🐣Chương 135: Tử vong

Một người chơi dẫn đầu một tay giữ chặt đạo cụ dịch chuyển tức thời, một tay ấn nút điều khiển từ xa, chỉ thiếu chút nữa là bấm xuống.

Thấy đứa trẻ nhảy ra từ phía sau mình, người chơi nhìn từ trên xuống dưới, chợt cười khẩy.

"Đây là con trai mày?"

Đáy mắt người chơi lóe lên vẻ không tốt, tiến lên vài bước, tiếng cười lạnh lẽo.

"Xem ra hôm nay mày và con trai mày, toàn bộ đều sẽ chết ở đây! Thật không tệ, trận tuyết này có thể chôn cất cả nhà ba người chúng mày!"

Trong tích tắc trước khi ấn nút nổ, Văn Hành Tuyết ra tay quét sạch chiếc điều khiển từ xa của người chơi, tiện chân đá gã vào góc tường.

Tinh Nặc tức giận đến muốn chết, khuôn mặt nhỏ phồng lên, trực tiếp hóa thành một con cá nóc giận dữ.

"Các người quá xấu rồi! Đốt nhà của con, bây giờ còn muốn đốt ba ba và con!"

Khuôn mặt Tinh Nặc đỏ bừng vì tức giận, những bông tuyết dính trên lông mi tan thành giọt nước, động đậy thì lăn xuống.

"Con muốn đi tìm chú cảnh sát, bắt hết các người lại!"

Tinh Nặc nói xong, phì phò quay đầu, vỗ vỗ tay ba ba, an ủi bảo y đừng lo lắng.

"Không sao đâu ba ba, con sẽ bảo vệ ba ba! Bọn họ đánh không lại con đâu!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tràn đầy vẻ tự tin tươi tắn, giống như thật sự có sức mạnh vô cùng, có thể che chở ba ba trước gió mưa vậy.

Lúc này, trái tim người cha của Thẩm Ôn hoàn toàn tan chảy, hóa thành một dòng suối ấm áp, khiến toàn thân y trong nháy mắt nóng lên.

"Con trai lợi hại như vậy, sau này ba ba phải dựa vào Tinh Nặc rồi."

Thẩm Ôn khẽ ngồi xổm xuống, căn bản không để mấy con kiến người chơi này vào mắt, duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tinh Nặc, kéo bé vào lòng.

Tai Tinh Nặc đỏ ửng, ngượng ngùng cười hai tiếng, cũng nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ ba ba.

"Cũng không lợi hại lắm đâu, nhưng mà những người xấu này đánh không lại con nha."

Hai ba con ôm nhau nói chuyện nhỏ, sát ý trong đáy mắt Văn Hành Tuyết tan biến sạch sẽ, không khỏi nhếch khóe môi, bước về phía hai người.

Bỗng nhiên, đồng tử hắn co rút lại, giọng khàn khàn hô lên: "Thẩm Ôn! Cẩn thận sau lưng!"

Tên người chơi trước đó bị Thẩm Ôn đánh ngất lảo đảo tỉnh lại, thấy những người chơi còn lại đều bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất, nổi điên, giơ lên vũ khí cao cấp duy nhất của mình là một cây thương gỗ, hướng về phía Thẩm Ôn cách đó hai bước đâm tới.

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, Thẩm Ôn không kịp né tránh, chỉ có thể nhanh tay che mắt Tinh Nặc lại.

Trước mắt Tinh Nặc chìm vào một mảnh tối đen, mọi cảm giác dường như biến mất.

Càng kỳ lạ là, bé dường như thường xuyên bị người che mắt, các người lớn luôn sợ hãi những hình ảnh quá tàn nhẫn lộ ra trước mặt Tinh Nặc.

Nhưng kỳ thật Tinh Nặc muốn nói, mình một chút cũng không sợ.

Khi thế giới tĩnh lặng lần nữa có âm thanh, là tiếng nghẹn ngào của Thẩm Ôn vang lên trên đỉnh đầu: "Văn Hành Tuyết!"

Một tiếng vật nặng ngã xuống đất, cùng với tiếng la của Thẩm Ôn và tiếng tuyết rơi ào ạt, tất cả đều lẫn lộn vào nhau, khiến đôi tai nhỏ bé của Tinh Nặc cùng một lúc tiếp nhận quá nhiều tiếng ồn.

Thẩm Ôn dường như không rảnh lo che mắt Tinh Nặc nữa, trước mắt Tinh Nặc một lần nữa sáng lên, nhưng không còn là tuyết trắng xóa.

Máu đỏ tươi chói mắt chảy tràn trên tay Thẩm Ôn, trên quần áo Văn Hành Tuyết.

Tinh Nặc cảm thấy mình như đông cứng lại, nhìn ba lớn nằm trên mặt đất, ngực thủng một lỗ lớn, điên cuồng chảy máu ra ngoài.

Văn Hành Tuyết một câu di ngôn cũng không kịp để lại.

Uy lực của cây thương gỗ cao cấp quá lớn, thực lực của Văn Hành Tuyết lại bị phó bản này suy yếu và hạn chế rất nhiều, không thể hoàn toàn phát huy ra.

Một số đạo cụ trong không gian cũng vì mất trí nhớ mà quên cách sử dụng, dẫn đến thời khắc cuối cùng, Văn Hành Tuyết chỉ có thể nghĩ đến việc xông lên trước, che chở Thẩm Ôn và Tinh Nặc.

Hắn nhắm mắt, cứ như vậy nằm trong đống tuyết, hơi thở ngừng lại.

Biểu tình của Thẩm Ôn và Tinh Nặc không khác nhau nhiều, chỉ chạm nhẹ vào Văn Hành Tuyết, không cảm nhận được mạch đập và nhịp tim, đột ngột rụt tay lại.

Thẩm Ôn không đau khổ, nhưng trong lòng cũng không có chút vui sướng nào khi cuối cùng đã giết được Văn Hành Tuyết.

Hơn nữa Thẩm Ôn phát hiện, sau khi Văn Hành Tuyết chết, toàn bộ phó bản dường như đi đến hồi kết.

Người chơi tại khoảnh khắc này cư nhiên nhận được thông báo thông quan:【 Chúc mừng người chơi đạt thành điều kiện thông quan! 】

Lúc này Thẩm Ôn mới phát hiện, phương thức rời khỏi phó bản ban đầu, cư nhiên thật sự là giết Văn Hành Tuyết.

Xem ra mình thật sự rất hận Văn Hành Tuyết, không chỉ chuyên môn tạo ra một phó bản nhằm vào hắn, mà còn cố ý thiết kế kết cục là hắn tử vong.

Tinh Nặc bước lên trước, ngây ngốc đẩy đẩy ba lớn nằm trên mặt đất, hốc mắt ngấn lệ nóng, từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Hu hu, ba lớn tỉnh lại đi, ở đây lạnh lắm không ngủ được đâu."

Mấy người chơi cho rằng sắp toàn quân bị diệt mừng rỡ như điên, điên cuồng ấn xác nhận trên hệ thống, chờ đợi giây tiếp theo được truyền tống về trung tâm thành.

Nhưng điều họ dự đoán đã không xảy ra, toàn bộ phó bản dường như vặn vẹo trong một khoảnh khắc, ngay sau đó hoàn toàn đổi mới.

【 Chú ý! Quái vật trung tâm phó bản thăng cấp thành cấp bậc SSS+, phó bản đang được tái tạo! Sáp nhập với phó bản Trang viên Tulip! Mời người chơi thông quan lại! 】

Các người chơi không thể tin nổi trừng lớn mắt, cứng đờ quay đầu, ngước mắt nhìn mỹ nhân tóc vàng tay dính đầy máu tươi kia.

Đây cư nhiên là quái vật cấp SSS?!

Thẩm Ôn đứng ở cách đó không xa, vạt áo và ống quần dính vết máu, nở một nụ cười âm hiểm, nói: "Chúng ta đợi lát nữa xem, hy vọng các ngươi có vận may tốt, có thể sống sót đến lúc gặp lại ta."

Mắt các người chơi muốn nứt ra mà hét lên một tiếng, giọng nói biểu lộ sự không cam lòng nồng đậm, nhưng lại không thể ngăn cản kết cục, tuyệt vọng bị cưỡng ép truyền tống vào phó bản tiếp theo.

Trên sân thượng gió lạnh gào thét, thế giới phó bản xa xôi đang nhanh chóng sụp đổ.

So với tốc độ mà thuốc nổ mang lại còn nhanh hơn, mắt thấy tòa nhà dưới chân cũng sắp sụp, Thẩm Ôn bế bé con Tinh Nặc đang khóc không ngừng lên, dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt bé.

"Không sao đâu, Tinh Nặc vẫn còn ba ba mà."

Tinh Nặc vùi đầu vào lòng ba ba, nức nở khóc, vai run rẩy từng hồi, hoàn toàn không kìm được tiếng khóc thút thít.

"Nhưng mà, nhưng mà ba lớn đã không còn nữa."

Thẩm Ôn nhìn phó bản đang dần biến mất, lại nhìn Văn Hành Tuyết nằm bất động dưới chân, rũ mắt xuống.

"Văn Hành Tuyết, cũng chỉ có thể trách anh quá ngu ngốc."

Cư nhiên thật sự tin Thẩm Ôn, cùng y đánh cược thi đấu.

Ở phó bản do Thẩm Ôn tạo ra, so với y thì cái gì cũng chỉ có thua.

Nhưng Thẩm Ôn - người chiến thắng này, cũng không có vui vẻ như dự đoán, ôm Tinh Nặc, thân ảnh chợt lóe rời khỏi phó bản đang sụp đổ.

***

Văn Hành Tuyết trước nay không nghĩ tới mình sẽ bị kéo vào phó bản kinh dị.

Hắn tính cách tương đối trầm lặng, xuất thân từ cô nhi viện, vất vả lắm mới học xong đại học, vừa cầm được bằng tốt nghiệp giây tiếp theo, đã bị kéo vào một phó bản tân thủ.

Văn Hành Tuyết có diện mạo đẹp trai, lông mày sắc bén, tuy rằng ít nói nhưng ở phó bản tân thủ biểu hiện rất mạnh, dẫn theo một đám tân thủ ngơ ngác thông quan phó bản đó.

Mấy người mới đều muốn đi theo hắn, Văn Hành Tuyết cũng không từ chối, nghĩ đều là đồng bào, giúp đỡ lẫn nhau cũng có thể tăng thêm phần sống sót.

Có thể Văn Hành Tuyết không ngờ sự phản bội lại đến nhanh như vậy.

Đó là lần đầu tiên hắn xông vào phó bản cấp độ cao hơn, phó bản cấp A, phạm vi hoạt động ở một tầng lâu đài cổ.

Văn Hành Tuyết và các người chơi cẩn thận trốn tránh đám quái vật người hầu, một bên điều tra bí mật nhà bếp của lâu đài cổ, một bên còn phải đề phòng tên quản gia quỷ dị khó lường kia.

Cho đến một đêm nọ, trong lúc cùng quái vật huyết chiến, Văn Hành Tuyết bị đồng đội đẩy ra ngoài.

Lý do rất đơn giản, tên đồng đội kia sớm đã không ưa Văn Hành Tuyết.

"Mày chết đi, chúng ta có thể sống sót! Văn Hành Tuyết, trách mày vận khí không tốt, không biết nhìn người!"

Văn Hành Tuyết trơ mắt nhìn mấy tên đồng đội đã sớm tìm được tin tức thông quan biến mất rời đi, khoảnh khắc đó tim hắn lạnh đến tận đáy.

Nguyên lai các đồng đội đã có được thông tin mấu chốt, đã sớm có thể thông quan rồi!

Vậy mà lại chỉ lừa dối một mình hắn!

Văn Hành Tuyết không kịp oán hận phẫn nộ, chỉ có thể giơ đao chém giết, giữa vòng vây quái vật xông ra một con đường, ngực bị xé toạc một miệng, mắt thấy máu sắp chảy cạn.

Trong cơn hoảng loạn, hắn chạy đến một tầng hầm ngầm mà quái vật cũng không dám tới.

Tầng hầm ngầm này bố trí cực kỳ quỷ dị lại ấm áp, bên trong dường như đang tiến hành một thí nghiệm nào đó, một khối huyết nhục quái dị được bao bọc trong một lớp vỏ trong suốt.

Nhưng khối huyết nhục kia dường như không có sinh mệnh, tử khí nặng nề.

Văn Hành Tuyết mệt đến kiệt sức, chỉ muốn tìm một chỗ trốn tạm, lảo đảo che ngực trốn vào trong.

Nhưng khi di chuyển không biết vướng phải thứ gì, hắn bổ nhào về phía trước, vài giọt máu rơi vào khối huyết nhục kia.

Chỉ trong nháy mắt, khối huyết nhục kia dường như có sinh mệnh.

Tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên bên tai, khi Văn Hành Tuyết còn chưa kịp kinh ngạc, phía sau một luồng gió mạnh ập tới.

"Ai cho ngươi vào đây!"

Văn Hành Tuyết cho rằng thực lực của mình cũng đủ mạnh, nhưng trước mặt con quái vật tóc vàng này, hắn lại không chống đỡ nổi một chiêu.

Ngực hắn bị một con dao đâm thẳng vào, còn chưa kịp nói chuyện, hơi thở đã ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên Văn Hành Tuyết tử vong.

Hắn khác với những dị năng hệ tự nhiên hoặc cường hóa thân thể khác, dị năng của Văn Hành Tuyết chỉ khi tử vong mới mang đến sức mạnh tăng cường gấp bội.

Mỗi lần tử vong, sức mạnh sẽ tăng lên gấp đôi.

Chẳng qua mùi vị của cái chết quá khó chấp nhận, Văn Hành Tuyết sau khi sống lại, ở trung tâm thành nằm hơn nửa tháng, mới miễn cưỡng thích ứng được cái loại cảm giác thống khổ đó.

Thân thể Văn Hành Tuyết dường như bị nghiền nát rồi tái tạo, sau khi trải qua quá nhiều phó bản hắc ám quỷ dị, tính cách trở nên cực đoan, càng thêm âm trầm.

Hắn muốn đi tìm mấy tên đồng đội ban đầu kia báo thù, nhưng sau khi dò hỏi, mới phát hiện mấy người này đã sớm chết ở các phó bản khác nhau.

Không có Văn Hành Tuyết thực lực mạnh mẽ bảo vệ đồng đội ở phía trước, trình độ thật sự của vài người lộ ra, từng người chết ở những góc không ai để ý.

Hận ý trong lòng Văn Hành Tuyết không thể dập tắt, mục tiêu báo thù cũng chỉ còn lại Thẩm Ôn, kẻ đã giết hắn một lần.

Sau khi tăng cường thực lực, Văn Hành Tuyết bắt đầu không ngừng xông vào những phó bản cao cấp có Thẩm Ôn.

Hai người không ngừng giao chiến chém giết, nhưng đều không thể làm gì đối phương.

Cho đến khi Văn Hành Tuyết ở lâu đài cổ gặp phải Tinh Nặc bị bệnh sốt mê man, lại gặp được đứa bé nhỏ xíu đáng yêu kia, mới rốt cuộc kết thúc con đường báo thù không ngừng.

Văn Hành Tuyết nhìn Tinh Nặc, thầm nghĩ, sự ràng buộc và liên hệ giữa dòng máu, cuối cùng cũng muốn giải cứu hắn khỏi thế giới hận ý đen tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro