Chương 810-811

Chương 810: Thăng cấp Tiên Hoàng

Vương Tử Hiên (王子轩) cùng Tô Lạc (蘇洛) mỗi ngày ban ngày đều ở trong luyện khí thất luyện khí, luyện đan. Đến đêm, bọn họ ở trong tu luyện thất tu luyện, thỉnh thoảng song tu, ngày tháng trôi qua quả thực không tệ. Chớp mắt, một tháng thời gian đã trôi qua.

Tô Lạc nói: "Tử Hiên, ngày mai luyện khí thất của chúng ta sẽ hết hạn."

Vương Tử Hiên đáp: "Tối nay chúng ta sẽ rời đi. Trở về Nguyệt Lạc Trấn bế quan."

"Hảo!" Gật đầu, Tô Lạc nắm lấy tay Vương Tử Hiên, Vương Tử Hiên lấy ra truyền tống trận pháp bàn, trực tiếp truyền tống rời khỏi luyện khí thất.

Trở về nhà, Vương Tử Hiên và Tô Lạc nhìn quanh một lượt, xác định nơi này không có vấn đề gì, lúc này mới thả ra Bát Bảo, Thủy Linh và Mộc Linh.

Tô Lạc lấy ra một chiếc không gian giới chỉ đưa cho Bát Bảo. "Đây là thức ăn chuẩn bị cho ba người các ngươi, các ngươi tiết kiệm một chút mà ăn."

Bát Bảo gật đầu. "Ừ, biết rồi."

Vương Tử Hiên nhìn về phía ba người. "Bát Bảo, Thủy Thủy, Tiểu Mộc, ta và Tô Lạc sắp bế quan, các ngươi ở nhà phải cẩn thận hộ pháp cho chúng ta, không có chuyện đặc biệt thì không được rời khỏi nhà. Cố gắng giữ kín đáo."

Bát Bảo liên tục gật đầu. "Biết rồi, chủ nhân."

Thủy Linh cũng nói: "Chủ nhân yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ tốt ngài và Tô Lạc."

Mộc Linh nói: "Hiện tại, tu luyện thất thời gian gấp mười lần đã biến thành gấp trăm lần. Như vậy, chủ nhân và Tô Lạc chẳng phải sẽ sớm xuất quan thăng cấp Tiên Hoàng sao. Chúng ta thay vì bế quan ở nhà, chi bằng trực tiếp tìm một hoang đảo để bế quan. Chủ nhân và Tô Lạc xuất quan là có thể trực tiếp thăng cấp."

Tô Lạc nghe vậy, nhìn về phía Vương Tử Hiên. "Tử Hiên, ngươi nói sao?"

Vương Tử Hiên lắc đầu. "Không được. Tiên nhân bình thường thăng cấp Tiên Hoàng cần ba vạn năm thời gian, dù là tiên nhân tư chất tốt, thăng cấp Tiên Hoàng cũng cần một vạn năm. Chúng ta dù có tu luyện thất gấp trăm lần cũng cần trăm năm thời gian. Thời gian quá dài, ở bên ngoài không an toàn, vẫn là ở nhà an toàn hơn. Đợi ta và Tô Lạc xuất quan, chúng ta lại đi ra hoang đảo ngoài hải vực cũng không muộn."

Tô Lạc nghe Vương Tử Hiên giải thích, hiểu ra. "Vậy sao! Vậy thì cứ ở lại nhà đi!"

Bát Bảo nói: "Thăng cấp Tiên Hoàng cần thời gian khá dài, quả thực không thích hợp ra hải vực."

Vương Tử Hiên nhìn Bát Bảo, Thủy Linh và Mộc Linh, dặn dò thêm vài câu, rồi dẫn Tô Lạc cùng tiến vào tu luyện thất không gian gấp trăm lần để bế quan.

...

Ngày hôm sau, Sở Vân Thiên (楚雲天), Sở Vân Vân (楚雲雲), Ôn Lương (溫良), Triệu Khôn (趙坤), Nhạc Linh Nhi (嶽靈兒) năm người lại một lần nữa đến luyện khí thất.

Sở Vân Thiên gọi quản sự nơi này, hỏi về tình hình của luyện khí thất số ba. Kết quả được báo rằng người đã rời đi. Sở Vân Thiên không tin, dẫn mọi người đi kiểm tra, kết quả chỉ thấy luyện khí thất số ba đã trống không, người đi lầu trống.

Sở Vân Thiên nhíu mày. "Ta chẳng phải đã dặn dò rồi sao? Không phải bảo các ngươi giữ người lại sao?"

Quản sự bất đắc dĩ nói: "Thất thiếu, không phải ta không giúp ngài giữ người. Mà là, thuộc hạ cũng không biết họ rời đi lúc nào! Sáng nay, tu luyện thất hết hạn, ta đến hỏi họ có muốn gia hạn không, kết quả phát hiện bên trong không có ai, mở cửa luyện khí thất ra thì người đã biến mất."

Sở Vân Thiên nghe vậy, nhíu mày liên tục. "Là tối qua rời đi?"

Quản sự gật đầu. "Có lẽ vậy."

Sở Vân Vân khẽ thở dài. "Ai da, sao lại đi nhanh như vậy! Ta còn chưa gặp được người!"

Nhạc Linh Nhi đảo mắt. "Thần thần bí bí, chẳng hiểu ra sao."

Ôn Lương suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ hai vị tiểu hữu có việc gấp, nên mới rời đi trước chăng!"

Triệu Khôn bĩu môi. "Hai người này đúng là kỳ nhân."

Ôn Lương cười. "Cũng không kỳ lạ, người có bản lĩnh thường có chút tính khí kỳ quái."

Sở Vân Thiên nói: "Đan thuật của Vương Tử Hiên rất tốt, một tháng qua chưa từng thất bại, luyện khí thuật của Tô Lạc cũng cực kỳ xuất sắc, không hề thất bại, hai người đều là kỳ tài thuật pháp (術術) hiếm có! Đáng tiếc, đi nhanh như vậy."

Sở Vân Vân nói: "Thất ca, huynh không phải có truyền tín ngọc truỵ (玉坠) sao? Gửi tin hỏi thử xem?"

Sở Vân Thiên gật đầu. "Cũng được." Sở Vân Thiên lấy ngọc truỵ ra gửi tin cho Vương Tử Hiên, nhưng chờ hồi lâu cũng không nhận được hồi đáp.

Ôn Lương cũng lấy ngọc truỵ ra liên hệ, nhưng đáng tiếc, cũng không liên lạc được với Vương Tử Hiên.

Nhạc Linh Nhi nghiến răng. "Hai tên này đang làm gì vậy? Cư nhiên không nhận tin."

"Có lẽ họ đang bận!"

...

Vương Tử Hiên và Tô Lạc ở trong tu luyện thất thời gian gấp trăm lần tu luyện vạn năm, bên ngoài bất quá cũng chỉ trăm năm thời gian, dựa vào cực phẩm tiên tinh, thượng phẩm tiên tinh, đan dược và tiên bảo trong tay, Vương Tử Hiên và Tô Lạc đều đạt đến điểm giới hạn thăng cấp Tiên Hoàng.

Gia đình Vương Tử Hiên ngồi phi chu (飞舟) cùng rời khỏi nhà, đi đến hoang đảo ngoài hải vực.

Vương Tử Hiên trong phòng bố trí Minh Ngộ trận pháp cho Tô Lạc. Tô Lạc ở trong phòng minh ngộ ba tháng. Khi mọi người đến hoang đảo, Tô Lạc đã có dấu hiệu thăng cấp.

Vương Tử Hiên, Bát Bảo, Thủy Linh và Mộc Linh cẩn thận kiểm tra hoang đảo, xác định không có nguy hiểm gì. Vương Tử Hiên lập tức bố trí phòng ngự trận pháp, dẫn lôi trận pháp và huyễn trận che giấu lôi kiếp.

Tô Lạc ngồi trong trận pháp, rất nhanh trên bầu trời liền âm u, từng đám mây kiếp vận đen kịt gào thét kéo đến, chớp mắt đã tụ tập trên đỉnh đầu Tô Lạc.

"Ầm ầm, ầm ầm..."

Từng đạo lôi điện hung mãnh tựa như roi lôi, điên cuồng quất xuống người Tô Lạc. Trên minh văn pháp bào của Tô Lạc, minh văn từng cái rơi rụng.

Vương Tử Hiên nhìn Tô Lạc đang đắm mình trong lôi kiếp, đôi mắt đỏ rực, lôi kiếp thăng cấp Tiên Hoàng cực kỳ mãnh liệt, hy vọng Lạc Lạc có thể bình an vượt qua.

Lôi kiếp thăng cấp Tiên Hoàng tuy hung mãnh dị thường, nhưng Tô Lạc có tiên khí phòng ngự minh văn, lại có khôi lỗi (傀儡), hơn nữa thể thuật của Tô Lạc cũng đạt cấp mười lăm. Vì vậy, thăng cấp cũng không quá khó khăn.

Sau khi Tô Lạc thuận lợi thăng cấp, Mộc Linh lập tức giúp Tô Lạc trị liệu vết thương, Tô Lạc cũng tự phục dụng nhiều đan dược trị thương.

Vương Tử Hiên dẫn Tô Lạc trực tiếp rời khỏi hoang đảo, đi đến một hoang đảo khác.

Vương Tử Hiên vừa rời đi, lập tức có ngư dân lên đảo. Nhìn hoang đảo tan hoang, trên mặt đất từng đạo khe nứt cháy đen bị lôi điện đánh ra, mọi người đều kinh ngạc.

"Đây là có người thăng cấp Tiên Vương ở đây sao?"

"Nhìn tình hình này, e rằng không phải thăng cấp Tiên Vương, mà là thăng cấp Tiên Hoàng!"

"Tiên Hoàng, không thể nào? Thật sự là thăng cấp Tiên Hoàng sao?"

"Ta thấy có khả năng."

"Ta cũng thấy là thăng cấp Tiên Hoàng."

"Dám chạy đến hoang đảo thăng cấp, chắc chắn là tán tiên."

"Chắc là vậy."

Mấy ngư dân đi một vòng trên đảo, không tìm được thứ gì có giá trị, bàn tán vài câu rồi rời đi.

...

Vương Tử Hiên cùng mọi người đến một đảo khác. Vương Tử Hiên thả ra cung điện, để Tô Lạc nghỉ ngơi. Nhìn tức phụ (媳婦) nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, Vương Tử Hiên đau lòng xoa khuôn mặt nhỏ của tức phụ.

"Không sao, ta dưỡng vài ngày là ổn, ngươi không cần lo lắng. Lần này ta dùng bốn mươi lăm khôi lỗi, lát nữa, ta sẽ đem linh kiện khôi lỗi vỡ nát luyện lại thành tiên khí phòng ngự, để lại cho ngươi ngăn lôi kiếp."

"Hảo!" Vương Tử Hiên khẽ gật đầu, cẩn thận ôm người vào lòng, cùng Tô Lạc nằm trên giường.

Tô Lạc giơ tay, đầu ngón tay xoa nếp nhăn giữa lông mày Vương Tử Hiên. "Đừng cau mày, ta rất tốt. Thật đấy."

Cảm nhận được sự vuốt ve của Tô Lạc, Vương Tử Hiên mới giãn lông mày. "Ta biết thương thế của ngươi đã lành, nhưng ta vẫn đau lòng."

"Đừng đau lòng. Sau này ta là Tiên Hoàng, rất lợi hại đó!"

Vương Tử Hiên nghe vậy, bất đắc dĩ cười. "Được, ngươi rất lợi hại, sau này ngươi bảo vệ ta."

"Ừ, ta bảo vệ ngươi." Gật đầu liên tục, Tô Lạc trả lời rất chắc chắn.

Vương Tử Hiên dùng trán khẽ cọ trán Tô Lạc. "Được rồi, đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!"

Tô Lạc nhìn Vương Tử Hiên với đôi mắt đầy đau lòng, liên tục gật đầu.

Tô Lạc điều dưỡng cơ thể mười ngày là ổn, sau khi hồi phục, Tô Lạc bắt đầu giúp Vương Tử Hiên luyện chế tiên khí phòng ngự. Còn Vương Tử Hiên bắt đầu minh ngộ cảnh giới. Trên hoang đảo bố trí Minh Ngộ trận pháp, phòng ngự trận pháp, dẫn lôi trận pháp và huyễn trận che giấu lôi kiếp.

Vương Tử Hiên minh ngộ ba tháng, cuối cùng cũng nghênh đón lôi kiếp thăng cấp của mình.

Ngày này, Bạch Vũ (ngyên tác: 白羽, không biết là ai, Tô Lạc?), Thủy Linh và Mộc Linh nghiêm trận chờ đợi, Bát Bảo và Phần Thiên (焚天) ngồi bên Vương Tử Hiên, giúp chủ nhân phân chia lôi kiếp.

Lôi kiếp thăng cấp của Vương Tử Hiên cực kỳ hung mãnh, nhưng hắn có tiên khí phòng ngự do Tô Lạc luyện chế, có khôi lỗi Tô Lạc chuẩn bị, lại có Phần Thiên Lôi Diễm (焚天雷焰) và Bát Bảo giúp phân chia lôi kiếp. Thêm vào phòng ngự trận pháp và dẫn lôi trận pháp hỗ trợ, áp lực giảm mạnh, hắn thuận lợi vượt qua lôi kiếp.

Lôi kiếp vừa kết thúc, Tô Lạc lấy ra trận pháp bàn, trực tiếp dẫn mọi người rời khỏi hoang đảo.

Vương Tử Hiên vừa đi, hai vị Tiên Hoàng xuất hiện trên hoang đảo.

Một vị Tử Bào Tiên Hoàng kiểm tra khắp hoang đảo, đào ra không ít nguyên liệu (材料) bố trận. "Minh Ngộ trận cấp mười bốn, phòng ngự trận pháp cấp mười bốn, dẫn lôi trận cấp mười bốn, còn có huyễn trận cấp mười bốn. Xem ra người thăng cấp là một trận pháp sư (陣法術) cấp mười bốn?"

Lam Bào Tiên Hoàng cười. "Nếu đối phương là trận pháp sư, có lẽ là người ngươi quen. Trận pháp sư thông thường chẳng phải đều là thành viên của trận pháp sư hiệp hội (協會) sao?"

Tử Bào Tiên Hoàng lắc đầu. "Chưa chắc, người này dám đến hoang đảo thăng cấp, chắc chắn là tán tiên, chưa chắc gia nhập trận pháp sư hiệp hội."

Lam Bào Tiên Hoàng nói: "Vừa nãy ta cảm nhận được khí tức dị hỏa, không biết có phải ta cảm lầm không."

Tử Bào Tiên Hoàng nói: "Ta thấy người vừa ở trên đảo không chỉ một người, có lẽ dị hỏa đó thuộc về người khác."

Lam Bào khẽ gật đầu. "Cũng có thể."

"Mạnh tiên hữu tìm dị hỏa bao năm, vẫn chưa từ bỏ sao?"

Lam Bào Tiên Hoàng khẽ thở dài. "Dị hỏa là vật đan sư tranh nhau, đan sư nào mà không muốn sở hữu một đóa dị hỏa?"

Tử Bào Tiên Hoàng tán đồng. "Đúng vậy."

Đan sư và luyện khí sư đều thích dị hỏa, nếu có thể khế ước dị hỏa, đan thuật của đan sư sẽ được nâng cao, thực lực cũng tăng lên. Luyện khí sư cũng vậy.

Lam Bào Tiên Hoàng lại thở dài. "Ta cuối cùng vẫn thiếu một chút vận khí!"

Tử Bào Tiên Hoàng đồng tình. "Đúng vậy, vừa nãy người kia dùng trận pháp bàn truyền tống rời đi, Mạnh tiên hữu muốn tìm họ, e là không dễ!"

Lam Bào Tiên Hoàng nghe vậy, thở dài liên tục.

Chương 811: Đa Tử Đan

Vương Tử Hiên cùng mọi người trở về nhà ở Nguyệt Lạc Trấn. Tô Lạc đỡ Vương Tử Hiên nằm xuống giường.

Vương Tử Hiên nhìn tức phụ của mình. "Lạc Lạc, vừa nãy có phải có người đến?"

Tô Lạc gật đầu. "Đúng vậy, vừa nãy ta cảm nhận được khí tức của hai Tiên Hoàng, nên vội vàng dẫn ngươi trở về."

Vương Tử Hiên hiểu ra. "Thì ra là vậy." Khó trách Lạc Lạc đi gấp như thế, hóa ra là cảm nhận được khí tức Tiên Hoàng.

Tô Lạc nói: "Ngươi dưỡng thương trước, đợi thương thế lành, ta sẽ luyện chế trận kỳ cấp mười bốn cho ngươi." Vì đi gấp, trận kỳ và nguyên liệu bố trận của Tử Hiên đều chưa kịp thu hồi.

Vương Tử Hiên cười. "Không sao, những thứ trên hoang đảo bị lôi kiếp đánh tan nát, mang về cũng không dùng được, muốn tái luyện cũng phiền phức, chi bằng dùng mới."

Vương Tử Hiên không ngốc, hắn biết so với mấy trận kỳ hỏng, tính mạng quan trọng hơn, nên hắn thấy tức phụ dẫn mình về là hoàn toàn đúng.

Tô Lạc lấy ra hai khối cực phẩm tiên tinh đặt vào tay Vương Tử Hiên. "Hấp thụ thêm tiên tinh, cơ thể ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn."

Vương Tử Hiên cười. "Không cần lo, Mộc Linh đã chữa lành cho ta. Chỉ là huyết khí có chút thiếu hụt, điều dưỡng vài ngày là ổn."

"Đừng nói nữa, hảo hảo hấp thụ tiên tinh."

Vương Tử Hiên nhìn tức phụ nghiêm túc, khẽ gật đầu, bắt đầu nghiêm túc hấp thụ tiên tinh trong tay.

Vương Tử Hiên dưỡng thương nửa tháng mới lành, sau khi hồi phục, hắn cùng Tô Lạc bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Tô Lạc buồn bực nói: "Vì lần này ta và Tử Hiên thăng cấp Tiên Hoàng, một trăm mười khôi lỗi cảnh giới Tiên Vương trong tay ta đều hủy, tất cả tiên khí phòng ngự cấp mười bốn của ta và Tử Hiên cũng hủy. Còn tiên tinh, tiên tinh của chúng ta cũng không nhiều, chỉ còn năm nghìn thượng phẩm tiên tinh, cực phẩm tiên tinh đã hết."

Vương Tử Hiên khẽ gật đầu. "Đan dược bên ta còn một ít, nhưng năm rương tinh thạch đã dùng hết, hồn tinh và cực phẩm tiên tinh cũng không còn, còn dùng hết bốn rương tiên bảo. Hiện tại, trong ngọc truỵ không gian chỉ còn sáu rương tiên bảo. Nhưng cũng đủ để chúng ta thăng cấp Tiên Hoàng hậu kỳ."

Tô Lạc nhăn mũi nói: "Nhưng không còn tiên tinh!"

Vương Tử Hiên không để ý nói: "Không sao, hết tiên tinh, chúng ta kiếm lại là được. Chúng ta có thể đến đại thành kiếm tiên tinh."

Tô Lạc nghe vậy, nhướn mày. "Vậy ngươi định đi thành nào? Vẫn đi Khí Thành sao?"

Vương Tử Hiên lắc đầu. "Không được, không thể đi Khí Thành, Thất thiếu của Khí Thành quen biết chúng ta, thực lực chúng ta hiện tại không ổn, rất hư nhược, dù chúng ta áp chế thực lực xuống Tiên Vương sơ kỳ, hắn cũng sẽ nhận ra điều bất thường. Nên chúng ta không thể đi Khí Thành, đi Phù Thành thôi! Thứ nhất, Phù Thành cách nơi này không quá xa. Thứ hai, đến Phù Thành bán đan dược và tiên khí sẽ tốt hơn."

Tô Lạc suy nghĩ, tỏ ý đồng tình. "Ừ, vậy đi Phù Thành! Không biết năm nghìn tiên tinh này có đủ để chúng ta đi Phù Thành không."

Vương Tử Hiên không để ý nói: "Không cần lo, ta còn nhiều đan dược, lát nữa ta đi bán một ít đan dược, gom thêm tiên tinh."

"Được thôi, chỉ đành vậy."

...

Một tháng sau, Vương Tử Hiên và Tô Lạc đến Phù Thành.

Trước đó, để gom lộ phí, Vương Tử Hiên ở Nguyệt Lạc Trấn bán một phần đan dược. Nguyệt Lạc Trấn chỉ là trấn nhỏ, nên đan dược cấp mười bốn của Vương Tử Hiên bán ở đó không được giá cao, vì vậy hắn chỉ bán một phần ba đan dược trong tay. Đến Phù Thành, Vương Tử Hiên bán nốt hai phần ba đan dược còn lại, kiếm được một ít tinh.

Có tiên tinh, Vương Tử Hiên và Tô Lạc thuê một phố tử (铺子) nhỏ ở Phù Thành, mua một lượng lớn tiên thảo (仙草) và tiên liệu, luyện chế một ít tiên đan và tiên khí, mở một tiệm tạp hóa.

Phố tử của Vương Tử Hiên và Tô Lạc vị trí không tốt, nên sau khi khai trương, việc buôn bán không tốt, chỉ bình bình. Đan dược bán được, nhưng tiên khí của Tô Lạc thì bán không tốt.

Tô Lạc phát hiện tiên khí bán không chạy, liền chủ động đề nghị mình trông tiệm, để Vương Tử Hiên luyện thêm đan dược, đa dạng phẩm chủng, việc bán sẽ tốt hơn.

Đan dược Vương Tử Hiên luyện chế chủ yếu là cấp mười bốn, thấy việc buôn bán không tốt, hắn luyện thêm đan dược cấp mười ba, mười hai, mười một để bán. Như vậy hàng hóa đa dạng hơn, việc buôn bán cũng khá lên.

Hôm đó, Tô Lạc đang trông tiệm, thấy một Tiên Vương mặc hắc bào bước vào. Tô Lạc lập tức đứng dậy tiếp đón. "Vị tiên hữu này, muốn mua tiên khí hay tiên đan? Tiên đan cấp mười bốn trong tiệm đều mới luyện chế, đan dược trị thương, cầm máu, hỗ trợ tăng thực lực đều có."

Hắc bào Tiên Vương nhìn Tô Lạc miệng lưỡi lưu loát giới thiệu, cười nói: "Tiên hữu, ta không mua đan dược, ta muốn tìm đan sư của phố tử này giúp luyện đan, không biết đan sư của phố tử có nhận đơn không?"

Tô Lạc nghe vậy, ngẩn ra. "Được, ta gọi hắn ra." Nói rồi, Tô Lạc dùng khế ước bạn lữ (伴侣) liên hệ Vương Tử Hiên.

Chẳng bao lâu, Vương Tử Hiên từ phía sau bước ra.

Hắc bào Tiên Vương nhìn Vương Tử Hiên, phát hiện hắn rất trẻ, chưa đến hai vạn tuổi, hơn nữa thực lực rất hư nhược, hẳn là vừa thăng cấp Tiên Vương không lâu. Nếu người này vừa thăng cấp Tiên Vương, không biết đan thuật của hắn thế nào, có luyện được đan dược ta muốn không!

Vương Tử Hiên mỉm cười với hắc bào Tiên Vương. "Vị tiên hữu này muốn tìm ta luyện đan?"

Hắc bào Tiên Vương khẽ gật đầu. "Đúng vậy, ta muốn luyện một loại tiên đan cấp mười bốn hiếm có—Đa Tử Đan."

Vương Tử Hiên nghe vậy, nhướn mày. "Vậy không biết các hạ nguyện trả bao nhiêu phí xuất thủ?"

Hắc bào Tiên Vương nói: "Ta chỉ có một quả Đa Tử Quả, nên chỉ cung cấp được một phần tiên thảo. Nếu thành đan, ta có thể cho tiên hữu một nghìn vạn tiên tinh, nhưng ta cần sáu viên đan dược. Nếu thất bại, ta chỉ có thể trả mười vạn phí vất vả. Không biết tiên hữu có nguyện nhận đơn không?"

Vương Tử Hiên nghe vậy, khẽ gật đầu. "Không vấn đề, ngươi đưa tiên thảo đây!"

Đa Tử Đan là đan dược hỗ trợ tiên nhân dựng dục (孕育) tử tự, chủ dược là Đa Tử Quả. Vì Đa Tử Quả rất khó tìm, nên đan dược này cũng cực kỳ hiếm. Lại vì nhiều đan sư chưa từng tiếp xúc loại đan dược này, nên nó được liệt vào đan dược hiếm.

Đan sư thông thường luyện chế đan dược thông thường có tỷ lệ thành đan rất cao, nhưng luyện đan dược hiếm thì tỷ lệ thấp đến đáng sợ. Nhưng Vương Tử Hiên không phải loại đan sư này, vì khi học đan thuật, bất kể là đan dược thông thường hay hiếm, hắn đều thử luyện nhiều lần mô phỏng. Người khác học đan thuật cấp mười bốn có thể chỉ cần hai ba mươi năm là thành, nhưng hắn thường mất một hai trăm năm, bởi Vương Tử Hiên học nhiều, học tạp, bất kể đan dược thông thường hay hiếm, hắn đều không bỏ qua, đối xử bình đẳng, học cùng lúc.

Hắc bào Tiên Vương nghe Vương Tử Hiên đồng ý, thầm thở phào, hắn tưởng đối phương sẽ đòi đan dược, không ngờ lại không. Hắn lấy tiên thảo đã chuẩn bị giao cho Vương Tử Hiên.

Vương Tử Hiên nhận lấy, kiểm tra kỹ, chủ dược Đa Tử Quả, phụ dược bảy loại tiên thảo cấp mười bốn. Xác nhận không sai, hắn quay người rời đi.

Đa Tử Đan đối với tiên nhân coi trọng tử tự là đan dược khó cầu, nhưng Vương Tử Hiên không cần loại đan này, hắn là thần thể, dù cho Tô Lạc phục dụng đan dược này cũng không thể dựng dục tử tự, nên Vương Tử Hiên không để tâm.

Tô Lạc thấy Vương Tử Hiên đi, nhìn hắc bào Tiên Vương. "Tiên hữu, bên kia có ghế, ngươi ngồi đợi một lát!"

"Được!" Hắc bào Tiên Vương gật đầu, nhưng không ngồi, mà đi quanh tiệm. Hắn thấy trong tiệm nhiều đan dược, có cấp mười bốn, mười ba, mười hai, mười một, đều là đan dược thông thường, không có đan dược hiếm.

Hắc bào Tiên Vương thầm nghĩ: Không biết vị đan sư này có được không. Trước đây, hắn cũng tìm hai đan sư luyện đan, nhưng đều thất bại. Đây là Đa Tử Quả cuối cùng của hắn, hy vọng thành công!

Chẳng bao lâu, tiếng sấm chấn động vang lên, hắc bào Tiên Vương đứng tại chỗ, ngẩn ra hồi lâu, mới ngơ ngác nhìn Tô Lạc. "Thành? Thành rồi?"

Tô Lạc gật đầu. "Đúng vậy, thành đan rồi. Có gì mà ngạc nhiên? Đan thuật của bạn lữ ta rất tốt."

Hắc bào Tiên Vương liên tục tán đồng. "Đúng vậy, đúng vậy, đan thuật của quý tiệm quả không tệ, không biết vị đan sư này tên gì?"

Tô Lạc nói: "Bạn lữ của ta tên Vương Tử Hiên, là tiên đan sư cấp mười bốn."

Hắc bào Tiên Vương liên tục gật đầu. "Hóa ra là Vương đan sư, tiên hữu xưng hô thế nào?"

Tô Lạc nói: "Ta tên Tô Lạc, là tiên khí sư cấp mười bốn."

Hắc bào Tiên Vương nghe vậy, cười nói: "Hóa ra là Tô khí sư, thất kính thất kính."

Tô Lạc không để ý, cười nói: "Các hạ là thủy linh căn, hẳn là phù văn sư?"

Nơi này là Phù Thành, nên phù văn sư khá nhiều, Tô Lạc thấy đối phương là thủy linh căn, liền đoán là phù văn sư.

Hắc bào Tiên Vương gật đầu. "Đúng vậy, ta tên Khúc Phong (曲風), là phù văn sư cấp mười bốn."

Tô Lạc nói: "Hóa ra là Khúc tiên hữu, đan thuật của bạn lữ ta rất tốt, sau này nếu ngươi cần luyện đan, luyện khí, có thể đến phố tử của chúng ta. Ta và bạn lữ đều nhận đơn."

"Được, được."

Tô Lạc và Khúc Phong đang nói chuyện, Vương Tử Hiên từ phía sau bước vào.

Khúc Phong lập tức tiến đến. "Vương đan sư vất vả rồi."

Vương Tử Hiên không để ý, cười nói: "Không phụ kỳ vọng." Nói rồi, Vương Tử Hiên đưa bình đan dược.

Khúc Phong vội nhận lấy, kiểm tra, thấy sáu viên đan dược, bốn viên thượng phẩm, hai viên trung phẩm. Thấy phẩm chất đan dược cao như vậy, Khúc Phong mừng rỡ như điên, lập tức đưa một nghìn vạn tiên tinh cho Vương Tử Hiên, cầm đan dược vui vẻ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro