🐣Chương 100: Bạch tuộc nướng

Tinh Nặc không hiểu đại trưởng lão nói gì, ngẩng mặt lên, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Trưởng lão là một nhân ngư đuôi màu xanh băng, vẻ mặt lạnh lùng nhưng khi nhìn về phía Tinh Nặc lại lộ ra vài phần dịu dàng trong đôi mắt xanh.

Ông bơi đến bên cạnh Tinh Nặc, chỉ vào con bạch tuộc nhỏ trên đầu bé rồi ra hiệu mang nó đi.

Con bạch tuộc nhỏ phun ra một loạt bong bóng, dường như đang cố gắng tấn công trưởng lão.

Nhưng bong bóng chưa kịp tới gần ông thì đã "bụp" một tiếng vỡ tan.

Trưởng lão cảm nhận được sức mạnh yếu ớt của con bạch tuộc nhỏ, cảm giác quen thuộc ban đầu cũng lập tức tan biến sạch sẽ. Ông hừ nhẹ một tiếng rồi vươn tay bắt lấy con bạch tuộc nhỏ trên đầu Tinh Nặc.

Bạch tuộc nhỏ bị nắm lấy mấy cái xúc tu, đầu chúi xuống, đôi mắt tròn xoe đầy phẫn nộ.

Nó tiếp tục phun thêm mấy chuỗi bong bóng nữa.

Trưởng lão phất tay đánh tan hết bong bóng rồi mang con bạch tuộc ra khỏi sân huấn luyện.

Tinh Nặc thấy bạch tuộc nhỏ bị mang đi thì sốt ruột, vội vàng chạy theo sau.

"Bạch tuộc nhỏ, sao cậu lại bị bắt đi vậy?"

Con bạch tuộc nhỏ vẫn đong đưa mấy cái xúc tu, từ miệng phun ra một chuỗi bọt khí, tỏ vẻ không vui: "Cái tên nhân ngư xấu xí kia nói không cho anh ở trên đầu em nữa, nhân ngư đúng là toàn mấy kẻ đáng ghét!"

Sớm biết thế, lúc trước cậu đã giành thêm vài viên đá quý của tộc nhân ngư rồi!

Tốt nhất là không để chừa lại cho họ viên nào!

Ở cái biển này, Tinh Nặc chỉ có thể nói chuyện với con bạch tuộc nhỏ, nên rất lo nếu nó gặp chuyện gì, đành phải đi theo sát trưởng lão.

Trưởng lão ném con bạch tuộc nhỏ ra ngoài sân huấn luyện, vừa quay lại thì suýt nữa đụng vào Tinh Nặc đang đứng ngay sau đuôi cá ông.

"Bé nhân ngư, đừng lo cho thú cưng của con, trước hết hãy học cho xong buổi học hôm nay."

Sắc mặt trưởng lão dịu lại, nhẹ nhàng nắm tay Tinh Nặc, dắt bé trở lại sân huấn luyện.

Tinh Nặc cứ vừa đi vừa ngoái lại nhìn con bạch tuộc nhỏ đang ở ngoài sân, ánh mắt đầy lưu luyến.

Nhưng cuối cùng, bé vẫn không thắng nổi sức kéo của trưởng lão, đành phải ngoan ngoãn quay về đứng cùng hàng với mấy nhân ngư nhỏ khác.

Trưởng lão hạ giọng nói, giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Hôm nay chúng ta sẽ học kỹ năng quan trọng nhất của tộc nhân ngư: ca hát."

Tiếng hát của nhân ngư có khả năng ru ngủ và điều khiển người khác, sóng âm còn có thể gây ra đòn tấn công nhất định, là một trong những kỹ năng chiến đấu chủ yếu của tộc họ.

Trưởng lão mở miệng hát trước, hát một đoạn ngắn đơn giản.

Tinh Nặc dù không hiểu lời bài hát, nhưng sức mạnh của giọng hát có thể vượt qua rào cản ngôn ngữ, đi thẳng vào lòng người.

Là một bé nhân ngư mới biến đổi không lâu, Tinh Nặc bị tiếng hát đó làm rung động sâu sắc.

Thật sự quá hay!

Chẳng trách nhân ngư còn được gọi là hải yêu, chỉ tùy tiện ngân nga một chút mà còn hay hơn cả ca sĩ chuyên nghiệp.

*hải yêu: yêu tinh biển

Mấy nhân ngư nhỏ xung quanh cũng bắt đầu cất tiếng hát theo, giọng non nớt nhưng trong trẻo vang lên, tuy chưa có chút sức mạnh gì nhưng vẫn đủ khiến người khác kinh ngạc.

Quả nhiên, ca hát là bản năng bẩm sinh của tộc nhân ngư.

Sau khi mấy nhân ngư nhỏ hát xong, ai cũng được trưởng lão khen ngợi, từng đứa vui mừng xoay tròn ngay tại chỗ.

Tinh Nặc cũng vỗ tay chúc mừng bọn họ, trông như một bé hải cẩu nhỏ.

Trưởng lão nhìn về phía Tinh Nặc, ánh mắt cổ vũ, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Bé nhân ngư, con cũng thử một lần nhé, đừng sợ."

Thấy các bạn khác đều nhìn mình, Tinh Nặc đỏ tai, lấy hết dũng khí cất tiếng hát bài "Con thỏ nhỏ" mà bé học được ở nhà trẻ — bài hát thiếu nhi mà bé thuộc nhất.

Dù hát hơi lệch nhịp, nhưng giọng Tinh Nặc mềm nhẹ, hát rất nghiêm túc.

Không qua loa, dù biết mình hát không hay, bé vẫn hết lòng hoàn thành bài hát.

Một vài nhân ngư nhỏ chưa từng nghe bài hát này lập tức vây quanh Tinh Nặc, sau khi nghe xong thì học theo dáng vẻ của bé vừa rồi, hào hứng vỗ tay như hải cẩu.

"Hay quá!"

"Chưa từng nghe ai hát như vậy bao giờ!"

Trưởng lão nghe bài hát thiếu nhi tuy lạc điệu nhưng đáng yêu đó, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Hay đấy, là bài hát con học được từ bên ngoài sao?"

Tinh Nặc không hiểu gì, chỉ có thể tiếp tục nhìn trưởng lão với vẻ mặt mơ hồ.

Trưởng lão thấy Tinh Nặc dường như vẫn chưa học được ngôn ngữ nhân ngư, không khỏi chớp mắt đầy bối rối.

Theo lý mà nói, học tiếng nhân ngư là việc rất dễ.

Không cần thầy dạy riêng, nhân ngư nhỏ mới sinh chỉ cần nghe vài lần, chậm lắm là hai ngày đã có thể nói chuyện được rồi.

Sao bé nhân ngư mới đến này — lại còn có màu vàng kim — đến giờ vẫn chưa biết nói chứ?

Tuy nhiên, trưởng lão cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng có lẽ bé nhân ngư này trước kia sống ngoài tộc gặp nhiều khó khăn, tư chất cũng kém hơn các nhân ngư nhỏ trong tộc một chút.

Nghĩ vậy, ánh mắt trưởng lão nhìn về phía Tinh Nặc lại thêm phần thương xót.

Sau khi buổi huấn luyện sáng kết thúc, các nhân ngư nhỏ được tự do hoạt động.

Tinh Nặc lo lắng bơi ra ngoài, đi tìm bạch tuộc nhỏ.

Ra khỏi cổng sân huấn luyện, bạch tuộc nhỏ đang co rút lại ở góc tường, mấy cái xúc tu giấu hết dưới đầu, nhìn như một quả cầu trắng nhỏ.

Tinh Nặc tìm hai vòng, đến khi thấy bạch tuộc nhỏ chậm rãi giơ một cái xúc tu lên mới phát hiện ra nó.

"Sao cậu lại trốn ở đây thế?"

Tinh Nặc ôm bạch tuộc lên, bạch tuộc nhỏ lập tức trèo lên mái tóc mềm của Tinh Nặc, nằm yên thoải mái.

"Mấy con cá kia ghét anh, anh không muốn gây chuyện nên đành trốn tạm ở đây."

Hiện tại Tinh Nặc chỉ là một bé nhân ngư, nếu bạch tuộc nhỏ bị phát hiện thân phận, sẽ rất nguy hiểm, ảnh hưởng tới mối quan hệ hiện tại giữa Tinh Nặc và tộc nhân ngư.

Bạch tuộc nhỏ thấy mình chịu chút ấm ức cũng không sao, miễn sao có thể tìm cơ hội nói lại với bé cho hả giận là được.

Thế là trên đường trở về, Tinh Nặc liên tục nghe bạch tuộc nhỏ làu bàu: "Mấy con cá đáng ghét."

Nói đến mức lỗ tai nhỏ của Tinh Nặc sắp chai luôn rồi.

Tinh Nặc khẽ xoa tai mình, nhỏ giọng nói: "Bạch tuộc nhỏ, cậu đừng nói xấu nhân ngư như vậy, họ thật ra rất tốt mà."

Ở lại trong tộc nhân ngư một thời gian, Tinh Nặc cảm nhận được sự thân thiện từ họ nên có thiện cảm rất cao với tộc này.

Bạch tuộc bực bội "hừ" một tiếng, kéo nhẹ tóc Tinh Nặc.

"Tinh Nặc, em đi sai đường rồi."

Khu phòng thủy tinh của các nhân ngư nhỏ nằm ở hướng khác.

Tinh Nặc lắc đầu, nhìn về hướng đám nhân ngư nhỏ đã bơi đi, khẽ thở dài.

"Tớ phải đi thôi, không thể tiếp tục ở lại trong tộc nhân ngư nữa."

Bé vốn không phải nhân ngư thật sự, Tinh Nặc luôn biết rõ điều đó — bé là một nhân ngư giả mạo.

Bạch tuộc nhỏ cũng chẳng phản đối gì, vẫn ngồi yên trên đầu Tinh Nặc, nói tỉnh queo: "Mấy con cá đó phiền phức lắm, anh dẫn em về sào huyệt của anh! Ở đó có rất nhiều đá quý đẹp lắm!"

Tinh Nặc cũng không biết phải đi đâu nên cứ theo hướng ngày hôm qua mấy nhân ngư nhỏ dẫn mình tới — khu vực rặng san hô — định từ đó rời khỏi.

Bạch tuộc nhỏ ngồi trên đầu bé, múa múa xúc tu chỉ đường.

"Đi bên trái! Ở đó có một lối đi đầy sứa, bơi qua đó là tới sào huyệt của anh."

Tinh Nặc nghe lời bơi theo, rồi bất chợt nói: "Bạch tuộc nhỏ, trên người cậu có mùi rất giống một người."

Lạnh lạnh, trơn trơn, nhiệt độ cơ thể dường như lúc nào cũng mát lạnh, dù là hai loài khác nhau nhưng cặp mắt tròn không biểu cảm của bạch tuộc nhỏ lại rất giống ánh mắt của người đó.

Bạch tuộc nhỏ không để tâm, chỉ "hừ" một tiếng, xúc tu nhẹ nhàng vẫy vẫy.

"Giống ai? Bạch tuộc nướng hả?"

Mùi bạch tuộc nướng chắc là mùi gần giống nhất với bạch tuộc nhỏ rồi.

Tinh Nặc cười tít mắt, bật cười thành tiếng, chiếc đuôi cá cũng nhẹ nhàng đong đưa theo.

"Không phải đâu, cậu từng ăn bạch tuộc nướng chưa? Tớ từng ăn rồi đó."

Hơi tanh tanh, lại còn bóng nhẫy. Tinh Nặc ăn một miếng, nuốt mãi mới trôi, sau đó đưa hết phần còn lại cho anh trai Thẩm Bạch Chu ăn.

Thẩm Bạch Chu ăn một miếng là hết một miếng, ăn mà thơm phức.

Bạch tuộc nhỏ không nói gì nữa, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ tập trung dẫn đường cho Tinh Nặc bơi qua rặng san hô khổng lồ.

Tinh Nặc đang bơi, sắp bơi ra khỏi rặng san hô thì ngay giây tiếp theo, bị một nhân ngư màu đỏ tươi chụp lấy đuôi cá.

"Bé nhân ngư, em chạy lung tung cái gì đấy hả?"

Khi Áo Tây đi tuần tra trở về, cầm theo vỏ sò sắc nhọn của mình, thấy Tinh Nặc đang giãy giụa muốn thoát ra, vội vàng buông đuôi bé ra.

"Bên ngoài rất nguy hiểm, ra chơi cũng không được rời khỏi rặng san hô này."

Áo Tây nghiêm túc nói, sau đó nắm lấy tay Tinh Nặc, dắt bé về chỗ Leah.

"Đến giờ ăn rồi, em nên đi tìm Leah ăn cơm, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ."

Tinh Nặc vừa mới chạy ra ngoài, đã bị bắt quay về.

Bé nhìn Leah trước mặt, cùng những nhân ngư nhỏ khác đang ríu rít hỏi han mình, không khỏi thở dài.

Leah mang cá và trái cây đến cho các nhân ngư nhỏ, dạy dỗ Tinh Nặc – bé nhân ngư có mái tóc vàng rực dám to gan lén chạy ra ngoài: "May mà lần này là Áo Tây phát hiện ra em, nếu mà em bơi ra xa thì nguy hiểm lắm đó!"

Nhân ngư nhỏ màu đỏ thì quấn quanh Tinh Nặc, không ngừng càu nhàu: "Sao không rủ tớ đi chứ! Chúng ta cùng đi khám phá!"

Vừa dứt lời, đầu nhân ngư nhỏ màu đỏ đã bị Leah gõ nhẹ một cái.

"Không được rời khỏi phạm vi tộc đàn! Bên ngoài có cá mập răng cưa và quái vật, còn có cả một con bạch tuộc khổng lồ chuyên ăn nhân ngư nhỏ!"

Câu nói vừa dứt, làm không ít nhân ngư nhỏ sợ đến co người lại.

Nhưng rồi lại có đứa không nhịn được tò mò hỏi: "Quái vật trông thế nào? Còn con bạch tuộc thì sao? Có giống bạch tuộc nhỏ trên đầu Tinh Nặc không?"

Leah liếc nhìn bạch tuộc nhỏ trên đầu Tinh Nặc, trong lòng vẫn giữ cảnh giác, không hề buông lỏng.

Tối qua cô đột nhiên ngủ gục không lý do, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra có phải là do bạch tuộc này làm hay không.

Nhưng nhìn nó chẳng to bằng bàn tay, mấy cái xúc tu với thân hình cộng lại còn chưa đủ để no một bữa, sao có thể mạnh mẽ đến thế được?

"Bạch tuộc ngoài đáy biển rất hung dữ, có thể nuốt trọn một con cá mập chỉ bằng một miếng, huống hồ là thân thể nhỏ xíu như các em."

Leah thành công khiến đám nhân ngư nhỏ sợ tái mặt khi nói về sự đáng sợ của bạch tuộc dưới biển sâu, sau đó vội chuyển chủ đề.

"Thôi nào, ăn trưa trước đi. Chỉ cần các em ngoan ngoãn ở lại trong tộc đàn thì sẽ không có gì nguy hiểm cả."

Tinh Nặc vừa gặm trái cây vừa nghe Leah nghiêm mặt nói, quay sang hỏi bạch tuộc nhỏ: "Chị nhân ngư đang nói gì thế?"

Bạch tuộc nhỏ đắc ý chớp mắt một cái, đong đưa xúc tu rồi nói: "Cô ta đang nói, cô ta sợ anh đó."

Tinh Nặc: ...

"Thật vậy sao?"

Cảm giác không giống lắm đâu.

Bạch tuộc nhỏ vẻ mặt đầy tự tin, dường như rất hài lòng với thân phận bá chủ đáy biển của mình.

"Tất nhiên là thật rồi!"

Tinh Nặc cũng không biết có nên tin hay không, thở dài một hơi, cắt lát thịt cá mềm cho bạch tuộc ăn.

Bạch tuộc nhỏ cuốn lấy từng miếng, một phát nuốt sạch số cá sống ấy.

Vừa ăn, nó vừa hứa: "Sau này anh mua cho em bánh bạch tuộc viên nhỏ ăn, ngon lắm!"

Tinh Nặc không nhịn được cười, mắt cong cong, ngoan ngoãn gật đầu: "Được thôi, nhưng tớ không thích ăn cay."

Bạch tuộc lẩm bẩm một câu "Anh biết rồi", rồi vùi đầu tiếp tục nuốt hết số thịt cá chưa đủ để kẹt răng kia.

Sau khi ăn xong mấy trái cây, cả buổi trưa Tinh Nặc bị đám nhân ngư nhỏ kéo đi chơi khắp nơi, không có lấy một cơ hội để lén trốn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro