🐥Chương 185: Lâu đài cổ Hoa Hồng Máu
Bất quá, Tinh Nặc chỉ muốn hợp tác với những người mềm lòng.
Cách hành xử dùng mạng người để đổi lấy sự an toàn của bản thân của đám người công hội Linh Nhất Hào kia quá tàn nhẫn, Tinh Nặc thật sự không thể chấp nhận được.
Cậu lấy từ cặp sách ra một tờ giấy nháp, dùng bút nguệch ngoạc viết đáp án xuống.
"Trước đừng nhìn, biết sớm không phải chuyện tốt lành gì."
Đội trưởng trải qua hai lần hợp tác này, độ tin tưởng với Tinh Nặc tăng vọt, cẩn thận cất tờ giấy đi.
"Được, vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Tinh Nặc thở ra một hơi, đeo cặp sách lên vai, lắc đầu nói: "Không, không phải chúng ta phải làm thế nào, mà là anh và An Tử Mặc nên làm thế nào."
An Tử Mặc "a" một tiếng, kinh ngạc nói: "Ý gì vậy, Tinh Nặc cậu không đi cùng chúng tớ sao?"
Tinh Nặc nghiêng đầu, mái tóc xoăn nhẹ rung rinh, gật đầu nói: "Đúng vậy, lần này tớ không đi cùng các cậu, tớ muốn xuống tàu."
An Tử Mặc nói năng lộn xộn, đầu óc đình trệ trong giây lát, cuối cùng lắp bắp hỏi: "Xuống, xuống tàu? Nhưng xuống tàu càng nguy hiểm mà! Tinh Nặc cậu đừng xuống, vạn nhất xảy ra chuyện thì sao?"
Ánh mắt Tinh Nặc rất kiên định, cậu làm việc luôn hướng tới mục tiêu đã định, sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Hơn nữa, sau phó bản này còn có những thứ Tinh Nặc muốn biết.
Cậu nhìn An Tử Mặc, giọng điệu không hề dịu đi, ngược lại nói: "Tử Mặc, đây là lần đầu tiên cậu vào phó bản, có lẽ cũng không phải lần cuối cùng, hiện tại tớ cũng không biết vì sao thế giới này lại trở thành như vậy, nhưng chúng ta đều phải học cách trưởng thành."
"Tớ muốn xuống xe đi tìm đáp án mà tớ muốn biết, cậu cũng vậy, hãy tồn tại trong phó bản này, giết chết quái vật, hoàn thành nhiệm vụ của cậu."
Đây đã là lần thứ hai Tinh Nặc vào phó bản trong tháng này.
Có lẽ sau này sẽ càng thường xuyên hơn, An Tử Mặc không phải lúc nào cũng gặp được đại lão dẫn đi thông quan, luôn phải có lúc tự mình giải quyết vấn đề.
An Tử Mặc cùng Tinh Nặc lớn lên bên nhau, nghe vậy bật cười, hốc mắt hơi ướt.
"Tớ biết, tớ không sợ đi giết quái vật, tớ chỉ lo lắng cho cậu."
Vừa nãy đội trưởng người chơi kia nói, phó bản sau khi xuống xe còn nguy hiểm và đáng sợ hơn phó bản trên xe nhiều.
An Tử Mặc lo lắng mình sẽ mất đi bạn tốt.
Tinh Nặc cong khóe môi, ôm cậu ta một cái, sau đó đứng dậy.
"Không cần lo lắng, tớ an toàn hơn các cậu. Thời gian sắp đến rồi, tớ muốn xuống xe, các cậu đợi đến khi tàu khởi hành lại, thì cứ đi thẳng về phía toa đầu tiên, đi đến đầu tàu."
An Tử Mặc và đội trưởng đều đồng ý, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tinh Nặc.
Thẩm Yến không đuổi theo, anh giống như những người khác trong xe, nhìn bóng lưng Tinh Nặc đeo cặp sách, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Vẻ mặt mọi người không giống nhau, có ngưỡng mộ, có khinh thường, có bội phục, còn có lo lắng.
Phó bản này, Thẩm Yến không thích hợp đi theo Tinh Nặc cùng đi.
Cậu nhóc đã trưởng thành, cậu muốn biết nhiều sự thật hơn, không phải Thẩm Yến có thể ngăn cản được.
Trong mắt Thẩm Yến cũng không khỏi trào dâng niềm tự hào, nhìn thiếu niên nhỏ bé kiên định không sợ hãi đi tìm kiếm những gì mình muốn, tràn đầy cảm khái.
Bất quá Thẩm Yến vẫn có chút nghi hoặc.
Mỗi lần Tinh Nặc gặp phải chuyện liên quan đến thế giới vô hạn lưu này, đều sẽ bị Thẩm Ôn dùng sương mù mất trí nhớ hoặc nút bịt tai xóa đi đoạn ký ức đó.
Rốt cuộc cậu đã phát hiện ra điều bất thường như thế nào?
Trên xe.
Sau khi Tinh Nặc rời đi, mười phút trôi qua tàu vẫn chưa khởi hành, vậy mà không có con quái vật nào nhảy ra tấn công người.
Xe lửa từ từ khởi hành trở lại.
An Tử Mặc và cậu thiếu niên cụt tay, cùng với vài người chơi khác, nhíu mày, đi về phía trước toa tàu.
Họ xuyên qua hết toa này đến toa khác, nhìn vẻ mặt chết lặng của mọi người bên trong, ánh mắt đánh giá lạnh nhạt của các người chơi, giẫm lên vũng máu đặc quánh trong xe, cả người bẩn thỉu đi vào toa phía trước.
Đầu tàu là một phòng điều khiển.
Mọi người đứng ở cửa, đội trưởng và An Tử Mặc liếc nhìn nhau, trong lòng đã có suy đoán.
Họ mở tờ giấy Tinh Nặc viết ra —
Đoàn tàu chính là quái vật.
Quả nhiên!
Quái vật thật sự chính là đoàn tàu này! Chứ không phải những con quái vật ăn thịt người nhảy ra mê hoặc người chơi kia!
Trung tâm quan trọng nhất của xe lửa, chính là ở phòng điều khiển.
Họ muốn phá hủy phòng điều khiển!
Thẩm Yến xuống xe ở trạm tiếp theo, anh vừa bước xuống thì từ xa thấy đầu tàu nổ tung một đám lửa.
Phòng điều khiển xe lửa bị phá hủy.
Những người thường và người chơi trên tàu, sắc mặt chết lặng, có người còn đang giãy giụa chống lại quái vật, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ đều nghe thấy tiếng nổ vang này.
Ngay sau đó, một tiếng "tích" vang lên:
【Quái vật trung tâm của phó bản nhà ga đã chết, chúc mừng người chơi thông quan thành công!】
【Phó bản nhà ga sẽ vĩnh viễn đóng cửa.】
Có những người thường sống sót trên tàu mấy ngày trời, thấy vậy ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Vẻ mặt họ hoảng hốt, ngơ ngác hồi lâu, giây tiếp theo lại đồng loạt xuất hiện ở ga tàu thành phố Vinh.
Có người bị quái vật gặm mất một bàn tay, có người đói chỉ còn thoi thóp, nhưng giờ phút này, họ ngồi xổm ở ga tàu quen thuộc, mừng rỡ đến khóc!
Trở về rồi!
Họ vậy mà đã trở về!
Những người đến chi viện Tề Diệu vội vàng tiến lên đón, dùng cáng khiêng những người bị thương đi chữa trị.
Tề Diệu nhìn thấy An Tử Mặc trong đám người, anh ta theo bản năng cho rằng Tinh Nặc cũng ở đó, tìm kiếm hồi lâu, lại không thấy bóng dáng đối phương.
An Tử Mặc trông cũng rất chật vật, vốn dĩ mặt đã đen nhẻm, giờ thì hoàn toàn bẩn không thể nhìn.
Cậu ta thấy Tề Diệu, chào hỏi.
Tề Diệu thấy cậu ta tung tăng nhảy nhót, đưa cho một chai nước.
"Thằng nhóc này, không bị dọa sợ chứ? Các con vào phó bản, giết quái vật trung tâm mới ra được à?"
An Tử Mặc nhớ tới chuyện này, không nhịn được có chút kích động, ra sức gật đầu.
"Đúng! Bất quá tác dụng của con thật ra không lớn, chủ yếu vẫn là nhờ Tinh Nặc và mấy anh người chơi."
Nhưng An Tử Mặc cũng cảm thấy mình đã trưởng thành hơn, lần sau đối mặt với những nguy hiểm này, nhất định sẽ không hoảng loạn như vậy nữa!
Tề Diệu nghe thấy tên Tinh Nặc, không hiểu sao lại có cảm giác quả nhiên là như vậy.
"Con về phòng khách với chú một chuyến, kể tỉ mỉ tình hình trên xe cho chú nghe."
***
Sau khi Tinh Nặc xuống xe, quay đầu lại, phát hiện đoàn tàu này thật sự rất dài rất dài.
Chạy qua trước mắt cậu, có cảm giác nhìn mãi không thấy đầu.
Bất quá Tinh Nặc tin tưởng An Tử Mặc, chỉ cần đoán được quái vật thật sự là ai, thật ra rất dễ giết đối phương.
Dù sao xe lửa là vật chết, không thể nhúc nhích, chỉ có thể triệu hồi một ít quái vật nhỏ đến quấy rối An Tử Mặc bọn họ, không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn.
Tinh Nặc thu hồi ánh mắt, đeo cặp sách, đi về phía con đường của mình.
Cậu xuyên qua bóng tối, bước vào một đoạn đường đất nhỏ.
Không có ánh mặt trời, nhưng ánh sáng phó bản này lại rất sáng, hai bên đường đất trồng đủ các loại hoa và bụi cây, cách đó có mấy cây gỗ.
Tinh Nặc rất quen thuộc con đường này, dù sao khi còn bé, cậu đã từng đi qua một lần.
Con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu kéo dài, trong ký ức đòi hỏi đôi chân nhỏ bé của cậu phải chạy không ngừng mới có thể đi hết, lần này Tinh Nặc chỉ đi chưa đến mười phút.
Cậu đứng trước cổng sắt lâu đài cổ, nhìn dây leo uốn lượn quấn quanh trên cửa, ánh mắt xuyên qua, vườn hoa nhỏ nở rộ những đóa hoa hồng màu máu, không khỏi nở một nụ cười.
Ký ức thời thơ ấu dần dần sống lại, Tinh Nặc đã từng ở đây rất nhiều năm, cậu cho rằng mình đã quên, nhưng chỉ cần lật giở một chút album ký ức, vậy mà vẫn còn nhớ rõ tất cả.
Quản gia cảm nhận được hơi thở của chủ nhân nhỏ đầu tiên, dẫn theo người hầu nam đi tới, giọng kích động: "Chủ nhân nhỏ! Ngài đã trở về!"
Tinh Nặc đã gần mười năm chưa gặp quản gia.
Tinh Nặc nhìn khuôn mặt da người kỳ lạ cứng đờ của ông, rõ ràng quỷ dị như vậy nhưng vẫn nảy sinh vài phần thân thiết.
"Vâng, con về thăm ạ."
Quản gia nước mắt lưng tròng, mặc áo khoác dài, chống gậy tự mình tiến lên mở cửa cho Tinh Nặc.
"Về thăm cũng tốt, lâu đài cổ của chúng ta vẫn luôn như cũ, ngài và chủ nhân không thường về, những người hầu trước đây được phân phát lại lần nữa tìm về, ở lâu đài cổ quét dọn vệ sinh, giúp chăm sóc vườn hoa một chút."
Tinh Nặc dạ một tiếng, đeo cặp sách đi trên con đường đá cuội nhỏ.
Những viên đá cuội nhẵn mịn không hề gồ ghề, nhưng khi còn nhỏ Tinh Nặc luôn cảm thấy rất cộm chân, không thích đi bộ, lập tức làm nũng và mè nheo đủ kiểu khiến ông quản gia hoặc dì đầu bếp bế mình đi.
Tinh Nặc đứng trên đường đá cuội, nghĩ đến chuyện cũ, bật cười, vươn tay chạm vào những đóa hoa hồng.
Những đóa hoa hồng nhỏ nở rộ rực rỡ và nồng nhiệt, từng đóa từng đóa tươi đẹp no đủ, tựa như những đóa hoa nở ra từ dòng máu nồng đậm nhất, đẹp đến nghẹn lời.
Quản gia ở bên cạnh giới thiệu không ngừng, dùng khăn tay thương cảm lau nước mắt nói: "Hoa hồng lớn lên rất tốt, bất quá Thẩm Yến, cái tên quái vật kia mở công ty, đến mua sắm một đám hoa hồng, nói là muốn cùng những nhân ngư dưới biển trao đổi đồ vật, bằng không hoa hồng trong vườn nhỏ chỉ biết càng ngày càng nhiều và xinh đẹp hơn."
Tinh Nặc nghe những lời này, nghe thấy điều thú vị, còn ngẩng đầu hỏi một câu: "Nhân ngư dưới biển thích hoa hồng sao?"
Quản gia gật đầu, vẻ mặt rất có vài phần tự hào: "Đương nhiên, tộc nhân ngư khác với những quái vật thô tục trên đất liền, xem như sinh vật có chút trí tuệ, bọn họ yêu thích những thứ lãng mạn xinh đẹp, hoa hồng chúng ta trồng ra ở lâu đài cổ, gặp nước chẳng những không khô héo, còn sẽ nở càng rực rỡ, bọn họ tự nhiên yêu thích không rời tay!"
"Đổi được không ít ngọc trai thì đều cho lâu đài cổ thay đổi một lần, hiện giờ về đêm toàn bộ lâu đài cổ sáng trưng, chủ nhân nhỏ ngài chắc chắn sẽ thích!"
Tinh Nặc khi còn nhỏ sợ bóng tối sợ ngủ một mình, Thẩm Ôn đã từng làm rất nhiều ngọc trai phát sáng, gắn vào những chiếc đèn thủy tinh nguyên bản, sáng như ban ngày.
Trong ký ức Tinh Nặc vẫn còn hình ảnh lâu đài cổ về đêm, xa hoa lộng lẫy, tựa như cả bức tường đều tỏa ra ánh sáng, còn đẹp hơn cả những lâu đài cổ được viết trong truyện cổ tích.
"Vậy thì thật tốt, hoa hồng cũng thật hữu dụng."
Lời khen của chủ nhân nhỏ khiến những đóa hoa hồng vô cùng kích động, không gió tự lay, thân cây vươn thẳng tắp, nâng cao đài hoa, dường như muốn vươn tới tận trời xanh!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro