🐣Chương 140: Tiền tiêu vặt
Tin tức về con quái vật khổng lồ xuất hiện ở trường thi, trên internet chỉ lan truyền không đến nửa giờ thì đã bị chính phủ khống chế, trực tiếp biến mất không dấu vết.
Những người ở thành phố Vinh nhìn thấy cảnh tượng ở trường thi hôm đó, phát hiện dù có nói ra cũng không ai tin, lại không khỏi nghi ngờ có phải mình hoa mắt hay không.
Khắp nơi thường xuyên xuất hiện loại tin tức này, nhưng chuyện kỳ lạ quá nhiều, thật giả lẫn lộn, đại bộ phận mọi người đều không phân biệt được, thường coi như chuyện cười mà xem.
Mùa hè nóng bức này, đối với Tinh Nặc mà nói, chính là việc ba ba luôn không cho hạ thấp nhiệt độ điều hòa, hơi thở ra vào đều là khí nóng hầm hập, cả người nhớp dính.
Bất quá tuy rằng ba ba và anh cả canh phòng nghiêm ngặt không cho bé ăn đồ lạnh, nhưng Thẩm Bạch Chu là một người anh chiều chuộng em trai, luôn sẽ mượn cớ xuống lầu dắt Tinh Nặc đi dạo, lén lút mua cho bé một chút kem ăn.
Tiền tiêu vặt của Thẩm Bạch Chu rất ít, Thẩm Yến sợ cậu luôn mua cho Tinh Nặc những thứ không sạch sẽ, nghiêm khắc hạn chế tiền tiêu vặt của cậu.
Cũng may Thẩm Bạch Chu trở về đáy biển, bán một mảnh vàng nhỏ, đổi được một khoản tiền kha khá, lập tức rộng rãi hơn.
Tinh Nặc nắm tay anh hai, hai người như đang làm chuyện xấu đi xuống lầu, vẫn đi dạo một vòng trong vườn hoa nhỏ.
Tinh Nặc từ chối vài bạn nhỏ muốn cùng mình chơi trò xúc xắc, đi theo anh hai lén lút đến siêu thị nhỏ ở khu bên cạnh.
Khu nhà mình còn không dám đi, vì sợ bị phát hiện.
Hai người thuần thục ghé vào tủ đông, tỉ mỉ chọn hương vị kem bên trong.
Tinh Nặc chỉ vào một gói kem màu tím: "Cái này em chưa ăn bao giờ, vị nho."
Thẩm Bạch Chu cầm lên nhìn hồi lâu, lắc đầu.
"Cái này nhiều quá, lát nữa chúng ta ăn không hết, vạn nhất gặp Thẩm Yến xuống tìm chúng ta thì xong đời."
Có rất nhiều lần Thẩm Yến muốn tạm thời về công ty, xuống lầu thì gặp Thẩm Bạch Chu dẫn Tinh Nặc, lén lút ngồi xổm trước bồn hoa nhỏ, ăn vụng đồ ăn vặt.
Thẩm Yến tịch thu hết đồ ăn vặt của hai người, sau đó lại hạ thấp chi phí sinh hoạt của Thẩm Bạch Chu.
Biểu tình của Thẩm Yến lúc đó lạnh nhạt lại nghiêm túc, rất giống một pho tượng vô cảm, cảnh cáo Thẩm Bạch Chu: "Thẩm Bạch Chu, còn để tôi phát hiện cậu dẫn Tinh Nặc đi ăn mấy thứ này nữa, thì cậu cứ chờ xem."
Không biết vì sao, Thẩm Bạch Chu bình thường đối diện với Thẩm Yến, nửa điểm sợ hãi cũng không có.
Nhưng duy chỉ trong chuyện này, Thẩm Bạch Chu rụt cổ, cùng Tinh Nặc đứng cạnh nhau, hai người rụt rè dựa sát vào nhau, căn bản không dám ngẩng đầu cãi lại.
Tinh Nặc nghĩ đến anh cả nổi giận, sắc mặt đen thui, còn đen hơn cả đáy nồi, giữa mùa hè nóng nực mà không nhịn được sống lưng đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy chúng ta đổi cái nhỏ hơn, chia nhau ăn."
Thẩm Bạch Chu tán đồng, một tay đút túi, móc ra ba đồng tiền, mua một cái kem pudding vị bơ.
Ông chủ quen mặt hai anh em lớn nhỏ này, mỗi lần đến đều lén la lén lút, giấu giếm người lớn, cố tình nhan sắc lại rất cao, nhìn rất buồn cười.
"Được rồi, nhanh đi thôi."
Nhìn Thẩm Bạch Chu nắm tay em trai chuẩn bị đi, ông chủ cười lẩm bẩm: "Em trai cậu thì không nói làm gì, cậu lớn tướng thế này rồi, sao còn sợ người lớn bắt gặp mua đồ ăn vặt hả?"
Thẩm Bạch Chu nhíu mày, mắt một mí hơi hếch lên, cười nhạt một tiếng nói: "Tôi sợ? Tôi căn bản không sợ được chưa!"
Ông chủ phe phẩy quạt, "xuỳ" một tiếng nửa điểm không tin.
"Cậu nghe thử xem lời này của cậu có chột dạ không?"
Tinh Nặc liếm kem bơ, miệng dính một lớp bơ sữa trắng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh hai, trấn an vỗ vỗ cánh tay cậu.
"Không sao đâu anh, em cũng sợ mà, không mất mặt không mất mặt!"
Thẩm Bạch Chu căn bản không được an ủi, khóe miệng giật giật, lấy lại cây kem Tinh Nặc ăn được hai miếng, ba miếng đã gặm hết hơn nửa.
"Đến lượt anh ăn, anh ăn xong rồi cho em."
Tinh Nặc "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn đứng một bên, chờ anh trai ăn xong kem cho mình.
Thẩm Bạch Chu cũng sợ Tinh Nặc ăn lạnh quá nhiều sẽ đau bụng, đến lúc đó mình không tránh khỏi bị Thẩm Yến và Thẩm Ôn đánh cho một trận, bèn cắn hết hơn nửa cây kem, chỉ còn lại một chút dính trên que.
Tinh Nặc trân trọng nhận lấy, cái miệng nhỏ liếm, "oa" một tiếng cảm thán.
"Mùa hè ăn kem thật là tốt nha!"
Lạnh buốt, không phải nói hương vị có bao nhiêu ngon, nhưng ăn vào họng và bụng đều lạnh, giống như lập tức hết nóng.
Một chút kem dính trên que, Tinh Nặc trân trọng liếm rất lâu, mãi đến trước khi vào khu dân cư mới ăn xong.
Hai người thuần thục vứt gói và que kem vào thùng rác, rồi đến vòi nước bên bồn hoa rửa mặt và tay, đảm bảo không có vấn đề gì rồi, vui vẻ hài lòng lên lầu về nhà.
Biết rõ ràng hai người xuống lầu ăn vụng kem, Thẩm Yến chân dài vắt chéo, tư thế thong dong ngồi trên sô pha, hơi hất cằm, ý bảo Thẩm Bạch Chu ngồi xuống.
Thẩm Bạch Chu một tay đút túi quần, xua tay bảo Tinh Nặc về phòng làm bài tập, thảnh thơi ngồi xuống, ngẩng đầu nói: "Làm sao đấy?"
Thẩm Yến nhấc mí mắt, trong mắt là vẻ ghét bỏ không che giấu, nói thẳng: "Dẫn Tinh Nặc đi ăn kem?"
Thẩm Bạch Chu chết không thừa nhận, lười biếng dựa vào sô pha, ngáp một cái không trả lời.
"Tôi dạo trước đi đáy biển, bên cạnh tộc người cá mở một cửa hàng, vừa vặn, tiện tay dọn luôn đồ đạc trong hang ổ của cậu đi rồi."
Thẩm Bạch Chu đang ngáp há to miệng, biểu tình cứng đờ, khép miệng lại, chớp mắt trợn tròn mắt: "Anh dọn của tôi?"
Thẩm Yến gật đầu: "Không sai."
Thẩm Bạch Chu kinh giận: "Một cái cũng không còn?!"
Thẩm Yến tư thế nhàn nhã: "Một cái cũng không còn."
Thẩm Bạch Chu cuồng nộ, "a" một tiếng, đang muốn nổi dậy cùng Thẩm Yến một trận tử chiến, lại bị Thẩm Yến một câu khống chế được.
"Cậu dẫn Tinh Nặc ăn mười một cây kem và tám lần ăn đồ ăn vặt, tháng này bị tôi bắt gặp năm lần, Thẩm Bạch Chu, cậu nói tôi nên nói với ba thế nào?"
Thẩm Ôn vẫn chưa phát hiện Thẩm Bạch Chu trộm cho Tinh Nặc ăn kem.
Thẩm Bạch Chu vừa đứng lên, nghe vậy lại im lặng ngồi xuống, đầu trống rỗng, nghĩ đến sự lạnh nhạt vô tình của Thẩm Yến, khó thở trợn trắng mắt.
"Anh quá độc ác, Thẩm Yến, trong loài người anh cũng thuộc loại chó."
Thẩm Yến bị móc mỉa cũng không đổi sắc mặt, khẽ "ừ" một tiếng, thu lại tạp chí trong tầm tay.
"Yên tâm, đồ đạc đợi quay đầu lại sẽ trả cho cậu, còn bao nhiêu thì xem biểu hiện của cậu."
Thẩm Bạch Chu bị nắm thóp, suốt hai ngày đều là mắt cá chết.
Tinh Nặc ăn xong cơm chiều, nhìn chân trời rực lửa hoàng hôn, dùng sức chớp mắt nhỏ, ra hiệu với Thẩm Bạch Chu.
Anh hai, nên đi xuống lầu ăn kem rồi!
Thẩm Bạch Chu lặng lẽ dời mắt đi, coi như không nhìn thấy.
Tinh Nặc thấy anh trai tránh né ánh mắt mình, buồn bực nghiêng đầu, lại thừa dịp ba ba học món ăn mới chiên trong bếp không rảnh, chạy đến trước mặt Thẩm Bạch Chu.
Giống như một đặc vụ nhỏ, Tinh Nặc che miệng, nói nhỏ nhẹ: "Anh hai, xuống lầu chơi nha?"
Thẩm Bạch Chu nhìn Thẩm Yến cách đó không xa lạnh lùng liếc mình, im lặng lắc đầu.
"Không đi."
Tinh Nặc quỳ gối bò lên sô pha, gác đầu nhỏ lên bụng cậu, liên tục hỏi: "Vì sao nha? Dưới lầu chơi vui lắm!"
Thẩm Bạch Chu dời đầu nhỏ của Tinh Nặc đi, liên tục thở dài, khoanh tay lại, nằm dài trên sô pha nhìn trần nhà.
"Không vui, anh không muốn đi."
Đầu Tinh Nặc đầy những dấu chấm hỏi nhỏ, bé bò xuống sô pha, bước chân ngắn nhỏ đi ra ngoài hai bước.
"Vậy em đi thật nha?"
Thẩm Bạch Chu xua tay: "Đi đi đi, tìm bạn nhỏ chơi đi."
Tinh Nặc "dạ" một tiếng, không mấy vui vẻ mà một mình xuống lầu, đi ra vườn hoa nhỏ tìm bạn chơi trò xúc xắc.
Hôm nay các bạn nhỏ định chơi trò xây ô tô bằng cát, cầm xẻng nhỏ và xô, thấy Tinh Nặc, kinh ngạc "ai" một tiếng.
"Tinh Nặc? Hôm nay sao cậu rảnh rỗi đến chơi vậy?"
Tinh Nặc ngồi xổm xuống, ngồi bên cạnh hố cát, "ai" một tiếng, lắc đầu thở dài.
"Tớ cũng không biết, anh hai không xuống nên tớ rảnh."
Các bạn nhỏ trong khu rất thích chơi với Tinh Nặc, thấy vậy "a" một tiếng, không nhịn được nói: "Vậy thì anh hai cậu mỗi ngày không xuống thì tốt rồi!"
Một câu thành sấm!
Một tuần sau đó, Thẩm Bạch Chu thật sự không xuống lầu một lần nào!
Tinh Nặc cùng các bạn chơi từ xúc xắc đến trốn tìm, trò chơi nào cũng chơi chán rồi, anh hai vẫn không chịu xuống lầu!
Tinh Nặc như sét đánh ngang tai, một mình ngồi lặng lẽ trước bồn hoa nhỏ, tiếc nuối cuộc sống tốt đẹp đã mất.
Tề Diệu từ bộ đặc dị trở về, thấy bé con hàng xóm ngồi một mình, vẻ mặt khổ sở mất mát, không nhịn được đi tới hỏi: "Sao vậy Tinh Nặc? Anh hai con đâu? Bình thường không phải anh trai xuống chơi cùng con sao?"
Thẩm Bạch Chu rất thích cùng Tinh Nặc xuống lầu đi dạo trộm mua đồ ăn vặt, Tề Diệu đã gặp vài lần.
Tinh Nặc nghĩ đến anh trai, càng khó chịu, "ai" một tiếng, im lặng lắc đầu.
"Anh hai ở trong nhà, anh ấy không ra."
Tề Diệu nghĩ nghĩ, ngộ ra "à" một tiếng: "Là sắp có kết quả thi rồi, sắp phải điền nguyện vọng, có lẽ tâm trạng không tốt."
Tinh Nặc không hiểu thế giới người lớn, mắt nhỏ đầy nghi hoặc: "Thật vậy ạ?"
Tề Diệu nắm tay Tinh Nặc, gật đầu.
"Đương nhiên, chú thấy rất nhiều học sinh dạo này đều lo lắng lắm, không sao đâu, chú dẫn con đi mua đồ ăn vặt!"
Mắt nhỏ của Tinh Nặc lập tức sáng lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ, lộ ra lúm đồng tiền tròn xoe, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn chú Tề Diệu! Chú mua cho con một cái kem tuyết nhỏ ăn được không?"
Tề Diệu ha ha cười lớn, lương của anh ta nhiều tiêu không hết, bản thân cũng không phải người thích hưởng thụ, vung tay đồng ý.
"Một cây kem thôi mà, đi! Chú mời con ăn kem phiên bản xa xỉ!"
Trước kia Tinh Nặc cùng anh trai muốn tiết kiệm tiền, đều chỉ dám mua kem ba tệ!
Lần này chú Tề Diệu vừa ra tay, trực tiếp mua một cái tận 30 tệ!
Tinh Nặc cầm kem, cảm giác như ôm một thỏi vàng, đồ lạnh buốt cầm lại rất nóng tay.
"Con ăn không hết nhiều như vậy đâu, chú cho con một chút là tốt rồi."
Tề Diệu ngồi xổm xuống véo véo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Tinh Nặc, sảng khoái cười nói: "Một cây kem thôi mà, còn chia hai người ăn, keo kiệt quá, con ăn đi, chú không thích ăn ngọt, ăn đau răng."
Tinh Nặc lúc này mới "à" một tiếng, ôm hộp kem tuyết nhỏ, không nỡ ăn, chỉ liếm một chút, lập tức bị kinh ngạc.
"Ngon quá đi!"
Rõ ràng cùng kem pudding đều là vị bơ, nhưng Tinh Nặc chính là cảm thấy, một ngụm này đáng giá mười ngụm kem ba tệ!
Tinh Nặc đầy hưng phấn ôm kem, vui vẻ đi theo chú Tề Diệu về nhà.
Lên lầu, Tinh Nặc giấu kem vào trong áo, chạy vào nhà rồi gõ cửa phòng ngủ anh trai.
"Anh hai!" Tinh Nặc kêu.
Thẩm Bạch Chu bò ra khỏi chậu nước, hất hất tóc, mở cửa cho Tinh Nặc.
Tinh Nặc lén lút chạy vào, đóng cửa lại, từ trong áo móc ra một hộp kem.
"Anh hai anh xem này! Chú Tề Diệu mời em ăn! Kem 30 tệ đó!"
Thẩm Bạch Chu bị Thẩm Yến hạn chế, một tháng tiền tiêu vặt chỉ có 3 tệ!
Đôi mắt Thẩm Bạch Chu đột nhiên trợn to, cùng Tinh Nặc vây quanh bên cạnh bàn, quan sát kỹ lưỡng hộp kem 30 tệ này.
"Vừa nhìn đã thấy không giống rồi." Thẩm Bạch Chu chưa nếm đã đưa ra kết luận.
Tinh Nặc ghé vào một bên, dùng sức gật đầu.
"Đúng đúng!" Tinh Nặc - người có tiền tiêu vặt mỗi ngày chỉ một tệ, đáy mắt tràn đầy tán đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro