🐣Chương 81: Tớ không về đâu
Tại văn phòng trong tòa cao ốc trung tâm thành phố C, thị trưởng ngồi trên ghế da thật, mặt mày tươi cười nịnh nọt vừa mới dập điện thoại xong.
Ông ta tiện tay ném đồ đạc trên bàn thẳng vào mặt trợ lý đang báo cáo, gã thị trưởng quái vật giận dữ đứng bật dậy, tức đến nỗi răng ngứa cả lợi.
"Ngày thường ra ngoài, quái vật nào cũng vỗ ngực tự nhận mình là tinh anh quái vật của trung tâm thành phố C. Giờ thì sao? Đến cả hai đứa trẻ cũng bắt không xong!"
Trên mặt trợ lý lộ ra vài vảy cá, mép miệng mọc ra mấy sợi râu dài, vội vàng giải thích: "Thưa thị trưởng, lúc đám quái vật thành phố chúng ta chạy đến nơi thì hai đứa nhỏ đã biến mất. Sau này mới tra ra được tụi nó trốn dưới hệ thống thoát nước, nhưng khi chúng ta lần theo dấu thì đã quá muộn, không đuổi kịp nữa rồi."
Thị trưởng chắp tay sau lưng, tức đến mức giáng thẳng vài cú lên đầu trợ lý.
"Muốn các ngươi... để làm gì hả?!"
Nói từng chữ một đầy giận dữ rồi ông ta ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt dần dần trở nên đờ đẫn.
"Nếu để cho cái tên quái vật Thẩm Yến đó biết em trai hắn bị lạc ở thành phố mình, coi như tiêu đời luôn rồi..."
Sau khi Tinh Nặc xuất hiện ở thị trấn Mục Ca, một thuộc hạ quái vật của Thẩm Yến trông thấy, lập tức báo cáo lên cấp trên.
Từng tầng từng tầng báo cáo được chuyển đi, cuối cùng điều tra ra được đích đến của chiếc xe buýt mà Tinh Nặc đi là thành phố C, thế là Thẩm Yến gọi thẳng điện thoại cho thị trưởng nơi đây.
Thật ra cấp bậc của thị trưởng quái vật này cũng không cao, nhưng ông ta rất giỏi luồn cúi, nên mới có thể kéo theo cả cái thị trấn nhỏ này lên thành phố C rồi thăng chức được đến vị trí hiện tại.
Khi thấy cuộc gọi từ Thẩm Yến, người thị trưởng này suýt chút nữa trượt khỏi ghế, trán toát cả mồ hôi lạnh.
Thẩm Yến nổi tiếng vì sở thích thu gom đủ loại phó bản ở khắp nơi rồi gom về cho Tập đoàn Thẩm thị của anh.
Hiện tại trụ sở Tập đoàn Thẩm thị đã đạt đến cấp độ SSS+, mở từ xưởng gia công nhỏ đến siêu thị, gần như chiếm một nửa số lượng phó bản toàn cõi!
Ấy thế mà Thẩm Yến vẫn chưa thỏa mãn, nghe nói gần đây còn đang thương lượng mua lại nguyên một khu trường học, không chừng sau này tên trường còn phải thêm hai chữ "Thẩm thị" vào trước nữa.
Điều đáng sợ nhất là bên cạnh anh còn có Thẩm Bạch Chu – một quái vật hung dữ với cấp bậc và sức mạnh kinh hoàng. Nếu bản thể của anh xuất hiện, thành phố C này có khi bị hủy mất một nửa.
Ngay sau khi nhận điện thoại của Thẩm Yến, thị trưởng thành phố C lập tức phát đi một mệnh lệnh tối cao:
Phải đưa được đứa nhỏ loài người kia đến chỗ ông ta!
Ai làm được sẽ nhận được phần thưởng là tinh thể năng lượng cấp cao.
Quái vật muốn mạnh hơn thì chỉ có hai cách: một là ăn thịt người trong các phó bản, hai là dựa vào các loại tinh thể năng lượng như thế này.
Với một quái vật bình thường, ước mơ lớn nhất đời chính là tăng sức mạnh không ngừng, để có thể làm Boss nhỏ trong một phó bản.
Biết được chỉ cần bắt được đứa trẻ loài người là có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh như vậy, gần như tất cả quái vật trong thành phố đều lập tức hành động.
Tiếc thay, dù có rất nhiều quái vật vây bắt và chặn đường, hai đứa nhỏ vẫn trốn thoát.
Trong lúc thị trưởng đang đau đầu, trợ lý vừa xem diễn đàn xong, nuốt nước bọt cái ực rồi thông báo:
"Thưa thị trưởng... đứa nhỏ đó... hình như đang chạy tới khu công viên giải trí mới khai trương..."
Nghe xong, thị trưởng đập mạnh trán mình một cái, đầu càng đau hơn.
"Xong thiệt rồi."
***
Không có tiền, Tinh Nặc và Lục Thất cuối cùng vẫn chọn cách khoét một cái lối để chui vào công viên giải trí.
Bò ra khỏi lối đi trước tiên, Lục Thất nắm lấy bàn tay nhỏ của Tinh Nặc, nghiến răng kéo bé vào theo.
Mọi công sức tắm rửa ở nhà nghỉ của Tinh Nặc coi như đổ sông đổ biển, bé lồm cồm bò dậy khỏi đất, người lấm lem như cún con dính đầy bụi bẩn, tai như mèo nhỏ xụ xuống hai bên má.
"Cuối cùng cũng vào được rồi."
Tinh Nặc lau mồ hôi, cùng Lục Thất ngồi xuống chân tường bên trong công viên giải trí, thở hổn hển.
Mấy ngày nay chạy trốn liên tục khiến chân bé nhức mỏi, Tinh Nặc vỗ vỗ đôi chân bé nhỏ của mình rồi như sực nhớ ra điều gì, lập tức thở dài một tiếng.
"Sau này nhất định tớ sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, không được cùng bạn bè trốn ra sau khu phố nhỏ cạnh nhà trẻ chơi nữa."
Hàng rào gỗ của khu phố nhỏ đó có nhiều góc cạnh sắc bén, các cô giáo sợ làm trầy xước các bé nên đã dặn đi dặn lại không được đi qua đó.
Đáng tiếc là vì ham nhìn hạt dưa được bày ngoài đó, Tinh Nặc và nhỏ lả lướt vẫn liều lĩnh làm học sinh hư một lần.
Cũng vì vậy mà phải trả một cái giá quá đắt.
Bầu trời trên công viên giải trí tràn ngập ánh nắng rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tinh Nặc khiến nó càng trắng hồng và trong trẻo hơn.
Lục Thất gối đầu lên đầu gối mình, nghiêng đầu nhìn Tinh Nặc, đột nhiên lên tiếng: "Tinh Nặc, kể cho tớ nghe chuyện ở nhà trẻ của cậu đi."
Lục Thất chợt nhận ra, không hiểu sao, dù quen Tinh Nặc từ lâu, cậu bé lại biết rất ít về cuộc sống thường ngày của bạn mình.
Rõ ràng, hai đứa đáng lý phải là người thân thiết nhất.
Tinh Nặc mệt đến nỗi chẳng buồn nghĩ lại, dựa vào góc tường, vung vẩy chân, bắt đầu kể về những chuyện ở nhà trẻ: "Ở nhà trẻ tụi tớ học hát nè, còn chơi trò chơi với các bạn nữa. Tớ thường đóng vai diều hâu nha..."
Thế giới trong mắt Tinh Nặc luôn rực rỡ đầy màu sắc. Dưới lời kể của bé, dường như cả những đám mây trên trời cũng mềm mại và bồng bềnh hơn.
Khác với Tinh Nặc, thế giới của Lục Thất chỉ có một mình Tinh Nặc.
Ngoài bé ra, tất cả chỉ là những góc phó bản lạnh lẽo mà Lục Thất lặng lẽ ở đó, chờ hệ thống máy móc trong cơ thể tự phục hồi sau mỗi lần bị hỏng.
Thỉnh thoảng Lục Thất cũng đến trường học, học một vài kiến thức con người cần biết.
Nhờ vậy, khi gặp được Tinh Nặc, cậu bé mới có thể hiểu bạn mình rõ hơn.
Lục Thất lặng lẽ lắng nghe, nhìn dáng vẻ Tinh Nặc nói chuyện líu lo, cảm giác như quay về những ngày trước kia – Tinh Nặc cứ nói mãi không ngừng, còn cậu bé chỉ là người im lặng lắng nghe bên cạnh.
Hai đứa nhỏ ngồi ở chân tường công viên, nhìn về phía xa nơi những trò chơi đầy màu sắc rực rỡ đang hoạt động, cả hai đều trầm mặc nhìn theo một cách mơ màng.
Lúc này, bánh xe quay vừa vặn lên tới đỉnh, một giọng nói non nớt vang lên: "Bánh xe quay lên đến đỉnh rồi! Hì hì, xin mời trả lời câu hỏi!"
Cách đó không xa, Tinh Nặc nghe được tiếng ấy thì mở to mắt.
Ánh mắt long lanh của bé sáng rực lên, Tinh Nặc reo lên một tiếng, vỗ vỗ cánh tay nhỏ của Lục Thất: "Đó là giọng của Lả Lướt đó!"
Lả Lướt, tên đầy đủ là Trác Vân Y, là một cô bé có khuôn mặt tròn như quả táo, mỗi khi cười trông cực kỳ đáng yêu.
Giọng nói của cô bé lúc nào cũng mang theo chút âm mũi, nói chuyện rất chậm và dịu dàng.
Vừa vào công viên đã nghe thấy giọng quen thuộc của bạn mình, Tinh Nặc kích động đứng bật dậy, quên cả chân đang đau, vội vã chạy về phía bánh xe quay.
Lục Thất vội vàng chạy theo phía sau, nắm chặt tay Tinh Nặc, bám sát bé.
Hai đứa nhỏ chạy đến khu vực bánh xe quay, cô nhân viên bán vé – một bà thím mập tròn – nhìn chúng mà ngẩn cả người.
"Hai đứa bay từ đâu ra thế này? Sao mà lấm lem thế kia, còn không mặc đồng phục lao động?!"
Bà thím mập chống tay vào hông bước lại gần, duỗi tay ra tóm cả hai đứa lên.
Tinh Nặc vùng vẫy quyết liệt, nhưng cơ thể bé nhỏ chẳng làm gì nổi bà thím to lớn, như thể bà ấy là một khối đá vững chãi đứng yên không lay chuyển.
Đến cả Lục Thất, dù đầu óc cứng rắn đến mấy, lần này cũng chẳng biết làm gì.
Bà thím mập bị đâm trúng bụng, đau quá nhăn mặt lại, giận dữ lắc mạnh thằng bé tóc đen.
"Làm loạn cái gì đó?! Mau quay lại vị trí làm việc của mấy đứa đi! Cô đã gọi điện cho giám đốc tới rồi đấy!"
Tinh Nặc ngẩng đầu nhìn lên phía bánh xe quay, nơi chiếc cabin nhỏ từ trên cao đang dần hạ xuống, bên trong là một cô bé tóc rối, mặc váy đỏ.
Đôi mắt Tinh Nặc sáng bừng lên, dùng tay làm loa hét lớn: "Lả Lướt! Là tớ nè! Tớ đến tìm mọi người đây!"
Cô bé váy đỏ ấy quay lưng về phía Tinh Nặc, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại.
Cách vài mét, ngồi trong khoang cabin, gương mặt Lả Lướt không biểu cảm, đôi mắt to tròn mở to nhìn chằm chằm vào Tinh Nặc không chớp.
Ánh mắt ấy, hoàn toàn xa lạ và lạnh lùng.
Tinh Nặc bị bà thím mập xách lên, chân tay khua khoắng liên tục nhưng khi thấy ánh mắt của Lả Lướt thì bé ngừng vùng vẫy, đứng hình trong giây lát.
Lả Lướt mặc váy đỏ nhảy xuống khỏi cabin, khoảng cách tới mặt đất gần một mét, nhưng cô bé lại nhẹ nhàng đáp xuống đất như không có gì.
Tinh Nặc ngơ ngác, trên khuôn mặt nhỏ hiện rõ vẻ sững sờ.
"Lả Lướt?"
Bình thường Lả Lướt rất sợ độ cao, đến cả cầu trượt ở nhà trẻ cũng chẳng dám chơi, mỗi lần chơi đều phải nhờ Thanh Thanh đứng phía trước để lấy can đảm.
Vậy mà giờ đây, nhảy từ độ cao hơn hai mét xuống đất lại trông thoải mái như không.
Lả Lướt mang đôi giày da đỏ nhỏ đi tới, nhìn thấy Tinh Nặc vẫn đang bị bà thím mập giữ chặt, nghiêng đầu.
"Tinh Nặc."
Bà thím mập thấy Lả Lướt quen biết với thằng bé này thì buông bé xuống, lắc lắc cánh tay đã mỏi.
"Hai đứa này chạy loạn khắp nơi, Lả Lướt trông chúng cho kỹ. Cô đi gọi giám đốc đến đưa chúng nó về, tiện thể trừ luôn bữa tối hôm nay!"
Bà thím mập hiển nhiên tưởng rằng Tinh Nặc và Lục Thất cũng giống như Lả Lướt – là mấy công nhân nhí trong công viên.
Đúng vào giờ làm việc lại không lo đúng vị trí, còn chạy lung tung khắp công viên, chẳng trách bà thím mập lại nổi giận như vậy.
Lả Lướt gật đầu, nhìn bà thím đi xa rồi lại quay sang nhìn Tinh Nặc chăm chú.
Tinh Nặc chẳng hiểu sao Lả Lướt lại trở nên kỳ lạ như vậy, gãi đầu, thắc mắc hỏi: "Lả Lướt, cậu mập với Thanh Thanh đâu rồi? Tụi mình cùng nhau về nhà trẻ đi mà."
Lả Lướt không trả lời ngay, gương mặt thường hay cười giờ lại lạnh tanh, khẽ lắc đầu.
"Tớ không về đâu. Tinh Nặc, cậu cũng đừng về nữa."
Nghe Lả Lướt nói vậy, trong lòng Tinh Nặc càng thêm bất an và khó hiểu.
"Tại sao không về? Lả Lướt, tụi mình còn phải về nhà trẻ học hát nữa mà, ba ba tớ đang đợi tớ tan học về đó."
Dù Tinh Nặc cũng không quá thích nhà trẻ, vì nơi đó khiến bé phải xa ba, nhưng ở đó còn có nhiều bạn bè để chơi cùng, có bánh kem thơm ngon, có những trò chơi thú vị, còn có cái xích đu thật cao khiến người ta chơi đã đời...
Quan trọng nhất là, tụi nhỏ đã trốn ra sau vườn hoa chơi, giờ phải về xin lỗi cô Tống mới được.
Lả Lướt chỉ lắc đầu, giọng điệu bình thản, nghe có chút giống cách nói chuyện của Lục Thất bên cạnh.
"Tớ sẽ không quay về nữa. Tớ muốn ở lại công viên giải trí. Đây là nhà của tớ."
Tinh Nặc ngớ ra một lúc, đầu óc hiện lên vài dấu chấm hỏi lơ lửng.
"Nhà của cậu không phải ở cạnh khu Huệ Mỹ, gần nhà trẻ sao?"
Mẹ của Lả Lướt mỗi chiều đều đến đón cô bé về nhà, Tinh Nặc đã nhìn thấy rất nhiều lần.
Sao tự dưng công viên giải trí lại trở thành nhà của Lả Lướt được?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro