🐣Chương 152: Thăng chức

Bé trợ lý Tinh Nặc bận rộn cả buổi sáng, đến trưa thì xách hộp cơm nhỏ hình hoạt hình của mình, đi theo trợ lý Kha đến căn tin ăn cơm.

Nhân viên đến căn tin ăn cơm phải trả tiền, một bữa cơm không tốn bao nhiêu.

Tinh Nặc nhìn căn tin rực rỡ muôn màu, còn có vài quán trà sữa, ngẩng đầu nhỏ, cảm giác đôi mắt sắp nhìn không xuể.

Bé vui vẻ đi theo sau trợ lý Kha, thấy cậu ta lấy một phần cơm gà hầm nấm, cũng đưa hộp cơm nhỏ của mình cho cô bán cơm, giọng mềm mại nói: "Cô ơi, con cũng muốn gà hầm nấm!"

Cô bán cơm vẫn là lần đầu tiên múc cơm cho một đứa trẻ nhỏ như vậy, thấy thế lạ lẫm nhìn mấy lần, không khỏi nói: "Được rồi! Con theo người lớn đến công ty hả?"

Tinh Nặc lắc đầu, bưng hộp cơm nhỏ của mình, ưỡn ngực nhỏ, để cô bán cơm thấy rõ thẻ nhân viên trước ngực mình.

"Không phải ạ, con là trợ lý thực tập, hôm nay đến làm việc."

Cô bán cơm ngây người một thoáng, "a" nửa ngày, cầm cái muỗng không phản ứng lại.

"Con?! Trợ lý thực tập?!"

Trong nháy mắt, não cô bán cơm đã tưởng tượng ra đủ thứ tiểu thuyết, các loại thiên tài nhí hacker, thần đồng Olympic... nhanh chóng lướt qua đầu, cuối cùng hiểu ra nói: "Cô biết rồi! Con là người ngoài được mời đến!"

Một cao thủ nhỏ tuổi tinh thông một lĩnh vực máy tính nào đó, cho nên Thẩm tổng căn bản không để ý tuổi tác của bé, cố ý thuê đến làm việc!

Tinh Nặc không biết cô bán cơm nghĩ gì, cũng không hiểu rõ từ "người ngoài được mời đến", chỉ là chắc chắn "dạ" một tiếng, gật đầu.

"Đúng rồi ạ."

Bưng hộp cơm của mình, Tinh Nặc nói tạm biệt, đi theo trợ lý Kha đến vị trí gần cửa sổ ăn cơm.

Trợ lý Kha còn tự bỏ tiền túi mua cho bé một hộp sữa nhỏ, đặt lên bàn cho bé.

Tinh Nặc uống hai ngụm, rồi lại nhìn ly trà sữa trong tay trợ lý Kha, không nhịn được hỏi: "Trợ lý Kha, sao anh lại uống trà sữa?"

Tinh Nặc cầm hộp sữa nhỏ của mình, so sánh với ly trà sữa màu nâu của trợ lý Kha, cảm thấy của đối phương ngon hơn.

Đương nhiên cũng thật sự là trà sữa ngon hơn một chút.

Trợ lý Kha uống hai ngụm trà sữa, nhìn vẻ mặt thèm thuồng của bé, cố ý trêu: "Cái này không ngon đâu, đắng lắm."

Tinh Nặc đã sớm không phải đứa trẻ ba tuổi, cũng không dễ bị lừa như vậy, lập tức hừ một tiếng.

"Anh nói dối, Lả Lướt trước kia mua trà sữa rồi, em uống rồi, ngọt mà!"

Để phòng ngừa Tinh Nặc luôn trộm mua kem, tiền tiêu vặt của bé ít đến đáng thương.

Bất quá Lả Lướt cũng không có nhiều tiền, mấy đứa trẻ mỗi lần đều góp một hai tệ, mua một ly rồi chia nhau uống.

Tinh Nặc uống hai lần, kinh ngạc như gặp tiên, đáng tiếc là quá đắt, không thể thường xuyên mua.

Trợ lý Kha không nhịn được cười, cảm thấy trêu chọc trẻ con có ý vị lạ thường, ho nhẹ một tiếng nói: "Cái này không giống nhau, cái này của anh là đắng, anh cố ý bảo ông chủ làm đắng một chút, để tỉnh táo đầu óc."

Tinh Nặc không hiểu rõ về trà sữa, nghe vậy nghiêng đầu, nhỏ giọng nghi hoặc nói: "Thật vậy ạ? Trà sữa còn có thể làm thành đắng sao?"

Trợ lý Kha khẳng định gật đầu: "Đương nhiên có thể! Em nghĩ xem, cà phê còn có ngọt với đắng nữa mà, trà sữa sao lại không thể?"

Tinh Nặc trước đây từng nếm thử cà phê của Thẩm Yến, đắng đến nước mắt chảy ròng ròng, lập tức tin lời trợ lý Kha.

Tinh Nặc thở dài một hơi, đẩy hộp sữa nhỏ của mình qua, an ủi: "Không sao đâu trợ lý Kha, anh có thể uống sữa của em, trong bình nước ấm của em còn có nước mật ong nữa, cũng có thể cho anh uống."

Trợ lý Kha cảm động trước hành động của bé, lòng mềm nhũn, vươn tay xoa đầu bé.

"Cảm ơn Tinh Nặc, nhưng không sao đâu, trà sữa của anh là ngọt ha ha ha!"

Vẻ mặt nhỏ của Tinh Nặc cứng đờ, phảng phất không dám tin, trợn tròn mắt nhìn trợ lý Kha.

Trên đời này sao lại có người lớn hư hỏng trêu trẻ con như vậy chứ!

Tinh Nặc tức giận, cả bữa cơm không nói chuyện với trợ lý Kha nữa.

Cô gái ngồi ăn cơm bên cạnh Tinh Nặc, nghe hết cuộc đối thoại, vô cùng vui vẻ, đã gửi một tin nhắn vào nhóm chat:【 Em trai Thẩm tổng đáng yêu quá, còn dễ bị lừa nữa chứ ha ha! 】

Có một nhân viên khác cũng đang ăn cơm ở căn tin, cũng nghe thấy trợ lý Kha trêu Tinh Nặc, lập tức nói:

【 Đúng vậy! Tôi muốn đến sờ hai cái, không biết có bị Thẩm tổng phát hiện không? 】

【 Trừ lương cảnh báo trước! Sao lại có thể bắt nạt em trai Thẩm tổng! Đương nhiên là để tôi làm! 】

Tinh Nặc hoàn toàn không biết mình đã trở thành nhân vật trung tâm trong nhóm chat, bé ăn cơm xong, xách hộp cơm nhỏ của mình, đến chỗ vòi nước cẩn thận rửa sạch.

Giờ nghỉ trưa đã đến, Tinh Nặc tạm thời cởi bỏ gánh nặng trợ lý nhỏ, quen đường quen nẻo đi đến phòng làm việc nhỏ của Thẩm Yến mà ngủ trưa.

Thẩm Yến chắc là đã ra ngoài, mãi cho đến khi Tinh Nặc ngủ trưa dậy, vẫn chưa trở về.

Tinh Nặc ngáp một tiếng, mái tóc như gà con dựng đứng, ngơ ngác đi ra ngoài, muốn rửa mặt cho tỉnh táo.

Vừa ra khỏi cửa gặp ngay giám đốc Trương đến tìm Thẩm tổng, đối phương thấy Tinh Nặc, "chụt chụt" hai tiếng trêu bé rồi lại không nhịn được cười phá lên.

"Anh trai con không có ở đây hả?"

Tinh Nặc "dạ" một tiếng, gật gật đầu, đáy mắt còn lộ ra vài phần mơ màng chưa tỉnh ngủ.

"Không có ạ."

Tổng giám đốc Trương hỏi: "Vậy con có biết khi nào ngài ấy về không? Chúng ta bàn xong hợp tác rồi, cần Thẩm tổng ra mặt liên lạc với đối tác."

Tinh Nặc lắc đầu, trầm tư một lát nói: "Con không biết anh cả khi nào về, chuyện hợp tác quan trọng lắm ạ? Rất gấp sao?"

Tổng giám đốc Trương không khỏi thở dài: "Đương nhiên quan trọng rồi, đây là đối tác quan trọng nhất của bộ phận chúng ta trong việc mở rộng nghiệp vụ hiện tại!"

Tinh Nặc gật gật đầu, đeo thẻ nhân viên nhỏ của mình lên, nghĩ nghĩ rồi lại tháo xuống.

Bé đi đến bàn của anh cả, kiễng chân tìm đồ.

Tổng giám đốc Trương buồn bực nói: "Tìm gì vậy? Có cần chú giúp con tìm không?"

Ông còn tưởng là đồ chơi hoặc bút chì của Tinh Nặc bị rơi, đi qua định giúp thì nghe thấy Tinh Nặc nói: "Con đang tìm thẻ nhân viên của anh cả."

Tổng giám đốc Trương: "Hả?"

"Con muốn làm gì?"

Tinh Nặc lục lọi trong ngăn kéo hồi lâu, không tìm thấy thẻ "Thẩm tổng", nhưng phát hiện trên bàn làm việc có một cái bảng tên nhỏ "Người phụ trách công ty", lập tức cầm lấy.

"Anh cả con không có ở đây, con có thể giúp anh ấy đi liên lạc với đối tác."

Tổng giám đốc Trương hít một hơi, kinh hãi nói: "Trời ơi! Con đây là muốn đá anh trai con xuống để con lên hả!"

Tinh Nặc cầm bảng tên nhỏ đi ra ngoài, lắc đầu nói: "Không có mà, nhưng mà con làm việc rất tốt, anh Kha buổi sáng nói nhân viên làm tốt có thể được thăng chức, con bây giờ muốn thăng chức thành Phó tổng nhỏ."

Tổng giám đốc Trương "đ*m" một tiếng, vội vàng ngăn Tinh Nặc đang tự phong mình thành Phó tổng nhỏ lại.

"Cái này không được đâu! Thăng chức có quy trình rất nghiêm ngặt, không thể tùy tiện mà lên được!"

Tinh Nặc không hiểu, thấy tổng giám đốc Trương ngăn mình lại, buồn bực hỏi: "Tại sao không thể?"

Rõ ràng hôm nay buổi sáng bé làm việc rất nghiêm túc!

Tinh Nặc không hiểu, nhưng điều đó không cản trở bé cầm bảng tên nhỏ đi đến phòng khách bên cạnh, tiếp đãi đối tác.

"Chào các vị, vất vả đường xa đến đây."

Tinh Nặc ra dáng ra hình ngồi xuống trước mặt đối tác, vươn tay ngắn nhỏ bắt tay với họ.

Tổng giám đốc Trương bên cạnh vội vàng giải thích: "Đây là em trai của Thẩm tổng chúng tôi, hôm nay đến công ty hoàn thành bài tập thực tập ngoại khóa."

Đối tác lúc này mới hiểu ra "ồ" một tiếng, cười bắt tay với bé.

"Lớn lên đáng yêu quá, cả nhà Thẩm tổng gen tốt thật, đặt ở giới giải trí chắc chắn là đỉnh lưu nhỏ rồi!"

Tinh Nặc cong mày, mái tóc xoăn nhỏ trên đầu rung rinh, khen: "Bác cũng đáng yêu lắm ạ!"

Đối tác bụng phệ: "..."

Tổng giám đốc Trương và đối tác liếc nhau, không nhịn được cười phá lên, đối tác còn vỗ vỗ bụng tròn của mình, xua tay nói: "Không dám nhận không dám nhận, tôi với từ đáng yêu căn bản không dính dáng gì!"

Tinh Nặc ngơ ngác vì bị cười, còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là vì sao, ngẩng đầu đã thấy Thẩm Yến vội vã đẩy cửa bước vào.

"Xin lỗi, công ty có chút việc chậm trễ, khiến chú phải đợi lâu."

Thẩm Yến và đối tác khách sáo vài câu, bế em trai lên, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vẫn còn hằn vết ngủ trưa.

"Tinh Nặc đi tìm trợ lý Kha trước đi, anh cả bên này xong việc sẽ dẫn em đi ăn tối."

Tinh Nặc thấy Thẩm tổng chính thức đã trở lại, bé Phó tổng mới nhậm chức này tự nhiên phải nhường chỗ, vì thế gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

"Vâng ạ."

Tinh Nặc vừa ra khỏi cửa đã đụng phải trợ lý Kha đang đi tìm mình, đối phương bước chân vội vàng, thấy Tinh Nặc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Làm anh sợ muốn chết, đến văn phòng Thẩm tổng không thấy em, hóa ra là ở đây."

Tinh Nặc "ừm" một tiếng, bị trợ lý Kha nắm tay đi về phía văn phòng trợ lý.

Trợ lý Kha còn hỏi: "Tinh Nặc sao không đeo thẻ nhân viên nhỏ của mình?"

Bé buổi sáng còn rất quý cái thẻ nhân viên của mình, gặp ai cũng ưỡn ngực nhỏ, để đối phương thấy rõ thân phận trợ lý nhỏ của mình.

Tinh Nặc lắc đầu, nói: "Thẻ trợ lý không hợp với em nữa rồi anh Kha, em bây giờ đã thăng chức, cần một cái thẻ Phó tổng nhỏ."

Trợ lý Kha ngây người một thoáng, ngay sau đó kìm nén khóe miệng, nuốt ý cười trở lại.

"Vậy em thăng chức cũng nhanh thật."

Tinh Nặc gật gật đầu, còn an ủi trợ lý Kha: "Không sao đâu anh Kha, anh cũng cố gắng làm việc, đến lúc đó cũng làm Phó tổng!"

Trợ lý Kha cười phá lên, gật gật đầu, đáp một câu: "Được được được, đến lúc đó hai anh em mình mỗi người một cái Phó tổng, ai thấy mà không bảo một tiếng trâu bò!"

Tinh Nặc cũng cười rộ lên, ngồi vào bàn làm việc, đôi mắt cong cong "ừm" một tiếng.

"Vậy thẻ nhân viên mới của em khi nào thì làm xong ạ?"

Trợ lý Kha thật sự suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Cái này có lẽ cần vài ngày, chip bên trong thẻ mới là hàng đặt riêng, Tinh Nặc phải đợi một chút."

Tinh Nặc cũng không vội, đeo lại thẻ trợ lý nhỏ của mình, ân cần nói: "Không sao ạ, em đợi một chút cũng được."

Trợ lý Kha nén cười, "ừ" một tiếng, xoay ghế lại, bắt đầu làm việc.

Sau khi Tinh Nặc thăng cấp thành Phó tổng nhỏ, không cần làm công việc trợ lý nữa.

Bé nhảy xuống ghế, đi đôi giày vàng kêu "póc póc", bắt đầu tuần tra công ty.

Tinh Nặc tuần tra rất nghiêm túc, đi ngang qua một thư ký, đều phải ghé sát lại, nhìn hai mắt xem đối phương đang làm gì.

Chị thư ký thấy bé đến, lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo ra, đút cho bé ăn hai miếng.

"Trợ lý nhỏ nghiêm túc quá vậy? Còn đến giám sát công việc của chúng ta nữa?"

Tinh Nặc còn chưa đi hết một vòng, trong miệng đã bị nhét đầy khoai tây chiên bánh quy, nhai nhai nuốt xuống, lại chạy về bàn làm việc của mình, không dám đi tuần tra nữa.

Tuần tra nữa, chỉ sợ bụng no căng mất, cơm tối cũng không cần ăn.

Tinh Nặc ăn không ngồi rồi bị trợ lý Kha nhét cho một phần tài liệu, bảo bé nghiêm túc xem.

"Đây là tài liệu công ty, Phó tổng nhỏ em có thể xem, nếu thấy phù hợp thì đưa ra một vài ý kiến mang tính xây dựng."

Tinh Nặc lập tức vui vẻ lên, "ừm" một tiếng, ngay sau đó lại không nhịn được nghĩ, ý kiến mang tính xây dựng là ý kiến gì nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro