8: Câu Cá
Editor: Áo Gấm.
__________
Tề Thịnh khép cửa phòng lại, vội vàng chạy ra khỏi sân.
Trong lòng y không hy vọng quá nhiều, bởi vì Trì cô nương quả thực không giống người sẽ vì ai mà dừng bước.
Quả nhiên.
Cánh cửa sân thiếu mất một tấm, phía trước cửa cũng trống rỗng.
Thấy vậy, Tề Thịnh giảm bước chân, thở dài một hơi, một chân bước qua ngưỡng cửa.
Thôi vậy, dù sao dược bảo cũng ở đây, Trì cô nương nhất định sẽ...
Đột nhiên từ khóe mắt y liếc thấy một bóng người, Tề Thịnh sững lại, ngay lập tức quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Trì Châu Độ đang đứng bên hàng rào, yên lặng nhìn y.
Là đang đợi y.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tề Thịnh như bị thứ gì đó đánh trúng, dừng bước nói: "Ngươi..."
Trì Châu Độ nhìn vào trong phòng, giọng điệu lạnh nhạt: "Nói lời vô nghĩa quá nhiều."
Ồ, hóa ra là trách mình ngăn cản.
Nghe ra ẩn ý trong lời hắn, Tề Thịnh cũng không tức giận, vừa bước tới gần vừa kiên nhẫn nói: "Cô nương, dù thế nào cũng không thể ra tay cướp đoạt chứ."
Trì Châu Độ ngừng lại một chút: "Vì sao?"
Tề Thịnh lấy tình lý ra để thuyết phục, hạ giọng nói.
"Nếu người khác cũng cướp như vậy, cô nương chắc chắn cũng không muốn dâng lên đâu, đúng không?"
"Ừ."
Tề Thịnh hài lòng gật đầu: "Đúng vậy..."
Y vừa định tiếp tục thuyết phục thì nghe Trì Châu Độ nói.
"Một người là cướp, hai người là cướp, vạn người là lấy."
Một người cướp là tàn nhẫn.
Hai người cướp là vô đạo.
Vạn người lấy thì là chính đáng.
Tề Thịnh nghiền ngẫm ý tứ trong lời hắn, miệng mở ra lại khép lại, á khẩu không nói nên lời.
Trì Châu Độ cũng không đáp lại, để lại câu nói cụt lủn ấy rồi quay người rời đi.
Giọng điệu của hắn không phải giễu cợt hay mỉa mai, mà giống như một lời thuật lại thờ ơ chẳng liên quan gì đến mình.
Tề Thịnh không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, cứ đứng ngây tại chỗ chần chừ một lúc rồi mới vội bước theo sau.
"Cô nương..."
Y lượn qua trước mặt hắn, hắng giọng một cái.
"Cô nương chi bằng tin ta một lần, có lẽ Từ lão sẽ đồng ý giao dược bảo cho chúng ta."
Trì Châu Độ không dừng bước, ánh mắt không dao động: "Ngươi chắc chắn bao nhiêu phần?"
Tề Thịnh trầm ngâm một lát: "Sáu, bảy phần."
"..."
Trì Châu Độ không biết có đồng ý hay không, nhưng dù sao cũng không trả lời.
Hai người tìm một nhà dân dưới núi để nghỉ chân, nhà này làm nghề buôn bán rất hiếu khách. Tề Thịnh trả thêm chút bạc, cùng Trì Châu Độ ở trong một sân riêng biệt, không bị bên ngoài làm phiền.
Trì Châu Độ nhấp một ngụm trà nóng, trong khóe mắt có bóng người đang bận rộn đi tới đi lui.
Tề Thịnh rót trà cho hắn xong liền bắt đầu chăm chỉ lấy lòng.
"Chăn đệm này hơi mỏng, lát nữa ta đi hỏi xem có loại dày hơn không."
"Nhà này dù có người quét dọn thường xuyên, nhưng vẫn cần thông gió, ta sẽ mở cửa sổ ngay."
"Ấy, sắp đến giờ Ngọ rồi, cô nương có muốn dùng bữa không?"
Trì Châu Độ nhíu mày, ánh mắt xẹt qua dò xét, như không hiểu vì sao y phải làm thế.
"Không cần để ý đến ta."
Nghe vậy.
Tề Thịnh từ từ đi đến trước mặt hắn, giả vờ không để ý mà liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy đối phương quả thực không có dấu hiệu nổi giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.
"Vậy dùng bữa trước nhé?"
Tề tông chủ Tề cười tươi rói nói.
"Ừ."
___
Trên núi tuyết, mặt hồ băng.
"Tiểu tử ngươi..."
"Suỵt."
Giọng nói giận dữ của ông lão mù vang lên, nhưng ngay lập tức bị ngắt lời.
"Từ lão, đừng làm kinh động đến cá."
Tề Thịnh bình tĩnh nói.
Ông lão mù ném cần câu xuống, giận dữ quát: "Lão phu đã nói không ra ngoài, ngươi lôi kéo ta đến đây rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Cứ ở mãi trong phòng kín không thấy ánh sáng, tâm tính con người sẽ trở nên kỳ quặc."
"Liên quan gì đến ngươi?!"
Tề Thịnh xoa tai đau vì bị quát lớn, thở dài một hơi: "Có việc nhờ vả, tự nhiên phải làm cho lão gia thấy thoải mái."
Ông lão mù bị y chặn họng, tức đến run rẩy: "Vậy ngươi thử nhìn xem, lão phu thoải mái chỗ nào?"
Tề Thịnh kiên nhẫn đứng lên, chỉnh lại cần câu của ông, hạ giọng nói: "Cá sắp câu được, lát nữa sai người nấu lên mang đến cho ngài, chẳng phải ăn ngon lắm sao?"
Ai cũng biết ông lão mù thích ăn cá.
Quả nhiên ông lão mù hơi khựng lại, giọng nói cũng dần yếu đi: "... Ai mà thèm vài con cá tầm thường ấy."
Tề Thịnh chỉ mỉm cười không đáp, sau đó tập trung nhìn vào lỗ băng trước mặt.
Ông lão mù lầm bầm một hồi, rồi cũng dần yên lặng.
Tiếng động nhỏ vang lên bên tai, Tề Thịnh nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy ông lão mù thành thục kéo cần, một con cá béo ụ quẫy nhẹ đuôi bị ông ném vào thùng gỗ.
"Không về à?" Tề Thịnh ghé sát tai ông cười hỏi.
"Cút, cút, đừng làm phiền hứng thú của lão phu!"
Ông lão mù không kiên nhẫn đẩy y ra, Tề Thịnh cười trộm, từ từ ngồi thẳng lại, kéo dài giọng.
"Được, được, được."
Sương mù trên núi tuyết tan đi đôi chút, ánh mặt trời rọi xuống hồ băng, tựa như những sợi vàng lấp lánh.
Trong khoảng yên lặng đó, ông lão mù bất ngờ lên tiếng.
"Nha đầu kia... là thê tử của ngươi sao?"
Mặt Tề Thịnh nóng bừng, vội vàng phủ nhận: "Đương nhiên không phải, ta với Trì cô nương hoàn toàn trong sạch!"
"Nhìn nàng ta thì đúng là trong sạch, còn ngươi thì..."
Ông lão mù nói lấp lửng, không nói hết câu.
Tề Thịnh cứng họng, kéo dài giọng đầy vẻ cà lơ phất phơ: "Nếu đã vậy, Từ lão không bằng làm người tốt, giúp tại hạ một tay đi."
Ông lão mù cười nhạo lắc đầu: "Đúng là người trẻ tuổi, chỉ cần nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu, nếu nàng ta thật sự vì dược bảo mà đồng ý thành thân với ngươi, thì cũng chẳng phải là người tốt lành gì."
Tề Thịnh liếc nhìn sang: "Không phải vậy."
"Nếu nàng có thể vì dược bảo mà nở một nụ cười, có lẽ ta mới xứng đáng được gọi là phu quân của nàng."
"Là ta động lòng, không phải nàng. Vì sao lại phải đem lòng tốt ích kỷ của mình, rồi quay ra trách móc người khác?"
Tề Thịnh không để lời của ông lão mù vào lòng, chỉ thuận miệng cãi lại.
"Tiểu tử ngốc." Ông lão mù thoáng sững lại, sau đó cười nhạo lẩm bẩm.
"Ta chỉ nghĩ rằng... thay vì một mực cố chiếm lấy, chẳng bằng thẳng thắn mà theo đuổi."
Tề Thịnh không cảm thấy những lời đó làm mất thể diện mình, trái lại còn tỏ ra chân thành, giọng y dần trở nên nhẹ hơn.
"Nếu ta thật lòng muốn cùng ai đó đi hết cuộc đời, làm sao có thể mặt dày yêu cầu người ta vì mình mà dừng bước được?"
"Dù nhìn theo cách nào, ta cũng nên vội vàng đuổi theo, trước tiên nhìn ngắm thế giới trong mắt người ấy, đợi đến khi thời cơ thích hợp, lại chân thành mời đối phương quay đầu, thử bước về phía nơi mình đang đứng."
Y nói nhẹ nhàng, không mong chờ ai đáp lại.
Gió lạnh buốt thổi qua, sương tuyết tựa như đọng lại trên lòng.
Ông lão mù bất giác im lặng, khó đoán được vui buồn.
Chỉ có đầu ngón tay nắm chặt cần câu hơi tái nhợt, như thể đang giữ lấy những nuối tiếc đã lạc mất từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro