Chương 629: Ta cũng có hậu trường
Thấy năm vị công chúa Kim Sư tộc đã rời đi, Ngao Thương âm thầm thở phào một hơi, cùng phu nhân hóa thành nhân hình, đáp xuống trước mặt đám người Bạch Vũ. Ngao Phong ba người cũng vội vã chạy tới.
"Tiểu tử thối, gan ngươi sao lại lớn đến thế? Người nào cũng dám trêu chọc, đó là công chúa Kim Sư tộc, thực lực Tiên Vương đỉnh phong, ngươi chỉ mới Tiên Vương sơ kỳ mà cũng dám đắc tội các nàng?" Vừa thấy Bạch Vũ, Ngao Thương liền mắng một tràng.
Nhìn tôn tử nhà mình, Ngao Dung cũng nhíu mày. "Tiểu tử, ngươi không biết sao, Kim Sư Hoàng chính là thực lực Tiên Hoàng hậu kỳ, Kim Sư tộc ở trong yêu tiên đại tộc cũng thuộc hàng cực kỳ khó chơi."
Bạch Vũ bị hai lão giáo huấn một phen, chỉ biết bất đắc dĩ. "Khó chơi thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ vì các nàng khó chơi, ta liền phải đem nam nhân của mình dâng cho các nàng? Ta không phải quả hồng mềm để ai cũng bóp được!"
"Đúng vậy, chúng ta không gây sự, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng tuyệt đối không để kẻ yếu hơn mình cưỡi lên đầu!" Đây chính là nguyên tắc làm người của Sở Thiên Hành. Không gây sự, không ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không để ai bắt nạt mình.
Nghe vậy, Ngao Thương trợn trắng mắt. "Hừ, không để kẻ yếu bắt nạt? Ngươi nói nghe hay lắm! Thực lực của ngươi còn không bằng tiểu tử thối kia kìa, vậy mà cũng dám mở miệng? Ngươi cảm thấy công chúa Kim Sư tộc là kẻ yếu chắc?"
Nhìn Ngao Thương tức đến xanh mặt, Sở Thiên Hành suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng không tính là yếu, cùng lắm ngang cơ thôi. Chúng ta chín người đánh năm nàng, chưa chắc đã thua."
Nhìn Sở Thiên Hành nói năng nghiêm túc, Ngao Thương tức đến mức mặt đều xanh mét. "Nói bậy! Người ta là công chúa, phụ thân là Tiên Hoàng, mẫu thân cũng là Tiên Hoàng, người ta có hậu trường, còn ngươi thì có cái gì?"
"Có chứ!" Bạch Vũ đáp gọn lỏn, vẻ đương nhiên, "Điệt nhi của ta là cấp mười ba, hạ thần, còn lợi hại hơn Tiên Hoàng mà ông nói rất nhiều. Bạn lữ của điệt nhi ta cũng là Tiên Hoàng, hơn nữa là Tiên Hoàng đỉnh phong, không phải hậu kỳ."
Nhìn Bạch Vũ đắc ý vênh váo, Ngao Thương lại trợn trắng mắt. "Ngươi đừng gạt ta, tiên giới làm gì có hạ thần?"
Hiên Viên Chiến từ trong đám người bước ra. "Bạch Vũ nói là thật. Sư phụ gia sư chính là môn chủ Phi Tiên Môn – thực lực Tiên Hoàng đỉnh phong, sư nương là thần khí cấp mười ba."
Nghe vậy, Ngao Thương giật mình kinh hãi. "Phi Tiên Môn? Ngươi là đồ đệ của Hiên Viên môn chủ?"
"Chính phải, ta là lục đệ tử dưới trướng sư phụ – Hiên Viên Chiến."
Nghe Hiên Viên Chiến báo danh hiệu, cả nhà Ngao Thương không khỏi ngẩn người.
Nhìn tôn tử nhà mình, Ngao Thương hỏi: "Ngươi cũng là đồ đệ của Phi Tiên Môn chủ?"
"Không phải, ta là tam thập thất trưởng lão Phi Tiên Môn, Thiên Hành thì là danh dự trưởng lão Phi Tiên Môn. Chúng ta đều là trưởng lão."
Nghe vậy, năm miệng nhà Ngao Thương lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Ngao Phong đột nhiên kinh hô: "Ta biết rồi! Ngươi chính là tam thập thất trưởng lão Phi Tiên Môn Bạch Vũ, còn hắn là danh dự trưởng lão Phi Tiên Môn Sở Thiên Hành!"
"Đúng vậy!" Bạch Vũ gật đầu, nghiêm túc đáp.
Thấy Bạch Vũ thừa nhận, Ngao Phong không nhịn được đưa tay sờ mái tóc vàng óng ánh mới mọc lại của mình, oán trách nhìn Sở Thiên Hành: "Là ngươi, chính ngươi chê ta lắm lời, đốt tóc ta!"
"Không phải ta, là nó." Sở Thiên Hành vừa nói vừa thả Phần Thiên Diễm ra.
Phần Thiên Diễm vừa xuất hiện đã lập tức nhận ra Ngao Phong: "Ồ, tên lắm lời, tóc ngươi mọc lại nhanh ghê đấy!"
Ngao Phong lập tức cảnh giác, liên tục lùi lại: "Ngươi, ngươi muốn làm gì, cách xa ta ra!"
"Không làm gì, đốt thêm lần nữa thôi!"
"Không được, không được, đừng mà!" Ngao Phong hoảng loạn lắc đầu, vội vàng lùi xa.
"Thôi, đừng nghịch nữa." Sở Thiên Hành nói xong liền thu Phần Thiên Diễm về.
Đứng trên vai Sở Thiên Hành, Phần Thiên Diễm nháy nháy đám mắt sau lưng: "Chậc, ngu ngốc một vẻ."
Bị dị hỏa khinh bỉ, Ngao Phong khóe miệng giật giật, trong lòng buồn bực muốn chết: Còn để cho long sống nữa không, đến một đoàn lửa cũng dám ghét hắn!
Sở Thiên Hành liếc nhìn dị hỏa trên vai, sau đó quay sang Ngao Thương phu thê: "Đa tạ cửu trưởng lão cùng cửu phu nhân tương trợ. Bất quá mọi người đều đến tìm cơ duyên, chi bằng ai đi đường nấy, tránh lúc tìm được cơ duyên lại khó phân chia."
Nghe phu lang nói vậy, Bạch Vũ cũng nhìn về phía gia gia nãi nãi mình: "Gia gia nãi nãi không cần đi theo chúng ta, ta có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa bên chúng ta có năm vị Tiên Vương, sẽ không gặp nguy hiểm."
Nghe vậy, Ngao Thương thở dài một tiếng: "Thôi được, các ngươi có bản lĩnh, có hậu trường, không thèm chúng ta, vậy tự đi đi!"
"Đa tạ, cáo lui." Sở Thiên Hành khẽ cúi đầu, dẫn Bạch Vũ cùng mọi người rời đi.
Thấy chín người đã rời khỏi nơi này, Ngao Dung buồn bã thở dài: "Ai, đứa nhỏ này sao lại cứng đầu thế chứ, còn không cho chúng ta đi theo."
"Ngươi đừng lo cho hắn. Bên kia có năm vị Tiên Vương cơ mà! Thực lực không kém, trong bí cảnh này kẻ có thể làm tổn thương bọn hắn không nhiều." Ngao Thương đối với an toàn của tôn tử vẫn rất yên tâm.
"Nhưng dù sao cũng là người ngoài! Lỡ như không cùng một lòng với Bạch Vũ thì làm sao?" Nghĩ đến đây, Ngao Dung vẫn có chút lo lắng.
"Nhạc đại nhân, người lo xa rồi. Những người đó hẳn đều là thú sủng cùng khí linh của Sở Thiên Hành, bọn họ cùng Sở Thiên Hành là quan hệ chủ bộc, tuyệt đối đáng tin."
Nghe vậy, Ngao Dung nhìn nữ tế: "Bạch Kích, ngươi biết sao?"
"Vâng, trước đây lúc hải thú triều tấn công, ta cùng các long vệ khác theo lục hoàng tử đến Lâm Hải thành cứu viện. Kỳ thực ta từng gặp qua Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ, chỉ là hai người họ không nhận ra ta mà thôi. Sở Thiên Hành có một thú sủng là Hỏa Kỳ Lân, còn có bốn khí linh, lần lượt là Trương Siêu, Tiết Hồ, Sở Ngọc cùng Đào Hoa."
Nghe đến đây, mọi người đều trợn tròn mắt.
"Tổng cộng chín người, bốn khí linh, một thú sủng, một Hiên Viên Chiến, cộng thêm Bạch Vũ phu phu là tám người! Vậy còn một người cuối cùng là ai? Là đồng môn của họ sao?"
Bạch Kích liếc nhìn tiểu cữu tử, lắc đầu: "Không, ta đoán người đó cũng là khí linh, hơn nữa là quỷ tu."
"Ngươi nói kẻ lợi hại nhất đúng không?" Ngao Thương nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đúng vậy, chính là người mặc ngân sắc khải giáp, sau lưng khoác hắc sắc phi phong. Người này ta chưa từng gặp qua, nhưng ta có thể nhìn ra hắn là quỷ tu." Bạch Kích cảm thấy, một quỷ tu có thể theo luyện khí sư, đa phần chính là khí linh.
Ngao Thương gật đầu: "Không sai, ta cũng phát hiện, người này là quỷ tu, hơn nữa chiêu số của hắn cực kỳ cổ quái. Tuy rằng ta và hắn đều là Tiên Vương đỉnh phong, nhưng hắn cho ta cảm giác thâm bất khả trắc, hoàn toàn không giống tu sĩ cùng cấp với ta."
"Có khi nào là khí linh mà Sở Thiên Hành ký khế ước ở khu vực chưa biết này không?"
Ngao Phong nghe vậy trợn mắt: "Tỷ phu, huynh nói gì vậy? Sơn Dữ Tam Tịch sao có thể chứ?" (那山與三夕怎麽可能啊 – không hiểu 山與三夕 là cái gì nữa)
"Sao lại không thể? Ngươi đừng quên, Bạch Vũ phu phu hai mươi hai năm trước đã rời khỏi Kim Sư tộc, nói không chừng bọn họ đã ở đây hơn hai mươi năm, thậm chí đã đi qua những không gian khác rồi."
"Ừm, cũng không phải không có khả năng!" Nghĩ một chút, Ngao Phong cũng cảm thấy có lý.
"Bọn họ đã đến hơn hai mươi năm rồi sao? Vậy thẻ thân phận của họ có phải sắp hết hạn rồi không?" Ngao Nguyệt nhíu mày.
Bạch Kích nhìn thê tử, cười cười: "Không hẳn vậy. Tuy Sở Thiên Hành chỉ có thực lực cấp mười đỉnh phong, nhưng hắn là danh dự trưởng lão Phi Tiên Môn, được ca tụng là đệ nhất thuật số thiên tài Phi Tiên Môn, tinh thông tứ môn thuật số. Đánh nhau thì có lẽ bình thường, nhưng kiếm tiên tinh thì tuyệt đối là hạng nhất. Cho nên thẻ thân phận hắn mua chưa chắc chỉ có năm mươi năm, cũng có thể là một trăm năm."
"Trăm năm? Mười ức tiên tinh? Hắn giàu thế sao?"
"Ừ, nghe nói rất xa xỉ. Nghe nói ở tông môn hắn mở lớp dạy luyện khí cùng minh văn cho luyện khí sư và minh văn sư khác, một buổi học đã năm trăm tiên tinh. Hơn nữa, trước đây khi tứ đại tông môn nhân tộc giao lưu, tu sĩ ba tông môn khác đều đến Phi Tiên Môn, rất nhiều người chạy đi khiêu chiến Sở Thiên Hành, nghe nói khiêu chiến một lần phải mười vạn tiên tinh."
"Mười vạn chỉ để đánh một trận? Tên này kiếm tiên tinh cũng quá dễ rồi!" Ngao Phong nghe vậy hâm mộ không thôi.
"Đương nhiên, thuật số sư nhân tộc đều là cao thủ kiếm tiên tinh. Chỉ tinh thông một môn đã giàu chảy mỡ, huống chi Sở Thiên Hành tinh thông tận bốn môn!" Bạch Kích đối với năng lực kiếm tiên tinh của Sở Thiên Hành cũng bội phục vô cùng.
"Nói như vậy, tiểu tử này rất lợi hại a!"
"Hừ, lợi hại cái gì, chỉ là tà môn ngoại đạo thôi. Thực lực còn không bằng tiểu tử thối kia kìa!" Ngao Thương nghe vậy vẻ mặt khinh thường.
"Phụ thân, lời không thể nói vậy, Sở Thiên Hành biết kiếm tiên tinh, dù sao cũng là chuyện tốt! Bằng không điệt nhi theo hắn, chẳng phải chịu khổ sao?" Ngao Nguyệt cảm thấy điệt nhi có một bạn lữ giỏi giang là chuyện tốt.
Ngao Thương liếc nữ nhi một cái, không nói gì, xoay người bước đi. Thấy vậy, bốn người còn lại vội vàng đuổi theo.
Đi bên cạnh nữ tế, Ngao Dung nhìn Bạch Kích: "Bạch Kích à, nếu như ngươi biết chuyện của Sở Thiên Hành, vậy nói xem, hắn tinh thông thuật số nào? Nhân phẩm hắn ra sao? Hắn đối với Tiểu Vũ có tốt không? Có khi dễ Tiểu Vũ không?"
Nhìn nhạc mẫu lo lắng, Bạch Kích cười cười: "Nhạc mẫu yên tâm, Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ là khế ước bạn lữ, Sở Thiên Hành đối với Bạch Vũ điệt nhi một lòng một dạ, phu phu hai người tình cảm cực tốt. Sở Thiên Hành là luyện khí sư thành danh, tinh thông luyện khí thuật, minh văn thuật, ngự thú thuật, khôi lỗi thuật, bốn môn thuật số đều đạt được thẻ thân phận cấp mười."
Nghe tin này, Ngao Phong trợn mắt: "Oa, lợi hại vậy? Bốn môn thuật số đều cấp mười!"
"Đúng vậy, thật lợi hại! Cho dù ở nhân tộc, một người tinh thông bốn môn thuật số mà môn môn đều đạt cấp mười chỉ sợ cũng không nhiều!" Ngao Nguyệt cũng không ngờ Sở Thiên Hành lại lợi hại đến thế.
"Không sai, thiên tài tuyệt thế như Sở Thiên Hành, cho dù ở nhân tộc cũng là phượng mao lân giác, nếu không phải vậy, hắn làm sao chỉ bằng thực lực hư tiên đã ngồi được vị trí trưởng lão Phi Tiên Môn." Bạch Kích trong lòng cũng rất bội phục người này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro