🐣Chương 146: Ảnh đế

Mùa hè ở thành phố Vinh xảy ra một chuyện lớn, ảnh đế nổi tiếng muốn dẫn theo con trai đến thành phố Vinh quay một chương trình thực tế về gia đình.

Tinh Nặc lúc đó đang ở nhà viết bài tập hè, Thẩm Bạch Chu vắt chéo chân thảnh thơi ngồi bên cạnh, đầu ngửa ra sau, nằm dài trên ghế như một con cá chết.

Tinh Nặc ân cần mở miệng: "Anh hai, anh mệt thì về phòng ngủ một lát đi."

Thẩm Bạch Chu đột nhiên thẳng người dậy, hít sâu hai hơi rồi lại đi vặn điều hòa xuống hai độ.

"Anh không mệt, chẳng phải thầy giáo nói, bài tập này cần phụ huynh cùng tham gia sao."

Thầy giáo quả thật đã nói vậy, nhưng chỉ là nói để phụ huynh giám sát con cái hoàn thành tốt bài tập, chứ đâu có nói phải kè kè bên cạnh con làm bài tập từ đầu đến cuối!

Tinh Nặc lắc đầu thở dài, nhưng cảm nhận được hơi lạnh phả ra từ điều hòa hạ nhiệt độ, mái tóc xoăn nhỏ trên đầu rung rung, rồi lại không nhịn được vui vẻ.

Viết hơn một tiếng, Tinh Nặc vẫn chưa nghĩ ra gì, Thẩm Bạch Chu đã ngồi không yên.

Thẩm Bạch Chu tiến lên đỡ tay em trai, bế bé từ bàn học lên.

"Đi! Chơi xếp gỗ đi!"

Tinh Nặc "ừ" một tiếng, được anh trai bế đến phòng khách, nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Xin chào, có ai ở nhà không?"

Tinh Nặc "vèo" một tiếng quay đầu nhỏ, lập tức tức giận, chống hông nói: "Anh hai, có phải anh lại gọi đồ ăn nhanh rồi không!"

Tinh Nặc nhíu đôi mày nhỏ xinh xắn lại, giảng đạo lý cho anh trai: "Ba ba bảo, đồ ăn nhanh ăn nhiều thứ không tốt cho sức khỏe, trước đây anh gọi nhiều gà rán lắm, ăn có phải bị tiêu chảy không?"

Tinh Nặc ra vẻ người lớn, nghiêm túc dạy bảo anh trai.

Thẩm Bạch Chu toàn thân cứng đờ, cãi lại: "Kia căn bản không phải vấn đề gà rán, là do anh bị ba ba bắt làm chuột bạch, nếm một miếng xong mới đau bụng!"

Gà rán thơm ngon giòn rụm, có vấn đề gì chứ?

Có vấn đề chính là đồ ăn Thẩm Ôn làm!

Khó ăn thì chớ, tác dụng còn hơn cả vi lượng độc dược, không chết người nhưng cũng dở sống dở chết.

Tinh Nặc cũng biết đồ ăn ba ba làm rất đáng sợ, nhưng khí thế vẫn không giảm, hừ một tiếng, lẩm bẩm đi mở cửa.

"Ăn nhiều gà rán chắc chắn không tốt."

Hơn nữa đồ dầu mỡ như vậy, một mình Thẩm Bạch Chu có thể nuốt tận mấy con!

Sao có thể không đau bụng?!

Mở cửa, Tinh Nặc vừa ngẩng đầu, đối diện với một chiếc camera đen ngòm.

Bé hoảng sợ, không nhịn được lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn những người lạ này.

"Các chú là ai vậy?"

Anh chàng quay phim đang phát sóng trực tiếp và phó đạo diễn phía sau nhìn nhau một cái, trong lòng đồng thời "đ*m" một tiếng.

Tùy tiện tìm một gia đình bình thường, đứa trẻ này lại có nhan sắc cao đến vậy sao?

Tinh Nặc vốn hơi gầy nhưng lên camera ngược lại trông vừa vặn, khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại, trắng trẻo ngoan ngoãn, đường nét tinh xảo.

Bé còn tết một bím tóc nhỏ buồn cười, vầng trán xinh xắn lộ ra, làm đôi mắt càng thêm long lanh.

Không chỉ tổ đạo diễn kinh ngạc một thoáng, ngay cả ảnh đế - nhân vật chính của chương trình thực tế bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Đáy mắt ảnh đế hiện lên một tia phức tạp, ngay sau đó lại cười rộ lên, hòa nhã ngồi xổm xuống nói chuyện với Tinh Nặc.

"Chào con, người lớn trong nhà con đâu? Chúng ta đang quay chương trình trực tiếp, có thể phiền con gọi ba mẹ ra được không?"

Vừa dứt lời, Thẩm Bạch Chu ngáp dài đi tới, một tay đút túi, lười biếng nói: "Đồ ăn nhanh đâu? Sao còn chưa mang vào?"

Tinh Nặc lắc đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh trai, chỉ chỉ người đàn ông trước mặt.

"Anh hai, chú này nói họ quay chương trình, muốn gọi người lớn ra."

Thẩm Bạch Chu "ồ" một tiếng, nhấc chân đi đến cửa, nhấc mí mắt nhìn, đối diện với chiếc camera đen ngòm đang phát sóng trực tiếp.

"Làm gì đấy? Chúng tôi không quay chương trình."

Trong phòng phát sóng trực tiếp của chương trình thực tế, khán giả quả thực mắt sáng rực rỡ.

【 Hai anh em này nhan sắc cao vậy sao?! 】

【 Trời ơi, đây thật sự là chất lượng của hộp mù người qua đường ngẫu nhiên mở ra sao? Không thể nào! 】

【 Tớ vốn tưởng em trai đã lớn lên trong tim tớ rồi, kết quả anh trai vừa ra, lập tức tớ đã muốn kết hôn! 】

【 Ai hiểu được không! Em trai đáng yêu quá đi mất! Vậy mà còn là tóc màu vàng nhạt, xinh đẹp quá! 】

【 Anh trai còn nhuộm tóc màu bạc trắng, đẹp trai quá! 】

Bên cạnh có một màn hình, hiển thị dòng bình luận thời gian thực.

Ảnh đế nhìn vài lần, nụ cười trên mặt không khỏi có chút gượng gạo, lặng lẽ liếc nhìn đứa con trai không tính là đáng yêu của mình rồi đứng dậy.

"Nếu gia đình này không muốn quay chương trình, chúng ta vẫn nên đổi nhà khác, tôn trọng ý nguyện của người ta."

Thẩm Bạch Chu đã kéo Tinh Nặc ra sau lưng mình, gật gật đầu, vẻ mặt đầy thờ ơ.

"Được thôi, vậy tôi đóng cửa."

Tinh Nặc đã chạy vào phòng, cũng không muốn đối diện với chiếc camera đen ngòm kia.

Nhưng thật ra cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp, nhao nhao kêu đừng đi.

【 Đừng mà! Nhà này nhan sắc cao quá! 】

【 Anh trai đẹp trai ngầu lòi ơi, quay thêm chút nữa đi! 】

【 Các người đừng ồn ào được không? Ảnh đế nói đúng, người ta là dân thường, không thích quay thì sao? 】

Phó đạo diễn nhìn nhiệt độ không ngừng tăng lên, do dự hồi lâu, vẫn đứng ở cửa luyến tiếc rời đi.

Cư dân mạng toàn là lũ mê nhan sắc, lớn lên đẹp càng dễ nổi tiếng, kiếm được bát cơm nhờ lưu lượng này.

Ảnh đế thấy trong phòng phát sóng trực tiếp đã có người so sánh Tinh Nặc với con trai mình, không muốn để lượng truy cập khủng khiếp này cho một người dân thường, lập tức nói: "Đạo diễn, chúng ta đi trước đi, bằng không nhiệm vụ không dễ hoàn thành."

Phó đạo diễn vẫn do dự, nhưng Thẩm Bạch Chu đã không muốn nghe bọn họ nói chuyện nữa, đóng sầm cửa lại.

Đoàn người thấy vậy, chỉ có thể rời đi.

Sợ gặp lại người qua đường có nhan sắc nghịch thiên nào đó, sau khi nhờ trợ lý hỏi thăm, ảnh đế tìm đến nhà bà Lý ở tầng dưới vách.

Bà Lý sống cùng con trai và con dâu, ban ngày không có ai, tính cách nhiệt tình, hoan nghênh đoàn người đến.

Bà chuẩn bị đồ ăn, nhìn vào camera, còn cười ha hả nói: "Hôm nay để tôi trổ tài cho các cậu xem!"

Bà Lý vừa lẩm bẩm vừa làm cơm, lại không nhịn được mở miệng: "Sao các cậu không quay chút nhà bên cạnh, nhà họ Thẩm cả nhà, lớn lên mới là đẹp trai! Cũng lên TV cho mọi người nhìn một cái! Khu nhà chúng ta cũng có người lớn lên đẹp đó!"

Ảnh đế trong lòng thầm kêu không ổn, sắc mặt cứng đờ, dù không muốn vẫn phải theo lời phó đạo diễn nhắc nhở hỏi: "Có phải là cậu bé tóc xoăn màu vàng không ạ?"

Bà Lý lập tức "ôi" một tiếng, mắt sáng lên, bưng đồ ăn đã làm xong cho họ.

"Đúng vậy! Lớn lên đẹp phải biết, tôi sống bao nhiêu năm như vậy, chưa thấy ai lớn lên đẹp hơn bọn họ!"

Sắc mặt ảnh đế càng khó coi, nhìn đứa con trai vẫn cắm đầu ăn ngấu nghiến, không nhịn được cốc nhẹ vào đầu con.

"Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn!"

Anh ta đưa con trai đến tham gia chương trình thực tế, là để lót đường cho con tiến vào giới giải trí sau này.

Ai ngờ khởi đầu không thuận lợi, lại gặp phải một đứa trẻ lớn lên xinh đẹp như vậy!

Hơn nữa duyên với khán giả cũng tốt một cách khó hiểu, đến bây giờ phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn người nhắc đến!

Bên kia, Tinh Nặc cũng đang ăn cơm.

Ba ba và anh cả chưa về, nhưng đã gọi một bàn đồ ăn đặt riêng từ nhà hàng, không cho Thẩm Bạch Chu cơ hội gọi đồ ăn nhanh.

Tinh Nặc ăn chưa được nửa chén đã không ăn nữa, "ừng ực" uống nước, vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình.

"No rồi." Bé cong mày cười nói.

Thẩm Bạch Chu cũng dùng ngón tay búng búng vào bụng Tinh Nặc, nhẹ "tưng" một tiếng.

"Ngày nào cũng uống nước cho no, chẳng thấy em ăn cơm nhiều hơn hai miếng."

Tinh Nặc khẽ hừ một tiếng, không để ý đến anh trai, đi đến phòng khách cầm đồng hồ điện thoại trẻ em.

"Alo ~"

"Tinh Nặc! Tớ là An Tử Mặc đây! Cậu lên TV rồi kìa!"

Tinh Nặc nghiêng đầu nhìn TV nhà mình, bên trong đang chiếu phim hoạt hình "Hiệp sĩ Mèo", nghi hoặc nói: "Không có mà, tớ không có vào TV."

An Tử Mặc đang xem chương trình thực tế phát sóng trực tiếp, hưng phấn giải thích: "Không phải! Là một gameshow, trong đó cậu và anh trai cậu đều xuất hiện! Nhiều người khen cậu lớn lên đẹp trai lắm đó!"

An Tử Mặc còn kích động hơn cả mình lên TV, khuôn mặt đen nhỏ cũng ửng hồng, tại chỗ xoay vòng, cố gắng bình tĩnh lại.

"Tinh Nặc, nếu cậu nổi tiếng, chắc chắn sẽ trở thành đại minh tinh! Sau này ra đường phải mang theo bảy tám chục vệ sĩ!"

Tinh Nặc không muốn làm đại minh tinh gì hết, giọng mềm mại nói: "Tớ sẽ không nổi tiếng đâu, hôm nay đúng là có người đến nhà tớ quay phim, nhưng chỉ quay hai phút rồi đi rồi."

An Tử Mặc hiểu rõ sự tình, nhiệt huyết trên đầu nguội xuống, thở dài.

"Tinh Nặc cậu nên đi làm đại minh tinh, cậu lớn lên đẹp thật đó! Mấy đứa trẻ khác trên chương trình thực tế không ai đẹp bằng cậu đâu!"

"Nhưng mà làm minh tinh lớn lên đẹp thôi cũng không đủ đâu, còn phải biết nhiều tài nghệ, ca hát nhảy múa, tớ không biết."

Năm nay nghỉ hè Tinh Nặc chỉ đăng ký một lớp ngoại khóa, chính là tán thủ.

Bé muốn nhanh chóng trưởng thành, trở nên thật mạnh mẽ, sau này có thể bảo vệ người nhà.

An Tử Mặc thở ngắn than dài cúp điện thoại, Tinh Nặc cũng đặt đồng hồ xuống, vừa quay đầu phát hiện anh hai lén lút mở một hộp cơm.

Tinh Nặc: "???"

"Anh hai! Sao anh lại trộm gọi đồ ăn nhanh nữa vậy?!"

Thẩm Bạch Chu bị phát hiện, dứt khoát lý lẽ hùng hồn, một miếng một miếng gặm chân gà.

"Ngon bá cháy, gần đây Thẩm Yến còn nợ anh mấy viên đá quý nhỏ, anh hai bây giờ có tiền, chiều mời em ăn kem."

Khuôn mặt nhỏ của Tinh Nặc xị xuống, tức giận, cuối cùng vẫn chọn cách mách lẻo.

Thẩm Yến nghe Tinh Nặc nói trong điện thoại, tạm thời đóng băng tài khoản ngân hàng của Thẩm Bạch Chu, hơn nữa còn cảnh cáo cậu: "Không được dẫn Tinh Nặc đi ăn đồ dầu mỡ lạnh lẽo!"

Thẩm Bạch Chu thở dài, ăn nốt miếng gà rán cuối cùng, nằm dài trên sô pha hoài nghi nhân sinh.

Tinh Nặc biết anh hai không vui, buổi chiều không gọi cậu, tự mình cùng An Tử Mặc xuống lầu chơi ở hố cát.

Tinh Nặc xách theo xẻng nhỏ, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình màu xanh lam, trông như một chiếc váy xanh, chân ngắn nhỏ hưng phấn chạy đến bên hố cát.

An Tử Mặc còn đang lên kế hoạch hôm nay muốn đắp cái gì hay, vừa ngẩng đầu, phát hiện Tinh Nặc ngây người đứng im.

"Tinh Nặc? Cậu sao vậy?"

Tinh Nặc lắc đầu, nhìn chiếc camera đang được dựng tốt trước mặt hố cát, còn có một vòng người qua đường vây xem, lùi lại hai bước.

"Bên kia họ đang quay chương trình, Tử Mặc chúng ta đổi chỗ chơi đi."

An Tử Mặc ngoài miệng nói vui vẻ, vừa đến lúc thật sự lên chương trình, lập tức rụt rè.

"Vậy chúng ta đi khu nhà bên cạnh! Ở đó mới xây một cái cầu trượt đó!"

Tinh Nặc "ừ" một tiếng, còn chưa kịp đi, đã nghe thấy phó đạo diễn từng gặp một lần gọi cậu lại.

"Cậu bé! Cháu đừng đi vội!"

Tinh Nặc lễ phép đứng lại, ngước khuôn mặt nhỏ hỏi: "Có chuyện gì vậy chú?"

Phó đạo diễn trời nóng đổ mồ hôi nhễ nhại, móc khăn giấy lau lau, thở ra nói: "Cậu bé, cháu có hứng thú đến chương trình của chú quay mấy tập không?"

Ảnh đế đang dỗ dành con trai chơi bên kia, luôn chú ý đến Tinh Nặc, nghe thấy lời phó đạo diễn, biểu tình lập tức cứng đờ một thoáng.

Nghiến răng, ảnh đế nhìn Tinh Nặc dưới ánh mặt trời làn da trắng nõn đến trong suốt, nhíu mày, thầm nghĩ tuyệt đối không thể để đứa trẻ này lên chương trình!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro