Part 4

Beta: 

*ABO

4

Ngoài cửa sổ lộp bộp tiếng mưa rơi khi Triệu Lễ Kiệt còn đang miệt mài chơi rank. Tiếng sấm rền vang mới có cảm giác chân thật về những ngày giữa hè. Cậu đứng lên duỗi người, tiện thể vươn tay đóng cửa sổ, mấy giọt mưa rơi ướt mu bàn tay.

Không hiểu sao Triệu Lễ Kiệt có chút lo lắng.

Mấy người kia ra ngoài ăn cơm có phải là sẽ không mang dù không, thế thì sẽ dính mưa sao, mà dính mưa có thể sẽ đổ bệnh mất.

Còn chưa nghĩ thông, Điền Dã đã gọi đến, cậu vừa bắt máy liền bị hỏi dồn: "Triệu Lễ Kiệt em vẫn đang ở trụ sở đúng không? Không có ra ngoài đúng không? Em bây giờ đang ở chỗ nào?"

Nghe giọng đã nhận ra sự gấp gáp, tối thiểu là dạng gấp gáp đến mức đỉnh đầu bốc hoả.

Triệu Lễ Kiệt im lặng, ba phen bảy bận định mở miệng cuối cùng cũng có cơ hội chen ngang lúc hỗ trợ thở lấy hơi: "Em đang ở phòng tập, sao vậy?"

Bên kia thở phào, sau đó âm thanh nhỏ xuống, giống như đang lén lút nói chuyện: "Ngay bây giờ em lập tức đi tới phòng y tế đội lấy thuốc ức chế cho Lý Nhuế Xán, đừng nói cho những người khác."

Omega trong tình huống nào thì cần thuốc ức chế?

Trong kỳ phát tình.

Bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, Triệu Lễ Kiệt sửng sốt vài giây, giọng nói trong điện thoại liên thanh như tiếng súng máy, sắp phun lửa tới nơi: "Triệu Lễ Kiệt có nghe thấy không? Đừng có nói với tôi là cậu điếc rồi!"

"Sao không tìm Kim Tinh Vũ?"

Cái miệng oang oang của Điền Dã bỗng nhiên im bặt, dường như không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy. Kim Tinh Vũ và Triệu Lễ Kiệt đều là alpha, Kim Tinh Vũ lớn hơn, thành thực lại bình tĩnh, còn giúp Lý Nhuế Xán đánh dấu tạm thời. Bất kể xét về mặt nào thì cũng là sự lựa chọn tốt hơn, nhưng anh lại ngay lập tức nghĩ đến Triệu Lễ Kiệt, không hiểu tại vì sao.

Làm bạn với Lý Nhuế Xán nhiều năm, có lẽ trong tiềm thức của anh, so với Kim Tinh Vũ, đi rừng nhỏ mới là người được cậu bạn đường giữa thực sự ưu ái.

Nhưng chuyện này anh không có cách nào nói ra. May mà Triệu Lễ Kiệt cũng không nhất quyết phải nghe Điền Dã viện lý do, anh chỉ tuỳ tiện nói: "Thôi bỏ đi, anh hỏi Lý Nhuế Xán vậy."

Triệu Lễ Kiệt vẫn đi đến phòng y tế của đội, rồi chạy vội về kí túc xá. Mưa Thượng Hải không nặng hạt mà lại dai dẳng, có cầm dù cũng bị mưa tạt cho ướt sũng.

Mở cửa phòng, Triệu Lễ Kiệt cởi áo khoác vừa ướt vừa lạnh ra trước.

Hương cà phê trong phòng nhanh chóng vây lấy toàn thân, dẫn dắt alpha tìm kiếm chủ nhân của mùi hương này, Triệu Lễ Kiệt đứng im tại chỗ hít một hơi, hoá ra hồ ly nhỏ thực sự có chất dẫn dụ mùi cà phê, mùi vị cậu ngửi được khi chưa phân hoá không phải là ảo giác.

Chỉ là so với lúc trước, mùi vị cà phê hiện tại hình như được cho thêm sữa và đường, vị ngọt ngào mang theo chút hương thơm mềm mại, chỉ có đầu vị cay đắng là nhạt đi.

Trong phòng không bật đèn, ánh đèn hắt hiu ngoài khung cửa sổ khiến cho căn phòng như bị phủ một lớp sương mù mông lung, Triệu Lễ Kiệt nhìn thấy chăn bông bị cuộn tròn, trực giác của một alpha nói cho cậu biết, chính là chỗ này.

Càng đến gần, vị cà phê càng đậm, giống như muốn dốc toàn lực xé rách lý trí của Triệu Lễ Kiệt. Alpha trẻ tuổi chưa học được cách khống chế dục vọng của mình, tuyến thể ở phần gáy ẩn ẩn nóng khiến cậu không có cách nào bình tĩnh chờ ca ca hồ ly của mình chui ra ngoài.

Thế là cậu nắm lấy bàn tay run rẩy nóng bừng thò ra ngoài chăn.

Người trong chăn cứng đờ, gấp gáp muốn rút tay về.

Thế nhưng anh quên mất một chuyện rồi, đánh dã nhỏ hồi xưa dù có mặc cho anh đùa giỡn thì cũng có thể một tay khống chế anh, huống chi hiện tại cậu đã phân hoá thành một alpha.

Triệu Lễ Kiệt cảm thấy thật buồn cười.

Lúc từ chối cậu ở nhà ma, Lý Nhuế Xán vô cùng tàn nhẫn, nhẹ nhàng đem hai năm mập mờ thổi bay đi không còn một mảnh, quay lưng đi đến chỗ người khác ôm ấp, để mặc Triệu Lễ Kiệt cô đơn như chó nhà có tang.

Triệu Lễ Kiệt từ trước đến giờ vẫn luôn là một đứa trẻ biết nghe lời, Lý Nhuế Xán muốn cậu đi ra chỗ khác, cậu liền không tiếp tục dây dưa, thậm chí còn cắn răng chúc anh ở lại chơi vui vẻ.

Thế nhưng cũng là Lý Nhuế Xán, bày ra vẻ mặt không vui.

Muốn chấm dứt mối quan hệ cũng là anh, muốn quay lại cũng là anh.

Nhưng chỉ có một mình cậu gánh lấy nỗi buồn và cảnh chia ly.

Dựa vào cái gì.

"Thuốc ức chế..." Người trong chăn cuối cùng cũng ngừng giãy dụa, trầm giọng đòi thuốc cứu mạng.

Sao nghe giống như muốn khóc nhỉ, Triệu Lễ Kiệt nghĩ.

Thật đáng thương quá.

Cũng thật đáng yêu.

"Không có thuốc ức chế đâu ca ca." Cậu nhéo nhéo lòng bàn tay đường giữa, lặng lẽ thả ra một chút tin tức tố cường thế của alpha, khiến hồ ly nhỏ toàn thân run lên.

"Chỉ có em."

Người trong chăn an tĩnh trở lại.

Cơn nóng rát từ sau cần cổ dần lan tràn, theo mạch máu chảy tới trái tim sai nhịp, mùi hương cà phê tràn ngập căn phòng còn không biết sợ mà cứ thế mơn trớn trêu chọc. Cổ họng cậu khát khô đến mức ngứa ngáy, chỉ mong có một thứ chất lỏng ngọt ngào mát mẻ nào đó chảy qua, trấn an nơi đó, để alpha trẻ tuổi có thể cảm thấy dễ chịu hơn.

Yết hầu đột nhiên vô thức chuyển động.

Đầu ngón tay của Triệu Lễ Kiệt đảo quanh lòng bàn tay mềm mại của ca ca, cánh tay trắng nõn choán hết tầm nhìn, không biết đã kinh động vào dây thần kinh nào, câu dẫn cậu cúi đầu xuống, hôn một cái.

Hồ ly nhỏ sửng sốt mấy giây, bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt, không quan tâm đến chuyện gì nữa chỉ muốn rút tay về. Triệu Lễ Kiệt chỉ sợ anh bị thương nên dù không muốn cũng nhanh chóng buông tay.

"Hay là em gọi Kim Tinh Vũ tới, không phải anh và anh ấy..."

Lời nói còn chưa dứt, quả đầu rối nùi từ trong chăn chui ra, Lý Nhuế Xán do dự lộ ra đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn chưa lau đi, chính là vừa mới khóc xong.

Triệu Lễ Kiệt lập tức im lặng.

Rõ ràng muốn Lý Nhuế Xán phải khó chịu, nhưng thấy anh khóc, Triệu Lễ Kiệt lại đau lòng ghê gớm, trong lòng có một tiểu quỷ mắng cậu là kẻ vô tâm, sao có thể khiến cho hồ ly nhỏ khóc như thế.

"Em giận sao?" Lý Nhuế Xán nhìn cậu thật lâu, rồi hỏi một câu, tay sờ soạng tìm kính.

Triệu Lễ Kiệt lấy mắt kính để trên bàn đưa cho anh, mạnh miệng nói sao em có thể giận dỗi được.

Lý Nhuế Xán đeo kính vào mới nhìn rõ hươu cao cổ, đứa nhỏ ngồi mấp mé bên mép giường, thấy anh nhìn đến mình liền quay mặt đi, ngoài miệng nói em không giận, nhưng nhất cử nhất động đều là em sắp làm loạn đấy mau mau tới dỗ em đi, khiến đường giữa cảm thấy có chút bất lực.

Anh vươn tay ra, sờ lên gương mặt cứng đờ của đi rừng nhỏ.

"Anh cùng với anh ấy không có chuyện gì cả, em đang ghen cái gì vậy?"

Đi rừng nhỏ thẹn đỏ mặt, cứng cổ không chịu phục: "Em không hề ghen!"

Lý Nhuế Xán cười rộ lên.

Ghen hay không ghen cũng giống như yêu hay không yêu vậy, quả thật là mệnh đề được cân nhắc nhiều nhất trên thế giới.

Khi con người ta suy nghĩ tới vấn đề này, thực ra trong lòng đã có sẵn đáp án rồi.

"Triệu Lễ Kiệt."

Ca ca hồ ly bỗng nhiên gọi cậu, hiếm khi bị gọi thẳng tên một cách nghiêm túc như này nên Triệu Lễ Kiệt căng thẳng, ngón tay xoắn xuýt xoa lòng bàn tay.

"Anh vẫn luôn nghĩ, nếu như mọi chuyện đều không thể đi theo ý muốn, chúng ta sẽ như thế nào."

"Nếu như không có cúp mùa hè, nếu như không đi Iceland, nếu như em không phân hoá thành alpha, nếu như... chúng ta thật ra không yêu nhau."

"Mỗi lần em nói đến tương lai, anh đều cảm thấy sợ hãi, mỗi một kỳ vọng trong tương lai của em khắp nơi đều là anh, nhưng anh từ đầu đến cuối cũng không thể hứa hẹn rằng sẽ vĩnh viễn ở lại Trung Quốc, ở bên cạnh em."

"Nếu như không thể thành toàn những kỳ vọng đó... vậy tình cảm của chúng ta có phải sẽ trở thành gánh nặng cả đời này của em không?"

Nước mắt cùng nỗi đau bao trùm lên trái tim, mặc dù Lý Nhuế Xán vô cùng tỉnh táo và nói chuyện lưu loát nhưng giọng nói vẫn mang chút nghẹn ngào, gối đầu bất tri bất giác ướt nhẹp một mảng.

Tách.

Đèn được Triệu Lễ Kiệt bật lên.

Ánh sáng dịu dàng, vừa rực rỡ vừa ấm áp, xua tan những dối trá của bóng đêm cùng ngôn từ xa cách, nước mắt và nỗi đau đều không còn chỗ trốn, tình yêu cũng thế.

Lý Nhuế Xán dũng cảm đến mức tiết lộ những bí mật thối nát mốc meo trong lòng mình cho Triệu Lễ Kiệt, nói cho cậu biết rằng những thứ được mỹ miều nhân danh cân nhắc, chu toàn thật ra chỉ là do anh quá nhát gan và nhạy cảm.

Đây chính là Lý Nhuế Xán, đây chính xác là con người của anh.

Em có thể tiếp tục yêu anh, đương nhiên cũng có thể không yêu nữa.

Lý Nhuế Xán đang chờ, chờ Triệu Lễ Kiệt nói chuyện, chờ đến tâm hoảng ý loạn.

Nai con trầm tư thật lâu, cuối cùng đưa tay ra thay anh lau nước mắt giàn dụa trên mặt, xích lại gần một chút, hôn nhẹ lên trán rồi nhẹ nhàng gọi anh: "Ca ca."

Triệu Lễ Kiệt vô cùng cẩn thận đáp lại bằng một lời hứa hẹn: "Anh không cần phải lo lắng, chỉ cần tiếp nhận sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh, em sẽ tìm cách để đạt được nguyện vọng của mình."

Giống như đôi tri kỷ trao đổi với nhau, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Lý Nhuế Xán: "Anh chỉ cần yêu em là được rồi."

Hồ ly càng khóc tợn hơn, mềm mại dính người nằm trong lòng nai con, bị tin tức tố mạnh mẽ đang tràn ra như điên của người đi rừng làm cho choáng váng, nhưng rất kiên định ôm lấy tay người kia.

"Triệu Lễ Gai."

Nai con hôn ca ca như một lời đáp lại, hồ ly nhỏ trong kỳ phát tình đáng yêu muốn chết, Triệu Lễ Kiệt thật sự không nỡ buông ra.

"Anh yêu em."

Hồ ly vùi mặt vào hõm cổ nai con, tiến đến gần bên tai cậu nhẹ nhàng thổ lộ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro