🐣Chương 20: Quái vật bong bóng

Tinh Nặc đối đầu với quái vật trong một trận chiến cuối cùng, mồ hôi lấm tấm chảy trên trán bé.

Bé vỗ vỗ vào đầu mũi kiếm gỗ nhỏ, nơi vừa bị dính bẩn. Nhưng dù có phủi thế nào cũng không sạch, khiến bé bực bội "A!" một tiếng, nhíu chặt đôi mày nhỏ.@TửuHoa

Kiếm của bé đã bị dơ mất rồi.

Tinh Nặc ôm chặt thanh kiếm gỗ, không còn tâm trí để ý đến món đồ chơi trong trấn nhỏ nữa, mà vội vàng chạy thẳng đến phòng rửa mặt.

Bé đứng trước chiếc bồn rửa tay chuyên dụng cho trẻ nhỏ, cẩn thận rửa sạch thanh kiếm gỗ từ lưỡi kiếm đến chuôi kiếm, không để sót một chỗ nào.

Miệng bé còn ngân nga bài hát thiếu nhi đã học ở nhà trẻ. Nhưng không ngờ, bé lại vô tình làm bọt xà phòng trắng xóa tràn lan khắp bồn rửa mặt.

"Nha!"

Tinh Nặc lắc lắc đôi chân nhỏ, phát hiện giày cũng bị dính đầy bọt xà phòng trắng. Bé vội đưa tay lên lau, nhưng càng lau thì bọt lại càng lan ra nhiều hơn.

Một số bọt quá nhẹ, theo động tác vung tay của bé mà bay tán loạn khắp phòng.

Tinh Nặc cúi đầu cố lau sạch giày, nhưng khi ngẩng lên, bé sững người nhìn cả căn phòng rửa mặt đã tràn ngập bọt trắng. Đôi mày nhỏ nhíu lại thật chặt.

"Quái vật bọt biển!"

Vừa mới đánh bại xong con quái vật thằn lằn, bây giờ lại phải đối mặt với quái vật bọt biển!

Bé con biết ngay mà, con đường trở thành một kỵ sĩ nhỏ không thể nào dễ dàng được!

Tinh Nặc phồng má tức giận, giương cao thanh kiếm gỗ, chọc chọc vào những đám bọt đang bay trong không trung, ép chúng phải hiện nguyên hình!

"Bé ngoan này không sợ các ngươi đâu!"@TửuHoa

Và thế là, Tinh Nặc bắt đầu một trận đại chiến kéo dài 300 hiệp với đám bọt biển trong phòng rửa mặt.

***

Bên ngoài cửa, người hàng xóm tầng 3, đồng thời là tổ trưởng tổ đặc nhiệm của Vinh Thành, đang đứng ngồi không yên, chuẩn bị giơ chân đá cửa xông vào.

Anh ta không thể chờ được nữa!

Nếu tiếp tục chờ, cậu bé nhà hàng xóm ngoan ngoãn đáng yêu trên lầu sợ là sẽ bị quái vật ăn mất thôi!

Ngay khi chân của hàng xóm tầng 3 sắp sửa đá xuống, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Anh đang làm gì vậy?"

Người hàng xóm giật mình, lập tức rụt chân lại, suýt chút nữa còn trẹo cả eo. Anh ta lảo đảo vài bước, cố đứng vững.

Không thể giải thích nguyên nhân thực sự khiến mình định đá cửa, vì đối với người bình thường, những sự kiện dị thường này vẫn còn rất xa vời.

Thế giới thực có tồn tại những hiện tượng siêu nhiên, nhưng tất cả thông tin liên quan đều bị chính quyền cấp cao phong tỏa để tránh gây hoảng loạn trong dân chúng.

Người hàng xóm tầng 3 chớp chớp mắt, quyết định chuyển chủ đề: "Thế cậu là ai? Tôi định đưa cho Tinh Nặc một chiếc xe đồ chơi, nhưng gọi mãi không thấy phản ứng, sợ xảy ra chuyện nên mới định đá cửa vào xem thử."

Người đối diện hơi nâng mí mắt, nhìn anh ta một cái rồi hờ hững đáp: "Tinh Nặc là em trai tôi."

Người hàng xóm tầng 3 kinh ngạc "Hả?" một tiếng, trợn tròn mắt lặp lại: "Em trai?"

"Là ruột sao?" Anh ta không nhịn được mà hỏi thêm.

Thẩm Yến không trả lời, chỉ lặng lẽ nhập mật mã mở cửa.@TửuHoa

Cánh cửa vừa mở ra, ngay lập tức một bóng dáng nhỏ lao ra từ phòng rửa mặt, vừa đánh vừa lùi.

Tinh Nặc nghiêm túc cầm chặt thanh kiếm gỗ nhỏ, trên đầu lấm tấm đầy bọt trắng, quần áo, giày dép cũng dính không ít. Ngay cả đầu mũi kiếm cũng dính một cục bọt biển nho nhỏ.

Dù đã chiến đấu mệt lả, nhưng đôi mắt bé vẫn sáng long lanh, đầy kiên định.

"Quái vật khổng lồ tới!"

Người hàng xóm tầng 3 vừa bước vào cửa nghe thấy câu này thì tim lập tức nhảy lên tận cổ họng!

Anh ta vội vượt qua Thẩm Yến, bước nhanh đến trước mặt Tinh Nặc, thần sắc căng thẳng, giọng nói đầy lo lắng: "Quái vật ở đâu?! Đừng sợ, chú là chuyên gia trong chuyện này!"

Anh ta lập tức chắn trước mặt Tinh Nặc, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào từng đám bọt trắng trong phòng rửa mặt.

Ở vị trí mà Tinh Nặc không nhìn thấy, người hàng xóm tầng 3 đã âm thầm vận dụng dị năng, chuẩn bị liều chết chiến đấu với con quái vật này.

Hàng xóm tầng 3 cau mày, không ngừng suy nghĩ về hình dạng của con quái vật trong sự kiện dị thường cấp B này.

Chẳng phải trong cuộc họp định kỳ có nói rằng nó sẽ xuất hiện dưới hình thức đồ chơi của thị trấn nhỏ sao?

Chẳng lẽ con quái vật này có năng lực ẩn nấp trong bọt biển?

Dù là tổ trưởng của tổ đặc nhiệm, nhưng số lần hàng xóm tầng 3 thực sự giao đấu với quái vật có thể đếm trên đầu ngón tay. Hiểu biết của anh ta về các sự kiện dị thường cũng chỉ hơn người khác một chút mà thôi.

Tại sao những thứ dị thường này lại xuất hiện? Một số quái vật trong miệng có nhắc đến "người chơi", vậy "người chơi" là ai? Liệu chúng có liên hệ gì với "người chơi" không?

Và còn một loạt vấn đề chưa có lời giải đáp, thậm chí cấp cao còn nghi ngờ rằng những người đột nhiên mất tích trong thế giới thực có liên quan đến các sự kiện dị thường này!

Trong lúc hàng xóm tầng 3 đang suy nghĩ cách giải quyết, thì "kỵ sĩ nhỏ" Tinh Nặc đã đứng dậy.

Tinh Nặc giơ cao thanh kiếm gỗ nhỏ, lùi lại một bước, lấy tư thế sẵn sàng chiến đấu, hét lên một tiếng.

"Quái vật bong bóng, tui tới đây!"@TửuHoa

Bé la hét rồi lao thẳng vào đống bọt biển.

Hàng xóm tầng 3 không kịp giữ lại, mắt mở to, phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, lập tức bước tới đi theo bé.

"Ai da!" Giọng nói non nớt của Tinh Nặc vang lên.

Hàng xóm tầng 3 tìm kiếm trong đống bọt biển, vội vàng hỏi: "Sao thế? Sao thế? Quái vật đâu?!"

Bọt biển bị anh ta vung tay hất ra bớt, lộ ra tình hình bên trong phòng rửa mặt.

Tinh Nặc đang quỳ rạp trên sàn, đầu nhỏ vùi vào đống bọt biển, vung đôi tay ngắn như bơi trong nước.

"Con không thấy đường rồi!"

Hàng xóm tầng 3 cười khổ, méo miệng, nhưng tay vẫn nhanh chóng xách Tinh Nặc lên khỏi đống bọt biển.

Lúc này, Thẩm Yến — người vừa biến mất một lúc — đã quay lại, giơ tay bật hệ thống thông gió trên tường.@TửuHoa

Không khí ấm áp nhanh chóng cuốn đi hơi nước ẩm ướt và bọt biển dày đặc.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chỉ còn lại một ít bọt biển vương trên sàn nhà và trên đầu bé con. Căn phòng rửa mặt hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.

Hàng xóm tầng 3 - người đã chuẩn bị cho một trận chiến sống còn, ngước mắt nhìn quanh phòng tắm.

Anh ta tìm kiếm một lúc lâu, ánh mắt nghiêm túc bỗng chốc hiện lên vẻ bối rối.

Quái vật đâu?

Bên cạnh, Tinh Nặc thu lại thanh kiếm gỗ nhỏ, ngẩng khuôn mặt bé xíu lên và vui vẻ giải thích: "Quái vật bị anh trai và con đánh bại rồi!"

Bé con vui vẻ đến mức má phúng phính cũng hơi phồng lên. Bé chạy vòng quanh Thẩm Yến - người anh trai mới nhận - như một chiếc chong chóng nhỏ, hào hứng nói: "Anh trai! Anh giỏi quá nha! Quái vật bong bóng biến mất rồi!"

Sắc mặt lạnh lùng của Thẩm Yến dịu xuống. Anh đưa tay bế bé lên, chọc nhẹ vào đống bọt biển còn sót lại trên đầu.

"Tinh Nặc cũng rất tuyệt, không hề sợ hãi, kiên trì chiến đấu và đánh bại quái vật."

Trong một ngày liên tiếp đánh bại hai con quái vật, Tinh Nặc đã mệt đến mức chân nhỏ không còn đứng vững, nhưng trong mắt vẫn lấp lánh niềm vui.

"Em cũng giỏi!"@TửuHoa

Tinh Nặc chưa bao giờ tiếc lời khen cho chính mình. Đôi mắt bé cong lên, tràn đầy hạnh phúc.

Ở bên cạnh, hàng xóm tầng 3 lặng lẽ kiểm tra lại phòng rửa mặt một lần nữa, xác nhận không có gì bất thường. Nhưng trên mặt anh ta lại hiện lên biểu cảm khó tả.

Chẳng lẽ chỉ là một vụ hiểu lầm?

Nhưng rõ ràng lúc ở ngoài cửa, anh ta đã cảm nhận được hơi thở của quái vật mà!

Hàng xóm tầng 3 đang định hỏi han Tinh Nặc vài câu thì nhận được cuộc gọi từ tổ đặc nhiệm.

"Tổ trưởng, con quái vật đồ chơi cấp B lại xuất hiện! Ở ngay khu chung cư bên cạnh các anh!"

Tim hàng xóm tầng 3 giật thót, cảm thấy có điều không ổn.

Con quái vật này có trí thông minh rất cao, dám chơi trò đánh lạc hướng!

Cố ý để anh ta mắc kẹt ở đây kéo dài thời gian, trong khi nó thực sự đã di chuyển sang khu bên cạnh!

Cúp điện thoại, hàng xóm tầng 3 vội vàng cáo từ rồi lao nhanh về phía khu chung cư cách đó trăm mét.

Tinh Nặc mệt đến mức nằm bẹp trên ghế sô pha nhỏ, nhìn thấy chú hàng xóm chạy ra khỏi cửa, nghiêng đầu hỏi: "Chú đi rồi sao?"@TửuHoa

Thẩm Yến chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một chút rồi đáp lại một câu: "Chắc là có việc gấp."

***

La Nguyên không ngờ rằng mình vẫn còn sống và tỉnh lại.

Anh ta đã bị mắc kẹt trong thị trấn đồ chơi này khoảng một tháng.

Trước đó, khi đi ngang qua góc đường, anh ta nhìn thấy một thị trấn đồ chơi nhỏ, vô tình nghe thấy những âm thanh líu ríu của những nhân vật tí hon rồi lẩm bẩm: "Ai lại để đồ chơi ở đây thế này?"

Không ngờ, ngay giây tiếp theo, anh ta trở thành một phần của thị trấn đồ chơi đó.

Khi mặt trời mọc, La Nguyên phải đứng ở đầu đường và đóng vai nhân vật của mình. Chỉ khi ánh trăng xuất hiện, anh ta mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát trong chốc lát và giao tiếp với những người chơi khác.

Nhận ra mình đã bị kéo vào một phó bản đáng sợ với quái vật, La Nguyên chỉ còn biết tuyệt vọng chấp nhận sự thật, sẵn sàng đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào.

Nhưng ai có thể ngờ rằng lần này, người mà thị trấn đồ chơi thu hút lại là một đứa trẻ!

La Nguyên và những người khác không thể nhìn thấy rõ diện mạo đứa trẻ đó, nhưng sau khi bị biến thành một phần của thị trấn, họ có thể mơ hồ cảm nhận được một số thông tin về "khách hàng" tiếp theo.

La Nguyên đoán rằng đây có lẽ là một cơ chế của phó bản, giúp họ dụ dỗ đối phương đáp lại.

Tuy nhiên, anh ta đã chọn không ra mặt dụ dỗ đứa trẻ này lên tiếng, dù biết đây là cách duy nhất để thông qua phó bản.

Có thể là do vận may, hoặc cũng có thể đứa trẻ này còn quá nhỏ để biết nói chuyện nên từ đầu đến cuối, nó không hề đáp lại một lời nào.@TửuHoa

Nghĩ đến điều này, La Nguyên thở phào nhẹ nhõm thay cho đứa trẻ.

Đáng tiếc là vận may của La Nguyên lại không tốt như vậy.

Chỉ một giây trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, anh ta bỗng cảm nhận được một mối nguy hiểm tột độ.

Cắn chặt răng, anh ta kích hoạt đạo cụ bảo vệ duy nhất của mình. Ngay khoảnh khắc chiếc lưỡi dài của quái vật sắp quấn lấy mình, anh ta đã kịp thời tỉnh lại, thoát khỏi nanh vuốt của con quái vật và lao vào một cửa hàng gần đó.

Đáng tiếc, đạo cụ chỉ là cấp C, hiệu quả không kéo dài được lâu. La Nguyên chỉ kịp giữ tỉnh táo trong chốc lát trước khi một lần nữa chìm vào hôn mê.

Trước khi mất ý thức, anh ta còn nghĩ rằng lần này mình thực sự sẽ chết trong tay quái vật.

Nhưng không ngờ, La Nguyên lại sống sót.

Anh ta còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã nghe thấy giọng nói kích động đến run rẩy của đồng đội: "La Nguyên, có hy vọng rồi! Con quái vật kia đã bất tỉnh dưới chân núi!"

Trong phó bản này, ngoài các quy tắc đưa ra để hoàn thành nhiệm vụ, còn có một cách khác để vượt qua —

Đó là giết chết con quái vật trung tâm của phó bản.

Nhưng phương pháp này cực kỳ khó, nếu thành công, toàn bộ phó bản sẽ bị xóa sổ. Ngoài một số ít người chơi cấp cao, những người chơi bình thường hầu như không bao giờ lựa chọn con đường này.

Nhưng lần này thì khác!

Con quái vật thằn lằn đã rơi vào trạng thái bất động!@TửuHoa

Trong thị trấn vẫn còn một người chơi cấp B mạnh mẽ, họ chỉ cần chờ mặt trời lặn, khi ánh trăng xuất hiện, tất cả sẽ có thể tự do hành động.

Lúc đó, họ sẽ tập hợp lại, cùng nhau tiêu diệt con quái vật!

Một hy vọng để thoát ra đã xuất hiện!

Đôi mắt La Nguyên ánh lên sự mong đợi mãnh liệt, tim đập rộn ràng, cả người hưng phấn đến mức run rẩy.

Anh ta không cần phải chết nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro