🐣Chương 144: Hoa bìm bịp

Cô bé nói xong, vội vàng che miệng nhỏ lại, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Lục Thất mặt không biểu cảm.

"Thực xin lỗi, tớ không có ý đó."

Cô bé chỉ là muốn nói, Lục Thất trông rất kỳ lạ, lạnh lẽo lại ngơ ngác, có một cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Tinh Nặc xua xua tay nhỏ, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào của mình, nói tốt cho Lục Thất: "Lục Thất là một bạn nhỏ rất thân thiện nhiệt tình, trước đây còn cứu tớ nữa đó!"

Nhưng Lục Thất thân thiện nhiệt tình cũng không muốn phản ứng với đám củ cải trắng trước mắt, nhưng cố tình Tinh Nặc còn ở đó, cậu nhóc chỉ có thể đứng im không nói gì, yên tĩnh chờ Tinh Nặc nói chuyện xong với các bạn nhỏ.

Các bạn nhỏ bán tín bán nghi, đưa xẻng nhỏ qua, thử dò hỏi: "Lục Thất, cậu giúp tớ xúc cát được không?"

Đây là ý mời Lục Thất cùng chơi.

Tinh Nặc nghiêng đầu, mắt lộ vẻ cổ vũ, đầy mong đợi nhìn Lục Thất.

Lục Thất quay mặt đi, nhìn ánh mắt Tinh Nặc, không khỏi có chút nghi hoặc.

Cậu nhóc im lặng, thấy đứa bé kia giơ một chiếc xẻng nhỏ, lắc đầu lùi lại hai bước.

"Tớ không xúc cát."

Lục Thất không thích xúc cát, cậu nhóc chỉ thích ở bên Tinh Nặc.

Các bạn nhỏ nhìn nhau, thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Thất, đành gãi đầu, mỗi người chạy đi chơi.

Tinh Nặc nhìn các bạn nhỏ chạy xa, sợ Lục Thất không vui, kéo tay cậu nhóc an ủi: "Không sao đâu, hai chúng ta cũng có thể chơi."

Lục Thất lúc này mới lộ ra nụ cười cứng đờ, vội gật gật đầu, chỉ vào hố cát phía trước: "Tinh Nặc, cậu muốn chơi cát sao? Tớ có thể giúp cậu xúc cát."

Lục Thất diễn giải trực tuyến cái gì gọi là hai mặt.

Tinh Nặc nuốt những lời định nói bên miệng xuống, lắc đầu, kéo Lục Thất đi về phía xích đu.

"Hôm nay tớ không mặc áo khoác ra ngoài, sẽ làm bẩn quần áo, để lần sau đi."

Thẩm Ôn tham khảo cách làm của các phụ huynh khác, cố ý mua cho Tinh Nặc một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh lam, dài rộng thùng thình, có thể mặc ngoài mọi quần áo.

Nếu Tinh Nặc đi chơi cát, sẽ mặc chiếc áo khoác nhỏ này vào, phòng ngừa làm bẩn quần áo.

Lục Thất gật gật đầu, đi theo Tinh Nặc đến bên xích đu, thấy bé ngồi xuống, không nhịn được bật cười, giúp Tinh Nặc đẩy.

"Tinh Nặc, tớ giúp cậu!"

Tinh Nặc "ừm" một tiếng, cong đôi mắt nhỏ, giọng mềm mại: "Đợi một chút đến lượt tớ đẩy cậu!"

Lục Thất nói không cần, nhưng vẫn đẩy rất mạnh, hưng phấn, không biết còn tưởng chơi xích đu là cậu nhóc nữa.

Vừa đẩy được hai cái, ở cổng khu dân cư đi vào một cậu bé đen gầy.

Đối phương vừa nhìn thấy Tinh Nặc, lập tức nở một nụ cười tươi rói, lớn tiếng gọi: "Tinh Nặc! Cậu ở đây à! Tớ vừa nãy đến tìm cậu mà không thấy!"

An Tử Mặc chạy tới, đáy mắt tràn đầy hưng phấn, vừa định nói giúp Tinh Nặc đẩy xích đu, lại thấy sau lưng Tinh Nặc đứng một cậu nhóc mặt không biểu cảm.

An Tử Mặc trước nay chưa thấy Lục Thất, thấy cậu nhóc đứng sau lưng Tinh Nặc, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác nguy cơ!

"Tinh Nặc, cậu ấy là ai vậy?"

An Tử Mặc sốt ruột: "Không phải đã nói rồi sao, đợi nghỉ hè sẽ cùng nhau chơi?"

Tinh Nặc còn tưởng An Tử Mặc muốn chơi xích đu, vội vàng nhường xích đu ra, để chỗ cho bạn.

"Tử Mặc cậu chơi đi, tớ chơi mấy cái rồi."

An Tử Mặc không động đậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lục Thất sau lưng Tinh Nặc, không nhịn được cau mày.

"Tớ không chơi, Tinh Nặc cậu chơi đi, tớ giúp cậu đẩy xích đu!"

Tinh Nặc nhìn Lục Thất, lại nhìn bạn mình An Tử Mặc, do dự một lát, gật đầu: "Được thôi, Lục Thất đẩy lâu rồi chắc cũng mệt, lát nữa đến lượt tớ đẩy hai cậu!"

Lục Thất và An Tử Mặc đứng đó lại ăn ý đồng thời lắc đầu, lớn tiếng kêu: "Không được! Để tớ đẩy!"

An Tử Mặc tức đến chết được, cũng không biết cậu nhóc này từ đâu nhảy ra, xoa xoa eo nhỏ, mở miệng khoe khoang: "Tớ là bạn cùng bàn của Tinh Nặc đó! Cậu biết bạn cùng bàn có ý gì không hả!"

Lục Thất biết, nhưng cố ý xị mặt, cứng rắn phun ra hai chữ: "Không biết."

An Tử Mặc khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Sao đến bạn cùng bàn cũng không biết, cậu không đi học à?"

Tinh Nặc biết hoàn cảnh của Lục Thất, ở một thế giới toàn quái vật dựa vào trộm năng lượng để tồn tại, một đứa trẻ gian nan lớn lên, rất không dễ dàng.

Bé nghĩ đến đây, không khỏi thở dài, kéo An Tử Mặc sang một bên.

Lục Thất thấy Tinh Nặc và bạn nhỏ khác nói nhỏ, cảm thấy có một nỗi hờn dỗi nghẹn ở cổ họng, muốn nhổ ra cũng không được.

Thính lực của cậu nhóc rất tốt, cách xa như vậy, vẫn nghe được giọng mềm mại của Tinh Nặc.

"Lục Thất là trẻ mồ côi, rất nhiều người (và quái vật) không thích cậu ấy, sống rất khó khăn."

An Tử Mặc nghe xong, không khỏi há nhỏ miệng, lặng lẽ thăm dò liếc nhìn Lục Thất.

Thấy Lục Thất trời hè nóng nực còn bọc kín mít như vậy, tay chân đều không lộ ra, kỳ kỳ quái quái, cách nói chuyện cũng giống như một người máy nhỏ, An Tử Mặc lập tức tin lời Tinh Nặc.

"Cậu ấy đáng thương quá, trách không được trước đây tớ không thấy cậu ấy ở khu nhà mình, hóa ra là như vậy."

Tinh Nặc nhìn Lục Thất, "ừ" một tiếng gật đầu, nói với An Tử Mặc: "Tử Mặc, thầy giáo bảo chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cậu đừng bắt nạt Lục Thất, trước đây cậu ấy chưa chơi với các bạn nhỏ khác bao giờ, không biết cách giao tiếp với mọi người."

An Tử Mặc nghe vậy, cũng thở dài theo, lương tâm nhỏ bé của cậu bé suýt chút nữa không chịu nổi.

"Cậu ấy thảm quá, được rồi, tớ chắc chắn không bắt nạt cậu ấy."

Tinh Nặc thấy vậy thì nở nụ cười, trông ngoan ngoãn, cong mắt nói: "Cảm ơn cậu Tử Mặc, cậu là bạn tốt của tớ, tớ hy vọng cậu và Lục Thất cũng có thể chơi cùng nhau."

An Tử Mặc vừa nghe ba chữ "bạn tốt", lập tức có tinh thần, mắt sáng lên, "bang bang" vỗ ngực.

"Yên tâm đi Tinh Nặc, là bạn tốt nhất của cậu, tớ chắc chắn sẽ dẫn cậu ấy đi chơi!"

An Tử Mặc ra vẻ đàn anh, khoanh tay nhỏ đi tới, dừng lại trước mặt Lục Thất, nhìn từ trên xuống dưới cậu nhóc.

"Cậu tên Lục Thất đúng không, sau này tớ che chở cậu! Cậu không cần sợ không có bạn chơi cùng!"

Trên trán Lục Thất dường như trượt xuống ba vạch đen, hồi lâu sau mới vô ngữ nói: "Không cần, tớ không thích chơi với các bạn nhỏ khác."

An Tử Mặc chỉ cảm thấy cậu nhóc mạnh miệng, khẽ hừ một tiếng, nhường chỗ đẩy xích đu.

"Cậu giúp Tinh Nặc đẩy đi, trước đây ở nhà trẻ, tớ toàn giúp Tinh Nặc đẩy xích đu!"

Giao công việc quan trọng như vậy cho Lục Thất, An Tử Mặc cảm thấy mình quả thực rộng lượng hết chỗ nói rồi!

Lục Thất nghe vậy, vốn đã lạnh mặt, giờ càng xị xuống.

Đẩy xích đu là Tinh Nặc đồng ý để mình đẩy!

Nói cứ như An Tử Mặc nhường cho mình vậy!

Lục Thất buồn bực không vui đẩy xích đu cho Tinh Nặc một lát, mặt mày ủ rũ, dường như nửa điểm cũng không vui.

Tinh Nặc há miệng muốn bảo Lục Thất đến chơi xích đu một lát, nhưng Lục Thất vẫn lắc đầu từ chối.

Thấy mặt trời càng lúc càng gay gắt, An Tử Mặc sợ mẹ tìm, tạm biệt Tinh Nặc rồi rời đi.

An Tử Mặc vội vã về nhà ăn cơm, Tinh Nặc cũng dẫn Lục Thất ra khỏi khu nhà, một lần nữa đi đến chỗ ngoặt hẻm nhỏ.

"Thực xin lỗi Lục Thất, tớ không thể dẫn cậu đi chơi vui vẻ."

Tinh Nặc có chút tự trách, bé vốn muốn dẫn Lục Thất cùng các bạn nhỏ chơi, ý định để Lục Thất hòa nhập vào đám đông, sống không cô đơn như vậy.

Nhưng hiển nhiên, Lục Thất dường như không thích cái loại môi trường ồn ào náo nhiệt đó.

Lục Thất thích ở một mình với Tinh Nặc như vậy, hai người yên tĩnh, đứng cạnh nhau không có người không liên quan quấy rầy.

Cậu nhóc mím môi cười một cái, lắc đầu nói: "Không sao đâu, chơi cùng Tinh Nặc rất vui."

Tinh Nặc nửa điểm không tin, cái mũi nhỏ nhăn nhăn hai cái, lẩm bẩm: "Cậu còn không chơi xích đu, chắc chắn không vui!"

Tất cả các bạn nhỏ đều biết, bạn nào ngồi xích đu chơi mới là vui nhất!

Hôm nay cả buổi sáng, Lục Thất một chút cũng không ngồi!

Đôi mắt xanh băng của Lục Thất lóe lên, nghiêng đầu nhìn Tinh Nặc, giơ tay xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của bé.

"Đối với tớ  mà nói, ở bên cạnh cậu, thế nào cũng là vui vẻ."

Tinh Nặc luôn cảm thấy Lục Thất lúc này rất dịu dàng, rõ ràng vẫn là khuôn mặt cứng đờ kia, nhưng có thể cảm nhận được lực đạo mềm nhẹ của cánh tay kim loại của cậu nhóc.

Cong môi cười một cái, Tinh Nặc tin, dùng sức gật gật đầu.

"Được, vậy lần sau tớ lại tìm cậu chơi!"

Lục Thất gật đầu, nhìn Tinh Nặc rời khỏi chỗ ngoặt, đi vào khu nhà, còn tủm tỉm cười chào hỏi chú bảo vệ ở cổng.

Vui vẻ khoái hoạt, dường như không có phiền não.

Lục Thất trước đây đã đoán, Tinh Nặc nhất định là một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương.

Tỷ như đời này, ba ba và anh trai Tinh Nặc rất yêu bé, dường như muốn trút hết mọi yêu thương trên đời xuống người Tinh Nặc.

Lục Thất hoàn toàn không nỡ lòng nào đi quấy rầy Tinh Nặc, cậu nhóc cảm thấy Tinh Nặc xứng đáng có được tất cả những điều này.

Mà không phải giống như trước kia, là một bé con cô đơn.

Lục Thất trở về thế giới vô hạn lưu, trà trộn vào đám người chơi trong phó bản, tiếp tục tìm hiểu những thông tin mình còn chưa rõ.

Mặt trời nóng bỏng trên đại địa, tiếng ve mỏng manh từ góc tường vọng lại, thêm vào sự ồn ào cho mùa hè này.

Hai ngày nay Tinh Nặc chỉ cần vừa ra khỏi cửa, sẽ bị cái nóng bên ngoài dọa cho lui về, chỉ có thể trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình cùng anh trai.

Trời quá nóng, Tinh Nặc thật sự chịu không nổi, dứt khoát tết mái tóc xoăn nhỏ của mình thành một bím tóc nhỏ, dựng đứng trên đỉnh đầu.

Dùng lời Thẩm Bạch Chu nói, giống như một đóa hoa bìm bịp nhỏ.

Nhưng Tinh Nặc không thèm để ý, chỉ cần mát là được, bìm bịp thì bìm bịp.

Bé vừa quay đầu, bím tóc nhỏ cũng lắc lư theo, rung rinh rung rinh, trông rất muốn làm người ta đưa tay nắm một cái.

Trên thực tế Thẩm Bạch Chu cũng làm như vậy, cậu vừa nhìn thấy đoá bìm bịp trên đầu Tinh Nặc, ngứa tay ngứa chân đưa tay nắm một chút, làm Tinh Nặc tức giận.

Tinh Nặc thấy anh cả về, lập tức chạy tới, ôm chân anh lên án: "Anh hai nắm tóc em, thật quá đáng!"

Thẩm Yến thấy bím tóc nhỏ trên đầu Tinh Nặc, cũng theo bản năng đưa tay nắm một cái.

Tinh Nặc lập tức trợn tròn mắt nhỏ, không thể tin được ngẩng đầu, liếc nhìn anh cả.

"Anh cả! Anh đừng học anh hai!"

Thẩm Yến cười rộ lên, giọng trầm thấp, bế bé trở về phòng khách.

"Được, anh không học theo nó."

Anh lại hỏi: "Đây là ai tết cho em vậy, cũng khá...... đẹp."

Thẩm Yến vội vàng sửa lời, khen em trai một cách thích hợp.

Tinh Nặc nghe vậy lập tức ưỡn ngực nhỏ, mắt sáng ngời, hếch cằm kiêu ngạo nói: "Là em tự tết, trước đây em học thei Lả Lướt, Lả Lướt tết được nhiều kiểu tóc lắm!"

Lả Lướt rất yêu cái đẹp, luôn soi gương mân mê tóc mình, thường thường còn kéo Thanh Thanh, làm cho cô bé một kiểu tóc giống mình.

Tinh Nặc thường xuyên đứng bên cạnh xem, xem nhiều tự nhiên biết.

Thẩm Yến gật đầu: "Ra là thế, cũng không tệ, mùa hè có thể mát mẻ một chút."

Tinh Nặc cũng rất hài lòng, đội kiểu tóc này lắc lư vài ngày, vào một ngày mây đen dày đặc che khuất mặt trời, bé chạy xuống lầu quay lại tìm đám bạn tốt của mình chơi.

Các bạn nhìn dáng vẻ Tinh Nặc, ngây người hồi lâu mới phản ứng lại.

Lả Lướt càng "oa" một tiếng kêu lên, tiến lên xoa đầu bé: "Cậu đáng yêu quá đi Tinh Nặc!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro