chương 22


Ngày Đầu Tiên Tận Thế tại Trường Đại học XX
Do không thể liên lạc qua điện thoại nên vào khoảng 2 giờ chiều, thầy Kha và một số nam sinh khác dùng xe đạp đi xuống đồi tìm công an để báo án.

Nhưng khi xuống gần khu dân cư thì phát hiện ra nhiều người ở đây cũng gặp vấn đề giống như ở trường học. Người quen đột nhiên biến mất trước mặt, cúp điện, mất sóng điện thoại, mọi người đều hoảng sợ không biết xảy ra chuyện gì.

Sau khi biết phía trường học cũng như vậy, người ở đây càng thêm lo lắng, một số người tìm xe đạp, rồi đi cùng với Nghiêm Kha và các nam sinh khác đi tìm công an.

Trên đường đi, họ thấy xe máy nằm la liệt khắp nơi nhưng không thấy người, đường phố nhộn nhịp ngày nào giờ vắng lặng đến khác thường.

Đi một lúc thì họ thấy phía xa có nhiều người mặc quần áo quân đội đang tích cực dọn dẹp xe vào hai bên đường. Mọi người ngay lập tức chạy lại tìm sự giúp đỡ.

"Các chú bộ đội ơi, may quá gặp các chú ở đây!" Một ông bác lớn tuổi vừa đạp xe tới vừa vui mừng vẫy tay ra hiệu.

Đến gần, mọi người thắng xe "kíiii" lại. Không kịp xuống xe, nhiều người đã vội vàng nói:

"Biến mất hết rồi, các chú bộ đội ơi! Mọi người biến mất hết rồi, bà xã nhà tôi cũng vậy, biến mất trước mặt tôi, các chú giúp tôi với!"

"Bạn bè của tôi cũng đột nhiên biến mất, các anh bộ đội, các anh biết chuyện gì xảy ra không?"

"Trường em nhiều bạn biến mất lắm, các anh có cách nào liên lạc với người nhà tụi em không?"

"Em muốn về nhà, các anh giúp em với!"

Vô số người cùng hỏi một lúc làm cho các bộ đội tại đây không biết xen vào trả lời như thế nào.

"Rồi, rồi, mọi người bình tĩnh, các anh bộ đội đang ở đây rồi, từng người nói," Nghiêm Kha lên ổn định lại đám người đang hỗn loạn.

Cậu phát hiện là xe chạy bằng hơi nước đang ở phía sau các bộ đội, những người này rất có thể đang trên đường đến trường học gặp lãnh đạo để đề nghị chuyển dụng lại trường học làm căn cứ. "Xem ra anh Thọ thực sự đã thuyết phục được những người bên quân đội rồi,"

Nghiêm âm thầm nghĩ.
Khi thấy mọi người dần trật tự lại, các chú bộ đội đều có chút nhẹ nhõm mà thở phào.

Một vị bộ đội lên tiếng: "Mong mọi người bình tĩnh, chúng tôi đang cố hết sức tìm kiếm những người đang ở đây. Về việc những người đang mất tích, phía trên đang nỗ lực điều tra làm rõ, mong mọi người kiên nhẫn. Hiện tại chúng tôi đang tới Trường Đại học XX, phía trên có chỉ thị, mọi người sẽ sơ tán đến đó ở trong thời kỳ đặc biệt như hiện tại."

"Trường đại học của bọn em?" Một nam sinh nói.

"Cậu học ở Trường Đại học XX à?" Vị bộ đội đó hỏi.

"Dạ vâng, em học ở đó, nhiều người ở đó cũng đột nhiên biến mất, nên tụi em chạy xuống đây cầu cứu ạ?"

Nam sinh nói xong nhìn thầy Kha bên cạnh mình. Vị bộ đội cũng nhìn qua.
"Anh là?"
"Chào anh, tôi tên Nghiêm Kha, là giảng viên của Trường Đại học XX," Nghiêm cười hiền lành nói.

"Anh là giảng viên, thế thì may quá chúng tôi có nhiều thứ muốn trao đổi với các anh," vị bộ đội có chút mừng rỡ nói.

Nghiêm Kha cười gật đầu nói: "Được, nhưng mà trước tiên tôi nghĩ là chúng ta nên dọn đường trước."

Anh chỉ vào con đường ngổn ngang xe máy sau đó anh chỉ vào xe hơi nước phía sau. "Xe đó là xe chạy bằng hơi nước phải không, để bọn này phụ mọi người một tay, tôi nghĩ trước khi trời tối là có thể đến trường rồi."

"Xe hơi nước, quân đội có nó sao?"

"Lần đầu tôi thấy đó, quân đội giấu hàng kỹ thật!"

Mọi người tò mò nói.

"Phải, đó là xe hơi nước, được phía trên cấp chạy cho nhiệm vụ lần này," vị bộ đội cười nói. "Dù sao chúng tôi cũng cảm ơn mọi người giúp một tay."

Sau đó, mọi người giúp đỡ quân đội dọn dẹp xe máy qua hai bên đường để xe hơi nước có thể di chuyển qua.

Khoảng 17 giờ tối, mọi người đến được khu vực phía chân đồi. Bộ đội cử vài người ở lại để thông tri và làm hồ sơ thông tin cho mọi người ở dưới, rồi mất thêm 15 phút nữa chạy xe tới trường học trên đồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro