🐣Chương 8: Kỵ sĩ nhỏ

Một quái vật cấp Boss lại phải nhập viện vì ngộ độc thức ăn, đúng là chuyện hiếm thấy.

Thẩm Bạch Chu - kẻ có thể nuốt chửng cả quái vật nhỏ một cách dễ dàng, vậy mà lại bị một bát cơm làm suy yếu đến mức này.@TửuHoa

Thấy vậy, Thẩm Ôn cũng bế Tinh Nặc đi kiểm tra luôn.

Cũng may Tinh Nặc chưa kịp ăn, cái thìa đồ ăn đã rơi hết xuống bàn.

Bác sĩ cầm tờ kết quả xét nghiệm, tốt bụng khuyên nhủ Thẩm Ôn: "Con trai nhỏ của anh không sao, nhưng con trai lớn có vẻ không ổn lắm."

Thẩm Ôn lập tức thở phào nhẹ nhõm. 

"Vậy là tốt rồi."

Bác sĩ: ???

Con trai lớn của anh nhặt được à? Sao có thể qua loa đến vậy!

Lông mi dày của Thẩm Ôn khẽ rung như cánh bướm đen, khóe miệng hơi nhếch lên, xoa xoa đầu Tinh Nặc.

"Bé con của chúng ta thật có phúc!"

Tinh Nặc chẳng hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn ba, không rõ trong nửa tiếng vừa qua đã xảy ra chuyện gì.

Bé nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng xâu chuỗi được các sự kiện.

"Anh trai bị bệnh sao?"

Thẩm Ôn bế nhóc về phòng bệnh, gật đầu.

"Đúng vậy, thể chất của nó không tốt, không ăn nổi đồ ba làm."

Tinh Nặc tiếp tục nghiêng đầu hỏi: "Ngâm nước được không?"

Từ nhỏ đến giờ, mỗi lần bé bị bệnh, ba đều cho đi ngâm nước.

Chỉ cần ngâm một lát, bệnh sẽ biến mất ngay!

Thẩm Ôn khịt mũi coi thường: "Nó không cần."@TửuHoa

Một quái vật cấp Boss kỳ dị lại phải nhập viện vì ngộ độc thức ăn, đúng là mất mặt quá!

Thẩm Ôn nhìn Thẩm Bạch Chu đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, lạnh lùng hừ một tiếng.

Cái thân thể yếu ớt này, sao có thể lăn lộn thành Boss phó bản được chứ?

Tinh Nặc nhíu mày, trèo lên giường, vươn bàn tay nhỏ xíu nhẹ nhàng sờ mặt anh trai.

Không biết học từ ai, bé thở dài một hơi, chống má than thở như ông cụ non.

Thẩm Ôn khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy buồn cười.

Một đứa bé xíu như thế, vậy mà cũng có những suy nghĩ riêng của mình, thật sự thú vị.

Sau khi khám bệnh xong, Thẩm Ôn còn phải xử lý công việc liên quan đến phó bản tiếp theo nên đã về trước.

Bé con tri kỷ thì ở lại bệnh viện, cùng anh trai truyền nước biển.

***

Buổi chiều, bé nằm ngủ trên giường bệnh, ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hơi thở đều đặn.

Thẩm Bạch Chu ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, chân dài không có chỗ để, sắc mặt vẫn lạnh lùng, mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch.

Cậu lặng lẽ nhìn em trai mình một lúc, rồi vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mịn của bé con.

Cảm giác mềm mại này giống hệt như cái bánh mì mới ra lò hôm qua, thơm thơm, mềm mềm.

Thẩm Bạch Chu bỗng có một ý nghĩ muốn cắn một miếng.

Ý nghĩ vừa nảy ra, chính cậu cũng hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại.

Cũng may quái vật cấp cao có thể khắc chế bản năng của mình, Thẩm Bạch Chu bình tĩnh lại một lúc rồi lại vươn tay chọc chọc mặt bé con.@TửuHoa

Bị chọc tỉnh, Tinh Nặc ngáp một cái, lắc đầu nhỏ, mơ màng nhìn xung quanh.

"Ba ba đâu?"

Thẩm Bạch Chu hơi chột dạ, đút tay vào túi quần, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt né tránh, giả vờ như chưa có gì xảy ra.

"Ba về trước rồi."

Truyền dịch gần xong, Thẩm Bạch Chu không chờ y tá đến mà tự mình rút kim truyền ra khỏi mu bàn tay.

Hành động thô bạo này khiến cô y tá vừa bước vào phòng bệnh giật thót tim.

"Không được tự ý rút kim!"

Cô vội vã chạy đến, nghiêm túc phê bình một trận, dặn dò thêm những điều cần lưu ý rồi mới cho hai anh em xuất viện.

Thẩm Bạch Chu nghe tai này lọt tai kia, chỉ gật đầu qua loa rồi bế Tinh Nặc rời đi.

Khi chờ thang máy dưới khu chung cư, Tinh Nặc gác mặt lên vai anh trai, đôi má phúng phính bị ép thành một cục tròn.

"Có người kìa ~"

Bé chỉ vào nhóm người đang khiêng đồ ra vào thang máy.

Đôi mắt to tròn sáng rực, tò mò với mọi thứ xung quanh, nhìn thấy gì cũng phải nói với anh trai một câu.

Thẩm Bạch Chu lười ngẩng đầu, hờ hững đáp: "Người mới chuyển đến đấy."

Tinh Nặc gật đầu, cuộn tròn trong lòng anh trai, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh, chăm chú quan sát những người trong thang máy.

Trông bé giống hệt một bé mèo ngoan ngoãn nhưng đầy cảnh giác, lặng lẽ dùng cách riêng của mình để khám phá thế giới.

Một bác công nhân khuân vác thấy nhóc đáng yêu, không nhịn được huýt sáo chọc ghẹo vài câu.

Tinh Nặc cười khẽ, lập tức rúc đầu vào lòng anh trai.

Thang máy dừng ở tầng ba, nhóm công nhân khiêng đồ đi ra ngoài.@TửuHoa

Thẩm Bạch Chu thì tiếp tục bế bé lên tầng trên.

Về đến nhà, sau khi ngủ một giấc ở bệnh viện, Tinh Nặc tràn đầy năng lượng, chạy loanh quanh trước TV.

Bé bị cuốn hút bởi những hình ảnh đầy màu sắc trên màn hình, nhưng nhớ lần trước đã bị ba ba và anh trai từ chối cho xem, lần này không dám mở miệng xin nữa, chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh, liên tục nhìn chằm chằm hai người.

Ý tứ quá rõ ràng.

Thẩm Ôn làm như không thấy, tiện thể đá một cú vào chân Thẩm Bạch Chu – tên đang lén lút định mở TV cho em trai xem.

"Giáo viên của con giao bài tập, mau đi làm đi. Nếu mai không xong bị phạt đứng thì đừng mong cầu cứu ba."

Lời uy hiếp của Thẩm Ôn vừa có tác dụng lại vừa lạnh lùng đáng sợ.

Thẩm Bạch Chu rụt cổ, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi vội vàng đi làm bài tập.

Không có anh trai giúp đỡ, Tinh Nặc cũng bắt chước cậu, rụt cổ lại rồi lon ton chạy sang một bên.

Thẩm Ôn thấy bé con đứng cạnh cửa sổ, lén lút dùng đôi mắt to tròn nhìn mình, nhịn không được bật cười.

"Sau khi ăn cơm xong, con có thể xem một tập phim hoạt hình."

Bé con chưa từng xem phim hoạt hình bao giờ, nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như có cả dải ngân hà.@TửuHoa

"Thật không ạ?"

Bé muốn xác nhận lần nữa.

Thẩm Ôn mỉm cười: "Đương nhiên rồi."

Có TV để xem, Tinh Nặc lập tức hét lên một tiếng vui sướng.

Bé chạy đến ôm lấy chân ba, dùng đôi má mềm mại cọ cọ, giọng nũng nịu vang lên.

"Ba ba, ba tốt quá ~"

Thẩm Ôn dở khóc dở cười, bế bé lên hôn một cái, tiện thể nhéo nhẹ cái mũi nhỏ.

"Cho con xem TV là ba tốt sao?"

Cái mũi nhỏ của Tinh Nặc bị nhéo đến đỏ ửng, bé ngượng ngùng dụi mặt vào vai ba.

---

Bữa tối hôm đó, Thẩm Ôn mua cháo và bánh kếp chay ở tiệm dưới lầu.

Tinh Nặc lắc lư đôi chân nhỏ, ngồi ngoan ngoãn trên ghế, ba ba đút một muỗng, bé ăn một muỗng.

Vừa ăn xong, bé con đã không thể chờ thêm nữa, lật đật trèo xuống ghế, đứng trước TV.

Bé ngửa đầu, tóc con dựng lên trên đỉnh, ánh mắt mong chờ nhìn ba ba.

Thẩm Ôn khẽ nhướng mày, chạm nhẹ lên trán bé.

"Chỉ được xem một tập thôi. Xem xong thì nhờ anh trai tắt giúp, ba xuống dưới mua chút đồ, sẽ về ngay."

Tinh Nặc bị những hình ảnh rực rỡ trên màn hình cuốn hút, mắt không chớp lấy một lần, hăng hái gật đầu. Thấy nhóc con say mê như vậy, Thẩm Ôn chỉ có thể bất đắc dĩ cười rồi ra ngoài.

Tinh Nặc ngồi trên sofa, chăm chú xem bộ phim hoạt hình đầy màu sắc với cốt truyện hấp dẫn, tâm trạng cũng thay đổi theo diễn biến của các nhân vật.

Khi đến đoạn kết, bé phấn khích đến mức muốn bật dậy, vỗ tay cổ vũ cho hiệp sĩ Miêu Miêu đã chiến thắng kẻ ác.

Đôi bàn tay nhỏ vỗ đến đỏ bừng, nhưng Tinh Nặc vẫn hào hứng, đôi mắt sáng rực.

Nguy hiểm thật đấy! - Bé nghĩ thầm.@TửuHoa

Chỉ suýt chút nữa thôi là hiệp sĩ Miêu Miêu đã thua rồi!

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, bé cảm thấy cơn hưng phấn dịu đi, cơ thể hơi yếu ớt, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt.

Bé vỗ nhẹ lên ngực mình, điều chỉnh hơi thở vài giây rồi nhớ đến lời ba dặn, ngoan ngoãn vào phòng gọi anh trai tắt TV.

Nhưng ngay khoảnh khắc bé xoay người, màn hình TV bỗng nhiên nhấp nháy rồi xuất hiện những đốm tuyết trắng.

Chỉ trong tích tắc, bộ phim hoạt hình vui tươi biến mất, thay vào đó là những hình ảnh đổ nát đầy máu me và tiếng gào thét kinh hoàng.

Tinh Nặc còn chưa kịp quay đầu nhìn kỹ, đầu óc đã bắt đầu choáng váng, trước mắt tối sầm lại từng đợt.

Đến khi lấy lại ý thức, trần nhà trắng muốt mà nhóc nhìn thấy trước đó đã biến thành bầu trời xám xịt, tràn ngập khói đen.

Xung quanh là những công trình đổ nát hoang tàn, bầu không khí ảm đạm đến đáng sợ, chỉ có vài tiếng gào rú kỳ lạ vọng đến từ nơi xa.

Bầu trời phủ kín một lớp mây dày đặc, tầm nhìn như bị che khuất bởi làn sương mờ mịt.

Khung cảnh này...

Giống hệt với hình ảnh cuối cùng mà TV vừa chiếu!

Tinh Nặc vẫn mặc bộ đồ ngủ in hình hoa hướng dương của mình, ánh mắt hoang mang, bé nhỏ đứng giữa đống đổ nát hoang vắng.

Những tiếng gào thét dường như ngày càng gần hơn.

Nhìn xuống đôi dép lê hình thỏ bông trên chân, bé cảm thấy sợ hãi nhưng không biết phải đi đâu.

Nắm chặt hai bàn tay nhỏ, bé tự động viên chính mình, vỗ nhẹ vào ngực.@TửuHoa

"Không sao đâu!"

Bé là kỵ sĩ nhỏ mà! Kỵ sĩ nhỏ lúc nào cũng dũng cảm!

Bé chắc chắn chỉ vô tình đi lạc thôi, tìm được đường về nhà là ổn rồi!

Tinh Nặc hít một hơi thật sâu, bước đôi chân nhỏ bé của mình, vòng qua một tảng đá lớn trước mặt để tìm đường về.

Nhưng mới đi được hai ba bước, bỗng nhiên, một bàn tay gầy guộc tái nhợt bất ngờ túm lấy bé, nhấc bổng lên không trung.

"Một con tang thi nhỏ ở đâu ra thế này? Đã được giáo dục chưa mà dám chạy về phía loài người?"@TửuHoa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro