🐣Chương 52: Mẫu giáo? Đó là cái gì?

Tinh Nặc sau khi biến thành búp bê vải, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu xí phủ đầy vẻ mờ mịt.

Bé nghe búp bê sáu đầu nói về cách trở lại thành người, cả đầu óc đều choáng váng.

"Tiểu Lục, tớ có chút không hiểu."@TửuHoa

Búp bê sáu đầu thấy Tinh Nặc vẫn ngơ ngác, trên khuôn mặt xấu xí có một trái tim nhỏ màu đỏ vẽ bằng chỉ, không khỏi cạn lời.

"Haizz, cậu thật là khó coi, thôi được, tôi nói đơn giản cho cậu hiểu vậy."

"Chúng ta bây giờ là búp bê cầu nguyện, chỉ cần được người mua về, thực hiện nguyện vọng của chủ nhân, nhận được lòng cảm ơn chân thành của chủ nhân, tự nhiên sẽ có thể trở lại thành người!"

"Đây cũng là cách duy nhất chúng ta có thể biến thành người! So với những người thất bại ở phó bản khác bị quái vật nuốt chửng, chúng ta ít nhất vẫn còn hy vọng đấy!"

Búp bê sáu đầu ngược lại rất biết tự an ủi, trên mặt lộ ra một nụ cười mong đợi.

Tinh Nặc nửa hiểu nửa không, dùng bàn tay tròn xoe sờ sờ khuôn mặt nhỏ làm bằng vải thô ráp của mình, gật gật đầu.

"Ừm, nhưng mà, nhưng mà tớ không thực hiện được nguyện vọng của người khác thì sao bây giờ?"

Bé bây giờ chỉ là một con búp bê vải nhỏ xíu, nhúc nhích một chút cũng rất tốn sức, làm sao đi thực hiện nguyện vọng của người khác được?

Búp bê sáu đầu vừa mới lạc quan lên một chút, lại bị Tinh Nặc làm cho nhụt chí.

"Cậu không thể nghĩ điều gì tốt đẹp hơn sao?! Lỡ chúng ta thành công thì sao!"

Búp bê sáu đầu tức giận đến nỗi trực tiếp dùng bàn tay tròn xoe chống hông, vốn đã xấu xí, trông càng buồn cười hơn.

Tinh Nặc tính tình rất tốt "ừm ừm" hai tiếng, vươn bàn tay tròn xoe vỗ vỗ bụng nhỏ của búp bê sáu đầu.

"Tiểu Lục đừng giận đừng giận."

Bị vỗ bụng, búp bê sáu đầu cạn lời, đẩy tay ngắn ngủn của Tinh Nặc ra, một mình ngồi xổm ở góc tủ kính, im lặng lười nói chuyện với bé nữa.

Tinh Nặc khẽ động đậy thân mình, tiến đến gần búp bê sáu đầu, khuôn mặt vải hơi nhăn nhó, đưa trái tim nhỏ trên mặt mình đến trước mặt búp bê sáu đầu.

"Tiểu Lục, đừng buồn, cho cậu trái tim nhỏ này nha."@TửuHoa

Búp bê sáu đầu ngẩng đầu, thấy trái tim nhỏ vẽ bằng chỉ trên mặt Tinh Nặc, bị xấu đến cạn lời.

"Cậu tránh ra! Tôi không thèm nhìn cái mặt hề của cậu đâu!"

Nó nhìn lâu như vậy, sắp buồn nôn rồi!

Tinh Nặc bị búp bê sáu đầu quát một tiếng, chậm rãi "a" một tiếng, ngồi thu lu ở góc tủ kính, không nhúc nhích.

Búp bê sáu đầu thấy con búp bê xấu xí vẫn không nhúc nhích, cho rằng mình nói quá lời, lại không khỏi có chút hối hận.

"Cái kia, Tinh Nặc đúng không, trước kia cậu làm gì?"

Búp bê sáu đầu kiếm chuyện để nói, vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhìn tủ kính, ngượng ngùng không dám nhìn về phía Tinh Nặc.

Buồn ngủ ập đến, Tinh Nặc mơ mơ màng màng rồi lại tỉnh, "a" một tiếng, thấy mình vẫn là con búp bê xấu xí, vẫn ở trong tủ kính, "ai" một tiếng thở dài.

Bé con không phải đang mơ.

Tinh Nặc mở miệng, giọng nói thô ráp vang lên: "Tớ trước kia học mẫu giáo, mỗi ngày dậy thật sớm đi học."

Búp bê sáu đầu nghe vậy, không khỏi có chút nghi hoặc.

"Mẫu giáo? Đó là cái gì?"

Biến thành búp bê vải quá lâu, ký ức của búp bê sáu đầu dần trở nên rất mơ hồ, gần như đã quên ký ức khi còn là người.

Nghe Tinh Nặc nhắc đến mẫu giáo, búp bê sáu đầu luôn cảm thấy đó là một từ rất xa lạ.

Tinh Nặc thấy vậy, không cười nhạo búp bê sáu đầu chưa từng đi mẫu giáo, kiên nhẫn giải thích: "Đó là nơi học rất nhiều thứ, bên trong có cô giáo, rất nhiều bạn nhỏ, có cầu trượt, xích đu..."

Tinh Nặc nói vậy, mũi cay cay, có chút nhớ nhà trẻ.

Búp bê sáu đầu thấy Tinh Nặc càng nói càng buồn, thở dài ngắt lời: "Thôi được rồi, tôi không muốn biết."

Tinh Nặc đành phải dừng lại, khuôn mặt hề áp vào tủ kính, mắt mong chờ nhìn ra khoảng không rực rỡ ánh vàng bên ngoài.@TửuHoa

"Tiểu Lục, bên ngoài sao không có ai vậy?"

Tủ kính giống như tủ kính của máy gắp thú, nơi đặt tủ là một khúc quanh trong con hẻm nhỏ.

Sau tủ kính, còn có một cửa hàng cũ nát không có biển hiệu.

Theo lời tiểu Lục, cửa hàng này là của ông chủ mở, ông ta thu thập đủ loại búp bê vải, bày chúng trong tủ kính, cho khách qua đường lựa chọn.

Hầu hết búp bê vải trong tủ kính đều đã được chọn mua, cuối cùng chỉ còn lại con búp bê sáu đầu thật sự xấu xí không ai muốn và con búp bê xấu xí nhỏ bé.

Búp bê sáu đầu luôn rất thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt cạn lời nhìn Tinh Nặc.

"Cậu có phải ngốc không hả! Bây giờ là giữa trưa rồi, chắc chắn không có ai đâu!"

Tinh Nặc tiếp tục chậm rãi "à" một tiếng, cơn buồn ngủ qua đi, tinh thần hơi tốt hơn chút, áp cả người nhỏ bé vào tủ kính.

Cùng với tiếng ngáy của búp bê sáu đầu, Tinh Nặc vẫn ngồi im trong góc tủ kính, mắt mong chờ nhìn ra ngoài.

Ánh mặt trời vàng chói chang trên bầu trời dần tối xuống, bên trong tủ kính nhỏ cũng không còn bị ánh sáng chiếu rọi nữa.

Tinh Nặc nhìn bầu trời bên ngoài, con phố xơ xác, thỉnh thoảng có vài bóng người đi đường vội vã lướt qua, đầu nhỏ không ngừng suy nghĩ.

Tiểu Lục tỉnh dậy giữa chừng, ngáp một cái, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tinh Nặc, khuôn mặt vải nhỏ nhăn lại như đang suy tư, không khỏi cười nhạo một tiếng.

"Cậu nghĩ cái gì vậy? Sao hả, không có ai đến mua, chẳng lẽ cậu còn có thể tự mình chạy trốn chắc?"

Tinh Nặc quay đầu nhỏ, nghiêng đầu, mái tóc dựng đứng trông có vẻ cực kỳ lôi thôi, nhìn qua giống như con búp bê phế phẩm của xưởng gia công.

Lời vừa thốt ra, lại làm búp bê sáu đầu trực tiếp kinh ngạc.

"Vì sao lại không thể chứ? Tiểu Lục, chúng ta trốn đi, là có thể ra ngoài tìm anh trai và ba ba."

Ở trong tủ kính, bọn họ có lẽ phải đợi một ngày, một tuần, một tháng?

Nghe có vẻ tốt, có lẽ sẽ có người đi đường vội vã dừng lại, mua chúng đi.

Nhưng nếu vận may không tốt, bọn họ có khả năng sẽ phải chờ đợi mãi.@TửuHoa

Tinh Nặc tuy rằng còn nhỏ, nhưng trong xương cốt chưa bao giờ thích bị động chờ đợi, tinh thần mạo hiểm của bé đã có sẵn, vĩnh viễn muốn chủ động nắm giữ vận mệnh.

Đối mặt với tiếng cười nhạo của búp bê sáu đầu, Tinh Nặc khẽ hừ một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ xấu xí lên.

"Chúng ta tuy rằng là búp bê vải, nhưng cũng có thể di chuyển, chỉ cần cứ đi về phía trước, là sẽ tìm được ba ba!"

Búp bê sáu đầu nghe giọng điệu kiên định của Tinh Nặc, khóe miệng giật giật.

"Cậu tìm được rồi thì sao chứ? Tôi đã quên mình là ai, tên gì, cũng không nhớ rõ trong nhà còn có người thân hay không, cho dù cậu còn nhớ rõ, cậu có thể đảm bảo khi cậu về đến nhà, ba ba và anh trai sẽ nhất định nhận ra cậu sao?"

Giọng điệu búp bê sáu đầu lạnh lẽo mang theo vẻ trào phúng: "Cậu bây giờ, chỉ là một con búp bê xấu xí không ai thích mà thôi!"

Không ai sẽ nhận ra cậu!

Tinh Nặc bị đả kích một trận, cũng không hề nhụt chí.

Bé rất tin tưởng gật đầu nhỏ: "Ba ba và anh trai sẽ nhận ra tớ, ba ba nói, tớ là độc nhất vô nhị!"

Cho dù biến xấu, biến kỳ lạ, thì vẫn là bé mà!

Ba ba chắc chắn sẽ thích!

Nghe thấy Tinh Nặc tin tưởng như vậy, búp bê sáu đầu lười tranh cãi với bé.

Gác chân bắt chéo dựa vào tủ kính, búp bê sáu đầu lười biếng mở miệng: "Vậy cậu lợi hại như vậy, vẫn là trước nghĩ cách, làm sao ra khỏi cái tủ kính này đã."

Nó nhớ ra điều gì, lại "à" một tiếng, nhắc nhở: "Đúng rồi, buổi tối sắp đi ngủ, ông chủ sẽ đến kiểm tra, đến lúc đó phát hiện cậu muốn bỏ trốn, cậu cứ chờ chết đi!"

Tinh Nặc gật gật đầu.

"Được rồi, vậy tớ sẽ đợi đến buổi tối, sau khi ông chủ kiểm tra xong, rồi đi cũng được."

Cơn buồn ngủ của búp bê sáu đầu lại tái phát, từ khi biến thành búp bê vải, nó luôn muốn ngủ, có đôi khi cảm thấy có thể ngủ hai ba ngày.

"Ừ được, tôi ngủ, cậu đi thì đừng đánh thức tôi."@TửuHoa

Búp bê sáu đầu ngáp một cái, nằm vật ra tủ kính, bất động mà chìm vào giấc ngủ say.

Một mình Tinh Nặc ngồi bên trong tủ kính, nhìn chằm chằm mặt trời lặn đỏ rực, đếm những đám mây tàn dần trên chân trời.

Cuối cùng, bầu trời bị màn đêm đen kịt dần bao phủ.

Ông chủ cửa hàng thong thả đến muộn, thân hình béo lùn chắc nịch đi lại có vẻ rất khó khăn, mang theo một chiếc đèn chụp thủy tinh cũ kỹ, đi đến trước tủ kính.

Ông ta dò dẫm nhìn vào bên trong, thấy hai con búp bê xấu xí cuối cùng còn lại đều ngoan ngoãn ở trong tủ kính, nghiến răng hừ lạnh một tiếng.

"Thật là đồ vô dụng! Ngày nào đợi cũng không thấy mời chào được mấy khách hàng!"

Cúi đầu thấy con búp bê xấu xí nhỏ bé với đôi mắt đen láy nhìn mình không chớp mắt, ông chủ cửa hàng không kiên nhẫn mà khẽ "xít" một tiếng.

"Thật xấu, trách không được bị bỏ lại!"

Tinh Nặc lắc lắc đầu, phản bác: "Con không xấu, hơn nữa, xấu cũng không sao nha, cũng sẽ có người thích."

Ông chủ cửa hàng ha ha cười, giọng điệu khắc nghiệt: "Thích? Với cái bộ dạng xấu xí quái dị của mày, không có khả năng có ai thích!"

Tinh Nặc khẽ hừ một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, dùng ngón tay tròn xoe chỉ cho ông chủ cửa hàng xem.

"Chú ơi, chú xem này, trên mặt con có một trái tim nhỏ màu đỏ, rất đẹp!"

Búp bê vải khác chưa chắc đã có đâu!

Bé con quả nhiên là độc nhất vô nhị mà!

Ông chủ cửa hàng nhìn trái tim nhỏ vẽ bằng chỉ màu rẻ tiền, khóe miệng giật giật, cạn lời nửa ngày.

"Được rồi con búp bê xấu xí, mày yên tĩnh một chút, đợi ngày mai ngoan ngoãn ở trong tủ kính, cho ta mời chào thêm mấy khách hàng, tốt nhất là có thể bán được cả mày và con búp bê sáu đầu kia!"

"Như vậy ta cũng không đến nỗi lỗ vốn."@TửuHoa

Ông chủ cửa hàng lẩm bẩm, xoay người, kéo thân hình mập mạp trở về, nhỏ giọng oán giận: "Cũng không biết lúc trước nghĩ thế nào, sao lại mù quáng nhặt hai con búp bê xấu xí này, bày trong tủ kính cũng chẳng ai mua."

Bị chê bai một trận, Tinh Nặc cũng không tức giận, bé dựa vào tủ kính, nhìn vào tấm kính có thể soi bóng, chọc chọc trái tim nhỏ trên mặt mình.

Là đẹp, Tinh Nặc tin tưởng gật đầu.

Tuy rằng khuôn mặt tròn của búp bê kỳ quái, vài chỗ có sợi chỉ thừa, đôi mắt giống như hai hạt nho đen nhỏ xíu, quần áo trên người vẫn là màu cam huỳnh quang chói mắt.

Nhưng mà nhìn kỹ, cũng khá độc đáo.

Tinh Nặc trong khoảng thời gian gần đây đã trải qua rất nhiều chuyện, đã không còn là đứa trẻ con động một chút là khóc nữa.

Tuổi bé còn nhỏ, nhưng niềm tin lại kiên định hơn phần lớn người khác.

Tinh Nặc nhất định phải trốn thoát đi tìm ba ba và anh trai!

Ngoan ngoãn ngồi trong tủ kính, Tinh Nặc chờ bóng đêm hoàn toàn buông xuống.

Bóng đêm đen đặc trên chân trời dường như có thể chảy tràn trên mặt đất, bên đường ngoài mấy ngọn đèn đường cũ kỹ sáng lên, vắng vẻ và yên tĩnh.

Tinh Nặc nghiêng đầu nhìn vào trong tiệm, xác định ông chủ sẽ không đến, xoay người nhỏ bé, bắt đầu chuẩn bị trốn thoát.@TửuHoa

Mặt trước tủ kính có một cửa sổ nhỏ bằng kính có thể mở ra, một lối ra khác ở phía dưới.

Nếu có người thích con búp bê vải nào, sau khi bỏ tiền xu vào có thể chọn nó, chiếc gắp sắt bên trên sẽ gắp con búp bê đó lên, thả vào đường ống bên dưới.

Búp bê vải theo đường ống, sẽ trực tiếp trượt xuống đất bên ngoài.

Tinh Nặc trước đây đi theo ba ba đến trung tâm thương mại, đã thấy rất nhiều bạn nhỏ chơi gắp thú, biết đường ống này có thể đi ra ngoài.

Bé bước chân ngắn ngủi, vô cùng khó khăn bò lên cửa đường ống, đứng bên cạnh cửa, dùng sức nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro