🐣Chương 22: Hay là sợ uống thuốc hả?

Tinh Nặc bị tiêm vào mông, vậy mà anh trai không những không bênh vực bé, còn trêu chọc gọi là "Chúa giả vờ khóc nhè"!@TửuHoa

"Em không giống vậy đâu!"

Tinh Nặc vùng vằng lắc đầu thật mạnh, mấy sợi tóc nhỏ theo đó bay tán loạn. Bé hậm hực xoay mặt đi, tay chân phối hợp đẩy người ra khỏi vòng tay của anh trai.

Bé bò lên giường bệnh, quay lưng về phía Thẩm Yến, dùng bàn tay nhỏ che lấy cái mông vẫn còn hơi đau, ấm ức bĩu môi.

Thẩm Yến thấy bé con này còn bày đặt dỗi, cuộn tròn người quay lưng lại với mình, khẽ nhếch môi cười.

Ánh mắt lạnh lùng của anh thoáng hiện nét vui vẻ, cố ý quay đầu hỏi: "Bác sĩ, Tinh Nặc tỉnh rồi, còn cần tiêm nữa không?"

Tinh Nặc đang trốn trong chăn, nghe câu này thì chột dạ thò nửa cái đầu ra.

Bé dựng thẳng đôi tai nhỏ, lòng bàn tay nắm chặt, lặng lẽ nghe lén.

Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, nhìn về phía bé con đang nghe lén rồi lắc đầu hợp tác: "Vậy thì không cần nữa. Nhưng nếu sốt lại thì không chắc đâu."

Giọng trầm ấm của Thẩm Yến tiếp tục vang lên: "Vậy có cần uống thuốc không?"

Bác sĩ gật đầu: "Có, đợi hạ sốt một chút là có thể uống."

Tinh Nặc trong chăn khẽ hừ một tiếng, nghĩ bụng mình nhất định sẽ không uống đâu!

Bé chờ lát nữa sẽ bặm môi thật chặt, đẩy hết thuốc đắng sang cho anh trai uống!

Vừa nghĩ vậy, thuốc tiêm bắt đầu phát huy tác dụng, mí mắt bé dần trĩu xuống.

Trong lúc ngủ, mí mắt nhỏ khép lại, lộ ra mạch máu nhàn nhạt, lông mi dài rậm xếp chồng lên nhau, làn da trắng nõn càng thêm nổi bật.

Bàn tay nhỏ của bé vẫn che lấy cái mông, như thể ngay cả trong giấc mơ cũng lo bác sĩ sẽ đánh thức mình dậy.

Thẩm Yến nhìn bé con ngủ say, cố nhịn cười, nhẹ nhàng đặt bàn tay bé từ mông xuống bụng rồi ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài trước.

Đứng ở cửa, anh hạ giọng hỏi bác sĩ vài điều cần chú ý khi trẻ con bị ốm.

Vừa nói được nửa chừng, một bóng người từ cửa thang máy lao vọt đến.

"Thẩm Yến! Tinh Nặc đâu?!"

Thẩm Bạch Chu chạy một mạch tới bệnh viện, bộ đồng phục xộc xệch chẳng ra dáng gì, cặp sách bị nắm chặt trong tay, hoàn toàn không giống như vừa được đeo lên vai tử tế.

Vừa nhận tin Tinh Nặc nhập viện, Thẩm Bạch Chu lập tức chạy thẳng từ trường đến đây, suốt đường đi thậm chí không dám thở mạnh, đến nơi thì bộ dạng có chút bấn loạn.

Thẩm Yến bị cậu túm cổ áo, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ rũ mắt nhìn tay đối phương, cười lạnh một tiếng.

"Buông ra, Tinh Nặc vừa mới ngủ, tốt nhất đừng đánh thức em ấy."@TửuHoa

Thẩm Bạch Chu lập tức buông tay, còn ghét bỏ mà lau lau vào đồng phục, như thể vừa chạm vào thứ gì bẩn lắm.

"Sốt của Tinh Nặc hạ chưa? Nói chứ, sao cứ mỗi lần anh xuất hiện là Tinh Nặc lại có chuyện vậy?"

Cậu nhớ lại lời bàn tán của mấy nữ sinh trong lớp lúc trước, khuôn mặt thanh tú hiện rõ vẻ nghi ngờ.

"Có khi nào... anh với Tinh Nặc khắc mệnh không?"

Ngay sau đó, Thẩm Bạch Chu vỗ tay đánh bốp một cái, gật đầu thật mạnh: "Chắc chắn rồi! Mệnh anh không hợp, không thích hợp làm anh trai của Tinh Nặc."

Thẩm Yến: "......"

"Thẩm Bạch Chu, ở trường cậu có chịu học mấy thứ hữu ích chút không?"

Nói linh tinh cái gì thế, thời này còn tin chuyện bát tự, số mệnh?

Thẩm Yến cũng chẳng nhớ mình sinh ra khi nào, có khi ngay cả người đã tạo ra anh — Thẩm Ôn — cũng chẳng còn nhớ nổi.

Anh vuốt lại bộ vest nhăn nhúm của mình cho chỉnh tề, cố đè nén sự bực bội, nỗ lực giữ bình tĩnh.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Yến hạ mắt, ra hiệu cho Thẩm Bạch Chu đi theo mình.

Thẩm Bạch Chu dường như còn muốn truy hỏi về chuyện bát tự, nhưng nghĩ lại thì bọn họ vốn dĩ đâu phải con người...

Bĩu môi một cái, Thẩm Bạch Chu kéo lê bước chân, đi theo Thẩm Yến sang một bên.

Hai anh em đứng ở lối cầu thang vắng vẻ và yên tĩnh, nơi này khá thích hợp để bàn chuyện.

Thẩm Yến khoanh tay trước ngực, chủ động mở lời trước: "Hôm nay lúc tôi xuống lầu mua bữa tối cho Tinh Nặc, em ấy lại gặp phải phó bản."

Thế giới của bọn họ có một quy luật đặc biệt — người chơi thường gọi những cảnh tượng kinh hoàng là "phó bản" và đánh dấu cấp độ khác nhau cho từng cái.

Quái vật trong mỗi phó bản cũng khác nhau, nhưng có một số quái vật cấp S+ trở lên sẽ xuất hiện ở nhiều phó bản khác nhau.

Ví dụ như Thẩm Yến, trong tay anh sở hữu rất nhiều phó bản, từ cấp D đến tận SSS+, đủ mọi thể loại và mức độ khó khăn.

Thẩm Bạch Chu thì không như vậy, cậu chỉ thích ở yên trong hang ổ dưới đáy biển của mình, gần như chẳng bao giờ xuất hiện ở phó bản nào khác.

Nghe Thẩm Yến nói xong, đôi mắt lười biếng nửa nhắm nửa mở của Thẩm Bạch Chu bỗng trợn lên, biểu cảm chểnh mảng lúc trước lập tức thu lại, ánh mắt dài hẹp lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Sao lại thế? Đứa quái nào mù mắt thế?"@TửuHoa

Phó bản vốn có quy tắc vận hành riêng. Trừ những trường hợp đặc biệt, thế giới này mặc định chỉ kéo người chơi nhân loại vào phó bản sau khi họ đã trưởng thành.

Tinh Nặc mới mấy tuổi chứ? Sao có thể liên tục gặp phó bản đến hai lần?

Thẩm Bạch Chu lập tức nhớ lại xem mình có thù oán gì với mấy con quái vật kia không, liệu có phải chúng dám phá vỡ quy tắc chỉ để trả thù em trai cậu không?!

Thẩm Yến cũng hiếm khi để lộ suy nghĩ ra ngoài mặt, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt lạnh lẽo như phủ một lớp sương mỏng.

"Hai phó bản. Con quái vật hôm nay đã bị tiêu diệt, còn phó bản tang thi lần trước thì không tra ra được có vấn đề gì."

Không tìm ra vấn đề, mới chính là vấn đề lớn nhất!

Thẩm Bạch Chu khẽ cười nhạt hai tiếng, ngước mắt nhìn Thẩm Yến, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường: "Anh ôm nhiều phó bản như vậy để làm gì? Vậy mà ngay cả một chút tin tức cũng không tra được?"

Thẩm Yến lười đôi co với tên đầu đất này — người mà ngay cả môn Hóa cũng chỉ thi được bảy điểm, vậy mà vẫn danh chính ngôn thuận là em trai anh trên danh nghĩa.

"Tôi vào phòng bệnh xem Tinh Nặc, còn cậu thì để ý một chút. Thế giới loài người có vài kẻ sở hữu năng lực đặc biệt, đừng để bị phát hiện."

Thẩm Bạch Chu nghe vậy hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên vẻ chế giễu, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét lười biếng, không chút để tâm.

Cậu vác cặp lên vai, hất cằm nói: "Anh không hiểu đâu, học sinh ai cũng như tôi cả."

Thẩm Bạch Chu là một học sinh rất biết nghe lời. Thầy giáo bảo đứng phạt thì đứng phạt, bảo làm bài tập thì làm bài tập, chưa từng than phiền câu nào.

Một học trò ngoan như cậu, bây giờ đúng là hiếm thấy!

Xách cặp trên tay, Thẩm Bạch Chu xoay người đi vào phòng bệnh để xem tình hình của Tinh Nặc.

Vừa mở cửa phòng, cậu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hây hây đỏ của Tinh Nặc, cuộn tròn thành một cục trên giường, đôi chân theo bản năng dừng lại một chút.@TửuHoa

Bước chân và hơi thở của cậu khẽ nhẹ xuống, chậm rãi đến gần, cúi người xuống, tiện tay ném cặp xuống đất rồi ghé vào mép giường nhìn Tinh Nặc.

Đưa một ngón tay ra, Thẩm Bạch Chu định chọc thử vào má của Tinh Nặc xem mềm không, thì đột nhiên bị ai đó đập một phát lên mu bàn tay.

"Cậu không có má à? Tinh Nặc mới ngủ đấy."

Thẩm Yến đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, cảm giác áp bức mạnh mẽ đến mức khó ai dám chống lại.

Cái tát này nghe thì nhẹ, nhưng lực lại cực kỳ mạnh. Mu bàn tay của Thẩm Bạch Chu, vốn rất ít khi đỏ, vậy mà bây giờ lập tức hằn lên một vệt ửng hồng.

Sắc mặt Thẩm Bạch Chu lạnh xuống, ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào, ngước lên nhìn chằm chằm Thẩm Yến.

Mái tóc đen lòa xòa theo động tác của cậu mà rủ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú. Cậu há miệng, thấp giọng mắng: "Anh bị bệnh hả?"

Muốn trả đũa đúng không?

Thẩm Yến chỉ liếc mắt nhìn cậu, sau đó chỉnh lại góc chăn cho Tinh Nặc, không buồn đáp lời.

Lần trước Tinh Nặc bị đánh thức, Thẩm Bạch Chu còn chưa quên chuyện đó. Cuối cùng, cậu đành ngậm miệng, không nói thêm gì.

Hai anh em im lặng một lúc, mỗi người ngồi một bên, lặng lẽ trông chừng Tinh Nặc trên giường bệnh.

Cả đêm không ai nói gì.

Khi trời hửng sáng, ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, để lại những vệt sáng nhàn nhạt trên sàn nhà.

Thẩm Bạch Chu chống cằm, suốt đêm không ngủ khiến gương mặt cậu có chút khô khốc, môi dưới còn hơi bong tróc.

Ngước nhìn sắc trời, không ngờ đã đến giờ đi học.

Thẩm Bạch Chu cúi xuống nhặt cặp sách lên, trước khi rời đi, cậu hạ giọng dặn Thẩm Yến: "Anh chăm sóc Tinh Nặc cho tốt, tôi đi học đây."

Thẩm Bạch Chu nhìn có vẻ ngang tàng, nhưng thực ra lại chẳng dám cãi lời Thẩm Ôn. Ngày nào cũng mang bộ mặt hằm hằm, nhưng tuyệt đối không dám trốn học.@TửuHoa

Thẩm Yến đang xem máy tính, đầu ngón tay dừng lại một chút, ngước lên khẽ ừ một tiếng. 

"Yên tâm."

Đó là em trai anh, làm sao anh không thể chăm sóc tốt được?

***

Ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng bệnh, những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong tia sáng.

Ánh nắng vàng nhạt đọng lại trên những lọn tóc xoăn của Tinh Nặc, khiến từng sợi tóc như hòa vào ánh sáng. Trên gương mặt bé con ánh lên một tầng ấm áp.

Tinh Nặc vừa tỉnh dậy sau cơn mê, ngơ ngác ngồi dậy trên giường.

Bé ôm lấy đầu nhỏ vẫn còn tê dại và hơi đau, ngồi bên mép giường, đôi mắt tròn xoe như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thẩm Yến bước đến, ôm bé con vào lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa trán bé.

"Đau đầu à? Bác sĩ nói sau khi hạ sốt vẫn sẽ khó chịu một chút. Có muốn ăn gì không?"

Tinh Nặc vẫn dùng bàn tay nhỏ xoa đầu, còn hơi choáng váng. Bỗng nhiên, đôi mắt mở to, bé như nhớ ra điều gì: "Có người đánh em!"

Dù bác sĩ chỉ tiêm một mũi, nhưng bé con tỉnh dậy vẫn nhớ rõ.

Rốt cuộc là oán niệm lớn đến mức nào chứ?

Thẩm Yến bất đắc dĩ, gõ nhẹ lên trán bé con rồi đặt cậu lại giường, cầm lấy bát cháo kê ấm vẫn để bên cạnh.

"Bác sĩ tiêm là để bệnh của em mau khỏi. Ăn một chút gì đi, ngủ lâu như vậy rồi, chắc cũng đói bụng."

Vừa nói xong, bụng Tinh Nặc lập tức réo lên.

Bé cúi đầu chọc chọc cái bụng đang kêu réo không ngừng, tựa vào gối, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Thẩm Yến đút cho một muỗng cháo thơm ngọt.

Bé con chớp mắt, ngoan ngoãn nuốt xuống.@TửuHoa

"Tại sao bụng em lại kêu vậy?"

Thẩm Yến cụp mắt, thổi nhẹ thìa cháo, đường nét sắc sảo trên gương mặt bỗng chốc trở nên dịu dàng.

"Lúc đói bụng sẽ thấy khó chịu, nó kêu là để nhắc nhở em nên ăn cơm."

Tinh Nặc ăn hơn nửa chén cháo, đôi mắt cong cong, ngoan ngoãn đáp: "Em bây giờ, không thấy đau nữa."

Hôm qua sốt cao, cả người bé choáng váng, khó chịu không chịu nổi. Hôm nay hạ sốt, vệt ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến mất.

Cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bé con ôm đầu nhỏ, lặp lại một câu "không đau" đầy vui vẻ.

Tay Thẩm Yến đang đút cháo dừng lại, anh bật cười khẽ, nhéo nhẹ hai má phúng phính của bé con.

"Không đau? Hay là sợ uống thuốc hả?"

Tinh Nặc bị nói trúng tim đen, chớp chớp mắt, chột dạ cúi đầu, không dám hé răng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro