🐣Chương 65: Cũng khá lì lợm
Tinh Nặc cơ thể vốn yếu ớt, nếu không nhờ Thẩm Ôn dùng đủ mọi cách đặc biệt để chăm sóc, e rằng đã không sống được đến bây giờ.@TửuHoa
Bởi vậy, Tinh Nặc gần bốn tuổi, thời gian ốm yếu trong đời còn nhiều hơn cả thời gian khỏe mạnh.
Đối với việc bị bệnh, Tinh Nặc thực sự quen thuộc như ăn cơm uống nước, đơn giản nhẹ nhàng như thể gắn thêm một lớp "buff" yếu ớt lên người.
Khổ nỗi chính bé lại không hiểu rõ lắm, hễ hơi khó chịu một chút là lại ỉu xìu, rên hừ hừ như đang bệnh thật.
Khuôn mặt bé vốn đã trắng, lại thêm vẻ mặt ủy khuất bĩu môi, rũ đầu nhỏ, người lớn khó mà phân biệt được rốt cuộc bé có thực sự bị bệnh hay không.
Lần đầu tiên cảm nhận được sự "khó chơi" của việc "ốm yếu" của bé con, Thẩm Yến vừa bất đắc dĩ, lại không nhịn được mà lộ ra một chút buồn cười.
Ôm bé con chẳng có bệnh gì ra khỏi bệnh viện, Thẩm Yến không nhịn được búng nhẹ trán bé.
"Vừa mới rời khỏi chưa lâu, bây giờ mới hơn 10 giờ, không về nhà trẻ được nữa, hay là cứ đi theo anh về công ty trước?"
Nghe thấy Tinh Nặc bị bệnh, Thẩm Yến đang họp vội vã đẩy ghế đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Lúc này cuộc họp chắc vẫn chưa kết thúc, bây giờ chạy tới đó, may ra còn nghe được phần tổng kết cuối cùng.
Tinh Nặc vô ý thức giả vờ ốm ngoan ngoãn gật đầu nhỏ, biết mình đã làm sai, giọng nói cũng nhão nhẹt.
"Dạ, em đi theo anh cả."
Đôi mắt đen láy của Tinh Nặc long lanh như nước, dưới ánh mặt trời vẫn đen nhánh thuần khiết, con ngươi tròn xoe như mèo, trông ngoan ngoãn hết chỗ nói.
Lòng Thẩm Yến mềm nhũn, cảm nhận được sức sống tràn đầy từ cơ thể nhỏ bé của bé con, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Vậy lát nữa anh bảo thư ký mang bánh mì và bánh quy nhỏ cho em ăn nhé, em ngoan ngoãn đợi anh họp xong về."
Tinh Nặc "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.@TửuHoa
Ngồi ô tô mười phút sau, Tinh Nặc được anh cả nắm tay nhỏ, bước vào cổng lớn công ty Khoa học kỹ thuật Thẩm thị.
Cả tòa nhà công ty Khoa học kỹ thuật toát ra vẻ tinh anh, tông màu tối lạnh lẽo, những tấm kính lớn được lắp trên tường, dường như không thể lọt nổi một tia sáng.
Cô thư ký ở quầy lễ tân thấy tổng giám đốc Thẩm bước vào, cúi chào, vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải một đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.
Cô thư ký ở quầy lễ tân hơi ngạc nhiên một chút, sau đó vội vàng nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Nhìn theo tổng giám đốc Thẩm đi vào thang máy, cô thư ký ở quầy lễ tân nhanh chóng lấy điện thoại ra, vô cùng tích cực lan truyền tin bát quái trong nhóm.
【Tin nóng! Thẩm tổng dẫn một đứa bé ba bốn tuổi đến công ty!】
【Á! Hết hy vọng rồi, hóa ra tôi không phải con riêng bị bỏ rơi của Thẩm tổng.】
【Lầu trên đừng có hài hước được không, Thẩm tổng cũng không thể sinh ra người lớn như cô được!】
【Tôi cũng thấy, đứa bé lớn lên đáng yêu quá! Chẳng di truyền chút nào gen lạnh lùng của Thẩm tổng! Quả thực tuyệt vời!】
【Đừng đoán mò nữa! Đứa bé này gọi Thẩm tổng là anh cả! Hai người chắc là anh em ruột.】
Tốc độ lan truyền tin bát quái trong nhóm có thể so với virus, trong khoảng thời gian Thẩm Yến dẫn Tinh Nặc lên thang máy, gần như toàn bộ nhân viên trong công ty đều đã biết chuyện.
Lần đầu tiên ngồi thang máy cao như vậy, Tinh Nặc rõ ràng có chút căng thẳng, bàn tay nhỏ nắm chặt ống quần anh cả, nép sát bên chân anh.
Thẩm Yến vừa nghe thư ký báo cáo, vừa cảm nhận được sự bất an của bé, đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ của bé.
Tinh Nặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh cả rồi lại nhìn vẻ mặt tinh anh của anh thư ký, trong đầu nhỏ chợt nảy ra một câu hỏi: Đến khi bé con lớn lên, cũng sẽ giống như anh cả sao?
Mặc quần áo đen sì, ưỡn ngực nhỏ đi trên hành lang sạch sẽ rộng lớn, nghe anh thư ký báo cáo công việc cho mình.
Hình như cũng rất thú vị đấy chứ.
Tinh Nặc nghiêng đầu, che miệng cười, có chút nóng lòng muốn lớn lên.@TửuHoa
Bất quá Tinh Nặc lại nghĩ một chút, cảm thấy đợi đến khi mình lớn lên thì bây giờ vẫn nên làm một kỵ sĩ nhỏ trước đã!
Đợi bé dùng kiếm gỗ nhỏ chém giết con Ma Vương độc ác, trở về nhà ăn bánh kem nhỏ mà ba ba đã chuẩn bị cho bé, cuối cùng mới cùng anh cả đến công ty làm người lớn.
Thẩm Yến nghe thư ký tổng kết xong, rũ mắt nhìn bé con đang ngơ ngác không biết đang vui vẻ chuyện gì, nắm tay bé, đưa bé vào văn phòng của mình.
"Thư ký Lý, phiền cậu giúp tôi trông Tinh Nặc, bánh mây lát nữa sẽ tới, cậu đợi chút có thể cho em ấy ăn một cái."
Thẩm Yến không yên tâm dặn dò kỹ lưỡng, vừa nhìn xuống Tinh Nặc đang dán mặt nhỏ vào cửa kính xem, lại dặn thêm một câu: "Đừng cho em ấy ăn nhiều, Tinh Nặc ăn ít lắm, ăn nhiều bữa trưa sẽ không ăn được cơm đâu."
Trong khoảng thời gian chăm sóc bé con này, Thẩm Yến rõ ràng đã tích lũy được kinh nghiệm, về chuyện ăn uống của Tinh Nặc, anh có thể nói vanh vách từng giờ cần gì.
Thư ký Lý mặt mày nghiêm túc ghi nhớ hết, giúp Thẩm tổng mở cửa phòng họp bên cạnh.
"Vâng, ngài cứ yên tâm." Mặt thư ký Lý đầy vẻ đáng tin cậy.
Văn phòng của Thẩm Yến ở tầng mười lăm, từ đây nhìn xuống, người đi đường phía dưới đen nhỏ như kiến.
Tinh Nặc dí khuôn mặt bầu bĩnh vào tấm kính, hơi thở phả lên kính, mờ ảo thành một vệt, rất nhanh lại bị nhiệt độ cơ thể làm khô.
Bé ngạc nhiên "oa" vài tiếng, vừa định gọi anh cả đến xem, vừa quay đầu lại, đâu còn bóng dáng anh trai.
"Anh cả?"
Tinh Nặc vội vàng rời khỏi cửa kính, ngước cái đầu nhỏ, khắp phòng tìm anh trai.
Thư ký Lý bưng một đĩa trái cây thập cẩm và đồ ăn vặt, thấy khuôn mặt ngơ ngác của bé con, cái vẻ mặt nghiêm túc thường ngày đột nhiên bị phá vỡ.
"Ôi chao chao! Đây là ai mà có cục cưng đáng yêu thế này nha!"@TửuHoa
Thư ký Lý cầm đồ ăn vặt trên tay, hình tượng tinh anh nghiêm túc thường ngày tan biến đâu mất, hắc hắc hắc trong nháy mắt biến thành một người thích trêu chọc.
"Lại đây nào bé con, anh có bánh quy nhỏ ngon lắm đó nha!"
Tinh Nặc nghe anh thư ký kỳ quái nhấn giọng, sờ sờ cánh tay nhỏ, ra sức lắc đầu.
"Bé không thèm."
Lát nữa bé muốn ăn bánh mây, không ăn bánh quy nhỏ.
Thư ký Lý khoa trương ồ một tiếng, mắt lấp lánh nhìn bé con đáng yêu, muốn đưa tay nhéo cái má phúng phính nhìn là muốn véo của bé.
"Em không thèm hả, vậy em lại đây cho anh véo má được không nào ~"
Bắt chước giọng nói ngọng nghịu của Tinh Nặc, thư ký Lý cái kẻ thích trêu chọc này vươn tay, định nhéo một cái vào khuôn mặt mềm mại của bé.
Tinh Nặc giật mình, bị anh ta nắm được má, tức khắc "hu hu" hai tiếng.
Lau đôi mắt nhỏ, Tinh Nặc chạy đến bên cửa sổ, sợ hãi nép mình vào một góc.
Đáng sợ quá!
Anh thư ký này sẽ ăn thịt trẻ con mất!
Thư ký Lý - cái người thích trêu chọc kia nắm được má bé con đáng yêu, mắt thiếu chút nữa tóe ra tia xanh lục, kích động "áo áo" hai tiếng.
"Má ơi, đúng là thích véo thật!"
Thư ký Lý run run cầm chiếc bánh quy nhỏ trên tay, tiếp tục dụ dỗ bé lại gần.
"Mau tới đây Tinh Nặc, anh ở đây có nhiều đồ ăn ngon lắm! Anh cả em không cho em ăn đâu, em lại đây cho anh véo má, anh cho em hết nha ~"
Anh nhân viên tinh anh thường ngày, thực ra là một kẻ cuồng đồ vật đáng yêu, thư ký Lý ôm mặt, trên mặt nở nụ cười gian xảo, không chớp mắt nhìn Tinh Nặc bé nhỏ đáng yêu.
Tinh Nặc nép vào góc cửa kính, dụi dụi đôi mi ướt át, ra sức lắc đầu.@TửuHoa
"Anh cả tốt lắm, mua bánh mây cho bé."
Thư ký Lý nghe thấy lời nói "anh cả tốt lắm" từ miệng Tinh Nặc, thiếu chút nữa không nhịn được cười phá lên ngay tại chỗ.
Cái tên cuồng công việc, mặt lạnh tanh với tất cả mọi người như anh trai bé, khác gì bản gốc là đại ma đầu chứ?!
Đáng tiếc thư ký Lý không có cách nào oán giận, chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Thôi được rồi, anh trai em cho tiền làm thêm giờ và tiền thưởng thì cũng không tệ."
Nghĩ vậy, thư ký Lý không khỏi cảm thấy an ủi hơn một chút.
Vừa lúc nhân viên giao hàng mang bánh mây đến dưới lầu, thư ký Lý đành phải tạm thời rời khỏi văn phòng để xuống lấy.
Tinh Nặc thấy cửa đóng lại, anh trai kỳ quái cuối cùng cũng đi rồi, vội vàng dùng khăn giấy trên bàn lau khô nước mắt, ngồi trên sô pha, chờ bánh mây của mình.
Bánh mây Tinh Nặc mới ăn có một lần, vỏ giòn tan, bên trong mềm mại, xốp bông lại còn có nhân bơ thơm ngậy.
Tinh Nặc tưởng tượng đến lát nữa sẽ được ăn bánh mây ngọt ngào, lại vui sướng khua khoắng đôi chân ngắn ngủn.
Hát mấy câu nhạc thiếu nhi học ở nhà trẻ, Tinh Nặc còn chưa hát được hai câu, một giọng nói từ trong không khí truyền đến: "Sao không đi học nhà trẻ?"
Tinh Nặc đang ôm chặt con thú nhồi bông trên gối, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời: "Anh cả đưa bé đi rồi, hôm nay không đi mẫu giáo đâu ~"@TửuHoa
Bé con không phải đến nhà trẻ hiển nhiên rất vui vẻ, mái tóc xoăn nhẹ dựng cả lên, cả người lộ rõ vẻ sung sướng.
"Không đi học tiếp tục mà muốn làm một đứa bé thất học sao? Anh trai con cũng thật là không có đầu óc."
Giọng nói trong không khí rõ ràng có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng.
Tinh Nặc không thích người khác nói anh trai như vậy, không vui bĩu môi nhỏ, ngẩng đầu phồng má phản bác: "Không phải đâu! Anh cả rất có đầu óc!"
Bé nghiêng đầu nhỏ, nhìn quanh một vòng, không tìm thấy người nói chuyện ở đâu, lúc này mới cảm thấy không đúng.
"Bé cũng không phải là đồ thất học."
Tuy rằng đã nhận ra có chỗ không đúng, nhưng Tinh Nặc vẫn lựa chọn phản bác đến cùng.
Trong không khí dường như có cái gì đó vặn vẹo hai cái, muốn thoát khỏi trói buộc, cuối cùng dường như lực lượng không đủ, tất cả lại trở về bình tĩnh.
"Cũng khá lì lợm, điểm này chắc là giống ta."
Văn Hành Tuyết biến mất vào không khí, sắc mặt tái nhợt, ngón tay gầy yếu nắm chặt con dao, đáy mắt đen như mực không chứa một tia sáng.
Bất quá khi nhìn về phía Tinh Nặc, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ dịu dàng thấu hiểu, giấu con dao ra sau lưng.
Muốn vươn tay sờ bé con, Văn Hành Tuyết phát hiện mình và đối phương không cùng một không gian, chỉ có thể tiếc nuối thu tay về.
"Học viết chữ cho giỏi vào, đợi lần sau ta lại đến xem con, con cũng không thể tiếp tục làm một đứa bé thất học được."
Tinh Nặc nghe thấy giọng nói không biết từ đâu vang lên trong không khí, sờ sờ cánh tay nhỏ, cảnh giác lùi lại hai bước.@TửuHoa
"Bé, không quen biết chú!"
Bé ngước cái đầu nhỏ, như để thêm can đảm nhẹ nhàng hô: "Bé rất giỏi!"
Đáng tiếc, trong không khí đã sớm không còn gì nữa, lời Tinh Nặc nói cũng không lọt vào tai Văn Hành Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro