🐣Chương 40: Tóc bé con, xoăn xoăn

Thẩm Ôn xoa đầu Tinh Nặc – đứa trẻ nhỏ bé nhưng lúc nào cũng lấm lem, khẽ nhếch môi cười.

"Tinh Nặc mệt rồi, ngủ một lát ở đây đi."@TửuHoa

Thể lực của Tinh Nặc đã sớm cạn kiệt từ lúc chơi trong vườn, đào hết hố này đến hố khác. Thế nhưng, ánh mắt bé vẫn tràn đầy sự quyến luyến, tay nhỏ níu lấy góc áo ba ba, nhẹ nhàng lắc lư cái đầu.

"Bé con không mệt, ba ba ở lại với con."

Thẩm Ôn vốn là người lãnh đạm, không có nhiều cảm xúc như con người, cũng không dễ dàng bị chi phối bởi những cảm xúc vụn vặt. Nhưng khoảnh khắc Tinh Nặc bị người ta cầm dao uy hiếp vừa rồi đã chạm đến giới hạn của y.

Y cảm thấy, bây giờ cần phải đi một chuyến, xử lý sạch sẽ những kẻ gây rối suốt ngày kia.

Thẩm Ôn bế đứa nhỏ, đặt vào chăn, dỗ dành nói: "Con ngủ trước đi, ba ba đi lấy bánh quy nhỏ cho con."

Tinh Nặc muốn ăn bánh quy cùng ba ba, nhưng lại không muốn ba ba đi mất, bé bứt rứt đến mức gãi gãi mặt.

"Vậy... được rồi."

Bé miễn cưỡng buông tay, dặn dò kỹ lưỡng: "Ba ba lấy bánh quy nhanh lên, rồi lên với con nha!"

Thẩm Ôn gật đầu, đáp "Ừ" một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng.

Dưới lầu.

Người chơi nữ có mái tóc cắt ngắn cùng một đồng đội khác đang bị thương nặng, co ro trong góc phòng. Những người chơi còn lại đứng xung quanh, ai cũng mang vẻ mặt kinh hoàng lo lắng.

"Chúng ta lần này chắc chết chắc rồi..."

Người đồng đội bị thương cố gắng kể lại chuyện vừa xảy ra trong phòng khách, khiến ai nghe xong cũng cảm thấy như trời sụp xuống.

"Thằng đầu trọc đó điên rồi sao?!"

"Xong rồi, sao tự nhiên lại nghi ngờ chủ nhân nhỏ chứ?!"@TửuHoa

"Không phải ngay từ ngày đầu tiên vào lâu đài, chúng ta đã xác định phải ôm chặt đùi chủ nhân nhỏ sao?"

"Gã chắc là mất lý trí rồi, mới làm ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy!"

Những người chơi ai nấy đều tuyệt vọng, nghĩ đến kết cục thê thảm của đồng bọn khi nãy, cảm xúc của họ càng lúc càng sụp đổ.

"Chi bằng chúng ta cứ tự sát đi, còn hơn ngồi đây chờ bị chủ nhân lâu đài giết như bóp chết con kiến!"

Người chơi nữ tóc tém nhìn thấy tình hình càng lúc càng mất kiểm soát, trong lòng vừa chán ghét vừa mệt mỏi.

Cô thở dài, lấy một cuộn băng trị liệu ra, băng lại vết thương trên bụng mình.

Cơn đau làm cô tỉnh táo hơn đôi chút, đang định bàn bạc với đồng đội về bước tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy giọng của quản gia vang lên ngoài cửa.

"Các vị khách quý, chủ nhân của chúng ta cho mời."

Những người chơi đưa mắt nhìn nhau, sợ đến mức run bắn, cắn chặt răng không dám từ chối.

Người chơi nữ tóc tém hít sâu một hơi, cô là người dẫn đầu đội nên dù có sợ cũng phải cố gắng đứng lên, đi ra ngoài trước.

Ngoài cửa, quản gia đứng đó với ánh mắt tối đen, sâu thẳm như vực thẳm, đầy quỷ dị và lạnh lẽo.

"Đi thôi, chủ nhân đang chờ các người trong phòng ăn."

Nhìn đám người chơi đã gây tổn thương đến chủ nhân nhỏ, gương mặt cứng nhắc của quản gia lộ rõ sự chán ghét và bất mãn.

Sớm biết thế này, ngay từ lúc bọn chúng bước vào lâu đài, lẽ ra ông nên giết sạch, dùng máu thịt của chúng để bón cho những bông hồng của chủ nhân!

Đỡ phải gây ra một đống chuyện khiến người ta căm ghét thế này!

Những người chơi run rẩy không dám nói gì, chỉ biết cúi đầu gật gật.

Tại phòng ăn.

Thẩm Ôn ngồi ở ghế chủ vị, mái tóc vàng buông lơi trước ngực. Y ngước mắt, lạnh nhạt liếc nhìn họ một cái.

"Ngồi xuống."

Những người chơi ngoan ngoãn làm theo, không dám mở miệng cầu xin tha thứ.

Họ biết, với loại quái vật cấp bậc này, cầu xin chỉ khiến cái chết đến nhanh hơn.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ôn quét qua, tất cả đều cảm thấy như mạng sống của mình đã bị nắm chặt trong tay y.@TửuHoa

Sống sót trong phó bản cấp độ này, đúng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Người chơi nữ tóc tém nhắm mắt thở dài, chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cái chết.

Thẩm Ôn cất giọng chậm rãi, ưu nhã nhưng lại lạnh lùng và tràn đầy sát ý.

"Nếu đã ở lâu đài cổ mấy ngày rồi, ta có thể cho các người chọn cách chết."

Mấy người chơi tuyệt vọng đến cực điểm, có kẻ nghẹn ngào hỏi: "Không thể... không chết sao?"

Thẩm Ôn nhếch môi cười nhạt, chậm rãi mở miệng: "Không thể."

Quản gia đứng phía sau chủ nhân, ánh mắt đầy vẻ âm hiểm, hừ lạnh một tiếng.

"Chủ nhân đã rất rộng lượng khi cho các người chọn cách chết, đó là sự nhân từ lớn nhất rồi. Tốt nhất đừng được đằng chân lân đằng đầu mà sinh lòng bất mãn!"

Những người chơi đối mặt với quái vật cấp cao như thế này, đến cả việc cầu xin tha mạng cũng khó nói ra lời.

Toàn thân họ đổ mồ hôi lạnh, từng dây thần kinh đều căng thẳng tột độ, nhưng lại không thể nhúc nhích.

Giống như những con cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho kẻ mạnh tùy ý xâu xé.

Người chơi nữ tóc tém có cấp bậc cao nhất, trên người còn vài món đạo cụ. Cô cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, bắt đầu vắt óc suy nghĩ tìm đường sống.

Cuối cùng, khi sắp chết, cô vẫn nghĩ đến chủ nhân nhỏ.

Lá bùa hộ mệnh này, từ khi vào phó bản, gần như đã bảo vệ họ suốt cả chặng đường!

Cô cắn chặt răng, đánh cược vận mệnh lần cuối cùng.

Từ trong ba lô không gian, cô lấy ra đóa hoa mà chủ nhân nhỏ đã tặng cho mình.

Hoa hồng, quả không hổ là đạo cụ cấp B, dù để qua một ngày vẫn không hề có dấu hiệu héo úa, vẫn nở rực rỡ như ban đầu.

Bông hoa đỏ tươi, kiều diễm và đầy mê hoặc, ngay khi xuất hiện đã lập tức thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người.

Thẩm Ôn cũng nâng mắt, nhìn về phía đóa hoa trong tay cô.@TửuHoa

Nhớ ra điều gì đó, Thẩm Ôn chống cằm, cất giọng nhàn nhạt: "Đóa hoa này, là Tinh Nặc tặng cho ngươi sao?"

Cô gái tóc tém gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói vững vàng nhưng vẫn lẫn chút tiếc nuối: "Là Tinh Nặc thấy tôi tâm trạng không tốt, nên hái tặng. Tiếc là tôi chắc không còn dùng đến nữa, có thể nhờ ngài trả lại cho Tinh Nặc được không?"

Cô đặt đóa hoa lên bàn, lòng đầy sợ hãi, ngón tay run rẩy không kiểm soát.

Thẩm Ôn nghe nhắc đến Tinh Nặc, khóe môi hơi cong lên, bật cười.

"Nhân loại các ngươi đúng là có nhiều mánh khóe thật."

Y lắc đầu khẽ chậc một tiếng, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên chút dịu dàng.

"Nhưng mà cái bé con phá phách đó, đi hái hoa của ta tặng người khác, còn làm bản thân bẩn thỉu."

Nhớ đến cảnh nhóc con kia lúc nào cũng lấm lem, Thẩm Ôn bất giác cười lắc đầu.

Cô gái tóc tém có trực giác nhạy bén, lập tức nhận ra thái độ của Boss lớn đã thay đổi, vội nhân cơ hội mở miệng: "Tinh Nặc là một chủ nhân nhỏ rất tốt, lúc nào cũng mong muốn người khác vui vẻ."

Thẩm Ôn gật đầu đồng tình, đôi mắt hồ ly hơi híp lại, mang theo ý cười: "Chuyện này thì đúng là vậy."

Thằng bé luôn nhớ đến người làm bánh ít được ai quan tâm trong lâu đài, thường trốn đi khóc một mình.

Vì thế, hôm sau, bé sẽ cố ý gọi một phần bánh quy nhỏ và khen tay nghề của người làm bánh ấy.

Chỉ nhờ vậy mà người làm bánh mới không bị các nữ đầu bếp khác bắt nạt quá đáng, mỗi ngày ủ rũ buồn bã.

Thẩm Ôn cúi xuống, nhìn chằm chằm đóa hoa hồng hồi lâu, rồi vươn tay cầm lấy.

Ngón tay nắm lấy thân cây, y xoay nhẹ đóa hoa, hít sâu một hơi.

***

Tinh Nặc chờ ba ba trong phòng ngủ, chờ đến mức ngủ quên lúc nào không hay, đầu nhỏ gối lên gối, hơi thở đều đặn.

Khi tỉnh dậy, bé thấy ba ba đang ngồi bên giường, còn chưa kịp hoàn hồn, giọng nói non nớt đã vang lên trước: "Ba ba!"

Nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào của bé con, lồng ngực Thẩm Ôn khẽ rung động, khóe môi cong lên đầy ý cười.

"Ba ba đây, Tinh Nặc muốn ăn gì nào?"

Bất giác, trời đã về chiều.

Thẩm Ôn véo nhẹ má bé, hiếm khi dịu dàng mà bế bé lên, dẫn xuống lầu.

Tinh Nặc ngủ dậy còn ngơ ngác, nhìn sườn mặt ôn hòa của ba ba, cứ tưởng trời lại tối mất rồi.

Dạo này ba ba siêu thích bé con nha!@TửuHoa

Bé đung đưa đôi chân nhỏ, rồi nghiêng đầu tựa vào vai ba mình, bàn tay bé xíu trộm nắm lấy mái tóc suôn mượt của Thẩm Ôn, mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.

"Tóc bé con, xoăn xoăn."

Xấu quá đi.

Ba ba còn có mái tóc mềm mại hơn cả quần áo trên người bé, Tinh Nặc rất thích dùng tay nhỏ để chạm vào.

Thẩm Ôn không đẩy tay của bé con lấm lem kia ra, nhưng vẫn không nhịn được mà hơi tỏ vẻ chê bai, dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Bánh quy chocolate đã làm xong, còn có sữa bò nhỏ cho con uống. Buổi trưa còn có canh trứng với thịt bằm, không biết con có ăn được không."

Trẻ con ba tuổi chắc là ăn được thịt rồi nhỉ?

Thẩm Ôn thật sự không hiểu gì về chuyện nuôi dạy con cái, nên chỉ đơn giản đặt bé lên ghế, đưa bát canh trứng qua.

Tinh Nặc lập tức reo lên một tiếng, đôi chân ngắn nhỏ không ngừng đung đưa, cái mũi bé xíu hít hà mùi thơm của canh trứng, khuôn mặt vui vẻ rạng rỡ.

"Ba ba mỗi ngày đều nhớ đến bé con, chỉ cần ăn cơm cùng bé con là được rồi!"

Nghe vậy, Thẩm Ôn dùng muỗng gõ nhẹ lên tay của bé.

Ngay sau đó, y bật cười, ừ một tiếng: "Đương nhiên rồi. Tinh Nặc, con có thấy cái ba lô nhỏ này không?"

Thẩm Ôn chỉ vào chiếc ba lô nhỏ hai quai treo bên cạnh, rồi tiếp tục nói: "Chút nữa ăn xong, con phải đeo nó lên rồi đi thẳng về phía trước theo con đường nhỏ ngoài kia."

Tinh Nặc nghiêng đầu khó hiểu, mắt tròn xoe đầy thắc mắc.

"Đi đâu ạ?"

Chẳng phải đây là nhà của bé con sao? Tại sao lại phải đi?@TửuHoa

"Ba ba không đi cùng sao?" Tinh Nặc giơ tay gãi gãi khuôn mặt nhỏ bị những lọn tóc xoăn làm ngứa, hỏi.

Thẩm Ôn lắc đầu, tháo ba lô xuống rồi đặt bên cạnh Tinh Nặc.

"Ba ba không thể đi cùng con."

Họ vốn thuộc về hai không gian khác nhau, chỉ vì đặc thù của phó bản này mà mới có thể gặp nhau.

Thẩm Ôn được nhìn thấy đứa con của chính mình trong tương lai, thấy bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.

Y cảm thấy bản thân thật may mắn.

Nếu không, có lẽ cả đời này y cũng sẽ không bao giờ chọn sinh ra và nuôi dưỡng một đứa trẻ nhân loại.

"Tinh Nặc, cái tên này thật dễ nghe."

Thẩm Ôn nhẹ giọng lặp lại, rồi giục bé con ăn cơm nhanh lên.

"Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đeo ba lô lên, đi thẳng về phía trước."

Tinh Nặc cảm thấy có gì đó không ổn, ăn đến miệng mà chẳng còn chút mùi vị nào.

Bình thường canh trứng và bánh quy lúc nào cũng thơm ngào ngạt, nhưng hôm nay không hiểu sao chẳng thấy ngon chút nào.

Ba ba đặt ba lô nhỏ lên vai Tinh Nặc.@TửuHoa

Trong đó có bánh quy thơm phức mà người làm bánh đã nướng riêng cho bé, cùng một chai sữa bò nhỏ pha thêm mật ong.

Thẩm Ôn nắm tay bé, dắt ra khỏi cổng chính của lâu đài cổ.

Từ bên ngoài nhìn vào, lâu đài vẫn hoa lệ và xinh đẹp như cũ, bên trong giống như đang có một vị vương tử nhỏ thật sự sống ở đó.

Thẩm Ôn đứng bên con đường nhỏ phủ đầy bùn đất, nhẹ nhàng đẩy Tinh Nặc về phía trước.

"Tinh Nặc, cứ đi thẳng theo con đường này, chìa khóa treo ngay trước ngực con."

Tinh Nặc mở to đôi mắt nhỏ, nhìn ba ba lùi lại vài bước, vội vàng chạy bước chân ngắn đuổi theo.

"Ba ba, bé con không muốn đi!"

Nhưng Thẩm Ôn vẫn kiên định như cũ, tiếp tục đẩy Tinh Nặc về phía con đường nhỏ.

"Không được, thời gian của phó bản chỉ còn vài ngày. Đừng lo, ba ba sẽ chờ con ở cuối con đường."

Tinh Nặc cảm nhận được sự kiên quyết trong thái độ của ba ba, bước chân loạng choạng một chút, đứng yên tại chỗ nhìn ông.

Dùng tay nhỏ dụi dụi đôi mắt tự dưng ướt nhòe, Tinh Nặc ngoan ngoãn đi về phía trước hai bước.

"Nhưng mà..."

Bé xoay khuôn mặt nhỏ lại, không nhịn được mà muốn chạy ngược về phía ba ba.@TửuHoa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro