🌸Chương 17: Phẫn nộ
"Giản ca, cậu còn nhớ sinh nhật 15 tuổi của tớ không? Khi đó, cậu cũng đưa em đến công viên trò chơi chơi đấy."
Đáng tiếc là công viên trò chơi đó nằm ở ngoại ô thành phố, do ít người lui tới nên theo thời gian đã trở nên hoang phế, cuối cùng bị bỏ hoang và trở thành điểm đến cho những người thích khám phá những nơi bị lãng quên.
"Ừm, ngày đó Tang Tang còn thắng được một chiếc cúp mang về nhà." Tống Giản Lễ gật đầu.
Lục Ngu hơi dẩu môi: "Đáng tiếc hôm qua tớ lỡ làm rơi vỡ mất rồi."@TửuHoa
Vì công viên trò chơi đó đã bị bỏ hoang, huy chương và cúp trở thành minh chứng duy nhất cho khoảng thời gian hai người từng vui chơi ở đó. Cúp vỡ rồi, kỷ niệm cũng giống như thiếu đi một mảnh ghép, vì vậy cậu mới buồn đến thế.
"Không sao đâu, biết đâu sau này nơi này cũng tổ chức hoạt động tương tự thì sao?" Tống Giản Lễ nhẹ nhàng phủi cánh hoa rơi trên đầu Lục Ngu.
Xung quanh công viên trồng đầy hoa anh đào và những loài hoa khác. Cánh hoa anh đào hồng nhạt bị gió thổi bay, trông như một khung cảnh bước ra từ truyện tranh Nhật Bản.
Lục Ngu lắc đầu: "Sao có thể được chứ! Đây là công viên trò chơi lớn nhất thành phố Lâm Khải, nếu có hoạt động kiểu đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia, làm sao tớ có thể thắng được?"
"Sao lại không thể? Lần trước Tang Tang cũng thắng còn gì?" Giọng Tống Giản Lễ khẽ nhấc lên một chút, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Lục Ngu cúi đầu: "Thôi, dù sao tớ cũng không thể nói lại cậu."
Tống Giản Lễ chỉ mỉm cười. Mỗi lần thấy Lục Ngu tỏ ra bối rối, hắn lại cảm thấy cậu thật đáng yêu, ngọt ngào như vừa nếm một viên đường.
Hầu hết thời gian, Lục Ngu không tin tưởng bản thân nhưng Tống Giản Lễ thì luôn đặt niềm tin vào cậu. Vì vậy, Lục Ngu quyết định đổi chủ đề: "Thôi không nói nữa, chúng ta đi chơi đi."
"Được, ở đây có bản đồ, chúng ta bắt đầu từ trò chơi gần nhất nhé." Thấy Lục Ngu không muốn tiếp tục đề tài đó, hắn cũng thuận theo, nắm tay cậu dắt đến bảng chỉ dẫn, nơi có bản đồ tổng thể của công viên trò chơi.
"Chúng ta đang ở đây, vậy chơi tàu lượn siêu tốc trước được không?" Lục Ngu chỉ vào khu vực tàu lượn trên bản đồ.
Tống Giản Lễ mỉm cười gật đầu: "Được thôi. Đợi tớ đi hỏi nhân viên xin một tấm bản đồ, cậu chờ tớ ở đây một chút nhé."
"Ừm!" Lục Ngu ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người sóng vai đi về phía khu vực tàu lượn siêu tốc.@TửuHoa
Dù không rõ tại sao hôm nay công viên trò chơi giữa trung tâm thành phố lại ít khách như vậy, nhưng đối với Lục Ngu, đây chính là một điều may mắn.
Tống Giản Lễ nhanh chóng lấy được bản đồ quay lại, nhân viên công viên hướng dẫn họ và một số du khách khác lên tàu lượn.
"Có sợ không?" Khi thanh an toàn hạ xuống, Tống Giản Lễ tự nhiên nắm lấy tay Lục Ngu và hỏi.
Lục Ngu kiên định nhìn Tống Giản Lễ: "Không sợ."
"Vậy làm sao đây, tớ có hơi sợ đó." Tống Giản Lễ tháo kính xuống, vì chưa kịp đeo kính áp tròng nên bây giờ ngoài gương mặt của Lục Ngu ra, mọi thứ khác đều mờ nhòe.
Lục Ngu nghiêng đầu: "Hả? Vậy chúng ta không chơi nữa."
"Nhân viên công tác đã đi rồi mà." Tống Giản Lễ khẽ nói.
Lục Ngu lập tức suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách hoàn hảo.
"Giản ca đừng sợ!" Lục Ngu nắm chặt tay Tống Giản Lễ, giọng điệu kiên định, ánh mắt chân thành.
Tống Giản Lễ cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: "Tớ lừa cậu đấy."
"Giản ca đúng là đồ lừa đảo!" Lục Ngu lầm bầm, nhưng vẫn không buông tay hắn ra.
Tàu lượn bắt đầu từ từ chạy lên cao. Khi đến đỉnh, tim Lục Ngu đập liên hồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ngay lúc tàu lượn lao xuống với tốc độ chóng mặt, Tống Giản Lễ nghiêng đầu nhìn vào mắt Lục Ngu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, Tang Tang."
Như thể một mũi kim trấn an, Lục Ngu gật đầu: "Ừm!"
...
"Ọe ——"
"Mẹ ơi, con không bao giờ chơi tàu lượn nữa đâu... Ọe ——"
...
Sau khi xuống tàu lượn, một số du khách đi cùng họ chân run lẩy bẩy, có người thậm chí còn suýt nôn.
Còn Lục Ngu thì mặt không đổi sắc, chỉ là tim vẫn đập nhanh một chút.@TửuHoa
"Sao rồi?" Tống Giản Lễ đeo kính trở lại.
"Giản ca..." Lục Ngu ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "Kích thích quá."
"Vậy lần sau còn muốn chơi nữa không?" Tống Giản Lễ hỏi.
Lục Ngu gật đầu: "Có chứ!"
Thật kỳ lạ, dù bình thường nhát gan, nhưng khi thử nghiệm những trò chơi này, Lục Ngu lại tỏ ra cực kỳ hào hứng.
Tống Giản Lễ thấy lạ nhưng không nói gì, chỉ giấu sự nghi ngờ trong lòng.
Sau đó, hai người tiếp tục chơi thêm nhiều trò khác trong công viên. Đến khoảng gần trưa, Lục Ngu bắt đầu cảm thấy mệt. Suốt nửa ngày qua, họ đã thử nghiệm gần hết các trò chơi trong công viên.
Chuyện Lục Ngu than mệt cũng không có gì bất ngờ.
Bữa trưa, bọn họ đi đến một nhà hàng cao cấp bên cạnh công viên giải trí.
Bên trong nhà hàng vang lên những bản nhạc du dương, không gian sang trọng nhưng vẫn thanh nhã. Vừa bước vào, hai người đã được nhân viên phục vụ đón tiếp.
"Hai vị đến dùng bữa ạ?" Nhân viên phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp.
Tống Giản Lễ gật đầu: "Sắp xếp một chỗ yên tĩnh giúp chúng tôi."
"Vâng, mời quý khách đi lối này." Nhân viên phục vụ cúi nhẹ người, giơ tay mời rồi dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ. Bàn nằm trên tầng 12, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố và những tòa nhà xung quanh.
"Tiểu Ngô, khách bàn này gọi món." Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho họ, nữ nhân viên phục vụ quay sang vẫy tay gọi một chàng trai trẻ đứng cách đó không xa.
"Vâng, chị Trương."
Chàng trai được gọi là tiểu Ngô nhanh chóng chạy tới, đưa thực đơn cho Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ nhận thực đơn rồi chuyển cho Lục Ngu. Lúc này, chị Trương mới rời đi.
Nhà hàng này phục vụ các món ăn cao cấp, giá thấp nhất cũng từ ba chữ số trở lên, những món đắt hơn đều có bốn chữ số. Hơn nữa, tên món ăn đều được viết bằng tiếng Anh.
Lục Ngu không phải lo lắng về tiền bạc, cậu xuất thân từ Lục gia, gia đình chưa đến mức keo kiệt với cậu. Nhưng bữa ăn hôm nay là do Tống Giản Lễ mời, cậu không muốn để hắn phải tiêu quá nhiều tiền.
"Sao vậy?" Thấy Lục Ngu do dự mãi, Tống Giản Lễ hỏi.
Lục Ngu nhỏ giọng nói với hắn: "Có phải hơi đắt quá không?"@TửuHoa
Cậu đã cố gắng hạ thấp giọng nói, nhưng nhà hàng quá yên tĩnh, nhân viên phục vụ đứng gần đó vẫn nghe rõ.
Tống Giản Lễ mỉm cười: "Không sao đâu, cứ chọn món cậu thích ăn đi."
"Ừm..." Lục Ngu lật sang trang khác, trông có vẻ đang cân nhắc kỹ lưỡng.
Tống Giản Lễ chống khuỷu tay lên bàn, tựa cằm lên tay, yên lặng ngắm nhìn Lục Ngu. Giống như đang thưởng thức một bức tranh đẹp, thế nào cũng không nỡ dời mắt, thế nào cũng không thấy chán.
Bởi vì thực sự quá đáng yêu, ngay cả lúc đắn đo cũng đáng yêu. Nhìn mãi, khóe môi anh càng nhếch lên, thế nào cũng không hạ xuống được.
Nhưng lúc nào cũng có người làm hỏng bầu không khí.
"Cậu có thể nhanh lên một chút không? Nhà hàng chúng tôi món nào cũng có giá như vậy, có xem đi xem lại thì cũng thế thôi."
Tiểu Ngô quan sát kỹ rồi nhận định hai người chỉ là học sinh bình thường nên không nhịn được mà lên tiếng giục.
Mặt Lục Ngu lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lúng túng. Cậu vội vàng nói: "Xin lỗi, vậy cho tôi món này... và món này đi."
Cậu chọn hai món rẻ nhất trong thực đơn, nhưng dù vậy, mỗi món cũng hơn 300 tệ. Sau đó, cậu đưa thực đơn cho Tống Giản Lễ: "Giản ca, cậu chọn đi, tớ không biết gọi món gì nữa."
Tống Giản Lễ mím môi, đưa tay nhận lấy thực đơn rồi mỉm cười nói với Lục Ngu: "Tang Tang, cậu đi rửa tay trước đi, lát nữa sẽ có đồ ăn ngay."
"Ừm, vậy tớ đi trước đây." Lục Ngu ngoan ngoãn đứng dậy, để áo khoác lại trên ghế.
"Xin hỏi, phòng vệ sinh..." Cậu lễ phép hỏi tiểu Ngô.
Nhưng Tống Giản Lễ cắt ngang: "Thẳng về phía trước, rẽ trái là tới."
Lục Ngu sững người, nhưng rồi nghĩ đến việc Tống Giản Lễ thường cùng ba hắn tham gia tiệc tùng, có lẽ hắn đã đến đây nhiều lần. Thế nên cậu không hỏi thêm, chỉ lấy một tờ khăn giấy ướt trong túi rồi đi về hướng nhà vệ sinh.@TửuHoa
Chờ Lục Ngu đi khỏi, Tống Giản Lễ mới hờ hững mở thực đơn, tay kia lấy điện thoại ra gọi cho ai đó: "Tôi đang ở đây, tới đây."
Tiểu Ngô nuốt nước bọt, bỗng dưng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tống Giản Lễ cúp máy, không buồn ngẩng lên nhìn tiểu Ngô, chỉ lật sang trang khác của thực đơn, chậm rãi nói: "Quy tắc đào tạo nhân viên tại khách sạn Hoa Kim, điều thứ 17: Không được thúc giục khách hàng khi họ gọi món. Điều thứ 21: Không được đánh giá khả năng chi tiêu của khách dựa vào vẻ bề ngoài, càng không được phân biệt đối xử..."
"Cậu... sao cậu biết mấy điều này? Cậu là ai?" Sắc mặt tiểu Ngô lập tức trắng bệch.
Tống Giản Lễ tiếp tục lật thực đơn, đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc vest giày da, đầu đầy mồ hôi chạy đến. Vừa lau mồ hôi vừa vội vã bước nhanh về phía Tống Giản Lễ.
"Tiểu Tống tổng , hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy? Ngài đến sao không báo trước một tiếng, chúng tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cả..."
Ánh mắt Lữ Xương Phong chỉ chăm chăm vào Tống Giản Lễ, nhất thời còn chưa nhận ra có điều gì bất thường.
Tiểu Ngô sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra tình huống: "Cậu là tiểu Tống tổng? Cậu là con trai của Tống tổng?"
"Chuyện này... rốt cuộc là sao đây?" Lữ Xương Phong cũng lập tức nhận ra có điều không ổn.
Tống Giản Lễ chẳng buồn nói nhiều với đối phương. Ánh mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi thực đơn. Vừa nãy Tang Tang dừng lại lâu nhất ở món nào nhỉ...
"Đuổi người này đi." Tống Giản Lễ bình thản lên tiếng.
"Rõ, tiểu Tống tổng." Lữ Xương Phong là người làm việc dưới trướng Tống thị, có thể giữ chức vụ này lâu như vậy chính là nhờ biết nghe lệnh mà không hỏi nhiều.
"Giám đốc, giám đốc! Tôi không cố ý! Tôi thật sự không biết! Tiểu Tống tổng, xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi không hề biết đó là ngài..." tiểu Ngô hoảng loạn đến mức muốn nắm lấy tay Tống Giản Lễ cầu xin.
Làm việc trong khách sạn này, lương tháng không hề thấp. Giờ chỉ vì một câu nói sai mà mất việc, trong đầu tiểu Ngô giờ chỉ còn lại sự hối hận.@TửuHoa
Lữ Xương Phong sợ đến mức mặt mày tái mét. Ông ta vội vàng chắn trước mặt Tống Giản Lễ, ngăn tiểu Ngô chạm vào người hắn, sau đó ra hiệu cho bảo vệ lôi người đi.
"Tiểu Tống tổng, thật sự xin lỗi! Không biết ngài đến đây nên tôi quản lý nhân viên chưa tốt, mong là chuyện này không ảnh hưởng đến bữa ăn của ngài và bạn ngài." Lữ Xương Phong cười nịnh nọt, cố gắng làm dịu bầu không khí.
Tống Giản Lễ ngước mắt nhìn ông ta. Đôi mắt lạnh lùng, xa cách, mang theo sự băng giá vô tình: "Ông tự đi nói với ba tôi đi."
"Đừng, đừng mà, tiểu Tống tổng! Tôi nhất định sẽ chấn chỉnh lại nhân viên, đảm bảo họ sẽ tuân thủ quy tắc phục vụ..." Nếu chuyện này mà đến tai Tống tổng, e rằng còn rắc rối hơn!
Tống Giản Lễ hiển nhiên không muốn phí lời với ông ta thêm nữa. Đang định bảo ông ta tránh ra thì Lục Ngu từ nhà vệ sinh đi ra. Nhìn thấy người phục vụ đã bị thay đổi, cậu ngạc nhiên hỏi: "Giản ca, người phục vụ lúc nãy đâu rồi?"
"Người đó có việc bận, giờ là tiểu Lữ phục vụ chúng ta. Cậu xem lại xem có muốn gọi thêm món nào không?"
Tống Giản Lễ lúc này biểu diễn cho Lữ Xương Phong thấy thế nào gọi là "biến đổi sắc mặt" thực sự.
Ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp, hiền hòa đến mức như thể có thể vắt ra nước. So với con người lạnh lùng vừa rồi, chẳng khác nào hai người hoàn toàn đối lập.
Lữ Xương Phong đứng đó, trố mắt há hốc mồm, không biết nên phản ứng thế nào.@TửuHoa
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù... thật đáng giận... nhưng tôi thực sự rất thích kiểu người có "tiêu chuẩn kép" này!
Với người yêu: Dịu dàng, lễ phép, khiêm tốn, luôn chiều chuộng.Với người làm người yêu không vui: Mặt lạnh, tuyệt tình, cậu là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro