Chương 626: Đàm Phán Thành Công
Ba tháng sau.
Hôm nay, minh văn phòng hộ tráo của Sở Thiên Hành đột nhiên bị gõ vang. Sở Thiên Hành dẫn theo mọi người bước ra khỏi cung điện. Đập vào mắt chính là một nam tử thân vận ngân sắc khải giáp, hắc sắc phi phong, mang theo một đám thủ hạ hạo hạo đãng đãng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Liếc nhìn nam tử kia một cái, Sở Thiên Hành lại nhìn đám quỷ tu đứng sau lưng hắn – những kẻ giờ đây đã có nhục thân thực thụ. Khóe môi hắn bất giác cong lên.
«Chúc mừng ngươi, đã giúp thủ hạ tìm được không ít nhục thân tốt.»
«Cũng tạm được. Hai mươi năm qua, ngoại trừ các ngươi, ba trăm tám mươi sáu tu sĩ tiến vào không gian này đều đã bị ta giết sạch. Nhục thân của chúng giờ đều do hồn phách tộc nhân ta trú ngụ.» Nói tới đây, nam tử khẽ nhếch môi.
«Bây giờ bọn họ đã có thân thể, tiếp tục ở lại huyết hồ e là không tiện. Cung điện của ta rất lớn, phòng trống cũng nhiều, nếu ngươi không ngại thì mọi người có thể đến ở cùng ta.» Sở Thiên Hành mỉm cười đưa ra lời mời.
Nhìn Sở Thiên Hành vẻ mặt bình thản, nam tử lắc đầu.
«Không cần. Chiến lợi phẩm của chúng ta rất nhiều, cung điện, động phủ, hải thuyền đều có sẵn. Không cần tá túc dưới mái hiên của ngươi.»
Nghe đáp án như vậy, Sở Thiên Hành cũng không ngoài ý muốn.
«Được, các ngươi tự tiện.»
Nam tử híp đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn Sở Thiên Hành thật lâu thật lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng: «Ta muốn cùng ngươi đàm luận chuyện lần trước ngươi đã nói.»
«Tốt lắm, vào thư phòng của ta nói chuyện.» Sở Thiên Hành làm một thủ thế mời.
«Ừm!» Nam tử khẽ gật đầu, quay đầu nhìn tộc nhân phía sau. «Các ngươi ở đây chờ ta.»
Nghe vậy, đám thủ hạ lập tức nhíu mày.
«Vương, chúng thuộc hạ xin cùng ngài đi.»
«Đúng vậy, chúng ta cùng ngài đi!»
«Không cần, các ngươi ở đây chờ.» Nói xong, nam tử liền sải bước rời đi.
Sở Thiên Hành liếc nhìn đám người còn lại đứng ngoài cung điện, cũng dẫn thủ hạ của mình trở vào trong.
Vào thư phòng, Sở Thiên Hành cùng nam tử ngồi đối diện nhau hai bên bàn, Bạch Vũ pha trà, bưng đĩa trái cây lên, rồi ngồi xuống bên cạnh ái nhân.
Nam tử nhìn chằm chằm Sở Thiên Hành ngồi đối diện, nhíu mày.
«Đưa ta và tộc nhân của ta rời khỏi đây.»
«Được, theo như chúng ta đã nói trước đó, ta luyện chế một món pháp khí, mang các ngươi rời khỏi nơi này. Điều kiện trao đổi, ngươi cùng ta lập khế ước, làm khí linh của ta.»
Nghe vậy, sắc mặt nam tử biến đổi.
«Ta có thể cam đoan bảo hộ ngươi hai trăm năm, nhưng ta không thể làm khí linh của ngươi.»
«Làm khí linh cũng có thể giải trừ khế ước, hai bên chẳng ảnh hưởng gì. Huống chi, nếu ngươi không lập khế ước với ta, muốn mang ngươi rời đi chỉ sợ rất phiền phức.» Nói đến đây, Sở Thiên Hành khẽ nhíu mày. Bởi hắn biết, muốn mang sinh vật trong mảnh không gian này rời đi, khế ước là biện pháp tốt nhất.
Nghe Sở Thiên Hành nói vậy, nam tử trầm ngâm một lát.
«Nếu ta lập khế ước với ngươi, đến lúc ta muốn rời đi, ngươi lại không chịu giải trừ khế ước thì làm sao?»
«Chuyện đó không thể nào. Ngươi cũng thấy rồi, ta có bốn khí linh và một sủng thú, tất cả đều tự nguyện đi theo ta. Không ai bị ta ép buộc lưu lại. Nếu ngươi có lòng muốn đi, ta không giải trừ khế ước, ngươi cũng có thể mạnh mẽ giải trừ. Đến cuối cùng chỉ khiến song phương lưỡng bại câu thương. Chuyện ấy với ta chẳng có lợi gì, chi bằng hảo tụ hảo tán.» Sở Thiên Hành sẽ không ép buộc bất kỳ ai, kể cả sủng thú và khí linh trong nhà, nếu muốn giải khế ước, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
«Thế này đi, chúng ta mang ngươi và tộc nhân rời đi. Sau khi rời khỏi đây, chỉ cần Thiên Hành tấn cấp thập nhất cấp, sẽ giải trừ khế ước với ngươi. Như vậy được chứ?» Bạch Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.
Nghe vậy, nam tử nhìn Bạch Vũ.
«Không được. Hắn hiện tại tuy là thập cấp đỉnh phong, nhưng khoảng cách một cấp này xa vô cùng. Vạn nhất mấy ngàn năm, mấy vạn năm hắn vẫn chưa tấn cấp thì làm sao? Nhiều nhất ba trăm năm, trong ba trăm năm, ta cam đoan mặc các ngươi sai khiến, tuyệt không rời đi. Ba trăm năm sau, nếu các ngươi không chủ động giải trừ khế ước với ta, vậy thì ta chỉ có thể mạnh mẽ giải trừ.»
Nhìn nam tử vẻ mặt không tình nguyện, Bạch Vũ rất không vui.
«Này, ngươi đừng khinh thường người ta như vậy được không? Nam nhân của ta rất lợi hại, làm sao có chuyện mấy ngàn mấy vạn năm mới tấn cấp thập nhất cấp? Biết đâu trong vòng ba trăm năm hắn đã tấn cấp rồi đấy!»
«Nếu thật sự như vậy thì tốt nhất.»
«Ngươi...» Thái độ chẳng thèm để tâm của đối phương khiến Bạch Vũ nổi giận.
Sở Thiên Hành nghiêng đầu nhìn tức phụ nhà mình, mỉm cười nắm lấy tay đối phương, cắt ngang lời Bạch Vũ.
Đối diện ánh mắt ôn nhu của hắn, Bạch Vũ mím môi, cũng không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Sở Thiên Hành chuyển sang nam tử.
«Được, nghe ngươi, ba trăm năm. Trong ba trăm năm, ngươi lưu lại bên cạnh ta, bảo hộ an toàn cho ta và bạn lữ của ta. Ngoài ra, trước khi ngươi và ta lập khế, ta có hai yêu cầu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng.»
Nghe Sở Thiên Hành đồng ý, nam tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
«Ngươi nói!»
«Thứ nhất, sau khi ngươi trở thành khí linh của ta, không được vô cớ đồ sát, tàn hại sinh mạng vô tội, làm tăng thêm lôi kiếp và nhân quả nghiệp chướng của ta. Thứ hai, sau khi ngươi thành khí linh, đám thủ hạ đoạt xá kia của ngươi không được phép rời khỏi kính tử, bằng không sẽ mang đến cho ta rất nhiều phiền phức.» Sở Thiên Hành chậm rãi nói rõ hai chuyện này.
Nghe vậy, nam tử nhíu mày, trong lòng giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
«Được, ta đáp ứng ngươi.»
«Ta tên Sở Thiên Hành, bạn lữ của ta tên Bạch Vũ. Còn ngươi, ngươi tên gì?»
«Ta tên Cổ Nguyên, là vương của Cổ tộc. Bất quá, Cổ tộc đã diệt tuyệt. Dù là tiên giới hay phàm giới cũng không còn Cổ tộc nữa.» Nói tới đây, Cổ Nguyên thở dài một tiếng.
Nhìn Cổ Nguyên vẻ mặt cô đơn, Sở Thiên Hành nhíu mày.
«Đừng như vậy, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Đợi khi ngươi rời khỏi đây, ngươi sẽ cùng tộc nhân từ từ sống những ngày tốt lành.»
Nghe vậy, Cổ Nguyên cười khổ.
«Hy vọng vậy!»
«Về pháp khí, ngươi có yêu cầu gì không? Hoặc là, ngươi muốn tộc nhân ở trong pháp khí như thế nào?» Sở Thiên Hành cúi đầu nhấp một ngụm trà, đúng lúc chuyển đề tài.
«Gương đi! Ta thấy mấy khí linh bên cạnh ngươi bản thể đều là gương. Vậy ngươi cũng luyện chế cho chúng ta một mặt gương đi! Nguyên liệu dùng tàn cốt của ta là được rồi! Dù sao giữ lại cũng chỉ mục nát mà thôi.» Nói tới đây, Cổ Nguyên cười lạnh.
Nghe vậy, Sở Thiên Hành nhíu mày.
«Cổ Nguyên, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Nếu dùng nguyên liệu khác, nhục thân ngươi còn có thể bảo tồn, ngày sau gặp cơ duyên tốt, biết đâu có thể sống lại. Nhưng nếu đem cốt cách của ngươi luyện thành pháp khí, vậy sau này ngươi...»
«Sau này, ta không có sau này. Ngươi cứ làm theo lời ta nói là được.» Nói xong, nam tử vung tay áo, một bộ kim sắc cốt cách xuất hiện trên mặt đất.
Sở Thiên Hành đứng dậy bước tới, cúi người cẩn thận xem xét bộ kim sắc khô lâu trên đất.
«Quả nhiên là nguyên liệu luyện khí tuyệt hảo. Chỉ là bảo tồn hoàn chỉnh như vậy, dùng để luyện khí thực sự quá đáng tiếc!»
«Cũng chẳng sao. Tuy ta hiện tại hổ lạc bình dương, nhưng bộ xương này của ta cũng có đẳng cấp thập nhất cấp. Ngươi mới thập cấp tu vi, pháp khí thập nhất cấp, ngươi luyện chế được sao? Nếu thật sự không được thì tùy tiện luyện một mặt thập cấp kính tử là được!» Cổ Nguyên nghĩ một chút rồi nói.
«Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Tuy ta chỉ có thực lực thập cấp đỉnh phong, nhưng ta là thập nhất cấp luyện khí sư, không phải thập cấp luyện khí sư. Hồn lực của ta mạnh hơn người thường, hoàn toàn có thể luyện chế pháp khí thập nhất cấp.»
Trong ba trăm năm Bạch Vũ bế quan, Sở Thiên Hành đã sớm học thành thập nhất cấp luyện khí thuật và thập nhất cấp minh văn thuật. Chỉ là hắn chưa từng ở Phi Tiên Môn công khai luyện chế pháp khí thập nhất cấp, cũng chưa từng khắc thập nhất cấp minh văn. Vì vậy rất nhiều người đều không biết hắn là thập nhất cấp minh văn sư kiêm luyện khí sư.
Nghe vậy, Cổ Nguyên không khỏi nhướng mày.
«Xem ra ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh!» Không ngờ tiểu chủ nhân này của hắn lại lợi hại đến vậy, thập cấp đã có thể luyện chế pháp khí thập nhất cấp.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Cổ Nguyên, Bạch Vũ hừ lạnh.
«Hừ, đừng có khinh thường người ta. Nam nhân của ta đâu chỉ có chút bản lĩnh ấy. Hắn rất lợi hại! Đợi ngày ngươi rời khỏi hắn, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận.»
Nghe vậy, Cổ Nguyên liếc Bạch Vũ một cái.
«Có lẽ vậy!»
Song phương thương lượng xong, Sở Thiên Hành liền bắt tay luyện chế pháp khí. Đợi pháp khí luyện chế thành công, Bạch Vũ hỗ trợ đem toàn bộ huyết hồ cùng sa mạc ven bờ dời vào trong kính tử. Cổ Nguyên cũng cùng Sở Thiên Hành lập bình đẳng khế ước, đồng thời an trí toàn bộ tộc nhân vào trong cốt kính.
Huyết hồ không gian mất đi huyết hồ, chỉ còn lại một cái thiên khanh.
Nhìn không gian hoang vu này, Hỏa Kỳ Lân bất đắc dĩ lắc đầu.
«Nơi này cái gì cũng không còn, chúng ta có nên đi chưa? Cổ Nguyên, ngươi có nên mở phong tỏa không gian ra không?»
Nghe vậy, Cổ Nguyên liếc hắn một cái, ánh mắt rơi vào trên người Sở Thiên Hành, dùng nhãn thần hỏi hắn có muốn rời đi hay không.
«Không vội rời đi. Đã nơi đây hoang vu như vậy, ta thu địa tâm mạch một phen, ngươi không ý kiến chứ?» Lời này là nói với Cổ Nguyên. Địa tâm mạch đối với tu luyện của ái nhân có lợi ích cực lớn, huống chi mảnh không gian này là mảnh vỡ thần giới, phẩm chất địa tâm mạch lại càng cao hơn.
«Ngươi cảm thấy ta sẽ đối với nơi giam cầm ta ức vạn năm có tình cảm sâu đậm sao?»
Nghe đáp án như thế, Sở Thiên Hành cười.
«Đúng là vậy.»
«Chủ nhân, lần này chúng ta dùng Hoả Diễm kính tử của Tiểu Vũ đi? Như vậy đợi địa tâm mạch đào xong, Tiểu Vũ có thể trực tiếp bế quan.»
Sở Thiên Hành nhìn Tiểu Ngọc một cái, tỏ ý đồng ý.
«Ý hay.» Hoả Diễm kính tử của ái nhân đã được hắn tế luyện lại, trở thành thập nhất cấp pháp khí (chú thích: thêm vào một đoạn cốt của Cổ Nguyên để tế luyện lại), cho nên dùng kính tử thu địa tâm mạch là thích hợp nhất.
«Thiên Hành, địa tâm mạch này là địa tâm mạch thần giới, phẩm chất cực cao, không dễ thu. Lần này ta cần mọi người hỗ trợ!» Tuy Bạch Vũ đã là thập nhất cấp, cấp bậc Tiên Vương, nhưng hắn biết, địa tâm mạch mang thần lực này không dễ thu như vậy.
«Được!» Liên quan đến ái nhân của mình, Sở Thiên Hành tự nhiên không dám khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro