🐥Chương 180: Vô tình
Bên trong toa tàu.
Tinh Nặc ngồi ở hàng ghế giữa, tựa vào lưng ghế. Vì vừa mới lên tàu nên cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ có thể lặng lẽ quan sát toa xe này.
Toa tàu nhìn chung không khác mấy với toa tàu bình thường, bên trái là hàng ghế đôi, bên phải là dãy ghế ba chỗ.
Không gian chật hẹp, không có bàn gấp, trên trần cũng chẳng có bảng điện tử hay bất kỳ thông báo nào – tất cả thông tin đều phải dựa vào cái giọng phát thanh kỳ quái kia.
Hàng ghế phía trước lác đác vài người, hàng sau cũng khá thưa thớt, nhưng khu vực giữa lại khá đông.
Đây chính là lý do Tinh Nặc không do dự khi lên tàu, lập tức kéo An Tử Mặc ngồi vào khu vực giữa này.
Hai người đi làm lên tàu sau đó chậm một bước, khi hàng ghế giữa đã chật kín, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi hàng phía trước với vẻ mặt khó hiểu.
Tinh Nặc đoán rằng có thể là vì hàng ghế đầu và cuối gần cửa toa, ai cũng cảnh giác với những nguy hiểm chưa rõ ràng.
Dù sao thì không ai biết được, rốt cuộc thứ lên tàu cùng mình là con người... hay là quái vật.
Khi Tinh Nặc đang âm thầm quan sát, những người khác trong toa cũng đang lặng lẽ theo dõi cậu.
Thấy Tinh Nặc còn rất trẻ, gương mặt non nớt, ánh mắt trong sáng, cả hai người đều mang cặp sách, họ phần nào đoán ra được: Đây chắc là học sinh cấp ba.
Cách một lối đi nhỏ, một cô gái trông dịu dàng ngồi đối diện nghiêng đầu hỏi: "Em trai, tụi em là học sinh à? Vô tình bị lôi lên chuyến tàu này sao?"
An Tử Mặc vốn là người nhiều lời, mà bầu không khí căng thẳng trong toa suýt khiến cậu ta nghẹt thở. Vừa được người bắt chuyện, cậu ta lập tức định lên tiếng, nhưng đã bị Tinh Nặc ấn xuống không cho nói.
"Vô tình à? Cũng không hẳn, chỉ là không ngờ nơi này lại quái dị như vậy."
Ban đầu họ muốn thử xem hai người này là người chơi hay chỉ là dân thường vô tình lạc vào phụ bản, nhưng không ngờ cậu nhóc trắng trẻo kia lại không mắc bẫy, lời nói lấp lửng chẳng đưa đến đâu.
Ban đầu còn tưởng hai người chỉ là người thường, nhưng rồi ánh mắt cô gái thoáng lướt qua người Tinh Nặc đầy nghi hoặc.
Người chơi thường mang theo đạo cụ, và có vẻ mặt bình tĩnh, không hoảng loạn như dân thường. Mà Tinh Nặc và An Tử Mặc thì lúc mới lên đã nhanh chóng chiếm chỗ ngồi giữa, im lặng không nói năng gì – khiến họ không thể chắc chắn được thân phận.
Không lẽ... là người chơi có thực lực?
Không đoán ra được, người chơi nữ kia từ bỏ trò chuyện với hai học sinh, mà đứng dậy tiến về hàng ghế phía trước, nơi hai người đi làm đang ngồi, bắt chuyện.
Hai người đi làm kia cảnh giác không cao, mới bị hỏi mấy câu đã tự khai sạch thông tin.
"Không biết, rốt cuộc đây là đâu? Sao mọi người ngồi trên tàu mà ai cũng im lặng vậy?"
"Phim kinh dị à? Tôi tăng ca tới giờ này rồi còn bị kéo tới nơi quái quỷ này, cái công ty chết tiệt kia, ra khỏi đây tôi nghỉ việc luôn!"
"Ơ anh em, anh cũng công ty tôi à? Anh ở phòng nào, trước giờ tôi chưa thấy anh bao giờ!"
Nghe đến đó, Tinh Nặc ngẩng đầu nhìn hai người đi làm kia, ánh mắt dừng lại ở một người trong số họ. Đúng lúc đó, trong đầu cậu vang lên một tiếng "tách" như cảnh báo.
Cảm giác bất an dâng lên, còn chưa kịp hét lên thì chuyện khủng khiếp đã xảy ra ngay trước mắt.
Cô gái người chơi vừa định rời đi thì bị một móng vuốt đâm thẳng vào ngực.
Chính là người đi làm vừa nói chuyện lúc nãy – ánh mắt gã bỗng trở nên điên dại, nước dãi chảy ra bên mép, da mặt bắt đầu hiện lên những đường vân như mạng nhện, dày đặc.
Gã cười phá lên, rồi cắn đứt đầu của cô gái kia. Nhìn thấy ánh mắt kinh hãi và khó tin của mọi người, và cả sự hoảng loạn của người đi làm còn lại ngồi cạnh, gã cười càng ghê rợn hơn.
Gã nhanh chóng nuốt trọn xác cô gái, rồi quay sang nhìn người đi làm kia đang vừa lăn vừa bò ra lối đi nhỏ, giọng nói đầy thoả mãn:
"Ngon quá, lại lừa được một đứa nữa, haha."
"Tiếp theo đến lượt mày được không?"
Người đi làm kia ngã sõng soài dưới lối đi, dựa vào ghế để chống đỡ, đôi mắt đầy sợ hãi không thể che giấu, thậm chí chân mềm đến mức không thể đứng nổi.
"Mày... mày là quái vật!"
Quái vật đó cười đến tận mang tai, nụ cười quỷ dị, máu còn chảy ròng ròng từ miệng xuống cằm, khiến gương mặt gã càng trở nên đáng sợ.
"Tất nhiên tao là quái vật. Đáng tiếc, mỗi lần tàu xuất phát tao chỉ được ăn một đứa. Đứa tiếp theo... là mày đấy, khỏi lo."
Người đi làm kia suýt tè ra quần, tay chân luống cuống bò về phía cuối toa, chui vào một góc run lẩy bẩy.
Tất cả những chuyện này diễn ra quá nhanh, đến mức Tinh Nặc và An Tử Mặc chết đứng tại chỗ. Một vài người mới lên tàu cũng bàng hoàng không kém, ánh mắt họ tràn ngập tuyệt vọng.
Họ cười khổ, như thể chẳng còn thấy được tương lai nữa rồi.
An Tử Mặc ban đầu còn tưởng mấy người kia chỉ nói chuyện xã giao cho vui, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Cậu ta hoảng hốt ngồi xuống, đầu óc trống rỗng, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
"Đây là... phó bản hả?" Cậu ta hỏi.
Tinh Nặc thở dài, gật đầu, không nhìn về nơi đầy máu me phía trước nữa, chỉ cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Hai người im lặng trong vài phút. Bầu không khí ngột ngạt đến mức An Tử Mặc cảm thấy như mình sắp "game over" đến nơi. Cậu ta rướn người lại gần, thì thầm hỏi: "Tinh Nặc, sao cậu bình tĩnh vậy? Không sợ gì hết à?"
Tinh Nặc ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen sâu như đá obsidian của cậu ánh lên chút gì đó rồi nhẹ nhàng gật đầu, cũng nhỏ giọng đáp: "Sợ chứ. Nhưng giờ tụi mình không thể để lộ ra."
An Tử Mặc đúng kiểu đứa trẻ hiếu kỳ, lại hỏi: "Tại sao vậy?"
Tinh Nặc đảo mắt nhìn quanh, xác nhận mọi người đều đang dồn sự chú ý vào con quái vật phía trước, rồi tiếp tục thì thầm: "Toa tàu này tổng cộng có 48 người, nhưng giữa họ vẫn có sự khác biệt."
"Cậu để ý kỹ đi. Một số người ăn mặc gọn gàng, trên tay không cầm gì nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Một số khác thì chỉ giả vờ trấn tĩnh, nhưng trong mắt vẫn lộ rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng."
"Cậu có thấy điều gì lạ không?"
An Tử Mặc nghĩ đến ông anh họ của mình, rồi nhớ lại cái phó bản kinh dị này, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói: "Ý cậu là... đám người lên trước là những người chơi mà anh họ tớ từng nhắc tới?"
Tinh Nặc gật đầu, ánh mắt có vẻ hài lòng nhìn An Tử Mặc, đôi mắt cong cong vì cười.
"Cậu nghĩ xem, nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra, mấy người chơi kia liệu có đẩy người thường ra để tự bảo vệ mình không?"
Nghe xong câu đó, cả người An Tử Mặc lạnh toát, da gà nổi khắp người.
"Nhưng... nhưng tụi mình đều là người mà? Mấy người chơi đó có quyền gì đẩy người thường ra chịu chết chứ?!"
Tinh Nặc cũng không muốn tin điều đó, nhưng đầu óc cậu rất nhạy bén. Nhìn cảnh trước mắt, cậu như phản xạ tự nhiên, lập tức phân tích được toàn bộ sự việc.
"Mặc dù tớ cũng không muốn tin, nhưng sự thật rõ ràng là vậy. Cậu thấy cậu nam sinh cách chúng ta hai hàng ghế không? Một tay của cậu ấy bị chặt, máu vẫn không ngừng chảy."
"Trong mắt cậu ấy ngoài sự tuyệt vọng ra còn đầy giận dữ và căm phẫn. Nhìn ánh mắt cậu ấy nhìn mấy người chơi là biết, như thể chỉ muốn liều chết với họ."
"Điều đó chứng tỏ gì? Chắc chắn trước đó cậu ấy đã bị đẩy ra làm mồi, mới mất đi cánh tay để giữ mạng sống."
Càng nghe, lòng An Tử Mặc càng lạnh dần.
Môi cậu ta đã trắng bệch, một lúc lâu không nói được câu nào.
"Số lượng người thường trong toa rất ít, chắc chỉ hơn mười người. Mà tụi mình lại lên sau, có người còn cố tình thử xem chúng ta là người chơi hay người thường, điều đó cho thấy giữa những người chơi cũng không thể xác định thân phận nhau được."
Tinh Nặc rất lý trí. Khi đầu óc đã vận hành, cậu đã nhanh chóng nắm rõ tình hình hiện tại.
"Tụi mình tuyệt đối không được để lộ là người thường, ít nhất là bây giờ. Phải khiến người khác dè chừng mình, nghĩ rằng tụi mình có vũ khí hay cách tự vệ. Như vậy mới có cơ hội sống sót."
An Tử Mặc mắt trợn tròn, chỉ có thể nhìn mặt Tinh Nặc và thốt lên: "Không hổ danh là học sinh giỏi!"
Tinh Nặc cũng không từ chối lời khen, bản tính vốn lạc quan, nở nụ cười nhẹ nhàng khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
"Trước tiên tụi mình cố gắng vượt qua đợt đầu đã, xem trong toa tàu này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì."
An Tử Mặc gật đầu, cũng học theo Tinh Nặc, lặng lẽ quan sát tình hình trong toa.
Có lẽ vì đã có một con quái vật lộ mặt ở phía trước nên mọi người đều cực kỳ cảnh giác.
Tinh Nặc để ý thấy, trong nhóm người chơi hình như cũng chia thành các phe khác nhau. Có một nhóm khá kiêu ngạo, có người còn đang cầm một món đồ chơi hình khẩu súng, cứ xoay xoay nghịch liên tục.
Một nhóm khác vẫn luôn im lặng, có một cô nữ sinh liên tục liếc nhìn nam sinh bị chặt tay kia. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô ấy lén lút đi đến bên cậu ta và đưa cho cậu một bình xịt y tế.
Những người thường lên xe từ sớm hơn đã trải qua nhiều chuyện hơn. Tuy chưa hiểu rõ khái niệm "người chơi" là gì, nhưng họ đã thấy rõ những người này có năng lực và thủ đoạn rất mạnh.
Có vài người còn cực kỳ tàn nhẫn. Khi không đánh lại được quái vật, họ sẵn sàng hy sinh mạng người khác để đổi lấy mạng mình.
Dù sao thì quái vật cũng có giới hạn về số người nó có thể ăn, miễn sao không đến lượt họ là được.
Nam sinh thấy cô nữ sinh tiến lại, ngạc nhiên chớp mắt. Nhưng khi cô ấy ấn bình xịt lên vết thương, cánh tay đang không ngừng chảy máu của cậu bỗng dừng lại.
Cô gái nhanh chóng che thân người lại để tránh bị người khác thấy, nhét bình xịt vào túi của nam sinh rồi quay đầu rời đi.
Nam sinh hiểu ra điều gì đó, nhưng nghi vấn trong lòng vẫn không giảm đi chút nào. Môi cậu ta run run, rất muốn hỏi: Liệu mình còn có thể sống sót trở về nhà không?
Nhưng cuối cùng cậu ta chỉ lặng lẽ cất kỹ bình xịt rồi cúi đầu im lặng.
Tinh Nặc ngồi ở phía sau, từ góc độ này vừa hay nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng. Cậu khẽ thở dài, cảm thấy vẫn còn hy vọng.
Ít ra thì trong nhóm người chơi khác vẫn có người giữ lại chút lòng tốt.
Tinh Nặc vừa thu lại ánh nhìn thì lập tức cảm nhận được có người đang âm thầm quan sát mình.
Ánh mắt kia hoàn toàn không hề che giấu, cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu, không chớp mắt lấy một lần.
Tinh Nặc thấy da đầu tê rần trong khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh, quay đầu lại nhìn thẳng vào người đó.
Người đang nhìn cậu chính là gã đàn ông đang cầm khẩu súng đồ chơi — cũng chính là kẻ mà cậu nghi là đã đẩy nam sinh kia ra khiến bị chặt tay.
Gã có vẻ không ngờ Tinh Nặc dám quay lại nhìn mình, lập tức nhe răng cười, làm động tác giả vờ bắn súng về phía Tinh Nặc như một lời đe dọa.
Tinh Nặc không hề sợ, vì cậu biết lúc này không được phép tỏ ra sợ hãi.
Cậu và An Tử Mặc chỉ đang cố giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, thực chất trong tay chẳng có lấy một món đồ tự vệ nào. Nếu lộ sơ hở, nguy hiểm ập đến sẽ rất nhanh.
Tên kia không phải kẻ ngốc. Ánh mắt đó rõ ràng là đang thử dò xét. Nếu Tinh Nặc hơi chột dạ hoặc lúng túng một chút, gã sẽ lập tức nhận ra cậu không phải người chơi.
Gã đàn ông thử nhìn một lúc rồi lạnh lùng thu ánh mắt lại, khoanh tay, tỏ vẻ chẳng mảy may tin vào màn kịch của Tinh Nặc.
"Có chuyện gì vậy, anh Phong? Anh nghi thằng nhóc kia là quái vật à?"
Người đồng đội bên cạnh liếc theo ánh mắt gã, nhưng không thấy có gì quá kỳ quặc, đành rút lại ánh nhìn.
"Đương nhiên là không. Quái vật nào mà biết giả bộ giảo hoạt vậy? Mới lên xe đã biết lừa người?"
Họ từng chạm trán quái vật trước đó, giống như con quái vật từng giả dạng làm tộc trưởng, nhưng không kiềm chế được bản tính. Chỉ cần có cơ hội là lập tức lộ mặt, ăn thịt người ngay.
"Chỉ là... tao thấy thằng nhóc kia rất giống một người mà trước đây tao từng gặp trong phó bản – là người mà hội trưởng Tang giao cho tao giải quyết."
Người đồng đội ngẩn người một lúc rồi vuốt cằm nói: "Vậy chắc chắn thằng đó là người chơi rồi?"
Anh Phong bật cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo: "Không, hoàn toàn ngược lại. Tao chắc chắn thằng nhóc đó không phải người chơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro