🐣Chương 47: Sao mà biết em trai cậu giọng gì chứ!

Nghe thấy Lục Thất học tập ở trong trường, Tinh Nặc khẽ "oa" một tiếng.

"Tớ không thích học."@TửuHoa

Tinh Nặc không thích đi nhà trẻ.

Tuy rằng cô giáo sẽ cho bé hoa nhỏ, khen bé là em bé ngoan nhất, nhưng Tinh Nặc vẫn không thích đi nhà trẻ.

Đi học, ban ngày Tinh Nặc đều không thấy ba ba và anh trai.

Hơn nữa đi học bé còn phải ngoan ngoãn đặt tay nhỏ lên bàn, cậu bạn mập đáng ghét luôn làm mặt quỷ chọc Tinh Nặc tức giận.

Nghe thấy Lục Thất nhiệt tình yêu thích học tập như vậy, trực tiếp ở lại trong trường, Tinh Nặc khẽ cảm thán: "Cậu giỏi quá nha."

Lục Thất cười rộ lên, vẻ mặt cứng đờ như máy móc hiện lên một tia thỏa mãn.

"Tớ không giỏi, tớ chưa từng làm người, rất nhiều thứ tớ đều không hiểu."

Cho nên nhóc muốn nhanh chóng học tập, học thật chăm chỉ để trở thành một người tốt.

Lục Thất lại không nhịn được đưa ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt ấm áp tinh tế của Tinh Nặc.

"Tinh Nặc mới là giỏi nhất!"

Được một bạn nhỏ khác khen chân thành như vậy, Tinh Nặc dụi dụi hàng mi ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần xấu hổ.

"Mới không có đâu."

Tinh Nặc giỏi nhất bây giờ còn chưa tính được phép cộng trừ trong phạm vi mười.

Trong vài phút ngắn ngủi nói chuyện, đầu gối Tinh Nặc đã được chữa trị gần xong.

Tuy rằng trông vẫn còn hơi sưng đỏ, nhưng đã không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Lục Thất cuộn băng vải thành một cục nhỏ, nhét vào túi áo trên của Tinh Nặc.@TửuHoa

"Tinh Nặc cầm lấy, còn dùng được nhiều lần nữa đó!"

Loại băng vải đạo cụ này, tuy rằng năng lượng trị liệu có hạn, vết thương chí mạng cũng không chữa khỏi được, nhưng được cái mang theo tiện lợi, giá cả ở cửa hàng cũng không đắt.

Lục Thất lại quay đầu, giống như chuột nhỏ tìm bảo vật lục lọi trong phòng chứa đồ.

Ở giữa một đống thùng giấy, Lục Thất đứng thẳng người, cầm một chiếc kim cài áo, chạy tới cài lên quần áo Tinh Nặc.

"Cái này, Tinh Nặc mang cẩn thận."

Kim cài áo đạo cụ cấp S, có thể chống đỡ một đòn chí mạng của quái vật cấp cao.

Gần như là đạo cụ bảo mệnh mà tất cả người chơi đều mơ ước.

Lục Thất còn muốn đưa cho Tinh Nặc tất cả những thứ tốt mà nhóc đoạt được từ tay quái vật khác, nhưng Tinh Nặc lùi lại một bước, dùng sức lắc đầu, không chịu nhận.

"Ba ba nói, không được lấy đồ của người khác."

Lục Thất đành thôi, lại nắm lấy tay Tinh Nặc, cảm nhận nhịp tim và mạch đập mạnh mẽ của bé.

"Thật tốt, bây giờ tớ có thể gặp được Tinh Nặc."

Bạn mới luôn nói những điều khiến Tinh Nặc nghe không hiểu.

Cũng may Tinh Nặc cũng không để ý lắm, bé dậm dậm chân nhỏ, phát hiện đầu gối đã không đau nữa, xoay đầu chuẩn bị đi ra ngoài tìm đốm sáng nhỏ đã mất.

"Tớ muốn đi tìm anh trai."

Không thể lãng phí thêm thời gian nữa!

Kỵ sĩ nhỏ Tinh Nặc muốn đi gọi viện binh, cứu những bạn nhỏ đang bị thầy giáo xấu bắt giữ!

Lục Thất nghe thấy Tinh Nặc nói, nghiêng đầu, đôi mắt cứng đờ không ánh sáng dường như sáng lên một thoáng.

Thật tốt, Tinh Nặc vẫn dũng cảm như trước!

Kéo tay Tinh Nặc, Lục Thất mở miệng nói: "Tớ dẫn cậu đi tìm!"

Tinh Nặc xoay khuôn mặt nhỏ, đôi mắt lấp lánh, ngước nhìn Lục Thất.@TửuHoa

"Cậu biết anh trai tớ, ở đâu sao?"

Lục Thất gật gật đầu, bắt đầu phát huy hết ưu thế của mình.

Trước mắt nhóc hiện lên liên tiếp những con số màu xanh dương, toàn bộ trường học thu nhỏ lại, thu nhỏ lại nữa, thành một bản vẽ mặt phẳng nhỏ xíu.

Từ nam đến bắc, quảng trường nhỏ của trường, hồ phun nước, mấy dãy nhà học, nhà ăn... toàn bộ thu gọn trong đáy mắt Lục Thất.

Lục Thất loại bỏ tất cả các phó bản thế giới khủng bố, chỉ để lại hai phó bản ngầm chiếm thế giới thực tại.

Một là nhà trẻ mẫu giáo của Tinh Nặc.

Một cái khác, chính là trường cấp ba của Thẩm Bạch Chu.

Vị trí lớp học cấp ba nằm cùng tầng với họ, phòng chứa đồ ở phía tây nhất, phòng học cấp ba ở phía đông nhất.

"Tìm thấy rồi, chúng ta chỉ cần đi thẳng về phía trước, là có thể tìm thấy phòng học của anh trai cậu."

Ánh sáng màu xanh dương trong đáy mắt Lục Thất biến mất, nhóc quay mặt đi, giọng nói lạnh lẽo như máy móc, đều đều.

"Chúng ta đi về phía trước sẽ gặp năm phòng học phó bản, trong đó hai phòng có thầy giáo quái vật đang dạy, một phó bản tương đối đặc biệt, bên ngoài hành lang còn có một thầy giáo thể dục đang ngồi xổm."

Nội dung kiểm tra của mỗi phòng học đều không giống nhau, các người chơi vò đầu bứt tai, liều mạng nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Có vài phó bản, người chơi chỉ cần chậm một giây thôi, sẽ vi phạm quy tắc, bị quái vật nuốt chửng.

Lục Thất liếc nhanh qua nội dung của những phó bản này, nhìn về phía Tinh Nặc.

"Chúng ta không có cách nào đi trực tiếp qua đó, phó bản rất nguy hiểm, còn sẽ bị thầy tuần tra bắt được."

Vừa nãy Tinh Nặc bị cô giáo quái vật bắt được, Lục Thất đã dùng hết năng lượng mới hất tung bà ta đi.@TửuHoa

Bây giờ nếu lại có một con nữa, Lục Thất không chắc có thể đánh thắng được.

Tinh Nặc nghe Lục Thất phân tích có lý, tuy rằng có chút không hiểu lắm, nhưng vẫn ngơ ngác gật đầu.

"Vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lục Thất nhanh chóng tính toán, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Có một cách."

***

Thầy giáo quái vật bị Thẩm Bạch Chu dọa chạy, nhanh chóng nhảy ra cửa sau, ngồi xổm trên hành lang thở hổn hển.

Đây rốt cuộc là loại người gì vậy?!

Sao lại mạnh như thế!

Vậy mà còn dám bất chấp quy tắc, trực tiếp động tay động chân với hắn ta, một thầy giáo quái vật!

Quái vật nghĩ đến việc mình bị đập vào bục giảng làm khăn trải bàn, thân thể vừa mới ngưng tụ lại không khỏi run rẩy dữ dội.

Không được, hắn ta không thể đối đầu với tên con người đó nữa!

Thẩm Bạch Chu chẳng phải muốn một giáo viên vật lý sao?

Thầy giáo quái vật nghĩ ngợi, quyết định đi gài bẫy một giáo viên khác.

Trên hành lang.

Tại cửa sau phòng học, một thầy giáo thể dục quái vật mặc áo ba lỗ, đang rình mò như hổ nhìn vào bên trong nơi học sinh đang trả lời.

Học sinh người chơi căn bản không dám nhìn ra sau, trán đổ mồ hôi lạnh, liều mạng suy nghĩ nhớ lại manh mối hôm nay.@TửuHoa

Thầy giáo thể dục quái vật há miệng, nước miếng nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Hắn ta có chút không chờ được, muốn nhanh chóng nuốt một con người để bồi bổ!

Đang nghĩ đợi lát nữa có người chơi mắc lỗi, hắn ta sẽ nhào lên ăn uống thỏa thích thì tốt biết bao, tai thầy giáo thể dục rung lên, nghe thấy có người gọi hắn ta.

"Ngươi còn ngồi xổm chờ người chơi phạm sai lầm đấy à?"

Con quái vật cướp được vị trí ở phó bản thế giới loài người vui vẻ thoải mái quay sang, thấy thầy giáo thể dục, không khỏi tặc lưỡi lắc đầu.

"Muốn ta nói, chi bằng trực tiếp tìm một con có sẵn!"

Thầy giáo thể dục sức mạnh cường đại, nhưng đầu óc dường như không theo kịp, ngơ ngác nhìn hắn ta, chậm rãi nói: "Có ý gì?"

Quái vật nhếch mép, lộ ra một nụ cười đắc ý.

"Tiết học của ta sắp xong rồi, bây giờ là lúc thu hoạch học sinh, nhưng mà..."

Quái vật khẽ thở dài, vỗ vai thầy giáo thể dục.

"Ai bảo ta không có sức mạnh cường đại như ngươi đâu, bên trong có một tên con người yếu đuối vậy mà đánh không lại, trơ mắt nhìn thịt mà không có cách nào ăn."

Thầy giáo thể dục vừa nghe, nước miếng lập tức chảy xuống.

"Ngươi quá yếu, chắc chắn ăn không hết!"

Thầy giáo thể dục tự tin gấp không chờ đợi mà đi theo hướng quái vật kia đến, trong miệng phát ra tiếng cười the thé chói tai.

"Vẫn là để ta đi hắc hắc hắc!"

Quái vật nhìn thầy giáo thể dục đi xa, cười lạnh một tiếng, chửi một câu đồ ngốc.

Ngươi đi có ích gì?@TửuHoa

Căn bản là hai thế giới khác nhau, lại không giống hắn ta, thân ảnh ảo đến thế giới thực tại có thể trực tiếp gặm người.

Nhưng cũng tốt, tìm được kẻ chết thay.

Thẩm Bạch Chu chẳng phải muốn đổi giáo viên sao?

Ai nói giáo viên thể dục thì không thể dạy vật lý?

Thầy giáo quái vật hoàn thành một vụ, đang nghĩ ngợi hôm nay chắc không gặm được người, dứt khoát trực tiếp trở về thế giới khủng bố tính.

Trong một mảnh hắc ám, hắn ta nghe thấy hai giọng nói nhỏ bé yếu ớt.

"Tiểu Thất, cậu chắc chắn anh trai tớ ở phòng học phía trước chứ?"

"Tớ chắc chắn! Thẩm Bạch Chu đúng không? Tớ tìm người chưa bao giờ sai!"

"Oa, vậy chúng ta nhanh lên đi tìm đi!"

Nghe rõ ba chữ "Thẩm Bạch Chu", thân thể quái vật đột nhiên tê rần, ngay sau đó lại nhanh chóng phản ứng lại.

Đứa trẻ kia gọi Thẩm Bạch Chu là gì?!

Anh trai!@TửuHoa

Trong nháy mắt, thân mình quái vật cũng không đau nữa, lập tức thẳng lưng lên, bắt lấy hai đứa nhóc đang trốn trong bóng tối.

"Ha ha ha ha! Bị ta bắt được rồi nhé!"

Quái vật một tay xách theo một đứa trẻ, vẫy vẫy Tinh Nặc với mái tóc xoăn tít, khóe miệng cong lên sắp bay lên trời.

"Vừa nãy là ngươi nói, Thẩm Bạch Chu là anh trai ngươi?"

Tinh Nặc nghĩ đến lời Lục Thất vừa nói, gật đầu nhỏ.

"Dạ, Thẩm Bạch Chu là anh trai bé."

Quái vật cười the thé vài tiếng, nhẹ buông tay, trực tiếp ném đứa nhóc không liên quan kia xuống đất.

"Vậy thì vừa hay, ta cũng đang muốn đi tìm anh trai ngươi! Tiện thể mang ngươi đi luôn."

Nụ cười quái vật lạnh lẽo, nghĩ đến lát nữa dùng đứa trẻ này uy hiếp Thẩm Bạch Chu, cảnh tượng xuất sắc đó khiến hắn sướng đến nỗi hắc khí cũng không nhịn được mà bốc ra.

Thẩm Bạch Chu à Thẩm Bạch Chu, một tên loài người nhỏ bé như ngươi mà kiêu ngạo cái gì?!

Chẳng phải đã bị ta nắm được điểm yếu rồi sao?!

Quái vật nghĩ đến sức mạnh cú đấm vừa nãy của Thẩm Bạch Chu, hốc mắt không khỏi nóng lên.

Nếu hắn ta nuốt được Thẩm Bạch Chu, e rằng có thể trực tiếp thăng cấp thành quái vật cấp A!

Đến lúc đó hắn ta ở trong trường học này, có thể nghênh ngang đi lại!

Thầy giáo quái vật ảo tưởng xong, xách theo Tinh Nặc, nhóc con loài người nhỏ bé yếu ớt, cũng không đưa bé về lớp nhà trẻ ban đầu, mà xoay người đi về phía lớp cấp ba.

Giống như Lục Thất đã tính toán, thầy giáo quái vật một đường thông suốt dẫn Tinh Nặc đến cửa lớp cấp ba.@TửuHoa

Những con đường nguy hiểm giữa các phòng học phó bản đều bị hắn ta trực tiếp chặn lại hoặc tránh đi.

Tinh Nặc bị xách lơ lửng giữa không trung, từ cửa sổ liếc mắt một cái đã thấy được anh trai đang ngồi ở cuối dãy, cúi đầu xem bài thi.

Bé không nhịn được quơ quơ chân, hô một tiếng: "Anh trai!"

Trong phòng học.

Thầy giáo thể dục đã hy sinh oanh liệt, trở thành một tấm khăn trải bàn khác trên bục giảng.

Người khởi xướng Thẩm Bạch Chu lật bài thi, thính lực tốt nên đột nhiên ngẩng đầu, mắt một mí mở to.

Cậu dường như nghe thấy tiếng của em trai mình!

Trên cửa sổ dán lớp màng chống nhìn trộm, Thẩm Bạch Chu không nhìn rõ bên ngoài, đứng dậy, vỗ vai bạn học bàn trên.

"Này, cậu có nghe thấy tiếng em trai tôi không?"@TửuHoa

Bạn học bàn trên đối với Thẩm Bạch Chu - người ngồi sau bàn nguy hiểm hơn cả thầy giáo quái vật - vừa kính vừa sợ, run rẩy cả người không ngừng.

"Cái đó, tôi không quen em trai cậu!"

Sao mà biết em trai cậu giọng gì chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro