Chương 800-801
Chương 800: Hồi Tiên Khí Thành
Trong lữ quán, Vương Tử Hiên (王子轩) thuê hai gian phòng, một gian cho hắn và Tô Lạc (蘇洛), gian còn lại dành cho Bát Bảo, Thủy Linh và Mộc Linh ba người.
Tô Lạc ngồi trên ghế, vừa nhấm nháp tiên quả, vừa trò chuyện cùng Vương Tử Hiên. Hắn hỏi: "Tử Hiên, ngươi nói xem, trận pháp của Liễu gia (柳氏) kia là do kẻ nào bố trí?"
Vương Tử Hiên lắc đầu. "Việc này ta thật không biết."
Tô Lạc lại hỏi: "Tử Hiên, vậy ngươi nói, trận pháp sư biết bố trí Thôn Tiên Trận Pháp (吞仙陣法) tà ác như vậy có nhiều không?"
Vương Tử Hiên trầm ngâm một chút. "Trận pháp sư tà ác biết bố trí trận pháp tà đạo quả thật không nhiều. Chủ yếu là vì truyền thừa khó tìm. Tuy nhiên, dù vậy, Liễu Sơn (柳山) muốn tìm ra hung thủ cũng như mò kim đáy biển. Bởi lẽ, nhiều trận pháp sư tà ác bề ngoài đều là trận pháp sư bình thường, ngươi căn bản không biết hắn có thể bố trí tà trận. Chẳng hạn như ta, ta cũng chỉ là một trận pháp sư bình thường, nếu không gặp ngươi, ngươi cũng đâu biết ta hiểu loại tà trận này?"
Tô Lạc gật gù đồng tình. "Cũng đúng."
Vương Tử Hiên nói: "Một ức tiên tinh (仙晶) mà Liễu Sơn đưa cho ta là để phá trận, ta chỉ phụ trách giúp hắn phá trận. Còn chuyện bắt hung thủ, đó là việc của họ, tốt nhất là họ bắt được hung thủ, bằng không, Liễu gia sau này ngày nào cũng bị trận pháp sư tà ác nhòm ngó, e là chẳng có ngày lành!"
Tô Lạc nói: "Không sợ trộm đến trộm, chỉ sợ trộm nhòm ngó! Bị người ta lườm lườm trong bóng tối, quả thật chẳng phải chuyện tốt lành gì!"
Vương Tử Hiên nói: "Ngày mai ta còn hai trận khảo hạch, sau khi khảo hạch xong, chúng ta sẽ rời khỏi Tiên Phù Thành (仙符城), đi đến Tiên Khí Thành (仙器城). Chuyện nơi này, cứ để Liễu Sơn tự đau đầu! Đối phương là trận pháp sư cấp mười ba, trong thời gian ngắn chắc không giết được Liễu Sơn, còn những người khác trong Liễu gia, thì khó nói."
Tô Lạc và Vương Tử Hiên nhìn nhau. "Cũng được, khảo hạch xong chúng ta rời khỏi chốn thị phi này, tránh rước lấy phiền phức không cần thiết."
Vương Tử Hiên thấy Tô Lạc ăn xong quả trong tay, hắn lấy khăn tay ra, lau khóe miệng và tay cho Tô Lạc. "Ngươi đã nhiều năm không gặp sư phụ rồi. Lần này trở về Tiên Khí Thành, ngươi hãy ở bên sư phụ nhiều hơn. Chúng ta sẽ ở lại Tiên Khí Thành một thời gian. Đợi đến khi Lam Ngọc Linh Chi (藍玉靈芝) trong Bát Bảo Dược Viên (八寶藥園) chín, ta sẽ luyện chế Lam Ngọc Đan (藍玉丹). Chúng ta có thể xung kích cảnh giới Tiên Vương đỉnh phong (仙王巔峰). Sau khi tấn cấp, ta sẽ đi thử thách Hồng Diệp Tháp (紅葉塔). Chúng ta sẽ rời khỏi Hồng Diệp Tinh Cầu (紅葉星球)."
Nghe vậy, Tô Lạc suy nghĩ một chút. Hắn nói: "Hiện tại, thực lực Tiên Vương hậu kỳ của chúng ta đã sơ bộ ổn định, nhưng chưa đạt đến viên mãn. Muốn viên mãn, nhanh nhất cũng phải hai trăm năm. Đến lúc đó, tiên tinh trong tay chúng ta e là chẳng còn bao nhiêu."
Vương Tử Hiên cười không để tâm. "Không sao, tiên tinh không đủ, có thể tìm Hồng Diệp Tông (紅葉宗). Hồng Diệp Tông còn nợ chúng ta một tòa tiên tinh khoáng sơn mà?"
Tô Lạc nghe vậy, không khỏi bật cười. "Cũng đúng, nợ của Lưu Ly Thành (琉璃城) và Tiên Trận Thành (仙陣城) chúng ta đã đòi lại, chỉ còn Hồng Diệp Tông thôi."
...
Ngày hôm sau, Vương Tử Hiên một đoàn người lại đến Hiệp Hội Phù Văn Sư (符文師協會). Vương Tử Hiên liên tục khảo hạch hai trận, lấy được thân phận bài cấp mười bốn Tiên Phù Sư (仙符師). Sau khi nhận thân phận bài, Vương Tử Hiên một đoàn người không nán lại lâu, lập tức rời khỏi Tiên Phù Thành.
Vài ngày sau, Vương Tử Hiên một đoàn người trở về Tiên Khí Thành.
Đổng thành chủ (董城主) nghe tin đồ đệ trở về, vô cùng vui mừng, lập tức bày tiệc rượu thịnh soạn, tiếp đãi Vương Tử Hiên và Tô Lạc.
Trong yến tiệc, nhìn thấy Vương Tử Hiên và Tô Lạc được mọi người nâng cốc chúc tụng, sắc mặt Giang Nguyệt (江月) cực kỳ khó coi. Nàng thầm nghĩ: Đáng ghét, Vương Tử Hiên và Tô Lạc đáng ghét, hai phu phu này trở về làm gì? Chẳng phải đã tấn cấp Tiên Vương rồi sao? Còn quay lại làm gì?
Ngô Vân Khiêm (吳雲謙) nhìn về phía Vương Tử Hiên. Hắn nói: "Tử Hiên, nghe nói ngươi đã khảo hạch được thân phận bài Tiên Phù Sư cấp mười bốn?"
Vương Tử Hiên khẽ gật đầu. "Đúng vậy, mấy ngày trước vừa khảo hạch được thân phận bài."
Tiền Hải (錢海) cười nói: "Tử Hiên, ngươi thật lợi hại! Hiện giờ ngươi đã khảo hạch được ba thân phận bài, một là thân phận bài Tiên Đan Sư (仙丹師) cấp mười bốn, một là thân phận bài Tiên Trận Sư (仙陣師) cấp mười bốn, và một là thân phận bài Tiên Phù Sư cấp mười bốn."
Vương Tử Hiên nghe vậy, khẽ cười nhạt. "Cũng không tính là gì."
Đổng Phong (董鋒) nói: "Tử Hiên, ngươi đúng là khiêm tốn!"
Đổng Bưu (董彪) nói: "Tử Hiên, sao ngươi không đi khảo hạch thân phận bài Tiên Minh Sư (仙銘師)? Minh văn thuật (銘文術) của ngươi chẳng phải cũng đạt cấp mười bốn rồi sao?"
Vương Tử Hiên đáp: "Ồ, không tiện đường nên ta chưa đến Tiên Minh Thành (仙銘城). Ta nghĩ, qua một thời gian sẽ đi."
Đổng Bưu khẽ gật đầu. "Vậy à!"
Đổng thành chủ nói: "Tử Hiên tinh thông bốn môn thuật pháp (術數), quả thật rất xuất sắc. Nhưng đồ đệ của ta cũng lợi hại không kém! Tiểu Thất của chúng ta không chỉ là Tiên Khí Sư (仙器師) cấp mười ba, mà còn là Khôi Lỗi Sư (傀儡師) cấp mười bốn, đã khảo hạch được hai thân phận bài."
Tô Lạc nghe sư phụ khen ngợi, ngượng ngùng cười. "Sư phụ, ta, thuật pháp của ta bình thường, không bằng Tử Hiên."
"Ngươi à, cứ khiêm tốn mãi. Ngươi và Tử Hiên đều xuất sắc như nhau, Tử Hiên tinh thông bốn môn thuật pháp, ngươi chẳng phải cũng tinh thông ba môn thuật pháp sao?"
Vương Tử Hiên gật đầu đồng tình. "Đổng thành chủ nói không sai, bạn lữ (伴侣) Tô Lạc của ta cũng vô cùng xuất sắc."
Tô Lạc nghe vậy, bất đắc dĩ cười. Hắn thầm nghĩ: Tử Hiên à, thật là, trước mặt các sư huynh sư tỷ, sao chẳng khiêm tốn chút nào?
Bữa tiệc vui vẻ, mọi người đều ăn uống rất hài lòng, chỉ có Giang Nguyệt là buồn bực không vui.
Sau bữa tiệc, Vương Tử Hiên, Tô Lạc, Bát Bảo, Thủy Linh và Mộc Linh trở về viện lạc (院落) của Tô Lạc.
Mấy người ngồi uống trà cùng nhau. Bát Bảo (八寶) đảo mắt, nói: "Chủ nhân, ánh mắt Giang Nguyệt nhìn ngài và Tô Lạc đầy thù địch, hay là để ta ăn nàng ta đi?"
Vương Tử Hiên lắc đầu. "Không cần, ta thấy nàng ta mây đen che đỉnh, khí vận cực kém, e là sắp chết rồi."
Tô Lạc nghe vậy, không khỏi tròn mắt. "Tử Hiên, ngươi biết xem vận thế của người khác sao?"
Vương Tử Hiên gật đầu. "Đương nhiên, ngươi quên Tiểu Kim (小金) có bản lĩnh xem vận thế và bố trí ảo cảnh sao? Năm đó khi ta khế ước với nó, ta đã dung hợp một phần ba năng lực của nó. Lúc ấy, thực lực của ta không cao, nên một phần ba bản lĩnh này cũng chẳng phát huy được gì. Nhưng từ khi ta tấn cấp Tiên Vương, ta phát hiện giờ mình có thể xem vận thế của người khác. Tuy nhiên, ta chưa thử bố trí ảo cảnh. Nhưng ta nghĩ, nếu giờ ta bố trí ảo cảnh, chắc chắn sẽ lợi hại hơn trước."
Tô Lạc nhìn phu lang (夫郎) của mình, liên tục gật đầu. "Ý là, thực lực của ngươi càng cao, bản lĩnh càng lợi hại? Vậy Đại Địa Cộng Minh (大地共鳴) của Thổ Linh (土靈) thì sao? Ngươi đã thử chưa?"
Vương Tử Hiên lắc đầu. "Cái này chưa thử. Nhưng sau này cũng có thể thử."
Bát Bảo nói: "Chủ nhân sẽ càng ngày càng mạnh. Đợi đến khi chủ nhân tìm được tiên cốt (仙骨 – chỗ này có lẽ thần cốt mới đúng) của mình, dung hợp tiên cốt, chủ nhân sẽ trở lại đỉnh phong, trở thành Thượng Thần (上神) cấp mười."
Tô Lạc nghe vậy, nhìn về phía Bát Bảo, hỏi: "Bát Bảo, đẳng cấp của Thần Giới (神界) được phân chia thế nào?"
Bát Bảo đáp: "Thần Giới chỉ có hai cấp bậc, một là Thượng Thần, hai là Hạ Thần (下神). Thiên Đạo (天道) là chúa tể vạn vật, thống trị tối cao của mọi giới diện (界面), thực lực của ngài là Thượng Thần cấp mười hai, cao nhất trong Thần Giới. Chủ nhân ta thời toàn thịnh là Thượng Thần cấp mười, thực lực này ở Thần Giới đã là cực kỳ cao. Tuy nhiên, thần bộc (神仆) như ta, thực lực tối đa cũng chỉ đạt Hạ Thần cấp mười hai, mãi mãi không thể đạt đến cấp bậc Thượng Thần."
Tô Lạc trầm ngâm. "Vậy còn ta? Nếu ta dung hợp thú cốt (獸骨) của thần thú, có thể trở thành Thượng Thần không?"
Bát Bảo gật đầu. "Có thể."
"Ta có thể, thật sao?" Tô Lạc có chút không tin.
Bát Bảo gật đầu. "Có thể, ngươi không giống người thường."
Tô Lạc nghe câu trả lời này càng thêm nghi hoặc. "Không giống người thường thế nào?"
Bát Bảo lắc đầu. "Ta không thể nói, nhưng sau này ngươi sẽ biết."
Tô Lạc nhìn Bát Bảo, buồn bực gật đầu.
Vương Tử Hiên nhìn Bát Bảo. "Nếu ta chỉ có thể có bốn thần bộc và một tọa kỵ thú (坐騎獸), vậy thân phận của Lạc Lạc (洛洛) chính là tọa kỵ thú, đúng không?"
Bát Bảo gật đầu. "Đúng vậy, đây là cách duy nhất để ngài và Tô Lạc không phải chia lìa."
Vương Tử Hiên nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn nhíu mày.
Tô Lạc thì lại chẳng để tâm. "Không sao, ta không quan tâm chuyện này, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên ngươi là được."
Vương Tử Hiên nhìn Tô Lạc bên cạnh, đau lòng ôm người vào lòng. "Ngươi thật là!"
Giang Nguyệt, vị sư tỷ luôn coi thường Tô Lạc và Vương Tử Hiên, không lâu sau khi hai phu phu này trở về, đã đi đến Vạn Thiên Thế Giới (萬千世界) tìm kiếm cơ duyên, cuối cùng vẫn lạc (隕落) ở đó.
Vương Tử Hiên và Tô Lạc ở lại Tiên Khí Thành suốt hai trăm năm. Trong thời gian này, Tô Lạc thuận lợi khảo hạch được thân phận bài Tiên Khí Sư cấp mười bốn, còn giúp sư phụ sửa chữa nhiều luyện khí đồ phổ (煉器圖譜). Ngoài ra, thực lực Tiên Vương hậu kỳ của hai người cũng đạt đến viên mãn.
Rời khỏi Tiên Khí Thành, Vương Tử Hiên một đoàn người tiếp tục đến Tiên Minh Thành và Lưu Ly Thành. Vương Tử Hiên thuận lợi khảo hạch được thân phận bài Tiên Minh Sư cấp mười bốn, Tô Lạc cũng khảo hạch được thân phận bài Tiên Trù Sư (仙廚師) cấp mười bốn.
Sau khi lấy được thân phận bài, Vương Tử Hiên một đoàn người đi đến địa giới Hồng Diệp Tông. Vương Tử Hiên và Tô Lạc thăm dò vài ngọn khoáng sơn, cuối cùng chọn khoáng sơn số chín (九號礦山) của Hồng Diệp Tông. Khoáng sơn này do một vị Tôn trưởng lão (孫長老) cảnh giới Kim Tiên đỉnh phong (金仙巔峰) quản lý, trên khoáng sơn có ba trăm đệ tử, mười đệ tử hạch tâm, năm mươi đệ tử nội môn, còn lại đều là đệ tử ngoại môn cấp Hư Tiên (虛仙). Ngoài đệ tử, còn có ba nghìn khoáng công (礦工) và sáu nghìn khôi lỗi đào khoáng (挖礦傀儡).
Vương Tử Hiên một đoàn người trực tiếp đến khoáng sơn, gặp Tôn trưởng lão.
Tôn trưởng lão thấy Vương Tử Hiên, Tô Lạc, Bát Bảo, Thủy Linh và Mộc Linh đều đến, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vương Tử Hiên không muốn phí lời với hắn, trực tiếp nói: "Trở về đi! Nói với Gia Cát tiên hữu (諸葛仙友), tòa khoáng sơn số chín này bị ta cướp rồi."
Tôn trưởng lão nghe vậy, sắc mặt biến đổi. "Vương Tiên Vương (王仙王), Tô Tiên Vương (蘇仙王), các ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, công khai cướp khoáng sơn của tông môn ta, như vậy không ổn đâu?"
Tô Lạc cười lạnh. "Cười chết, các ngươi chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu sao? Năm đó, ta và Tử Hiên chỉ là tu vi Huyền Tiên (玄仙), Hồng Diệp Tông các ngươi đã truy nã chúng ta. Khi chúng ta tấn cấp Kim Tiên, các ngươi lại truy nã. Các ngươi truy nã chúng ta bao nhiêu năm, tòa khoáng sơn này chính là món nợ các ngươi thiếu chúng ta."
"Điều này..."
Vương Tử Hiên lạnh lùng nhìn Tôn trưởng lão, nói: "Đừng nhiều lời, ta cho ngươi một canh giờ, mang đệ tử và khoáng công của ngươi rời đi. Sau một canh giờ, kẻ nào còn ở lại, giết không tha." Nói đến đây, Vương Tử Hiên phóng ra uy áp Tiên Vương.
Mấy đệ tử hạch tâm đứng sau Tôn trưởng lão đều quỳ sụp xuống. Ngay cả Tôn trưởng lão cũng tái mặt.
Tô Lạc cũng nói: "Đúng vậy, hoặc cút, hoặc chết, các ngươi tự chọn!"
Tôn trưởng lão nghiến răng. "Được, nếu như hai vị Tiên Vương đã kiên quyết, ta sẽ mang người rời khỏi khoáng sơn."
Vương Tử Hiên gật đầu. "Tốt, đi đi!" Nói xong, hắn mới thu hồi uy áp.
Tôn trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám chậm trễ, lập tức dẫn đệ tử rời đi, đến khu khoáng.
Vương Tử Hiên chờ ngoài khu khoáng một canh giờ, thấy Tôn trưởng lão dẫn mọi người rời đi, hắn hài lòng gật đầu, nhìn Tô Lạc nói: "Lạc Lạc, ngươi dẫn mọi người đi đào khoáng, ta sẽ bố trí vài tòa sát trận (殺陣) ở đây."
"Hảo!" Gật đầu, Tô Lạc dẫn mọi người rời đi.
Vương Tử Hiên mất năm ngày, bố trí ba tòa Thiên Văn Trận Pháp (天文陣法) cấp mười bốn quanh khoáng sơn. Sau đó, hắn cùng Tô Lạc và mọi người đi đào khoáng.
Chương 801: Đối Đầu Hồng Diệp Tông
Vài ngày sau,
Tông chủ Hồng Diệp Tông Gia Cát Nghiêm (諸葛嚴), Thái Thượng trưởng lão Phương Đức (方德) và Lữ Tùng (呂松), ba Tiên Vương dẫn theo năm Kim Tiên trưởng lão và một trăm đệ tử đến khoáng sơn số chín.
Thập Tam trưởng lão (十三長老) và Thập Bát trưởng lão (十八長老) đều là trận pháp sư, đến nơi liền khảo sát, lập tức phát hiện nơi này có ba tòa sát trận cấp mười bốn, hơn nữa đều là Thiên Văn Trận Pháp.
Phương Đức nghe báo cáo của hai trưởng lão, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nói: "Thật quá đáng, thật sự quá đáng! Vương Tử Hiên và Tô Lạc, hai tiểu súc sinh chưa ráo máu đầu, dám đến Hồng Diệp Tông ta cướp tiên tinh khoáng sơn. Chúng thật là không biết trời cao đất dày!"
Lữ Tùng nói: "Hai tiểu tử này trước đây đến Lưu Ly Thành và Tiên Trận Thành cướp khoáng sơn, giờ đến lượt Hồng Diệp Tông ta sao?"
Ngồi trên ghế, Gia Cát Nghiêm cũng bó tay. "Sát trận cấp mười bốn đã đủ phiền phức, lại còn là Thiên Văn sát trận cấp mười bốn. Muốn phá trận, phải mời được Tiên Trận Sư cấp mười bốn, Tiên Phù Sư cấp mười bốn và Tiên Minh Sư cấp mười bốn. Cần ba người mới phá được trận này!"
Thập Tam trưởng lão khẽ thở dài. "E là không dễ. Trước đây, Tiết Trường Hà (薛長河) ngoan ngoãn giao khoáng sơn, chắc chắn bị Vương Tử Hiên và Tô Lạc đánh cho một trận. Giờ tìm hắn phá trận, hắn chưa chắc dám đến!"
Thập Bát trưởng lão cũng nói: "Ta nghe nói bên Tiên Phù Thành, nhà Liễu thành chủ (柳城主) đang rối loạn, nội ưu ngoại hoạn đầy rẫy, e cũng không đến."
Nhị trưởng lão (二長老) nói: "Vương Tử Hiên và Tô Lạc giờ đều là Tiên Vương hậu kỳ, hơn nữa, khí linh (器靈) Bát Bảo nghe nói có tu vi Tiên Hoàng (仙皇). Ngoài Bát Bảo, bên cạnh Vương Tử Hiên còn có Thủy Linh (水靈), Mộc Linh (木靈) và một đóa dị hỏa (異火) cấp bậc cực cao. Thành chủ bình thường e không dám dễ dàng đắc tội bọn họ."
Thất trưởng lão (七長老) thở dài. "Đúng vậy! Ai đắc tội Vương Tử Hiên, hắn sẽ đi cướp khoáng sơn của người đó, ai dám đắc tội hắn?"
Lục trưởng lão (六長老) nói: "Theo ta biết, Vương Tử Hiên là luyện độc sư (煉毒師), độc thuật (毒術) đạt cấp mười ba. Không biết trong trận pháp có bố trí độc vật như độc hoa (毒花), độc thảo (毒草) hay không. Ta tuy là Đan Sư (丹師) cấp mười ba, nhưng giải độc không phải sở trường. Nếu đối phương dùng độc, ta lo đệ tử tông môn sẽ trúng độc và tử vong hàng loạt."
Phương Đức nghe lời năm người, không khỏi trừng mắt. "Năm người các ngươi có ý gì? Trận này chưa đánh đã muốn nhận thua?"
Lục trưởng lão bất đắc dĩ. "Phương trưởng lão, không phải chúng ta muốn nhận thua, mà sự thật là vậy!"
Thất trưởng lão nói: "Bọn Vương Tử Hiên không phải Tiên Vương thì cũng là Tiên Hoàng, chúng ta dù đông người cũng vô dụng."
Nhị trưởng lão nói: "Đây là khu khoáng, Vương Tử Hiên lại bố trí sẵn sát trận, xét về địa hình, nơi này có lợi cho bọn họ, bất lợi cho chúng ta."
Phương Đức nghe lời ba người, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Gia Cát Nghiêm suy nghĩ, nói: "Ta sẽ thử liên lạc với Tiết Trường Hà, Liễu Sơn và Thang Hải (湯海). Nếu mời được ba người này là tốt nhất. Nếu không, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thỏ. Đó là Thiên Văn sát trận cấp mười bốn, đừng nói Tiên Vương, ngay cả Tiên Hoàng xông vào cũng mất nửa cái mạng. Sát trận không phá, chúng ta chẳng thể làm gì bọn Vương Tử Hiên."
Phương Đức đồng tình. "Đúng vậy, trận pháp không phá, nói gì cũng vô ích."
Lữ Tùng cũng nói: "Phải, ba tòa sát trận này khá là nan giải."
Gia Cát Nghiêm lấy truyền tín ngọc bội (傳信玉佩), liên lạc với ba vị thành chủ. Kết quả, Tiết Trường Hà thành chủ Tiên Trận Thành bế quan, Thang Hải thành chủ Tiên Minh Thành cũng bế quan. Liễu Sơn thành chủ Tiên Phù Thành không bế quan, nhưng hắn nói trưởng tử Liễu Tư Nguyên (柳思源) bị giết, hắn đang truy tìm hung thủ, không đồng ý đến giúp.
Phương Đức tức đến nghiến răng. "Thật quá đáng, sớm không bế quan, muộn không bế quan, lại bế quan đúng lúc này."
Lữ Tùng nói: "Bọn họ hẳn là kiêng dè Vương Tử Hiên, không dám đắc tội."
Gia Cát Nghiêm thở dài. "Vậy thì không còn cách nào, chỉ có thể ngồi chờ thỏ, đợi ở đây."
"Haiz!"
...
Vương Tử Hiên và Tô Lạc đào khoáng ở khoáng sơn số chín suốt một trăm năm. Ban ngày, hai người cùng đào khoáng, ban đêm vào không gian tu luyện thất (修煉室) gấp mười lần để tu luyện. Nhờ vào lượng lớn tiên tinh và tấn cấp đan (晉級丹) do Vương Tử Hiên luyện chế, cả hai thuận lợi tấn cấp Tiên Vương đỉnh phong, nhưng thực lực chưa hoàn toàn ổn định.
Một trăm năm trôi qua, Gia Cát Nghiêm, Phương Đức và Lữ Tùng vốn đợi ở đây đều đã về tông môn, chỉ để lại hai mươi đệ tử Địa Tiên (地仙).
Những đệ tử này thấy Vương Tử Hiên tháo bỏ ba tòa sát trận, chuẩn bị rời đi, lập tức báo tin cho Gia Cát Nghiêm. Gia Cát Nghiêm ba người dùng truyền tống trận (傳送陣), vội vàng đến đây.
Vương Tử Hiên một đoàn người thấy Gia Cát Nghiêm hai mươi ba người chặn đường, đều bình thản.
Gia Cát Nghiêm phát hiện Vương Tử Hiên và Tô Lạc đã tấn cấp Tiên Vương đỉnh phong, sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngay cả hai Thái Thượng trưởng lão cũng không khá hơn.
Vương Tử Hiên nói: "Ba vị tiên hữu có việc gì?"
Gia Cát Nghiêm nghe Vương Tử Hiên hỏi, sắc mặt rất khó coi. "Vương Tiên Vương, ngươi dẫn bạn lữ và thủ hạ, đào đi một tòa tiên tinh khoáng sơn của ta, ngươi có nên cho ta một lời giải thích hợp lý không?"
Vương Tử Hiên cười lạnh. "Có gì mà giải thích? Đây vốn là món nợ Hồng Diệp Tông thiếu chúng ta."
Phương Đức nghe vậy, tức đến xanh mặt. "Vương Tử Hiên, tiểu tử ngươi, ai nợ ngươi? Rõ ràng là ngươi cưỡng đoạt, cướp khoáng sơn của tông môn ta."
Vương Tử Hiên nói: "Hồng Diệp Tông từng hai lần truy nã ta và Tô Lạc, chẳng lẽ đó không phải ân oán? Chẳng lẽ đó không phải các ngươi thiếu chúng ta?"
Gia Cát Nghiêm cười lạnh. "Vương Tiên Vương, ngươi nói vậy không đúng. Là ngươi trước tiên giết nữ nhi của Tam trưởng lão (三長老) và ba vị trưởng lão của tông môn ta, chúng ta mới truy nã ngươi, đúng không?"
Vương Tử Hiên nói: "Người chúng ta giết không có quan hệ huyết thống với ba người các ngươi, các ngươi không có lý do truy nã chúng ta. Nói cách khác, các ngươi truy nã chúng ta, chẳng qua là vì thể diện của chính mình. Vậy nên, đây là món nợ các ngươi thiếu chúng ta."
"Ngươi..."
Tô Lạc hừ lạnh. "Đừng nhiều lời, ba người các ngươi nếu không phục, chúng ta cứ so tài một trận. Nhưng nói trước, đánh chết, đánh tàn, chúng ta không chịu trách nhiệm, vì là các ngươi chủ động tìm đến."
"Ngươi..." Gia Cát Nghiêm bị chặn họng, không nói nên lời.
Vương Tử Hiên rút ra Kình Thiên Kiếm (擎天劍), nhìn Phương Đức. "Ta nghe nói Phương tiên hữu là kiếm tu (劍修), không bằng chúng ta tỷ thí một phen!"
Phương Đức nghe vậy, sắc mặt tức đến méo mó. "Hảo, tiểu tử ngươi có gan, vậy thì chịu chết đi!" Nói xong, Phương Đức rút kiếm, phi thân về phía Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên nhảy lên, vung kiếm nghênh chiến Phương Đức. Hai người trên không trung, ngươi một kiếm, ta một kiếm, nhanh chóng giao đấu.
Tô Lạc nhìn Gia Cát Nghiêm. "Gia Cát tông chủ là võ tu (武修), vậy chúng ta so quyền cước một phen!"
Gia Cát Nghiêm gật đầu. "Hảo, để ta xem bản lĩnh của Tô tiên hữu!" Nói xong, Gia Cát Nghiêm ra tay trước, tấn công Tô Lạc.
Tô Lạc lách mình né tránh, vung quyền đánh trả Gia Cát Nghiêm.
Còn lại Lữ Tùng là khôi lỗi sư, tay cầm hai khôi lỗi cấp mười bốn. Bát Bảo, Phần Thiên Lôi Diễm (焚天雷焰), Thủy Linh ba người cùng nghênh chiến.
Mộc Linh nhìn hai mươi đệ tử Hồng Diệp Tông. Những đệ tử này quay đầu bỏ chạy, nhiều người lấy truyền tống phù (傳送符), trong chớp mắt đã biến mất. Những kẻ không có truyền tống phù cũng lấy trận pháp bàn (陣法盤), truyền tống chạy trốn. Mộc Linh đảo mắt, buồn bực. "Chạy nhanh thật."
Mộc Linh bất đắc dĩ thở dài, đành qua giúp Bát Bảo.
Thực ra, dù là Vương Tử Hiên, Tô Lạc, hay Gia Cát Nghiêm, Phương Đức, Lữ Tùng, năm người đều là Tiên Vương, và không ai dùng tiên thuật (仙術), cũng không tung sát chiêu.
Tô Lạc và Gia Cát Nghiêm đấu quyền cước thuần túy, hai người ngang tài ngang sức, đánh ngang tay, mỗi người bị đối phương đánh trúng vài chỗ.
Vương Tử Hiên và Phương Đức so kiếm pháp, cũng không hề lép vế, hai người đều có thương tích.
Lữ Tùng thì thê thảm hơn, hai khôi lỗi bị Bát Bảo bốn người đánh hỏng, bản thân hắn cũng bị đánh gãy hai xương sườn.
Khi hai bên tách ra, Vương Tử Hiên và Tô Lạc đều bị thương, nhưng Gia Cát Nghiêm ba người cũng chẳng khá hơn, thương thế còn nặng hơn.
Sắc mặt ba người Gia Cát Nghiêm rất khó coi, cả ba dùng trận pháp bàn chạy trốn.
Bát Bảo đảo mắt. "Hừ, còn tưởng lợi hại thế nào, đánh không lại thì biết chạy."
Vương Tử Hiên nói: "Kệ họ đi! Không cần kết thêm oán thù. Ân oán với Hồng Diệp Tông đã xóa sạch."
Bát Bảo khẽ gật đầu. "Chủ nhân, ngài đúng là tâm thiện!"
Vương Tử Hiên nói: "Ta chỉ không muốn dính quá nhiều nhân quả nghiệp chướng thôi."
Tô Lạc nói: "Tử Hiên, giờ chúng ta đều là Tiên Vương đỉnh phong, tiếp theo đi đâu?"
Vương Tử Hiên suy nghĩ. Hắn nói: "Chúng ta đến Hồng Diệp Thành (紅葉城). Ta muốn thử thách Hồng Diệp Tháp."
Tô Lạc khẽ gật đầu. "Hảo, đi thử thách Hồng Diệp Tháp."
Thủy Linh nói: "Chúng ta có cần dịch dung (易容) không? Vừa đánh với ba Tiên Vương của Hồng Diệp Tông, giờ đến Hồng Diệp Thành, nên điệu thấp một chút!"
Vương Tử Hiên nói: "Không cần dịch dung, cứ đeo mặt nạ là được! Thử thách Hồng Diệp Tháp, chỉ mình ta đi. Đến lúc đó, các ngươi đều vào không gian ngọc bội (玉佩空間)."
Tô Lạc đồng tình. "Cũng đúng, chỉ mình ngươi đi được. Tử Hiên, ngươi phải cẩn thận!"
Vương Tử Hiên cười không để tâm. "Không sao, hôm nay Gia Cát Nghiêm ba người đều bị thương, ngắn hạn họ không dám tìm chúng ta gây phiền phức."
Bát Bảo nói: "Nếu họ không ngu, sẽ không dám đến nữa. Lần này chúng ta không giết họ, là chúng ta nhân từ. Lần sau, họ sẽ không có may mắn như vậy."
Vương Tử Hiên gật đầu tán thành. "Nói hay, họ thấy ta và Tô Lạc đã tấn cấp, lại thấy thực lực của bốn người các ngươi, tự nhiên không dám đến nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro