Chương 486: Đối thủ năm xưa

Trận pháp viện Lang Duyên học viện.

"Đồ nhi, đây là danh sách học viên các thế lực gửi đến, ngươi xem qua một chút." Văn Dịch Chi (文易之) đưa cho Diệp Phàm một danh sách.

"Bốn trăm năm mươi sáu người rồi, nhiều thế?" Diệp Phàm kinh ngạc nói.

Văn Dịch Chi nói: "Đây mới là sơ bộ, còn rất nhiều thế lực muốn đưa người vào, học viện đợt đầu chỉ nhận tối đa năm trăm người, đủ năm trăm thì những đơn sau phải đợt sau." Dĩ nhiên, học phí đợt sau có lẽ sẽ rẻ hơn.

Diệp Phàm gật đầu: "Được."

Diệp Phàm xem qua danh sách, sắc mặt kỳ quái: "Tộc Đăng Thiên Thố phái bốn Phàm cấp trận pháp sư đến là có ý gì? Dẫn Lôi Trận là Huyền cấp trận pháp, không có trình độ nhất định thì không học được." Trình độ Phàm cấp quá kém, nếu đến nghe giảng thì Nhân cấp còn tạm được.

"Người tộc Đăng Thiên Thố, cước công đệ nhất lưu, thỏ giỏi có thể một cước đá rơi Kim Sí Đại Bằng (金翅大鹏), là một bá chủ hạ thiên vực."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, thầm cảm thán trong núi không có hổ, thỏ xưng vương.

Văn Dịch Chi dừng một chút, lại nói: "Tộc này nhân tài xuất chúng, tu sĩ lợi hại không ít, nhưng tu sĩ tộc này đều không có thiên phú trận pháp, bốn trận pháp sư này có thật là Phàm cấp hay không còn khó nói."

Rất nhiều tộc yêu tộc có ưu thế đặc biệt, nhưng cũng có khuyết điểm không thể tránh, tộc Đăng Thiên Thố có lẽ vì tứ chi phát triển nên đầu óc đơn giản.

"Dẫn Lôi Trận sư phụ học còn thấy khó, tộc Đăng Thiên Thố đưa bao nhiêu thỏ Phàm cấp đến cũng vô dụng." Diệp Phàm nói.

Văn Dịch Chi nghe vậy, sắc mặt đen kịt, Diệp Phàm nói thỏ thì nói thỏ, kéo hắn vào làm gì?

"Thỏ tộc Đăng Thiên Thố học không được thì không liên quan chúng ta, dù sao học viện đã nói trước, dạy chứ không bảo đảm thành công, huống chi tu sĩ tộc này đến chắc chỉ để sao chép bản đồ trận pháp."

Diệp Phàm nhíu mày: "Nếu chỉ sao chép bản đồ trận pháp thì chỉ cần phái một con thỏ là đủ." Mười triệu tiên tinh cũng không phải số nhỏ!

Văn Dịch Chi lắc đầu, không quan tâm: "Tộc Đăng Thiên Thố không thiếu tiên tinh, muốn thêm mấy tầng bảo hiểm, ngươi không cần thay họ xót tiền, bọn thỏ đó giàu có lắm."

"Bọn thỏ đó rất giàu sao?" Diệp Phàm hỏi.

Văn Dịch Chi gật đầu: "Ừ! Tộc này chiếm nhiều linh sơn đại xuyên, trong tộc có không ít mỏ tiên tinh, lại có nhiều cao thủ trồng linh dược, thêm vào đó tộc này giỏi thu thập nguyệt tinh bán ra, giàu nứt đố đổ vách, từng con đều béo múp, không chặt bạc thì phí."

Diệp Phàm gật đầu: "Được vậy."

Diệp Phàm vốn tưởng tộc Đăng Thiên Thố chỉ là trường hợp đặc biệt, không ngờ phát hiện rất nhiều thế lực yêu tộc phái đến đều là trận pháp sư Phàm cấp.

"Cách nghĩ của người giàu thật khó hiểu! Phái một đám phế vật đến học, không phải lãng phí tiền sao?" Diệp Phàm nói.

Văn Dịch Chi (文易之) khẽ cười, nói: "Phần lớn yêu tộc đều là một lũ lỗ mãng chỉ biết đánh nhau, chẳng có gì đặc biệt trên con đường thuật pháp. Cơ hội lúc này không thể để lọt vào tay ngoại nhân, đành phải chọn kẻ cao nhất trong số lùn của tộc mà thôi. Ta chỉ cần thu tiền dạy là được, nếu học không hiểu thì đấy là do bọn chúng ngu dốt."

Diệp Phàm (叶凡) suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Văn Dịch Chi nói rất có lý, bèn gật đầu tỏ ý tán đồng. "Sư phụ, ngài phải học nhanh lên! Nếu học viên đến rồi mà viện trưởng trận pháp viện còn chưa biết gì, thì thật là mất mặt."

Văn Dịch Chi: "..." Diệp Phàm này đúng là chuyên đào mồ chôn người, "Gấp gì, ta đã có chút manh mối rồi."

Diệp Phàm gật đầu: "Vậy thì tốt."

...

Tạp Viện.

"Sư huynh Kim Hòa (金和), có phải Diệp sư huynh đã trở về rồi không?" Một tân đệ tử hỏi với vẻ phấn khích.

Kim Hòa gật đầu: "Đúng vậy, nhưng giờ phải gọi là sư thúc rồi. Diệp tiền bối đã đạt đến cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, trở thành trưởng lão của học viện."

Kim Hòa từng có quan hệ với Diệp Phàm, địa vị của hắn cũng nhờ đó mà tăng theo. Trước đây, khi học viện đồn đại Diệp Phàm đã chết, mấy tu sĩ vốn rất khách khí với Kim Hòa bỗng đổi thái độ. Giờ nghe tin Diệp Phàm trở thành Luyện Hư trưởng lão, bọn họ lại thay đổi một lần nữa.

Mấy chục năm gần đây, tình cảnh của Kim Hòa như ngồi tàu lượn, thế sự thăng trầm khiến tâm thái hắn có chút thay đổi.

"Hàn sư đệ, Diệp sư thúc đã về, ngươi có muốn cùng ta đi gặp không?" Kim Hòa nhìn Hàn Mộ Phi (韩慕飞) hỏi.

Trong Tạp Viện tụ tập không ít người, phần lớn đều đến dò hỏi tin tức về Diệp Phàm, riêng Hàn Mộ Phi lại đến để bàn giao nhiệm vụ.

Hàn Mộ Phi liếc nhìn Kim Hòa, do dự một chút rồi gật đầu nhạt: "Phiền sư huynh rồi."

"Kim sư huynh thiên vị quá! Em đã năn nỉ lâu rồi mà sư huynh không chịu dẫn đi, Hàn sư đệ vừa đến đã được dẫn theo ngay." Một nữ tu Tạp Viện phàn nàn.

Kim Hòa vẫy tay: "Đi đi đi, nếu ngươi có được một nửa năng lực của Hàn sư đệ, ta sẽ dẫn ngươi đi."

Nữ tu nghe vậy dậm chân, đầy bực tức liếc Hàn Mộ Phi một cái.

Hàn Mộ Phi mặt lạnh như tiền, hoàn toàn không thèm để ý đến khiêu khích của nữ tu kia.

Kim Hòa nhìn Hàn Mộ Phi, cảm thấy trên người hắn có chút khí chất giống Diệp Phàm. Nếu hắn nói với tu sĩ khác trong Tạp Viện là sẽ dẫn đi gặp Diệp Phàm, người kia chắc chắn sẽ nôn nóng đồng ý ngay. Nhưng Hàn Mộ Phi lại do dự, và cũng không có vẻ gì là kích động.

Trải nghiệm của Hàn Mộ Phi cũng khá giống Diệp Phàm, đều là thi vào Đan Viện trước, không đỗ mới bị đày đến Tạp Viện.

Hàn Mộ Phi cũng biết luyện đan, tuy trình độ không bằng Diệp Phàm nhưng cũng khá ổn.

Trong thời gian Diệp Phàm mất tích, Kim Hòa nhờ hợp tác bán đan dược với Hàn Mộ Phi mà kiếm được kha khá tiên tinh.

Kim Hòa tuy thực lực bình thường nhưng con mắt lại rất tinh tường. Hắn luôn cảm thấy Hàn Mộ Phi sớm muộn cũng sẽ vươn lên, nên đối đãi rất khách khí, giúp đỡ hắn không ít.

Hàn Mộ Phi tính tình có phần âm trầm, không giao thiệp với tu sĩ khác trong Tạp Viện.

Là một thương nhân, Kim Hòa tự nhiên phải xây dựng mối quan hệ tốt. Diệp Phàm tuy lợi hại, nhưng một thương nhân khôn ngoan không nên đặt cược vào một người.

Hơn nữa, địa vị Diệp Phàm ngày càng cao, Kim Hòa dần cảm thấy khó với tới.

Trước đây, khi Diệp Phàm mất tích, Kim Hòa bị các tu sĩ khác lạnh nhạt, đó cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn.

Kim Hòa nhìn Hàn Mộ Phi nói: "Hàn sư đệ, đan thuật của Diệp sư thúc kinh thiên động địa, nếu được sư thúc để mắt, chuyển vào Đan Viện chỉ là chuyện nhỏ."

Hàn Mộ Phi đáp lại nhạt nhẽo, tỏ ra không mấy hứng thú.

Kim Hòa nhìn thái độ thờ ơ của Hàn Mộ Phi, không khỏi sốt ruột thay.

...

Diệp Phàm đang ở Trận Pháp Viện nghiên cứu công thức nâng cấp Bổ Linh Căn Đan, nhận được tin Kim Hòa đến thăm.

Hiện tại Diệp Phàm cực kỳ bận rộn, rất nhiều người muốn gặp nhưng với tư cách là bằng hữu cũ, hắn vẫn sẵn lòng cho Kim Hòa chút mặt mũi. Diệp Phàm vốn luôn có ấn tượng tốt với Kim Hòa.

"Diệp sư thúc, chúc mừng ngài khải hoàn trở về, đây là lễ vật tiểu bối chuẩn bị." Kim Hòa khách khí nói.

Diệp Phàm nhìn lễ vật trong hộp, mắt sáng lên. Đó là một quả Kim Hỏa Lưu Ly (金火琉璃果) có niên đại mấy ngàn năm, cực kỳ quý hiếm, ngay cả với Luyện Hư cảnh như hắn cũng rất có ích.

"Này mập, ngươi phát tài rồi à?" Diệp Phàm nói bình thản.

Kim Hòa thấy Diệp Phàm đối đãi như xưa, trong lòng vui mừng: "Sư thúc thấy ổn là được." Quả Kim Hỏa Lưu Ly này thực ra không phải của Kim Hòa, mà là đại diện tộc Kim Tiền Quy (金钱龟) tặng.

Diệp Phàm nhìn Hàn Mộ Phi đứng cạnh Kim Hòa, cảm thấy có chút quen.

Diệp Phàm hơi bị "mù mặt", suýt nữa không nhận ra, nhưng rồi chợt nhớ ra người này là ai.

Kim Hòa thấy Diệp Phàm nhìn chằm chằm Hàn Mộ Phi, vội giới thiệu: "Đây là Hàn sư đệ ở Tạp Viện, mới nhập môn, có chút thiên phú. Ngươi không đi khảo hạch Đan Viện sao?"

Diệp Phàm hỏi. "Tạp Viện?"

Kim Hòa sửng sốt, giọng điệu Diệp Phàm dường như quen biết Hàn Mộ Phi. Hàn Mộ Phi nhập môn đã gần mười năm, mà Kim Hòa không hề biết hắn quen Diệp Phàm.

Hàn Mộ Phi nhíu mày: "Thi rồi, không đỗ."

Diệp Phàm nghi ngờ: "Làm gì có chuyện đó? Ta nghe nói tên phế vật phụ trách khảo hạch Tạp Viện đã bị thay rồi mà! Lại thêm một tên phế vật mới sao? Ngươi lại không đỗ."

Kim Hòa trợn mắt, lòng dậy sóng. Diệp Phàm vốn kiêu ngạo, ít khi coi ai vào mắt, ngay cả công chúa Lạc Tuyết (洛雪) của Đan Viện cũng bị hắn gọi là "phế vật" sau lưng. Diệp Phàm nói vậy, chứng tỏ công nhận đan thuật của Hàn Mộ Phi, như thế trình độ của Hàn Mộ Phi có lẽ vượt xa tưởng tượng!

Hàn Mộ Phi lắc đầu: "Không liên quan đến đạo sư học viện, là đan thuật của ta chưa đủ, để thất thố."

Diệp Phàm chớp mắt: "Vậy à! Xem ra tâm lý ngươi không vững, gặp khảo hạch là căng thẳng. Một đan sư cần giữ tâm thái bình hòa, gặp khảo hạch mà căng thẳng thì không ổn. Ngươi cần rèn luyện thêm."

Hàn Mộ Phi nói không buồn không vui: "Đa tạ trưởng lão chỉ giáo."

Kim Hòa liếc nhìn Hàn Mộ Phi, giọng điệu thiếu chân thành khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Sau sự kiện Diệp Phàm, Đan Viện tuyển đệ tử bắt đầu chú trọng khảo hạch thực chiến.

Cơ duyên của Hàn Mộ Phi còn kém hơn Diệp Phàm. Diệp Phàm sau khi phi thăng nhờ quan hệ với Ngao Bất Phạ (敖不怕) được Long Hùng (龙熊) chiếu cố. Còn Hàn Mộ Phi phi thăng lên thì vật lộn khắp nơi, Tiên giới Hóa Thần đầy rẫy, không có hậu thuẫn rất khó tồn tại, càng ít có cơ hội luyện đan.

Hàn Mộ Phi vào Lang Duyên Học Viện (琅缘学院) khá vội vàng, không kịp chuẩn bị. Hệ thống luyện đan Tiên giới khác xa Tu Chân giới. Trong khảo hạch, loại đan dược cần luyện hắn chưa từng nghe qua, đương nhiên thất bại.

Kim Hòa nhìn Hàn Mộ Phi, cảm thấy thái độ của hắn đặc biệt... lạnh nhạt.

Hắn cho rằng Hàn Mộ Phi điên rồi, cơ duyên lớn trước mắt mà không biết nắm bắt. Đã quen biết, lẽ nào không nên tranh thủ lúc này để kết thân sao?

Diệp Phàm chống cằm: "Nếu ngươi muốn vào Đan Viện thì..." Hắn cảm thấy mình giờ là cao nhân, cần có phong độ khoan dung.

"Không cần!" Hàn Mộ Phi lạnh lùng đáp.

Kim Hòa nhìn Hàn Mộ Phi, không hiểu nổi. Đãi ngộ Đan Viện tốt hơn Tạp Viện nhiều, vậy mà Hàn Mộ Phi nhất quyết ở lại Tạp Viện. Điểm này khá giống Diệp Phàm ngày trước, nhưng Diệp Phàm khi đó là vì không nỡ rời Phế Khí Điện (废器殿), còn Hàn Mộ Phi thì vì lý do gì?

Kim Hòa (金和) đột nhiên cảm thấy, tạp viện kỳ thực cũng không quá tệ, trước có Diệp Phàm (叶凡), sau lại có Hàn Mộ Phi (韩慕飞), một hai người đều thích lưu lại tạp viện không nỡ rời đi.

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Ngươi không muốn chuyển viện thì thôi, dù sao cũng quen biết một phen, nếu ngươi gặp rắc rối gì, có thể tìm ta..."

Hàn Mộ Phi trầm mặc một lúc, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng thắn nhìn Diệp Phàm, nói: "Diệp Cẩm Văn (叶锦文) đi đến Kiếm Vực Quỷ Lâm (剑域鬼林), không biết đã chết hay chưa."

Diệp Phàm trợn to mắt, "Ngươi nói gì?"

Hàn Mộ Phi dường như lười nói thêm, quay người liền muốn rời đi.

[Chi3Yamaha] Ní nào không nhớ thì Hàn Mộ Phi là đối thủ luyện đan thiên giai ở Trung Đại Lục tu chân giới. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro