiếp thất mới là đối tượng các ngươi hâm mộ." Thẩm Ngọc nói đến đây, khóe môi hiện một tia cười lạnh.

"Không phải, tiểu sư muội, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không nói chuyện kết khế, ta nói chuyện bái sư. Tên ngốc đó dám một hơi từ chối, nếu không giờ hắn đã là sư đệ của chúng ta rồi." Nhìn Thẩm Ngọc mặt lạnh tanh, Triệu Tiểu Lễ vội giải thích.

Nhìn Triệu Tiểu Lễ miệng không đáp lòng, Thẩm Ngọc cười, nhưng nụ cười không tới đáy mắt. "Đại sư huynh, huynh yêu ta không?"

"Đương nhiên, đương nhiên, tiểu sư muội, ta đối với ngươi là chân tâm thực ý." Nói rồi, Triệu Tiểu Lễ cười híp mắt đưa tay định sờ tay Thẩm Ngọc.

Nhìn bộ dạng háo sắc của hắn, đáy mắt Thẩm Ngọc tràn đầy khinh thường. "Nếu huynh nguyện dẫn ta đến quảng trường, trước mặt tất cả đệ tử Phi Tiên Môn, cùng ta kết lập khế ước bạn lữ, ta liền gả cho huynh. Nếu huynh không nguyện, vậy từ nay về sau, cũng đừng quấn quít lấy ta nữa."

"A, cái này..." Nghe vậy, Triệu Tiểu Lễ ngẩn người.

"Ta hiện giờ liền đi quảng trường. Ta cho huynh một canh giờ. Trong một canh giờ, nếu huynh không xuất hiện trước mặt ta, vậy từ nay về sau, cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa." Nói xong, Thẩm Ngọc không đợi Triệu Tiểu Lễ trả lời, xoay người rời đi.

"Ta, ta..." Nhìn bóng lưng Thẩm Ngọc, Triệu Tiểu Lễ ngây ngốc tại chỗ.

Liếc hắn một cái, Phương Hoè cùng Từ Hồng cùng rời đi.

Ra khỏi Nhiệm Vụ Đường, Từ Hồng nhìn Phương Hoè bên cạnh. "Ngươi cũng cảm thấy Sở Thiên Hành là kẻ ngu ngốc sao?"

"Không, hắn không ngốc, người này chỉ là... khá kỳ quái, khá đặc biệt. Có khi ta cảm thấy hắn giống như một khôi lỗi sống, ban ngày sáu canh giờ luyện khí, buổi tối sáu canh giờ tu luyện. Bình thường nói với ngươi thêm một câu hắn cũng cảm thấy ngươi đang lãng phí thời gian của hắn. Hắn sống quá nghiêm túc, yêu cầu bản thân cũng quá khắc nghiệt." Nói đến đây, Phương Hoè thở dài một tiếng.

"Ta không nói những cái đó, ta nói chuyện khế ước bạn lữ, ngươi nghĩ sao?" Từ Hồng nhìn hắn, thử dò hỏi.

"Oh, cái này à, đó là tư sự của người ta! Ta có ý kiến gì chứ! Ta và hắn là hảo bằng hữu, tư sự của hắn ta làm sao can thiệp được? Huống chi muốn can thiệp cũng không can thiệp nổi!" Nói rồi, Phương Hoè bất đắc dĩ nhún vai.

Nghe vậy, Từ Hồng tức đến đỏ mặt, cái gì cũng không nói, quay đầu bỏ đi. Trong lòng thầm mắng: Hỏi hắn làm gì, đồ heo ngu này!

"Ê, Hồng Hồng, ngươi đi chậm một chút chứ? Hồng Hồng..." Gọi tên Từ Hồng, Phương Hoè lập tức đuổi theo.

......

Sở Thiên Hành cùng ba vị thập nhất cấp luyện khí trưởng lão cứ thế đàm luận hơn năm tháng, từ luyện khí thuật của Nhân tộc nói đến Hỏa tộc cùng Ái Nhân tộc, lại từ đàm luận biến thành cùng luyện khí chia sẻ kinh nghiệm. Tuy ba vị trưởng lão cuối cùng không thu được thiên tài đệ tử Sở Thiên Hành, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Nhưng được cùng Sở Thiên Hành đàm luận nhiều kiến thức luyện khí như vậy, trở thành vong niên chi giao, bọn họ vẫn rất cao hứng.

Ba vị trưởng lão đều là thập nhất cấp luyện khí sư, luyện khí thuật đều là từng bước tích lũy vững chắc, kinh nghiệm luyện khí vô cùng phong phú. Sở Thiên Hành được cùng bọn họ đàm luận, cùng giao lưu luyện khí thuật, đối với hắn mà nói thu hoạch cực lớn. Từ trên người ba vị trưởng lão, hắn học được rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn. Mà ba vị trưởng lão từ chỗ Sở Thiên Hành cũng lĩnh hội được vô số ý tưởng kỳ diệu cùng tinh túy luyện khí của Hỏa tộc, Ái Nhân tộc. Cũng là thu hoạch đầy tràn.

Lúc Sở Thiên Hành rời khỏi Huyền Thưởng Đường, liền gặp Phương Hoè đang chờ bên ngoài. "Có việc?"

"Ngươi xem ngươi nói kìa, không có việc thì không thể tìm ngươi sao? Đi, theo ta uống rượu." Phương Hoè nhìn hắn, ủy khuất nói.

"Ngươi biết ta không uống rượu."

"Ngươi uống trà, ta uống rượu, được chưa?" Phương Hoè nhượng bộ.

"Ngươi làm sao vậy?" Nhìn Phương Hoè ủ rũ, Sở Thiên Hành hiếu kỳ hỏi.

"Hồng Hồng không để ý đến ta. Ta cũng không biết thế nào. Chính là hôm ngươi giao nhiệm vụ ấy, sau khi chúng ta về, Hồng Hồng liền không để ý đến ta nữa, còn ở ngoài cửa động phủ của nàng dựng một tấm biển, viết rằng: Phương Hoè và Trư Linh Thú, cấm vào." Nói đến đây, Phương Hoè buồn bực không thôi.

"Ngươi chọc giận nàng thế nào mà người ta đem ngươi so với heo vậy?" Từ Hồng này cũng thú vị thật, lại viết tấm biển như vậy.

"Ta nào có? Ta thương nàng còn không kịp, sao dám chọc nàng tức chứ? Chính là hôm đó, nàng hỏi ta chuyện ngươi cùng bạn lữ kết khế, bảo ta nghĩ sao. Ta nói đó là chuyện của người ta, ta nghĩ sao được? Sau đó nàng đầu cũng không ngoảnh lại bỏ đi, từ đó không thèm để ý ta nữa." Nói đến đây, Phương Hoè buồn bực vô cùng. Hắn rõ ràng không trêu chọc Hồng Hồng, sao nàng lại giận chứ?

Nghe vậy, Sở Thiên Hành đỡ trán. "Nàng đem ngươi so với heo, một điểm cũng không oan uổng ngươi!"

"Ta, ta làm sao chứ? Lời ta nói không đúng sao? Mỗi người sống cuộc đời của mình, ngươi cùng bạn lữ kết khế là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta?"

"Không, ngươi nên nói: Từ Hồng, gả cho ta đi! Nếu nàng nguyện gả cho ta, ta cũng nguyện cùng nàng kết khế, cả đời chỉ yêu mình nàng." Sở Thiên Hành nhìn hắn, nói.

Nghe vậy, Phương Hoè ngẩn ra, trợn mắt không tin nổi. "Này, ngươi đùa cái gì vậy? Ta làm sao nói với nàng những lời này được? Vạn nhất... vạn nhất nàng không đáp ứng thì sao? Vạn nhất nàng không thích ta, vạn nhất nàng cự tuyệt ta, vậy sau này chúng ta gặp nhau thế nào? Ngượng chết mất!"

"Vậy thì sao? Ngươi định chờ một nữ tu chủ động hướng ngươi tỏ tình à?"

"Cái này..." Phương Hoè há miệng, lại không nói nên lời. Đúng vậy, da mặt Hồng Hồng mỏng như thế, sao có thể chủ động tỏ tình với hắn?

"Tin ta đi, lúc nàng hỏi ngươi nghĩ sao về khế ước bạn lữ, câu nàng muốn nghe tuyệt đối là câu ta vừa nói, chứ không phải đáp án ngu như heo của ngươi."

"Vậy... ý ngươi là bảo ta đi tỏ tình?" Nghĩ đến đây, Phương Hoè vẫn hơi do dự.

"Ngươi cũng có thể không đi, sau đó từ từ mà chờ, chờ một nam nhân nguyện ý hướng nàng tỏ tình, nguyện ý cùng nàng kết khế xuất hiện, chờ nàng trở thành nữ nhân của người khác, trở thành mẫu thân của người ta. Đến lúc đó, ngươi vẫn là tam sư huynh của nàng, ngươi có thể cả đời không xấu hổ, nhưng ngươi cũng chú định cả đời không có được nàng."

"Đi, đi thì đi!" Nghe Sở Thiên Hành nói một tràng, sắc mặt Phương Hoè biến đổi liên tục, cuối cùng như hạ quyết tâm, xoay người chạy đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Sở Thiên Hành bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro