Chương 665: Muốn Vào Tông Môn

Trăm năm sau, nhờ sự trợ giúp của Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ, mười ba người lên tiên giới đều có thực lực tăng tiến rõ rệt. Long Vương thuận lợi tấn nhập thập cấp, Phượng Khuynh Thành và Bạch Hiển cùng tấn nhập cửu cấp, thực lực Nguyệt Huệ Nương cũng từ bát cấp sơ kỳ tăng lên bát cấp hậu kỳ. Lý Trường Thanh cũng thuận lợi tấn nhập bát cấp.

Bạch Vân Ý thuận lợi tấn nhập cửu cấp, Ngao Hiên thuận lợi tấn nhập bát cấp, huynh đệ Từ Văn Hiên cùng Từ Văn Hạo cũng tăng lên thất cấp hậu kỳ, Lăng Văn Thao thuận lợi tấn nhập bát cấp, thực lực của Phượng Tiêu, Phượng Vũ cùng Phượng Trân Nhi tam huynh muội cũng tăng tiến rất lớn.

Ngoài ra, Tiểu Ngọc sau khi điên cuồng ăn uống suốt trăm năm, cuối cùng cũng tấn nhập Tiên Hoàng, trở thành tu sĩ Tiên Hoàng sơ kỳ. Bất quá, thực lực của Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ không tăng thêm chút nào, vẫn là Tiên Hoàng đỉnh phong cùng Tiên Vương đỉnh phong. Hỏa Kỳ Lân sau khi phục dụng thần đan, thực lực cũng tăng lên Tiên Vương đỉnh phong, ngang bằng với Bạch Vũ.

Trên bàn cơm tối, mọi người vui vẻ sum họp, vừa ăn vừa trò chuyện.

Nhìn đại ca ngồi bên cạnh mình, Bạch Vân Ý mấy lần muốn nói lại thôi, không biết nên mở lời thế nào.

"Sao vậy nhị đệ, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta chăng?"

Nghe đại ca hỏi, Bạch Vân Ý gật đầu. "Đại ca, ta đã suy nghĩ rất lâu, ta muốn đi Phi Tiên Môn."

Nghe vậy, Sở Thiên Hành không khỏi nhướn mày. "Ồ, muốn vào tông môn rồi sao?"

"Phải, ta đến tiên giới cũng đã trăm năm, tiên nguyên đã chuyển hóa hoàn toàn, thực lực cũng tăng lên cửu cấp, ta cảm thấy mình nên ra ngoài đi một chút, xem một chút. Không thể cứ để đại ca cùng đại tẩu nuôi ta mãi được!" Nói đến đây, Bạch Vân Ý có chút ngượng ngùng.

Đại ca cùng đại tẩu nguyện ý phụng dưỡng cha mẹ, đó là một mảnh hiếu tâm của đại ca, nhưng hắn là đệ đệ, không thể để đại ca nuôi mãi được. Huống chi hắn đã đến tiên giới, tự nhiên không cam lòng an cư một góc, luôn muốn ra ngoài xông xáo, kiến thức thiên khung rộng lớn hơn.

Nhìn đệ đệ nói vô cùng nghiêm túc, không phải đang đùa với mình, Sở Thiên Hành gật đầu. "Hảo, đã vậy ngươi muốn vào tông môn, vài ngày nữa ta cùng Bạch Vũ sẽ đưa ngươi đến Phi Tiên Môn."

"Đại cữu cữu, ta cùng đệ đệ cũng muốn đi!"

"Đúng vậy, chúng ta cũng muốn đi."

Nghe vậy, Sở Thiên Hành nhìn hai huynh đệ nhà họ Từ. "Văn Hiên, Văn Hạo, muốn vào Phi Tiên Môn ít nhất cũng phải có bát cấp thực lực, bát cấp cũng chỉ làm được ngoại môn đệ tử mà thôi, thực lực các ngươi còn chưa đủ. Nếu các ngươi muốn đi lịch luyện, đợi lát nữa cữu cữu cùng cữu mẫu sẽ cùng các ngươi đi, chờ các ngươi tấn nhập bát cấp rồi mới có thể đến Phi Tiên Môn."

"À, biết rồi đại cữu cữu." Gật đầu, hai huynh đệ tỏ ý đã hiểu.

"Sư phụ, đệ tử đã tấn nhập bát cấp, đệ tử cũng muốn vào tông môn." Suy nghĩ một chút, Lăng Văn Thao cũng nói muốn đi tông môn.

"Còn có ta!" Tức phụ nói muốn đi, Phượng Tiêu lập tức hưởng ứng.

"Ta cũng đi!" Phượng Vũ thân là biểu ca của Bạch Vũ cùng Sở Thiên Hành, tự nhiên cũng không tiện cứ ở mãi nhà biểu đệ.

"Ta cũng đi!" Ca ca cùng đệ đệ đều đi, Phượng Trân Nhi cũng muốn đi theo.

Nhìn Phượng Tiêu tam huynh muội cùng Lăng Văn Thao bốn người, Sở Thiên Hành gật đầu. "Hảo, các ngươi bốn người muốn đi thì cùng Vân Ý đi chung đi!"

Lời Sở Thiên Hành vừa dứt, tiếng nói lớn của Bạch Hiển đã vang lên. "Nhi tử, ta cũng đi, còn có nương ngươi, nương ngươi cũng đi."

Nghe vậy, Sở Thiên Hành nhíu mày nhìn Bạch Hiển. "Nghĩa phụ, người đi tông môn làm gì?"

"Nhi tử, đảo của ngươi tuy tốt, nhưng ta ở đây đã trăm năm, ở chán rồi. Để ta cùng nương ngươi cũng đến Phi Tiên Môn mở rộng tầm mắt một chút đi!" Dù tốt đến đâu ở lâu cũng sẽ chán.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Bạch Hiển, Sở Thiên Hành bất đắc dĩ nhìn mẫu thân mình. "Nương, người khuyên nghĩa phụ một chút, tông môn không phải muốn vào là vào được."

"Thiên Hành, ta cùng nghĩa phụ ngươi đều biết chữ của nhân tộc, chúng ta vào tông môn cũng không có vấn đề gì." Nhi tử cùng nhi tức phụ nguyện ý phụng dưỡng bọn họ là hiếu tâm của con cái, nhưng Nguyệt Huệ Nương lại không muốn liên lụy nhi tử mình.

"Đúng vậy, chúng ta có thể tự lo cho mình." Liên tục gật đầu, Bạch Hiển cũng nói như thế.

Nhìn cha mẹ một chút, Sở Thiên Hành bất đắc dĩ nhíu mày. "Hảo, các người muốn đi thì đến tông môn nhìn một cái đi! Nếu không quen thì trở về."

"Thiên Hành, vi sư cũng muốn đến đại tông môn kiến thức một phen, học hỏi khôi lỗi thuật của đại tông môn." Lý Trường Thanh cũng cảm thấy nên ra ngoài đi một chút.

Bất đắc dĩ nhíu mày, Sở Thiên Hành nhìn sư phụ Lý Trường Thanh của mình. "Sư phụ, người cũng muốn đi sao?"

"Thiên Hành, chúng ta là tu sĩ, tụ tán vốn là chuyện thường, huống chi nơi ngươi chẳng phải có truyền tống trận thông đến tông môn sao? Chúng ta muốn gặp mặt cũng rất tiện, đúng không?"

"Đúng vậy nhi tử, ngươi không cần lo, chúng ta có ngọc bội mà, nếu có người khi dễ chúng ta, chúng ta sẽ tìm ngươi đòi công đạo, ngươi yên tâm đi."

Thấy ba người kiên trì, Sở Thiên Hành gật đầu. "Hảo, vậy lát nữa ta sẽ đưa tám người các ngươi cùng đến Phi Tiên Môn."

"Sở ca, ta, ta cũng muốn đi!" Giơ tay, Ngao Hiên lập tức gia nhập đội ngũ vào tông môn.

"Thiên Hành, chi bằng ngươi đưa cả gia đình ba người chúng ta đi luôn đi! Ta cũng muốn kiến thức tông môn tiên giới một chút." Suy nghĩ một chút, Long Vương cũng nói vậy. Hắn là thập cấp tu sĩ, cứ ở mãi nhà nhi tử cũng không ổn!

Nghe vậy, Sở Thiên Hành lắc đầu. "Phụ vương, người cùng mẫu hậu còn có đệ đệ, gia đình ba người các người tạm thời không thể rời đi, Long tộc cửu trưởng lão đã gửi bái thiếp, một tháng sau sẽ đến Thiên Vũ đảo."

Nghe vậy, Long Vương ngẩn ra. "Long tộc cửu trưởng lão?"

"Phải, Long tộc cửu trưởng lão Ngao Thương, chính là phụ thân của người." Gật đầu, Sở Thiên Hành nói vậy.

Nhìn nhi tế một mặt nghiêm túc, Long Vương gật đầu, sắc mặt bình tĩnh lạ thường. "Ta biết rồi."

"Gia gia sao? Phụ vương, là gia gia của con sao?" Lạ thật, phụ thân sao chưa từng nhắc gia gia ở tiên giới?

Liếc nhìn tiểu nhi tử đang hỏi, Long Vương gật đầu. "Thôi, đừng nhắc hắn nữa, ăn cơm đi."

Nhìn sắc mặt phụ thân không tốt, Ngao Hiên gật đầu, cũng không dám hỏi thêm gì nữa.

................................................

Sau khi chuẩn bị cho mọi người xong, Sở Thiên Hành cùng Bạch Vũ đưa Bạch Vân Ý tám người đến Phi Tiên Môn. Còn Trương Siêu cùng Tiểu Ngọc thì dẫn huynh đệ nhà họ Từ rời đảo, ra ngoài lịch luyện.

Gia đình ba người Long Vương ở trên đảo chờ một tháng, cuối cùng cũng đợi được Ngao Thương một nhà năm miệng.

Nhìn thấy đại nhi tử cùng gia đình ba người, Ngao Thương không khỏi đỏ hoe mắt. "Thuỵ nhi!"

"Thuỵ nhi!" Gọi tên nhi tử, Ngao Dung là người đầu tiên bước tới ôm lấy nhi tử mình.

"Đại ca!" Bước tới, Ngao Phong cùng Ngao Nguyệt cũng kích động gọi lớn.

"Nương, nhi tử không sao, nhi tử rất tốt." Vỗ vỗ lưng mẫu thân, Long Vương cùng mẫu thân kéo ra một khoảng cách.

"Thuỵ nhi, nương cuối cùng cũng gặp được con rồi." Bao năm qua cuối cùng cũng gặp được đại nhi tử, Ngao Dung mừng rỡ như điên.

"Nương, để nhi tử giới thiệu, đây là bạn lữ của nhi tử Phượng Khuynh Thành, đây là thứ tử Ngao Hiên của nhi tử." Kéo bạn lữ cùng nhi tử lại, Long Vương giới thiệu với mọi người.

"Mẫu thân đại nhân an hảo." Cúi đầu, Phượng Khuynh Thành lập tức hành lễ.

"Tổ mẫu, cô cô, cữu cữu." Bước tới, Ngao Hiên ngoan ngoãn gọi.

Nhìn nhi tức phụ của mình một chút, Ngao Dung hài lòng liên tục gật đầu. "Tên là Khuynh Thành sao? Quả nhiên danh bất hư truyền, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tư thế tuyệt thế mà độc lập!"

"Mẫu thân đại nhân quá khen." Cúi đầu, Phượng Khuynh Thành khiêm tốn nói.

Nhìn nhi tức phụ một chút, Ngao Dung lại nhìn tiểu tôn tử của mình. "Thuỵ nhi của ta thật có phúc, cưới được mỹ nhân Khuynh Thành, còn sinh cho ta hai đại tôn tử. Tiểu Vũ dung mạo giống Khuynh Thành, tuấn mỹ vô song. Hiên Hiên này dung mạo giống Thuỵ nhi, anh khí bức nhân!"

"Tổ mẫu quá khen." Được tổ mẫu khen ngợi, Ngao Hiên ngượng ngùng cười.

"Hiên Hiên, đây là lễ vật cô cô cùng cô phụ chuẩn bị cho cháu." Nói rồi, Ngao Nguyệt đưa lễ vật.

"Còn có lễ vật của ta." Nói rồi, Ngao Phong cũng đưa lễ vật.

"Cảm tạ cô cô, cô phụ cùng thúc thúc." Nói rồi, Ngao Hiên nhận lễ vật của hai người.

Nhìn tiểu tôn tử của mình, Ngao Thương vẫy tay với đối phương. "Ngoan tôn, lại đây để gia gia nhìn xem."

"Gia gia!" Bước tới, Ngao Hiên nhẹ giọng gọi một tiếng.

"Ngoan, đây là lễ vật gia gia cùng tổ mẫu chuẩn bị cho cháu." Nói rồi, Ngao Thương cũng lấy lễ vật cho tiểu tôn tử. Không phải bọn họ xem người mà định lễ, chỉ là đại tôn tử thực lực quá cao, bọn họ cũng không biết nên tặng gì cho tốt. Tuy không tặng gặp mặt lễ cho đại tôn tử, nhưng ở đại điển tấn cấp của Sở Thiên Hành, bọn họ đã tặng gấp đôi lễ vật!

"Cảm tạ gia gia." Nhận lấy, Ngao Hiên lập tức tạ ơn.

"Thiên Hành cùng Tiểu Vũ đi Phi Tiên Môn rồi, còn chưa về. Tiết Hồ cùng Hỏa Kỳ Lân đi xem vườn trái cây, bên này chỉ có gia đình ba người chúng ta, phụ thân, mẫu thân đừng khách khí, mọi người ngồi, ngồi đi." Nói rồi, Phượng Khuynh Thành lập tức lấy điểm tâm, tiên quả cùng tiên trà chiêu đãi Ngao Thương một nhà năm miệng.

Tám người cùng ngồi trong đại điện, Long Vương chủ động rót cho phụ mẫu mỗi người một chén trà, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Kích. "Muội muội tìm một con bạch long làm bạn lữ sao?"

Nghe vậy, Ngao Nguyệt gật đầu. "Phải đại ca, Bạch Kích là bạn lữ của muội, hắn là bạch long, làm vệ đội trưởng trong hoàng gia hộ vệ đội."

"Bái kiến đại ca, đại tẩu."

Trên dưới nhìn Bạch Kích một phen, Long Vương gật đầu. "Ừ, đã làm muội phu của ta thì chính là người một nhà, không cần khách khí."

"Tiểu Nguyệt, Tiểu Phong, Bạch Kích các ngươi nếm thử cái này, đây là điểm tâm do ta tự làm." Nói rồi, Phượng Khuynh Thành đẩy điểm tâm cho ba người.

"Cảm tạ đại tẩu." Gật đầu, ba người mỗi người cầm một khối điểm tâm, nếm thử.

Cúi đầu uống một ngụm trà, Ngao Thương nhìn đại nhi tử của mình. "Ta biết, năm đó ta không mang ngươi lên tiên giới, ngươi vẫn luôn hận ta."

Nghe vậy, Long Vương nhìn phụ thân mình, đối diện với khuôn mặt áy náy của phụ thân. "Không, người nói sai rồi, ta không phải vì người không mang ta lên tiên giới mà hận người. Năm đó đệ đệ còn nhỏ, muội muội thân thể yếu ớt, người mang theo hai người họ đi, để lại ta thực lực mạnh nhất, đó là lựa chọn tốt nhất, ta cũng không vì thế mà trách người."

Nhìn nhi tử một mặt nghiêm túc, Ngao Thương ngẩn ra. "Vậy ngươi vì sao hận ta?"

"Vì Ngao Thanh. Năm đó, khi người giết chết cha Ngao Thanh, vì sao người không thuận tay giết luôn Ngao Thanh? Nếu người sớm giết chết nghiệt chướng này, thì hắn sẽ không thể trộm đi nhi tử của ta, ta cùng Khuynh Thành cũng sẽ không phải xa cách Vũ nhi. Người có biết không, khi Vũ nhi bị trộm đi, hắn còn là một quả trứng, hắn còn chưa biết gọi phụ thân, chưa biết gọi nương, ta thậm chí còn chưa biết nhi tử mình trông thế nào thì hắn đã bị trộm mất. Từ ngày đó, ta cùng Khuynh Thành như hai kẻ điên, khắp thiên hạ tìm nhi tử, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Người có biết đó là tư vị gì không?" Nói đến cuối cùng, sắc mặt Long Vương không thể bình tĩnh nữa, ngay cả thanh âm cũng cao lên mấy bậc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro