🐣Chương 11: Ngã xuống

Phía sau Tinh Nặc, những tang thi cấp thấp vẫn đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất do ảnh hưởng của tinh thần lực cấp cao từ giáo viên tang thi chưa hoàn toàn tiêu tan.

Hai đứa trẻ, cao chưa tới đầu gối người trưởng thành, chạy băng băng trên đường phố hoang tàn của thành phố đổ nát.@TửuHoa

Tinh Nặc đã có thể đi lại vững vàng, từng bước chạy nhẹ nhàng, mái tóc nhỏ xù lên theo gió, để lộ vầng trán trắng nõn.

Gương mặt bé hơi tái nhợt, nhưng hai má lại ửng đỏ một cách bất thường.

Bên cạnh bé, nhóc tang thi lại không được suôn sẻ như vậy. Nhóc đi còn không vững, nói gì đến chạy.

Chỉ vài bước, nhóc đã tự vấp vào chân mình rồi "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Đầu gối bị trầy xước, máu đỏ từ vết thương không ngừng chảy ra.

Gương mặt nhóc tang thi tím bầm, cằm bầm dập chẳng ra hình dạng, người dính đầy bụi bẩn, trông chẳng khác nào một con chó nhỏ nhếch nhác.

Tinh Nặc nhìn thấy nhóc tang thi lại ngã lăn trên mặt đất, quần áo rách tả tơi, lập tức dừng bước lại, há miệng thở hổn hển.

"Tang thi nhỏ, cậu không sao chứ?"

Tinh Nặc đưa tay định kéo nhóc tang thi dậy, nhưng sức bé quá yếu, kéo mãi cũng không nhấc nổi.

Mệt quá rồi, Tinh Nặc lùi một bước, ngồi phịch xuống đất.

Gương mặt nhỏ nhắn của bé lấm lem bụi bẩn, mái tóc mềm cũng dính đầy đất cát, đôi dép lê hình thỏ đã lấm lem đến mức không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu.

Tinh Nặc đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, ngước nhìn những tòa nhà đổ nát phía xa.

Bầu trời dần tối sầm, không gian phủ một màu u ám, trong không khí phảng phất mùi mục rữa đáng sợ.

Tinh Nặc lại nhớ đến ba ba và anh trai.

Nhóc tang thi cũng bò dậy, ngồi xuống bên cạnh Tinh Nặc, nghiêng đầu nhìn cậu.@TửuHoa

"Tinh Nặc."

Mái tóc nhỏ của Tinh Nặc khẽ lay động theo gió, lồng ngực bé nhỏ phập phồng vì thở dốc, giọng mềm mại đáp lại: "Ừm."

Ngay giây tiếp theo, bé bỗng nhiên ngã xuống.

Đôi mắt đen nhánh của nhóc tang thi co rút mạnh, vội vàng ôm lấy Tinh Nặc, vẻ mặt lần đầu tiên lộ ra sự hoảng loạn rõ rệt.

"Tinh Nặc!"

Nhóc lay lay thân thể mềm nhũn của bé, vẻ mặt căng thẳng đầy lo lắng.

Học theo con người, nhóc vươn tay sờ lên trán bé.

Nhiệt độ nóng rực từ trán Tinh Nặc truyền đến làm làn da lạnh lẽo của nhóc tang thi khẽ co giật. Nhóc giật mình, vội rụt tay lại.

Tinh Nặc bắt đầu sốt cao.

Bị tang thi bắt đi cả ngày, chỉ phát sốt thôi đã là nhờ sức đề kháng kiên cường của bé.

Nhóc tang thi sốt ruột cắn ngón tay, hết lần này đến lần khác sờ lên trán Tinh Nặc, trong đầu điên cuồng tính toán đủ cách giải quyết.

***

Ngay giây phút nhận ra hơi thở của em trai mình biến mất, Thẩm Bạch Chu đang làm bài tập bỗng đột ngột ngẩng đầu khỏi trang sách.

Cậu lao ra ngoài nhanh như chớp, nhưng trước mắt chỉ là căn phòng trống rỗng và màn hình TV đang chiếu hình ảnh thành phố hoang tàn đẫm máu.

Em trai cậu đã bị bắt đi.

Đôi mắt Thẩm Bạch Chu dần co lại thành đồng tử thẳng đứng của loài thú săn mồi. Tay chân cậu biến đổi thành những xúc tu khổng lồ thô ráp, ngọ nguậy dữ tợn sau lưng. Bàn trà và tủ trong phòng khách bị những xúc tu ấy va đập mạnh đến mức rung lên bần bật.

Bản tính tàn bạo trong cậu đang rục rịch trỗi dậy. Nhưng may mắn thay, Thẩm Bạch Chu vẫn còn nhớ rằng nơi này là thế giới loài người, không thể tùy tiện bộc phát sức mạnh.@TửuHoa

Với khứu giác cực nhạy, cậu nhanh chóng lần theo dấu vết và xác định được thành phố nơi em trai mình bị đưa đến.

Một thành phố hoang tàn, nơi con người và tang thi giằng co.

Thẩm Bạch Chu không chút do dự lao đến.

Áp lực cậu tỏa ra mạnh mẽ đến mức cả thành phố chấn động. Tất cả tang thi trong phạm vi đều lập tức run rẩy, cứng đờ không dám nhúc nhích, co rúm lại trong các góc khuất.

Toàn bộ sinh vật trong thành phố, vào khoảnh khắc ấy, đều lặng lẽ cúi đầu, không dám thở mạnh.

Ngay cả những con tang thi của thành phố này, khi cảm nhận được luồng uy áp kinh khủng ấy, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng còn chưa kịp đi được hai bước, cơ thể nó đã bị một xúc tu khổng lồ phủ đầy chất nhầy độc siết chặt, kéo thẳng đến trước mặt Thẩm Bạch Chu.

Tang thi bị treo lơ lửng giữa không trung, hai mắt trợn trắng, miệng há hốc mà không thốt nên lời.

Lúc này, Thẩm Bạch Chu mới hoàn toàn hiện ra bản thể thật sự — một sinh vật khổng lồ cao hơn cả tòa nhà mười mấy tầng.

Từ trên cao nhìn xuống, cậu miệt thị con tang thi bé nhỏ trước mặt như nhìn một con kiến.

Bóng đen của cậu phủ kín cả bầu trời thành phố.

Thẩm Bạch Chu siết chặt xúc tu, bóp mạnh tang thi trong tay như bóp một con sâu nhỏ, rồi cúi đầu nhìn xuống thành phố nhỏ bé này.

"Em trai ta đâu?"@TửuHoa

Giọng cậu trầm thấp, khàn khàn như đến từ vực sâu thẳm của đại dương khiến người ta chỉ nghe thôi cũng thấy đầu óc nhức nhối.

Tang thi run rẩy đến mức máu đen trào ra khỏi cơ thể, miệng há hốc lắp bắp, khó khăn đáp lời: "Tôi... tôi không biết!"

Ai mà biết em trai cậu ở đâu chứ?!

Thẩm Bạch Chu không quan tâm, chỉ trong chớp mắt, tinh thần lực của cậu đã bao phủ cả thành phố, tỉ mỉ tìm kiếm từng chút một dấu vết hơi thở của em trai mình.

Chỉ thoáng qua, cậu đã xác định được mục tiêu.

Thẩm Bạch Chu ném con tang thi trong tay đi, một xúc tua nhanh chóng vươn về phía mục tiêu.

Ngay khi cậu áp sát, nhóc tang thi đang lén lút kéo Tinh Nặc trốn vào một góc kiến trúc đã bị xúc tua của Thẩm Bạch Chu hất bay ngay lập tức.

Nhóc tang thi ngã xuống đất, không thể động đậy, trong cơ thể vang lên tiếng xương gãy như từng viên đạn vỡ vụn.

Thế nhưng nhóc vẫn đứng dậy, lao tới che chắn trước Tinh Nặc, nhe răng uy hiếp con quái vật có xúc tua trước mặt.

Trong mắt Thẩm Bạch Chu, sinh vật nhỏ này vừa giống người lại vừa không giống người, bảo là tang thi thì cũng chẳng phải. Nhóc hoàn toàn không đáng để cậu lãng phí sức lực.

Ánh mắt cậu dừng lại trên thân hình nhỏ bé đang nằm trên đất của Tinh Nặc. Trong một thoáng, đôi mắt lạnh lẽo chợt trở nên mềm mại.

Tìm thấy em trai rồi!

Chỉ trong chốc lát, thân hình khổng lồ của con quái vật biến mất, thay vào đó là hình dáng thiếu niên tóc bạc - Thẩm Bạch Chu.@TửuHoa

Sợ làm em trai hoảng sợ, cậu cố tình xuất hiện dưới hình dạng con người.

Đẩy nhẹ nhóc tang thi đang nhào tới ra xa, Thẩm Bạch Chu chẳng thèm nhìn nhóc lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng bế đứa bé đang sốt cao lên.

Cậu đặt tay lên trán Tinh Nặc, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, ánh mắt lập tức lộ vẻ hoảng loạn.

Con người yếu ớt như vậy, sốt cao thế này... có chết không?

Thẩm Bạch Chu lo lắng xoay người rời đi, ôm chặt em trai quay về lâu đài cổ.

Tiện chân đá văng nhóc tang thi đang lao tới, Thẩm Bạch Chu chỉ thoáng lắc mình đã biến mất khỏi phó bản này.

Nhóc tang thi bị đá văng xa, nằm bẹp trên đất, cả người gần như hỏng hóc, rất lâu vẫn không bò dậy nổi.

***

Sau khi Thẩm Bạch Chu biến mất, toàn bộ phó bản vốn bị bao trùm bởi một luồng áp lực khủng bố, lúc này mới dần dần tiêu tán.

Bên dưới một công trình ngầm, một nhóm người chơi đang ẩn nấp.

Vài người co rúm lại với nhau, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài rồi trao đổi với nhau bằng ánh mắt.

Hạ giọng, họ bắt đầu trò chuyện:

"Sao lại thế này? Tại sao hệ thống lại đột ngột thông báo phó bản này thăng cấp?"

"Phó bản cấp S+ sao? Tôi đã từng tham gia nhiều phó bản cấp thấp hơn, nhưng chưa bao giờ dám khiêu chiến cấp bậc này!"

Một người chơi lâu năm trán đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy lau đi rồi khẽ giọng nói: "Chỉ có một khả năng duy nhất... Vừa rồi có một Boss cấp S+ đã xuất hiện trong phó bản này! Chính vì thế mà cấp bậc phó bản mới tăng vọt như vậy!"@TửuHoa

Cấp độ của phó bản không cố định, mỗi khi xảy ra sự kiện bất thường hoặc tình huống đặc biệt, nó đều có thể thăng cấp.

Nhưng thăng đến tận cấp S+ thế này, ngay cả người chơi lâu năm cũng lần đầu tiên gặp phải!

Một người chơi mới sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh rơi lã chã, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát.

"Rốt cuộc đó là quái vật gì mà có thể tạo ra cảm giác áp bức kinh khủng đến vậy?"

Đây vốn dĩ chỉ là một phó bản sinh tồn cấp D thôi mà, làm sao lại có một sinh vật khủng bố đến mức ấy xuất hiện?

Đám người chơi không thể nào hiểu nổi, cũng chẳng ai dám bước ra ngoài xem xét.

Cũng may quái vật cấp bậc này sau khi xuất hiện rồi rời đi, toàn bộ tang thi cấp thấp trong thành phố đều run rẩy, trốn kín trong bóng tối, không dám ló mặt ra ngoài.

Ngay cả những tang thi cấp cao nhất cũng bị Thẩm Bạch Chu làm cho khiếp vía, huống hồ gì đám tang thi bình thường khác.

Nhờ vậy, người chơi may mắn vượt qua ba ngày một cách an toàn.

Khi thời gian vừa đến, họ vội vàng nộp nhiệm vụ, ai nấy đều nhanh chóng rời khỏi phó bản này.

***

Trong tầng hầm tăm tối của lâu đài cổ.@TửuHoa

Bên trong một cái ao chứa đầy chất lỏng đỏ như máu, từng bọt khí liên tục trào lên. Một đứa bé nhỏ nhắn với mái tóc xoăn mềm mại đang ngâm mình giữa ao.

Màu sắc của ao nước có ảnh hưởng ít nhiều đến dược tính, nhưng may mắn là Tinh Nặc đang sốt cao, hôn mê bất tỉnh nên không để ý đến chuyện nó trông đáng sợ thế nào.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi tay mềm yếu thả lỏng trên mặt nước. Mái tóc ướt nhẹp dính vào trán, cơ thể nhỏ bé chìm sâu trong làn nước đỏ thẫm.

Xung quanh, chất lỏng đỏ như máu dường như có sinh mệnh, liên tục gợn sóng và dao động quanh Tinh Nặc. Sắc đỏ rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt người đứng ngoài, càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt của bé.

Thẩm Ôn đứng bên ngoài ao, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt âm u khó lường.

"Ba chỉ ra ngoài mua một cái đèn ngủ, trở về đã thành thế này rồi."

Bên cạnh, Thẩm Bạch Chu khẽ lắc đầu, len lén liếc nhìn Thẩm Ôn đang nổi giận, không dám lên tiếng.

Dù đã nhanh chóng tìm được em trai, nhưng tốc độ thời gian trong phó bản và thế giới thực không giống nhau. Khi cậu tìm thấy Tinh Nặc, nơi đó đã trôi qua cả một ngày dài.

"Rốt cuộc là ai dám kéo Tinh Nặc vào phó bản?"

Trên người Tinh Nặc vẫn còn lưu lại dấu vết của một quái vật khủng bố, cùng với các loại ký hiệu đặc trưng của quái vật ẩn hình.

Mặc dù trong thế giới vô hạn lưu, các Boss phó bản khủng bố đều hành động theo lợi ích của riêng mình, thường không ưa nhau, nhưng không có kẻ nào lại ngu ngốc đến mức động vào đứa trẻ mang dấu ấn của Thẩm Ôn.

Tính cách Thẩm Ôn vốn lạnh lùng, thù dai, ai dám động vào y, đồng nghĩa với việc cũng đắc tội luôn với Thẩm Bạch Chu và Thẩm Yến.

Hai tên này chính là những con quái vật khủng bố hàng đầu mà Thẩm Ôn tạo ra, bản năng bảo vệ người thân cực kỳ mãnh liệt.@TửuHoa

"Đi kêu Thẩm Yến điều tra kỹ càng. Nó có nhiều thuộc hạ quái vật, xem thử là tên nào không có mắt đã làm chuyện này."

Thẩm Bạch Chu đang tự trách, mái tóc bạc rủ xuống che khuất ánh mắt đầy hối hận của cậu.

Gật đầu đồng ý, cậu lập tức xoay người rời đi tìm Thẩm Yến.

Tiện thể, cậu ghé qua phó bản tang thi.

Lần theo những tang thi có dính hơi thở của em trai, Thẩm Bạch Chu chẳng nói chẳng rằng, lập tức đánh cho chúng một trận tơi bời, khiến đám tang thi thừa sống thiếu chết.

Thế nhưng, riêng nhóc tang thi tóc đen mà cậu từng đá mấy lần trước đó, dù đã lùng sục khắp phó bản, cậu vẫn không tìm thấy tung tích nhóc đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro