chương 15


Đến tầng trệt, Uttam và mọi người nhìn thấy một người phụ nữ ôm con nhỏ đang ở quầy tiếp tân.

"Ôi thần linh, cuối cùng cũng có người!" Người phụ nữ da bánh mật và có phần đầy đặn, đang sợ hãi thở phào nói.

sau đó cô liên thanh hỏi: "Các anh có thấy nhân viên khách sạn đâu không? Tôi đến tìm họ nhưng không có ai hết.
Chồng tôi đang nói chuyện với tôi thì đột nhiên biến mất như ông ấy bốc hơi đi vậy. Tôi đã kiếm cả cái khách sạn này nhưng không thấy ông ấy, cả những vị khách sát phòng tôi cũng biến mất đâu hết.
Ôi thần linh ơi, không biết chuyện quái đản gì đang xảy ra nữa, điện thoại cũng không liên lạc được, điện thoại mọi người có liên lạc được không? Tôi có thể mượn nó không?"

"Ha ha... vâng thưa bà, chúng tôi cũng gặp tình trạng giống như bà vậy, điện thoại chúng tôi cũng mất sóng nên không liên lạc được với ai. Chúng tôi xuống đây để tìm quản lý khách sạn nhưng có vẻ như họ cũng không có ở đây," chàng trai tóc vàng cười trừ nói.

Người phụ nữ tính nói gì đó, nhưng tiếng bước chân xuống lầu đã thu hút cô ấy.
Mọi người nhìn lên, có hai người đang di chuyển xuống đây. Cả hai đều có vẻ ngoài như người châu Á và họ trông như một cặp đôi.
"May quá ở đây có người, không biết tại sao bạn bè trong phòng tôi đột nhiên biến mất sạch, chỉ còn có hai người bọn tôi thôi, mọi người biết chuyện gì xảy ra không?" Một trong hai người hoảng loạn nói.

Tất cả mọi người đều lắc đầu.
"Oh shit, cuối cùng cái quái gì đang xảy ra vậy, ít nhất ở ngoài khách sạn cũng có người đúng không?" Chàng trai da đen nguyền rủa một câu rồi chạy ra khách sạn kiếm người.

"Này anh không nên đi một mình đâu," Oliver gọi với theo nhưng không kịp.
"Cùng đi ra ngoài xem thử đi," Uttam vỗ vai cậu nói, rồi cũng đi ra ngoài. Osric đi theo phía sau. Oliver thấy bạn mình đi ra nên cũng đi theo.
Ra khỏi khách sạn, bọn họ đi dọc theo con đường phía trước.

Con phố sầm uất ngày nào bây giờ vắng lặng như tờ. Các hàng quán ven đường vẫn mở cửa nhưng không thấy ai. Xe máy nằm la liệt trên đường nhưng không một bóng người.
"Có ai ở đây không!" Chàng trai da đen hét lên.
"Có ai ở đây, thì lên tiếng đi!"
Oliver đi theo phía sau cũng gọi: "Có ai ở đây không?"
Sau một hồi nỗ lực tìm kiếm thì có giọng nói phát ra: "Ở đây, bên này!"

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói ấy. Ở bên kia ngã tư đường có một nhóm lớn đang vẫy tay với họ, có khoảng hơn 40 người đang đứng ở đó. Mọi người có chút mừng rỡ chạy vội lại.
Sau một cuộc nói chuyện, tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra, những người quen biết đột nhiên biến mất, điện thoại thì không có sóng, cúp điện, cúp nước, đến xe cũng không chạy được.
"Bên tụi này có vài người, lấy xe đạp chạy đi kiếm công an rồi, giờ ngồi chờ xem sao," một ông chú có làn da ngăm vừa hút thuốc vừa nói. Mọi người ở đây đều lo lắng, có mấy đứa bé còn đang khóc và được mấy dì xung quanh dỗ.
"Vào đây ngồi đi, quán tui nè, vào đây ngồi chờ đi, ngoài đó nắng lắm." Một cô có dáng người mập mạp gọi mọi người vào quán ngồi, còn lấy trà đá ra cho mọi người uống trong lúc đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro