🐣Chương 154: Hội trưởng

Công hội Linh Nhất Hào.

Tang Minh vẫn luôn chờ mấy người chơi tham gia phó bản trở về.

Trước đó gã từng phái người chơi đi qua phó bản này không ít lần, nhưng mỗi lần đều bị quái vật đả thương hoặc đánh cho tàn phế, dẫn đến mãi cho đến hiện tại vẫn chưa thể lấy được bản đồ thế giới quái vật.

Phó hội trưởng bên cạnh không nhịn được mở miệng hỏi: "Hội trưởng, anh làm sao xác định con quái vật kia nhất định có bản đồ?"

Tang Minh tự tin cười một tiếng, ánh mắt cao cao tại thượng miệt thị kiêu ngạo, không dung phản bác mà mở miệng nói: "Nó đương nhiên sẽ có! Mấy năm nay công ty Thẩm thị không ngừng mở rộng ở thế giới quái vật, ngay cả những nơi chúng ta từng xem nhẹ cũng có chi nhánh của Thẩm thị, trong tay nó sao có thể không có bản đồ?"

Tang Minh đã từng giao thủ với con quái vật này, thấy qua hình dáng người của nó, chắc chắn một kẻ làm việc có trật tự có kế hoạch như vậy, nhất định đã vẽ bản đồ thế giới quái vật!

Một người chơi công hội chạy về, vội vàng nói: "Đã trở lại! Bất quá mấy người chơi phía trước dụ quái vật đã... Nhưng hai người còn lại vẫn sống!"

Tang Minh giả vờ đau lòng, trên thực tế chút nào không để ý đến những người chơi đi phó bản, chỉ để ý họ có lấy được đồ vật hay không.

Hai người chơi dìu nhau trở về, một người cánh tay vặn vẹo, một người bụng không ngừng thấm máu ra ngoài.

Tang Minh nghênh đón, quan tâm một hồi lâu, hai người chơi mới lấy ra bản đồ từ trong tay.

"Con quái vật kia quá cẩn thận, bản đồ rơi trên mặt đất bị hủy, bất quá cũng may chúng ta cơ trí, lâm thời dùng đạo cụ phục khắc cao cấp phục chế một bản."

Tang Minh nói mấy tiếng "tốt", ý cười trên khóe miệng không sao kìm nén được, nhận lấy bản đồ, bảo những người còn lại đưa hai người kia về nghỉ ngơi.

Chờ mọi người rời đi, Tang Minh cẩn thận mở bản đồ ra, nhìn trung tâm thành được khoanh tròn bằng màu vàng ở giữa, không khỏi cười một tiếng.

Quả nhiên không sai với phỏng đoán của gã, trung tâm thành của bọn họ không phải là một thành phố độc lập với thế giới quái vật, mà là nằm ngay trung tâm khu của thế giới quái vật!

Chẳng qua thành phố này được bao bọc bởi một loại năng lượng đặc thù, bọn quái vật không thể tiến vào, lúc này mới trở thành nơi tập trung của các người chơi.

Cho nên, kỳ thật bọn họ không chỉ có thể thông qua phó bản và đạo cụ trở về hiện thực, mà còn có thể giống như bọn quái vật, rời đi từ cái khe không gian kia!

***

Tinh Nặc ngủ một giấc rất dài, tỉnh lại, ánh sáng mặt trời ban mai chói chang chiếu vào phòng, phủ lên mái tóc xoăn nhỏ của bé một tầng ánh sáng nhạt.

Tinh Nặc ngáp một tiếng, nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nhìn đồng hồ đầu giường.

Phát hiện đã hơn 8 giờ, Tinh Nặc vội vội vàng vàng ra ngoài, đánh răng rửa mặt thay quần áo.

Bé đeo cặp sách nhỏ lên lưng, túm tay Thẩm Ôn vội la lên: "Ba ba, con đi làm muộn rồi! Ba ba đưa con đi nha!"

Thẩm Ôn cũng không hiểu vì sao Tinh Nặc lại thích đi làm như vậy, xoa nhẹ đầu bé, gọi Thẩm Bạch Chu đang nằm dài lười biếng: "Con lấy xe điện đưa Tinh Nặc đi làm đi."

Thẩm Bạch Chu "a" một tiếng, bò dậy, vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo, xách cặp sách nhỏ của Tinh Nặc, nắm tay bé đi xuống lầu.

Dưới lầu, Tinh Nặc gặp chú Tề Diệu đi công tác về.

Tinh Nặc ưỡn ngực nhỏ, mở miệng nói: "Chú Tề, con đã bắt đầu đi làm rồi, bây giờ là Phó tổng nhỏ của công ty đó ạ!"

Tề Diệu kinh ngạc, nhìn thẻ trợ lý nhỏ trước ngực Tinh Nặc, không khỏi sờ sờ cằm.

"Nhỏ như vậy đã bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình rồi hả? Giỏi thật!"

Tinh Nặc "dạ" một tiếng, kiêu hãnh cong mắt.

"Đương nhiên rồi! Con ở công ty thể hiện tốt lắm đó!"

Tinh Nặc cúi đầu bận rộn nhìn thời gian, vội vội vàng vàng dậm chân tại chỗ nói: "Không hay rồi không hay rồi, con thật sự muộn rồi!"

Ngay cả câu tạm biệt cũng không kịp nói, Tinh Nặc lôi kéo tay anh hai, nhanh chóng đi ra ngoài.

Ngồi lên xe điện, Tinh Nặc đội mũ bảo hiểm hình vịt vàng, làm động tác xuất phát.

"Đi thôi anh! Anh hai nhanh lên, 8 giờ rưỡi đi làm, em đến muộn là không làm Phó tổng nhỏ được đâu!"

Thẩm Bạch Chu "ừ" một tiếng, không nhịn được hỏi: "Đến muộn hậu quả nghiêm trọng vậy sao?"

Tinh Nặc trong lòng có một bộ tiêu chuẩn, thể hiện tốt được khen là có thể thăng chức, đến muộn chính là thể hiện kém, tự nhiên sẽ bị giáng chức.

Bé suốt đường đi sốt ruột không thôi, ngồi phía trước xe điện, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn xem đến đâu rồi.

Cuối cùng còn vài phút, Tinh Nặc lôi kéo tay anh hai chạy về phía công ty, vào giây cuối cùng, ấn thẻ nhân viên trước ngực lên máy chấm công.

Tinh Nặc lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.

"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!"

Suýt chút nữa là không làm được Phó tổng nhỏ rồi!

Thẩm Bạch Chu vẫn là lần đầu tiên đến công ty của Thẩm Yến, ngẩng đầu nhìn văn phòng trang hoàng đại khí lại thời thượng, không nhịn được khẽ tặc lưỡi.

"Phải nói là Thẩm Yến may thật, hai nơi đều mở công ty, kiếm tiền chắc có thể xếp thành một ngọn núi!"

Công ty ở thế giới loài người của Thẩm Yến bình thường theo lệ nộp thuế kiếm tiền, tốc độ kiếm tiền cũng bình thường, nhưng công ty ở thế giới quái vật, quả thực là Thẩm Yến độc chiếm!

Đặc biệt là sau khi anh tạo ra cái gì mà tiền ngôi sao, công ty dưới trướng còn có thêm một nhà máy in tiền duy nhất.

Đây là biến tướng độc quyền toàn bộ tài phú của thế giới quái vật đó!

Thẩm Bạch Chu cảm thấy với thành tích thi đại học hơn 300 điểm của mình, nếu muốn đuổi kịp đầu óc quái vật như Thẩm Yến, chỉ sợ còn phải đợi cả trăm ngàn năm nữa.

Tinh Nặc ấn thang máy lên lầu, nhìn anh hai vẫn còn đang đánh giá công ty này, giới thiệu với cậu: "Tầng 11 là văn phòng Thẩm tổng và văn phòng trợ lý thư ký đó anh! Còn có một phòng họp lớn nữa, trước đây em còn đi đưa tài liệu ở đó!"

Thẩm Bạch Chu nghe vậy không khỏi xoa đầu Tinh Nặc, kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Giỏi vậy sao? Bây giờ em chẳng lẽ đã là nhân vật trung tâm của công ty rồi?"

Thẩm Bạch Chu không hiểu rõ hoạt động của công ty, thấy Tinh Nặc vẻ mặt thần khí ưỡn ngực nhỏ, không nhịn được nghĩ theo hướng phóng đại.

Tinh Nặc dùng sức gật gật đầu, lộ ra mấy chiếc răng trắng nhỏ, cong mắt nói: "Đúng vậy đó anh hai, hôm qua nếu không phải em đi đưa tài liệu, hội nghị cũng không tổ chức được đâu!"

Thẩm Bạch Chu giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Giỏi giỏi! Tinh Nặc nhất định phải cố gắng làm tốt, tranh thủ đá cái tên đáng ghét Thẩm Yến xuống, đến lúc đó công ty chẳng phải là thiên hạ của hai anh em mình sao?!"

Thẩm Bạch Chu càng nghĩ càng thấy vui, mắt một mí cũng không nhịn được nhếch lên, lộ ra ánh sáng tinh ranh.

Tinh Nặc lại lắc đầu, trầm tư một lát nói: "Vẫn chưa được, em còn muốn thể hiện tốt hơn nữa mới được!"

Thẩm Bạch Chu còn muốn nói gì đó, lại nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, cùng với giọng nói lạnh lẽo của Thẩm Yến: "Thẩm Bạch Chu, cậu ngốc thì thôi đi, có thể đừng có dắt Tinh Nặc đi sai đường không?"

Thẩm Yến bây giờ không khỏi nghi ngờ, thành tích thi đại học hơn 300 điểm của Thẩm Bạch Chu, rốt cuộc có phải do cậu tự thi không?

Thẩm Bạch Chu cũng hừ lạnh một tiếng, đút tay vào túi quần, không chút để ý "xí" một tiếng.

Cậu nắm tay Tinh Nặc đi ra ngoài, căn bản không để ý đến Thẩm Yến, cúi đầu hỏi: "Văn phòng của Tinh Nặc ở đâu?"

Tinh Nặc đi phía trước chỉ chỉ, vẫn còn đắm chìm trong sự hưng phấn khi đi làm.

"Ở phía trước đó!"

Thẩm Yến ấn nhẹ trán, sợ cái cậu em trai không bớt lo này gây ra chuyện gì, chỉ có thể quay đầu đuổi theo.

Tinh Nặc vừa kịp giờ chấm công, đến muộn nhất, đến văn phòng thì các trợ lý và chị thư ký khác đã ngồi vào chỗ làm rồi.

Các chị thư ký còn tưởng Tinh Nặc hôm nay quên đi làm, thấy bé đáng yêu đúng giờ đến, không nhịn được cười rộ lên.

"Tinh Nặc đến rồi?"

"Giỏi thật nha, liên tục hai ngày đi làm rồi!"

Tinh Nặc "ừm" một tiếng, quen đường quen nẻo đặt thẻ nhân viên lên vị trí, giới thiệu với anh hai: "Đây là trợ lý Kha, là trợ lý sinh hoạt của anh cả, vị kia là chị Diêu, là thư ký trưởng..."

Thẩm Bạch Chu nghe Tinh Nặc giới thiệu, lại không nhịn được tặc lưỡi hai tiếng.

"Thẩm Yến cũng giỏi thật, một người có nhiều trợ lý thư ký như vậy, làm hoàng đế hả?"

Các chị thư ký nhìn chàng thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, che miệng, nhỏ giọng nói: "Người kia là ai vậy?"

"Chắc cũng là em trai Thẩm tổng? Trông ngầu ghê, tôi thích kiểu niên hạ tiểu chó săn này hắc hắc!"

"Đẹp trai quá! Cả nhà Thẩm tổng gen tốt thật đó!"

Thẩm Yến đi vào, sắc mặt đen như đáy nồi, thấp giọng gọi: "Thẩm Bạch Chu, ra đây, đừng ở đây làm phiền người khác làm việc."

Thẩm Yến trong tay vẫn còn nắm giữ "kho báu" của Thẩm Bạch Chu, Thẩm Bạch Chu hậu tri hậu giác phản ứng lại, lập tức ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh cúi đầu.

"Biết rồi."

Thẩm Bạch Chu đi đến cửa, vẫy tay với Tinh Nặc đang chuẩn bị làm việc, làm khẩu hình: "Cố lên! Tranh thủ đá Thẩm Yến xuống!"

Tinh Nặc lập tức hiểu ra, cong mày, "ừm ừm" gật đầu nhỏ.

Vị Phó tổng nhỏ bận rộn cũng bắt đầu một ngày làm việc.

Hôm nay nhiệm vụ của Tinh Nặc là xem xong tài liệu công ty, hơn nữa phải đưa ra một ý kiến mang tính xây dựng.

Tinh Nặc gặp những danh từ hoặc tiếng Anh không biết, thật sự không hiểu thì sẽ nói với máy tính nhỏ của mình: "Tiểu Độ tiểu Độ, giúp tớ tra một chút ưu thế vị trí khu kinh tế là có ý nghĩa gì?"

"Bạn tiểu Độ, đường cong tăng trưởng là gì?"

"Tiểu Độ tiểu Độ..."

Tiếng bàn phím lạch cạch trong văn phòng, thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng giọng sữa non nớt, mấy vị trợ lý và thư ký nghe thấy, không nhịn được trộm cười.

Trợ lý Kha bên cạnh càng phải cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, bằng không sẽ không nhịn được cười phá lên.

Cậu ta ho nhẹ một tiếng, đi ra ngoài lấy cốc nước, tiện thể giúp Phó tổng nhỏ Tinh Nặc lấy một ly.

Tinh Nặc ngửa đầu nói cảm ơn, còn chia sẻ bánh màn thầu nhỏ hôm nay mang theo cho trợ lý Kha ăn.

Uống hai ngụm nước giải khát, Tinh Nặc lại bắt đầu gọi tiểu Độ.

Cả buổi sáng làm việc, Tinh Nặc cũng không mệt lắm, chỉ là giọng nói hơi đau.

Khi bé đi tìm anh trai ăn cơm trưa, giọng nói nhỏ trong trẻo ban đầu đã khàn khàn, nói chuyện cũng có chút ngọng nghịu.

"Em không ăn gà hầm nấm, không ngon lắm."

Thẩm Yến nghe thấy giọng em trai, ngồi xổm xuống bảo bé há miệng, nhìn nhìn amidan của bé.

"Vẫn ổn, chỉ hơi sưng một chút, không phải bị nóng."

Thẩm Yến xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của Tinh Nặc, thấp giọng an ủi: "Làm việc không cần cố quá sức như vậy, còn phải chú ý sức khỏe, bằng không ốm rồi thì không đi làm được đâu."

Tinh Nặc nghe xong không khỏi thở dài, "ai" một tiếng, kéo tay anh trai đi về phía nhà ăn.

"Làm một Phó tổng nhỏ áp lực lắm, em muốn đưa ra ý kiến tốt hơn nữa, giúp công ty phát triển."

Thẩm Yến cảm thấy Tinh Nặc còn nhỏ tuổi, lo lắng chuyện còn nhiều mình.

Mím môi kìm nén ý cười, Thẩm Yến ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Không sao đâu, công ty còn có Phó tổng khác, cũng không phải ai cũng có thể đưa ra được cái gì hữu dụng đâu."

Tinh Nặc "dạ" một tiếng, lúc ăn cơm, đầu nhỏ vẫn đang suy nghĩ chuyện này.

Giờ nghỉ trưa, bé lên giường ngủ trưa, nằm trong phòng nghỉ ban đầu của anh trai, bỗng nhiên linh quang chợt lóe nói: "Anh cả, anh nói chúng ta xây một công viên trò chơi trong công ty thì sao?!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro