Chương 655: Suy đoán của Sở Thiên Hành

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ theo sáu vị Yêu Vương là Phượng Vương, Hổ Vương, Hùng Vương, Ưng Vương, Lang Vương, Hồ Vương đi tới một giếng phun gần Phượng Thành nhất.

Nơi đây vốn là một khu mỏ linh thạch, nhưng giờ đã thành sào huyệt của ma thú. Trong mỏ có tám giếng phun ma khí, khoảng cách giữa tám giếng ấy không quá xa, mơ hồ tạo thành thế trận tám hướng hô ứng lẫn nhau.

Mọi người lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống khu mỏ thấy từng đoàn ma hổ, ma thỏ, ma sư tử, còn có vô số ma thú hình thù kỳ quái không rõ giống gì, đen kịt một mảng.

Nhìn đám ma thú đen ngòm dưới chân, Bạch Vũ không nhịn được co khóe miệng. "Ma thú ở đây nhiều thật đấy!"

"Đương nhiên, đây vốn là tổ của ma thú, ma thú đương nhiên nhiều nhất." Nói tới đây, Phượng Vương nhíu mày.

Nhìn mọi người một lượt, Sở Thiên Hành nghiêm mặt nói: "Ta sắp bắt đầu đây, các vị cẩn thận một chút."

"Hảo!" Mọi người đồng thanh đáp, lập tức vây Sở Thiên Hành vào giữa.

Sở Thiên Hành hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, từng chữ vàng từ đầu ngón tay hắn hiện ra, nhanh chóng bay xuống một giếng phun ma khí đen ngòm phía dưới. Chữ vàng như một sợi xích, khóa chặt miệng giếng đen kịt, theo tiếng niệm của Sở Thiên Hành, miệng giếng co lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.

Thấy cảnh ấy, mọi người mừng rỡ như điên. Còn đám ma thú phía dưới lập tức trở nên cuồng bạo.

"Gào gào... gào gào..."

"A ô... a ô..."

"A ba... a ba..."

Ma thú gầm lên giận dữ, ngẩng đầu nhìn đám người Sở Thiên Hành đang lơ lửng giữa không trung với ánh mắt phẫn nộ.

Từng con ma thú quái dạng dang cánh bay lên, điên cuồng tấn công đám người Sở Thiên Hành. Sáu vị Yêu Vương ở vòng ngoài lập tức nghênh đón, giao chiến với đám ma thú.

Bên Sở Thiên Hành bắt đầu phong ấn giếng phun ma khí thứ hai. Bạch Vũ, Hỏa Kỳ Lân, Tiết Hồ cùng Phần Thiên Diễm bốn người vây quanh bảo vệ hắn.

Động tác Sở Thiên Hành cực nhanh, chỉ trong nháy mắt giếng thứ hai đã được phong ấn. Thế nhưng liên tiếp mất đi hai giếng phun, ma thú như phát điên, điên cuồng lao về phía bọn hắn.

Thấy ma thú càng lúc càng đông, sáu vị Yêu Vương không địch lại, Hỏa Kỳ Lân, Tiết Hồ cùng Phần Thiên Diễm lập tức nhập chiến, cùng sáu vị Yêu Vương đối phó đám ma thú đang xông tới.

Bạch Vũ hóa thành một con hỏa phượng, xoay quanh bên cạnh người thương, bảo vệ đạo lữ của mình, không dám rời nửa bước. Hễ có ma thú lao tới, hắn lập tức phun lửa. Qua những trận chiến trước, Bạch Vũ đã rút được kinh nghiệm, đối phó ma thú này dùng hỏa diễm sát thương lớn hơn, vì thế hôm nay hắn không dùng hình thú kim long mà dùng hình thú hỏa phượng.

Động tác Sở Thiên Hành cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong nửa canh giờ đã phong ấn được năm giếng phun ma khí. Mà ma thú cũng phẫn nộ dị thường, ngoài những con thực lực thấp không biết bay, còn lại tất cả đều bay lên trời, bắt đầu đối chiến với đám người Sở Thiên Hành.

Thấy ma thú càng ngày càng nhiều, Sở Thiên Hành đành tạm dừng phong ấn, gia nhập đội ngũ tiêu diệt ma thú. Hắn vung tay áo một cái, chữ vàng trong lòng bàn tay hóa thành một thanh trường kiếm dài mười trượng, trường kiếm vàng quét ngang trong đám ma thú, từng mảng lớn ma thú như sủi cảo rơi xuống, bị chém chết tại chỗ, chỉ để lại ma tinh rơi xuống.

Bên Sở Thiên Hành giết nhanh, Phần Thiên Diễm cũng không hề thua kém, hỏa diễm hóa thành vạn ngàn đạo, từng đạo lao về phía ma thú, đốt thành tro từng mảng lớn, đến ma tinh cũng không còn lưu lại.

Bạch Vũ cùng Hỏa Kỳ Lân cũng dùng công kích hỏa diễm, hai người đều là Tiên Vương, ngọn lửa của họ có thể gọi là tiên hỏa, chính là khắc tinh của ma thú, hễ phóng ra là đại sát tứ phương.

Tiết Hồ tuy trong bốn người là chiến lực kém nhất, nhưng so với sáu vị Yêu Vương cửu cấp thì đối phó ma thú vẫn thừa sức thong dong.

Mọi người đại chiến ba ngày ba đêm, Sở Thiên Hành cảm thấy ma thú đã giảm đi không ít, lúc này mới tiếp tục phong ấn ba giếng phun ma khí cuối cùng.

Tám giếng phun ma khí toàn bộ bị phong ấn, ma thú như phát điên, điên cuồng tấn công đám người Sở Thiên Hành. Mọi người ở khu mỏ này ác chiến trọn ba tháng, mới hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ ma thú nơi đây.

Đại chiến kết thúc, Sở Thiên Hành giúp sáu vị Yêu Vương rút ma khí trong cơ thể, lại đưa cho sáu người không ít đan dược trị thương, để Bạch Vũ đưa sáu người trở về Phượng Thành điều dưỡng.

Lơ lửng trên không khu mỏ, Sở Thiên Hành cẩn thận quan sát khắp nơi, thỉnh thoảng lại nhìn bản đồ do cữu cữu đưa cho.

"Chủ nhân nghi ngờ nơi đây có cực phẩm ma nguyên thạch?" Hỏa Kỳ Lân đi bên cạnh Sở Thiên Hành, hỏi.

"Ừ, ta cảm thấy nơi đây nhất định có ma nguyên thạch, bằng không sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều giếng phun ma khí đến vậy." Nghĩ một chút, Sở Thiên Hành nói ra suy nghĩ của mình.

Nghe vậy, Tiết Hồ nhíu mày. "Ai, nếu Ngọc tỷ ở đây thì tốt rồi, nàng có Chân Thực Chi Nhãn, liếc một cái là biết có ma nguyên thạch hay không, lại biết nó ở đâu."

"Kỳ thực, dựa vào vị trí phân bố của giếng phun ma khí, ta cũng đại khái xác định được vị trí ma nguyên thạch, chỉ là không biết đào thế nào mà thôi, ta sợ làm vỡ ma nguyên thạch." Nói tới đây, Sở Thiên Hành có chút bất đắc dĩ.

Tám giếng phun đều vây quanh một điểm mà hình thành, như vậy điểm ấy cực kỳ có khả năng chính là nơi ma nguyên thạch tồn tại.

"Để ta đào vậy, ta là thụy thú, đối với ma khí cực kỳ mẫn cảm, ta có thể cảm nhận được vị trí đại khái của ma nguyên thạch, sẽ không làm hỏng nó." Nghĩ một chút, Hỏa Kỳ Lân chủ động xin đi.

Nghe vậy, Sở Thiên Hành nhìn Hỏa Kỳ Lân bên cạnh. "Cũng được, chú ý an toàn."

"Ừ!" Ứng một tiếng, Hỏa Kỳ Lân đi đào ma nguyên thạch, còn Tiết Hồ thì lấy giới chỉ không gian ra bắt đầu thu thập ma tinh, dọn dẹp chiến trường.

Đến khi Bạch Vũ trở lại, liền thấy ba người Sở Thiên Hành đứng trên đỉnh núi, đang vây quanh một tảng đá mà nhìn. Tảng đá ấy màu đen, hình dáng không đều, nhưng rất lớn, thoạt nhìn phải đến ba bốn mươi cân.

Đi tới bên đạo lữ, Bạch Vũ nhìn nam nhân của mình. "Thiên Hành, cái này là?"

"Ma nguyên thạch, cực phẩm ma nguyên thạch. Trọn vẹn bốn mươi tám cân." Nói tới đây, Sở Thiên Hành không nhịn được nhíu mày.

"Nặng vậy sao?" Bốn mươi tám cân? Quả nhiên không nhẹ.

"Ai nha, thứ này với ma tu mà nói chính là tương đương tiên tinh, đáng tiếc chúng ta dùng không được!" Nói tới đây, Hỏa Kỳ Lân cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Mặc dù chúng ta dùng không được, nhưng Ngọc tỷ có thể cầm đi ăn mà!" Nghĩ một chút, Tiết Hồ nói vậy.

"Ừ, đúng vậy, những ma tinh này cùng khối ma nguyên thạch mang về cho cái đồ ăn hàng kia là hợp nhất." Đối với việc này, Hỏa Kỳ Lân vô cùng tán đồng.

Nhìn ma nguyên thạch trên đất thêm một cái nữa, Sở Thiên Hành nhìn Tiết Hồ. "Thu lại đi, cùng những ma tinh để chung một chỗ."

"Hảo!" Gật đầu, Tiết Hồ thu ma nguyên thạch lại, đưa giới chỉ không gian cho Bạch Vũ.

Tiếp nhận giới chỉ không gian, Bạch Vũ nhìn đạo lữ sắc mặt không tốt lắm bên cạnh. "Thiên Hành, ngươi làm sao vậy?"

"Ta cảm thấy có chút kỳ quái. Phẩm chất khối ma nguyên thạch này thực sự quá cao, theo lý mà nói, một cao đẳng tu tiên đại lục, dù có dựng dục ra ma nguyên thạch thì cao nhất cũng chỉ bát cấp, cùng lắm cửu cấp, nhưng khối ma nguyên thạch này ít nhất thập cấp, không giống đồ của Thánh Thiên đại lục!"

"Ý ngươi là, Thánh Thiên đại lục dựng dục không nổi ma nguyên thạch phẩm chất cao như vậy, khối ma nguyên thạch này rất có thể là bị người khác đặt ở đây?" Nghĩ đến đây, sắc mặt Bạch Vũ cũng không dễ xem.

"Kỳ thực, ta vẫn luôn có suy đoán này, chỉ là không dám nói trước mặt phụ vương bọn họ mà thôi."

"Nếu là nhân vi, vậy bọn hắn làm như thế này rốt cuộc là vì cái gì?" Đối với việc này Bạch Vũ thực sự không hiểu nổi.

"Nếu là nhân vi, như vậy người làm chuyện này nhất định là một nhóm đặc thù, ví như Âm tộc tu sĩ ở tiên giới, Âm tộc giỏi chế tạo độc thi nhân cùng cốt khôi, bọn họ cần thi thể, còn có thế lực như Vạn Thi Môn, bọn họ cũng cần thi thể. Ở tiên giới bọn hắn không dám làm bậy, đó là bởi tiên giới còn có những Tiên Hoàng khác áp chế bọn hắn. Nhưng ở tu chân đại lục thì khác. Tu sĩ nơi đây thực lực cao nhất cũng chỉ cửu cấp, căn bản không có sức phản kháng, mà bọn hắn có thể tùy ý làm bậy, tàn sát tu sĩ nơi đây, dùng thi thể tu sĩ nơi đây luyện chế độc thi nhân, luyện chế thành cốt khôi, để đạt được mục đích bất khả cáo nhân của bọn hắn."

Nghe đạo lữ nói vậy, sắc mặt Bạch Vũ càng khó coi hơn. "Thiên Hành, ngươi thường xuyên đến tàng thư các của tông môn đọc sách, trong lịch sử từng xảy ra chuyện như vậy đúng không?" Bạch Vũ biết, nam nhân của mình không phải người nói không có bằng cứ, hắn đã nói vậy, nhất định là chuyện này từng xảy ra.

"Đúng vậy, từng xảy ra, hơn nữa còn không chỉ một lần. Từng có một vị Tiên Vương ở Thượng Thiên vực, vì nuôi dưỡng một cây hấp huyết đằng man mà tàn sát sạch tu sĩ một trung đẳng tu tiên đại lục, dùng để nuôi cây hấp huyết đằng man của hắn. Lại có một nữ Tiên Vương tu luyện tà thuật, vì muốn thu thập vô số oan hồn luyện chế pháp khí, tàn sát sạch tu sĩ một cao đẳng đại lục. Chuyện như vậy, kỳ thực rất nhiều, chỉ là trước đây chúng ta không biết, cũng chưa từng trải qua mà thôi. Trong mắt tiên nhân, phàm nhân hạ giới chẳng khác gì kiến hôi, muốn giết thì giết, căn bản sẽ không có chút cảm giác tội lỗi nào." Nói tới đây, Sở Thiên Hành thở dài một tiếng.

"Vậy, vậy chúng ta phải làm sao, chúng ta phá hủy kế hoạch của đối phương như vậy, đối phương chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho chúng ta?" Nghĩ đến đây, Bạch Vũ không khỏi có chút lo lắng.

"Không bỏ qua thì để hắn tới tìm chúng ta là được, vừa hay có thể diệt trừ mối họa này, miễn cho hắn sau này lại làm chuyện kỳ quái, tiếp tục gây họa cho Thánh Thiên đại lục." Nói tới đây, trong mắt Sở Thiên Hành lóe lên một tia sát ý tuyệt nhiên.

Nghe vậy, Bạch Vũ gật đầu. "Đúng, loại người này chính là nên giải quyết sạch sẽ, tránh để hắn tiếp tục hại người."

Nhìn tức phụ của mình một cái, Sở Thiên Hành quay sang nhìn Tiết Hồ cùng Hỏa Kỳ Lân. "Đi thôi, chúng ta trở về Phượng tộc nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại đi phong ấn những giếng phun ma khí khác."

"Hảo!" Ba người gật đầu đồng ý. Bốn người cùng rời khỏi khu mỏ này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro