🐣Chương 147: Đừng sợ
Tinh Nặc hoàn toàn không phát hiện ảnh đế đối với sự xuất hiện thình lình của bé mà xảy ra địch ý, bé lắc đầu, kéo tay An Tử Mặc, hướng khu nhà bên cạnh chạy.
"Bỏ đi, tụi con muốn đi chơi."
Phó đạo diễn chỉ cảm thấy Tinh Nặc tuổi còn quá nhỏ, chưa ý thức được mình đã bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng gì!
Đối với người thường mà nói, nổi tiếng sau một đêm mang đến tiền tài địa vị, đó là điều không dám nghĩ tới!
Đáng tiếc Tinh Nặc chạy trốn quá nhanh, phó đạo diễn không giữ được.
Phó đạo diễn nhìn bóng dáng đứa trẻ, cũng không định bỏ cuộc dễ dàng như vậy, định chờ đến tối trực tiếp đến nhà bé, hỏi người lớn trong nhà.
Ảnh đế lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra ý đồ của phó đạo diễn?
Anh ta nắm chặt tay, xoa nhẹ đầu con trai, nhỏ giọng bảo con ra trước camera xoay vài vòng.
Con trai ảnh đế không vui cứ chạy ra trước ống kính, đang mải mê chơi cát, vẫy vẫy tay không kiên nhẫn nói: "Không cần gọi con! Con còn chưa chơi đủ đâu!"
Ảnh đế thầm mắng con trai vài câu, bất quá trước ống kính, vẫn duy trì nụ cười hòa nhã.
Chờ đến khi phòng phát sóng trực tiếp tạm thời đóng cửa, anh ta tránh đám người, nhìn về phía một khoảng không vô hình: "Cậu đi tìm thằng bé kia..."
Trong khu nhà bên cạnh, An Tử Mặc có một chiếc cầu trượt mới xây, Tinh Nặc chạy đến thì đã có các bạn nhỏ đang xếp hàng.
Tinh Nặc đặt chiếc xẻng nhỏ bên cạnh bồn hoa, hưng phấn đi theo xếp hàng.
"Cầu trượt dài thật nha!"
An Tử Mặc gật đầu: "Đúng rồi, xây mấy ngày trời đó! Lát nữa trượt xuống chắc chắn rất vui!"
Tinh Nặc đầy mong đợi, đến lượt mình trượt xuống, cảm giác không trọng lực mang đến kích thích làm bé "oa" một tiếng kêu lên, bím tóc nhỏ trên đầu bay ngược ra sau.
Ngồi phịch xuống đất, Tinh Nặc không cảm thấy đau chút nào, cười ha hả vỗ vỗ quần, lại chạy đi xếp hàng.
An Tử Mặc đi theo sau Tinh Nặc, nhìn đám bạn đang hoa mắt bên cạnh, nhắc nhở: "Tinh Nặc cậu đừng quên xẻng nhỏ, sẽ bị các bạn khác lấy mất đó!"
Trước đây An Tử Mặc đã làm mất một chiếc xô nhỏ, cuối cùng tìm thế nào cũng không ra.
Tinh Nặc nhìn chiếc xẻng gỗ nhỏ của mình, "ừ" một tiếng.
"Được rồi, tớ vẫn luôn để ý mà."
Mãi đến khi ngồi lên cầu trượt, Tinh Nặc vẫn đang nghĩ, lát nữa tốt nhất nên mang chiếc xẻng gỗ nhỏ về nhà trước.
Cầu trượt có một đoạn đường hầm tròn dài khoảng một mét, ra khỏi đó là miệng cầu trượt rộng, thông thẳng xuống đất.
Tinh Nặc trượt ra khỏi đường hầm tròn, trước mắt lập tức trống trải, bị gió thổi đến không nhịn được nheo mắt, cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt.
Lúm đồng tiền ngọt ngào trên má bé đang trượt được một nửa, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện chiếc xẻng gỗ nhỏ của mình.
Chiếc xẻng gỗ nhỏ cứ như vậy khó hiểu trống rỗng xuất hiện ở cuối cầu trượt, mũi nhọn hướng lên trên, dựng đứng ở đó.
Đồng tử Tinh Nặc chợt co lại một thoáng.
Mắt thấy sắp trượt xuống đất, Tinh Nặc lắc lư thân mình, muốn tránh chiếc xẻng gỗ nhỏ kia.
Nhưng chiếc xẻng gỗ nhỏ kia lại động đậy, giây tiếp theo thế nhưng lao thẳng về phía chân Tinh Nặc!
Tư thế Tinh Nặc không đúng, lúc này đã trượt chân xuống đất, nằm sấp không kịp đứng dậy.
Bất quá cơn đau dự kiến không hề truyền đến, chiếc xẻng gỗ nhỏ chạm vào chân Tinh Nặc một khắc, bị thứ gì đó bắt lấy, "phanh" một tiếng rơi xuống.
Trong không khí vang lên giọng nói quen thuộc kia: "Tinh Nặc không sao chứ?"
Tinh Nặc ngây người tại chỗ, trái tim nhỏ vẫn còn "thình thịch" đập dữ dội, hồi lâu sau mới thở phào một hơi.
"Đừng sợ, ba lớn ở đây."
Nói xong câu đó, hơi thở của Văn Hành Tuyết chợt biến mất, chiếc xẻng gỗ nhỏ rơi xuống bên chân Tinh Nặc, dường như lại bình thường không có gì xảy ra.
Tinh Nặc xoay đầu, nhìn chiếc xẻng gỗ nhỏ kia, ngơ ngác hồi lâu.
Bé không cảm thấy mình hoa mắt, vừa nãy chiếc xẻng gỗ nhỏ thật sự bay lên, muốn đâm vào mình!
Tinh Nặc cau mày, giơ một ngón tay, chọc xuống chiếc xẻng gỗ nhỏ trên đất.
Chiếc xẻng gỗ nhỏ trên đất bị chọc rung lắc hai cái, Tinh Nặc lại vội vàng rụt tay về.
An Tử Mặc phía sau đang muốn trượt xuống hét lên một tiếng, "a" một tiếng lao về phía Tinh Nặc.
Tinh Nặc vừa đứng dậy, lại bị An Tử Mặc lao xuống đâm phải, hai đứa trẻ lăn thành một đoàn, bò trên mặt đất hồi lâu không dậy.
An Tử Mặc "ha ha" cười, trên đùi trầy xước một mảng nhỏ đỏ ửng, nhưng hoàn toàn không để ý, kéo Tinh Nặc đứng dậy.
Tinh Nặc cũng không tự chủ được cười theo, chưa kịp phủi quần áo, sợ các bạn khác bị thương, vội vàng đi lên trước, nhặt chiếc xẻng gỗ nhỏ lên.
An Tử Mặc dùng bàn tay nhỏ bẩn thỉu lau mồ hôi trán, mắt đầy vẻ kỳ lạ hỏi: "Xẻng nhỏ sao lại chạy đến đây? Vừa nãy chẳng phải còn ở bên bồn hoa sao?"
Tinh Nặc lắc đầu, suy nghĩ một chút, không nhịn được nói: "Chính là đột nhiên bay qua đây, kỳ lạ thật."
Nói rồi, Tinh Nặc xách chiếc xẻng gỗ nhỏ đi sang một bên, nói với An Tử Mặc: "Tớ muốn mang xẻng nhỏ về nhà, tớ về trước đây! Tử Mặc tạm biệt!"
An Tử Mặc còn chưa kịp giữ Tinh Nặc lại, nhìn bóng dáng vội vã của bé, buồn bực nói: "Sao lại vội thế?"
Tinh Nặc chạy về khu nhà mình, đi ngang qua hố cát nhỏ trong vườn hoa, phát hiện những người quay chương trình vẫn chưa đi.
Phó đạo diễn phát hiện Tinh Nặc chạy tới, vội vàng ra hiệu cho camera quay sang, nhắm vào Tinh Nặc.
Khuôn mặt nhỏ của Tinh Nặc lấm lem, vẻ mặt còn hơi ngơ ngác, chiếc áo khoác xanh lam lăn một vòng trên đất, trông xám xịt.
Bé vẫn chưa hiểu rõ camera là cái gì, liếc nhìn chiếc máy đen lớn kia rồi quay đầu nhanh chóng chạy đi.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn nhiệt tình bắn bình luận:
【 Oa, là bé con dơ hầy hầy đáng yêu phiên bản giới hạn kìa! 】
【 Đi đâu lăn một vòng vậy hả? Xem bé kìa, đến chỗ dì đây, dì chuẩn bị sẵn bao tải sạch sẽ rồi ha ha! 】
Kinh hãi nhất, không ai khác ngoài ảnh đế đang cố gắng xây dựng hình tượng người cha kiên nhẫn.
Đáy mắt anh ta không giấu được sự kinh ngạc, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Sao có thể?!"
Ảnh đế nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, nhìn về hướng Tinh Nặc biến mất, ánh mắt trầm xuống.
Phó đạo diễn thì vừa lòng với lượng truy cập tăng lên của phòng phát sóng trực tiếp, vui vẻ hô một tiếng kết thúc công việc.
Không có camera phát sóng trực tiếp và quay phim, ảnh đế tránh đám người, lên xe riêng, nói vài tiếng với một khối thủy tinh.
"Anh!"
Đầu kia của khối thủy tinh, một người đàn ông bị thương chật vật xuất hiện, vẻ mặt âm trầm.
"Cậu bảo tôi động đến đứa trẻ đó, rốt cuộc nó có địa vị gì?!"
Người đối diện lập tức mở miệng, giọng điệu giấu không được tức giận, ngực phập phồng không yên, hét lên hai tiếng với ảnh đế.
Ảnh đế cũng bị hét ngây người, cẩn thận nghĩ lại, một đứa trẻ ở trong khu dân cư bình thường như thế này, có thể có địa vị gì?
"Chắc không có thân phận bối cảnh gì đâu, rốt cuộc sao lại thế này? Sao anh bị thương?"
Người đối diện nén lửa, đơn giản nói: "Chuyện này tôi không giúp cậu được đâu, cậu có biết không, người bên bảng xếp hạng đại thần bên tôi có quan hệ với đứa trẻ đó?!"
Ảnh đế lập tức trợn tròn mắt, không dám tin hô lên: "Sao có thể!"
Người đối diện hít sâu một hơi, lý trí trở lại.
"Đừng nhắm vào nó, những đối thủ cạnh tranh khác tôi có thể giúp cậu thu phục, nhưng bối cảnh của đứa trẻ này tuyệt đối không bình thường."
"Nghe tôi, bây giờ đừng mơ mộng gì đến cái danh ảnh đế của cậu nữa, thế giới này sớm muộn gì cũng loạn lên!"
Ảnh đế ngoài miệng vâng dạ, tắt đi khối thủy tinh có thể liên lạc kia, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Anh trai và ảnh đế là sinh đôi, sau khi trưởng thành, khi ảnh đế bước chân vào giới giải trí, anh trai lại bất ngờ mất tích.
Ảnh đế vốn định lợi dụng danh tiếng của mình tìm anh trai, nhưng vào một đêm, đột nhiên nghe thấy giọng anh trai truyền đến trong không khí.
Cùng lúc đó, ảnh đế cũng biết được hóa ra còn có một thế giới khác!
Anh trai anh ta không chỉ không chết, mà còn có được sức mạnh và đạo cụ thần kỳ mà người thường không thể có!
Dựa vào một khối thủy tinh hiếm có, hai anh em liên lạc được với nhau, mấy năm nay anh trai thường xuyên mượn dùng đạo cụ cao cấp trở lại hiện thực, giúp ảnh đế xử lý một số đối thủ trong sự nghiệp.
Tỷ như cậu diễn viên trẻ gây tai nạn xe cộ đêm trước buổi diễn, nữ minh tinh thường xuyên bị đùa cợt cho là có ma khi tham gia chương trình thực tế...
Dựa vào sự giúp đỡ ngầm của anh trai, ảnh đế liên tục giải quyết vài đối thủ cạnh tranh, một đường ngồi lên vị trí ảnh đế.
Nhưng lượng truy cập của anh ta lại không tốt như tưởng tượng, còn không bằng một số minh tinh trẻ, vốn định dựa vào chương trình thực tế này để tăng thêm chút tiếng tăm, lại không ngờ rằng lại vấp phải một đứa trẻ!
Ảnh đế biết người chơi bên anh trai có thủ đoạn không tầm thường, lúc này tỉnh táo lại, trong lòng cũng không khỏi nghĩ mà sợ.
Chắc là, không có chuyện gì đâu nhỉ?
Năng lực của anh trai cũng không yếu, trước đây còn xông qua phó bản cấp A, gia nhập công hội lớn nhất là Linh Nhất Hào, đối phương thế nào cũng phải kiêng kỵ một chút chứ?
Ảnh đế nghĩ đông nghĩ tây, khi xuống xe lại phát hiện phó đạo diễn dẫn theo trợ lý, chuẩn bị đến nhà đứa trẻ kia.
Ảnh đế trong lòng hoảng loạn, cũng vội vàng đi theo lên.
Tinh Nặc về đến nhà, đóng cửa cẩn thận, khóa chiếc xẻng gỗ nhỏ vào trong rương, ngồi xổm trên mặt đất quan sát hồi lâu.
Thẩm Ôn ôm những bông hoa mới hái trở về, thấy đứa nhỏ lấm lem, ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm một cái rương, buồn bực nói:
"Tinh Nặc đang làm gì vậy?"
Tinh Nặc thấy ba ba, không biết nên hình dung chuyện mình vừa trải qua như thế nào, còn chưa kịp mở miệng, cửa nhà bị người gõ vang.
"Xin chào, tôi là đạo diễn của tổ chương trình đã đến một lần hôm nay, có thể mở cửa một chút được không?"
Thẩm Ôn nghe nói trong khu nhà có một đoàn người đến quay chương trình thực tế, nghĩ chắc không liên quan gì đến họ, nghi hoặc nhíu mày, tiến lên mở cửa.
Cửa vừa mở ra, phó đạo diễn và trợ lý lập tức sáng mắt.
Mỹ nhân tóc vàng da trắng như không có một chút tì vết, ôm những bông hoa còn đọng hơi nước, xuất hiện ở khung cửa như một bức họa.
Phó đạo diễn lập tức kích động nói năng lộn xộn, thầm nghĩ dù thế nào, cũng phải mời cả nhà này đến quay mấy tập chương trình!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro