🐣Chương 37: Bé con cũng muốn đeo!
Giọng kể chuyện nhẹ nhàng của Thẩm Ôn vang lên trong đêm, mang theo nhịp điệu êm ái, chậm rãi lan tỏa trong lâu đài cổ.@TửuHoa
Cùng lúc đó, trong bóng tối, những người chơi bắt đầu hành động, lén lút sử dụng đạo cụ tàng hình để tiến vào hành lang tầng một.
Hành lang này chính là nơi mà vào ngày đầu tiên bước vào lâu đài cổ, chủ nhân nhỏ đã dẫn họ đi tham quan.
Khi ấy, những người chơi đã đặc biệt ghi nhớ bố cục hành lang này, khắc sâu vào trí nhớ.
Người chơi nữ có mái tóc tém dẫn đầu, cẩn thận tiến vào từ góc ngoặt bên trái của hành lang. Cô nín thở, bước từng bước thận trọng.
Nhờ đạo cụ tàng hình có phẩm chất cao, cô đi được hai ba bước mà không bị bất cứ quái vật nào chú ý.
Dù vậy, cô vẫn không hề lơ là cảnh giác.
Trong tay cô nắm chặt một món bảo vật hộ thân – một mặt dây chuyền pha lê, có thể giúp cô chống đỡ một đòn tấn công chí mạng trong tình huống nguy cấp.
Đi ngay sau cô là một nam người chơi gan dạ, tuân theo phân công, không ngừng quan sát bên trái hành lang.
Trong một thoáng bất cẩn, anh ta va nhẹ vào người chơi nữ, khẽ xuýt xoa rồi hạ giọng hỏi: "Sao không đi tiếp?"@TửuHoa
Người chơi nữ ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn vào những bức tranh treo trên tường hành lang.
"Đầu trọc, cậu còn nhớ ngày đầu tiên tham quan lâu đài cổ, trên tường có những bức tranh nào không?"
Người chơi được gọi là "Đầu trọc" có trí nhớ rất tốt. Mọi thông tin liên quan đến lâu đài cổ trước đó đều do anh ta phụ trách ghi nhớ.
Nghe vậy, anh ta bước lên một bước, cẩn thận quan sát những bức tranh treo trên tường hành lang.
Nhìn từ trái qua phải, Đầu trọc đột nhiên hít sâu một hơi lạnh, lập tức gật đầu.
"Trên tường có thêm một bức tranh!"
Đây quả thực là một điểm bất thường quá rõ ràng!
Bức tranh mới thêm vào là một bức họa hoa hướng dương vẽ xấu xí nhưng lại rực rỡ.
Hiện tại, nó treo ngay chính giữa bức tường!
Những bức chân dung chủ nhân lâu đài trước đây dường như chỉ còn đóng vai trò làm nền, tô điểm xung quanh bức tranh này.
Đầu trọc nhanh chóng ghi nhớ nội dung và vị trí của bức tranh, sau đó cùng người chơi nữ trao đổi ánh mắt, cả hai lập tức rút lui.
Họ rời khỏi hành lang an toàn, trở về phòng ngủ, bắt đầu một cuộc thảo luận mới.
"Tôi cảm thấy, nội dung của bức tranh đó chắc chắn là trung tâm của phó bản lần này!"
"Hoa hướng dương... nó có thể tượng trưng cho điều gì?"
"Có khi vấn đề không nằm ở nội dung bức tranh đâu. Việc nó đột nhiên xuất hiện vào ban đêm đã đủ đáng ngờ rồi!"
Mọi người tranh luận sôi nổi.
Người chơi nữ tóc tém - nãy giờ vẫn trầm tư suy nghĩ, chợt lên tiếng: "Đêm qua, khi các cậu có dấu hiệu bất thường, tôi đã tự mình ra ngoài tìm kiếm thông tin và phát hiện một cuốn sách kể chuyện phiêu lưu của một kỵ sĩ."
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, khó hiểu hỏi: "Một cuốn truyện à? Kể về cái gì?"
Cô gái tóm tắt nội dung câu chuyện cho mọi người: "Đại khái là về một kỵ sĩ dũng cảm khám phá một nơi nguy hiểm, phát hiện ra một bí mật, cuối cùng lấy được chìa khóa và thoát ra ngoài an toàn."@TửuHoa
Mọi người nghe xong lập tức phấn khích.
"Câu chuyện này có vẻ giống với bối cảnh của chúng ta! Có khi nào chúng ta chính là những kỵ sĩ trong câu chuyện?"
"Vậy tức là mục tiêu của chúng ta là tìm ra chiếc chìa khóa. Nhưng chìa khóa đang nằm trong tay ai?"
Người chơi nữ tóc tém liếm đôi môi khô khốc, nhớ lại những gì họ đã trải qua trong lâu đài cổ rồi chậm rãi đưa ra một suy luận: "Có lẽ, kỵ sĩ không phải bất cứ ai trong số chúng ta. Các cậu còn nhớ không, chúng ta đã theo ai bước vào lâu đài cổ này?"
Trong câu chuyện kia, chỉ có một kỵ sĩ nhỏ duy nhất!
***
Đêm nay, bầu trời yên tĩnh không một gợn sóng.
Ánh nắng sớm bỗng chốc chiếu rọi vào phòng ngủ, để lại những vệt sáng trên tấm ga giường màu nhạt.
Những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không trung, nhảy múa dưới ánh sáng. Dù ban ngày trong phó bản không quá rực rỡ, nhưng vẫn sáng rõ một cách kỳ lạ.
Tinh Nặc giơ tay nhỏ lên cao, nằm úp sấp trên giường với tư thế ngủ vô cùng thoải mái, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.
Mấy ngày trước, buổi tối luôn có những âm thanh ồn ào từ dưới lầu vọng lên, khiến Tinh Nặc không thể ngủ ngon.
Nhưng đêm nay, mọi thứ đều yên tĩnh, bé con ngủ sâu đến mức thậm chí chẳng mơ thấy gì.
Khi ánh sáng ban ngày vừa chạm ngõ, Thẩm Ôn – người đã chờ bên ngoài cửa suốt cả đêm – nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
Ống tay áo của y còn ẩm ướt, nhăn nhúm rũ xuống trên cổ tay trắng nõn.
Y cảm nhận được trong phòng có thêm một luồng hơi thở ấm áp. Mái tóc màu vàng nhạt của bé con tựa như ánh mặt trời nhỏ bé, ngay lập tức khiến cả căn phòng bừng sáng.
Đêm qua, căn phòng ngủ còn trống vắng, nhưng hôm nay, chỉ vì có bé mà dường như tràn đầy sức sống.@TửuHoa
Thẩm Ôn thích trồng hoa, đơn giản vì yêu khoảnh khắc rực rỡ khi những bông hoa nở bung.
Nhưng dù đã trồng hoa lâu như vậy, những đóa hoa lạnh lẽo ấy vẫn chẳng thể mang lại sức sống mãnh liệt như thế này.
Y ngồi bên mép giường, nhìn chén canh gừng đã nguội lạnh đặt ở đầu giường, rồi lại cúi xuống, yên lặng quan sát khuôn mặt say ngủ của Tinh Nặc.
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt trong lâu đài cổ, gần như y chưa từng nhìn bé lâu đến vậy.
Gương mặt bé trắng nõn, mềm mại như bông, hàng mi dày rợp bóng. Dưới mắt có chút quầng thâm, sống mũi hơi tròn trĩnh, trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn mãi, y cũng chẳng thấy bé có gì đặc biệt.
Giống hệt như những đứa trẻ bình thường của nhân loại, thậm chí còn yếu ớt hơn, thích làm nũng hơn, cứ một khắc không thấy là lại muốn dính lấy y.
Rõ ràng đã nhận ra bản thân không giống với y – không giống với "ba ba" của bé.
Thế nhưng, bé con vẫn cứ gọi "ba ba, ba ba" không ngừng.
Thẩm Ôn đứng dậy, không biết đang suy nghĩ gì, khẽ thở dài rồi xoay người trở về phòng thay quần áo.
Tiện thể, y cũng mang theo chén canh gừng đã đặc quánh, cay nồng.
Nếu bé đã khỏe lại, có lẽ cũng không cần nữa.
Tinh Nặc ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh dậy, quầng thâm dưới mắt đã biến mất hoàn toàn, làn da trắng nõn trở nên mịn màng, hồng hào hơn.
Bé ngáp dài, chẳng buồn thay quần áo, vừa nhớ ra chưa ăn gì thì vội vàng chạy ra ngoài tìm ba ba để đòi bánh quy nhỏ.
"Ba ba!"
Tinh Nặc mang đôi dép nhỏ, chạy lon ton đến trước cửa phòng Thẩm Ôn, vỗ vỗ cánh cửa, cố gắng đánh thức người vẫn còn đang ngủ.
Thẩm Ôn vừa mới thay quần áo xong, thậm chí còn chưa kịp mang phụ kiện, đã bị bé con gọi cửa.
"Có chuyện gì?" – Y mở cửa, cúi xuống nhìn cậu bé bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Tinh Nặc khẽ hừ nhẹ, ngẩng cằm lên, bước tới dụi đầu vào lòng ba ba.@TửuHoa
Giống như một chú mèo nhỏ kiêu ngạo, vừa dụi vừa cất giọng nũng nịu: "Ba ba ngốc quá đi! Bánh quy nhỏ của bé ngoan đâu? Sữa bò nữa?"
Bé còn chu môi, bổ sung thêm: "Nhớ thêm thật nhiều mật ong cho thật ngọt nhé!"
Tinh Nặc lấy đôi chân ngắn cọ tới cọ lui, khiến Thẩm Ôn hơi ngứa.
Y đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán bé, đẩy ra một chút.
"Sữa bò? Bánh quy nhỏ? Bé con biết tận hưởng ghê nhỉ?"
Cái trán nhỏ của Tinh Nặc bị chặn lại, không thể tiếp tục tiến tới cọ cọ, bé lập tức nhón chân, sốt ruột chu môi lên.
"Ba ba đã hứa rồi! Bé con phải có bánh quy nhỏ!"
Ba ba thật xấu xa, ngủ một giấc dậy đã quên béng mất!
"Hôm qua, hôm qua bé con đợi mãi mà chẳng thấy đâu!"
Tinh Nặc bĩu môi, hai má phồng lên trông thật đáng yêu nhưng cũng đầy vẻ giận dỗi.
"Ba ba quên rồi, vậy thì bồi thường cho bé con hai cái bánh quy nhỏ đi!"
Bé bắt chước dáng vẻ thường ngày của ba ba, khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu đầy "lý lẽ".
Thẩm Ôn vốn định khoanh tay, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bé thì không nhịn được bật cười, đưa tay chọc vào má bé.
"Nghĩ cũng hay lắm!"
Dù nói vậy, khóe miệng Thẩm Ôn lại bất giác cong lên.
"Không có hai cái, nhiều nhất chỉ một cái thôi."
Y xoay người trở về phòng, tiếp tục mang nốt phụ kiện.@TửuHoa
Tinh Nặc tiếp tục bĩu môi, chu cái miệng nhỏ nhắn rồi lon ton chạy theo sau ba ba.
Bé nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn mã não màu tím trên tay ba ba, rồi không nhịn được cũng đưa bàn tay bé xíu ra, chỉ vào nó.
"Bé con cũng muốn đeo!"
Trước đây, ba ba rất thích đeo mấy viên đá nhỏ tinh xảo, mát lạnh. Khi Tinh Nặc mới hơn hai tuổi, đang trong giai đoạn mọc răng, bé cứ thích cắn nhẫn của ba ba.
Lâu dần, sợ bé cắn hỏng răng, Thẩm Ôn dứt khoát không đeo nhẫn thường xuyên nữa.
Giờ thấy bé con thản nhiên chìa tay đòi nhẫn, Thẩm Ôn giơ tay gõ nhẹ lên đầu bé.
"Ngón tay con ngắn quá, chờ lớn lên rồi tính."
Tinh Nặc "ồ" một tiếng, rụt ngón tay ngắn ngủn lại, chống cằm lên ghế nhìn ba ba, lẩm bẩm: "Bánh quy nhỏ phải có chocolate, phải ngọt ngọt giòn giòn, còn có sữa bò nữa..."
Từng câu từng chữ, toàn bộ đều liên quan đến đồ ăn.
Thẩm Ôn dở khóc dở cười, nhìn bé con lải nhải mãi không thôi, không nhịn được nói: "Bình thường ăn cơm thì chẳng thấy hứng thú, sao đến lúc ăn bánh quy thì cứ đòi mãi vậy?"
Thật ra, Tinh Nặc cũng không quá mê ăn vặt.
Bé chỉ thích được ba ba dỗ dành, thích cảm giác được ba ba bế lên, cùng nhau ăn bánh quy nhỏ và uống sữa bò trong bếp.
Tinh Nặc hừ nhẹ một tiếng, nhỏ quá nên cũng không giải thích được tại sao, chỉ có thể nói một câu: "Ba ba không nhớ, bé con nhớ!"
Thẩm Ôn bất lực nhìn bé yêu tinh này, nhẹ nhàng xoa đầu bé.@TửuHoa
"Được rồi, xuống lầu tìm đầu bếp làm cho con."
Tinh Nặc nghe xong thì nắm chặt ngón tay ba ba, giọng non nớt sửa lại: "Là chú làm bánh Tô Tô, ba ba nhớ sai rồi!"
Thẩm Ôn thật sự không nhớ nổi lâu đài cổ có đầu bếp hay thợ làm bánh.
Y thường xuyên phải rời khỏi lâu đài cổ, đi đến trang viên hoặc trấn nhỏ, người hầu và quái vật ở đây quá nhiều, mấy chuyện nhỏ này y chẳng buồn quan tâm.
"Được rồi." Thẩm Ôn không để tâm lắm, đáp lời qua loa.
Tinh Nặc ngẩng đầu nhỏ, lẩm bẩm về chú làm bánh Tô Tô: "Chú Tô Tô hay khóc lắm, bé con thấy rất nhiều lần rồi."
Hầu hết người hầu trong lâu đài cổ đều có những tính cách kỳ lạ.
Đầu bếp thì nóng tính, thợ làm bánh thì nịnh nọt, quản gia thì cổ hủ...
Nhưng không ai ngoại lệ, tất cả đều trung thành và cưng chiều vị chủ nhân nhỏ này đến tận cùng.
Tinh Nặc biết chắc chắn ba ba đã quên, nhỏ giọng thì thầm bên tai y, dặn dò không được nhớ nhầm nữa.
Nói xong, bé không nhịn được lắc đầu, thở dài một hơi như ông cụ non.
Lâu đài cổ này mà không có bé con thì biết làm sao đây nha!@TửuHoa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro