🐣Chương 39: Phô mai nhỏ cũng siêu yêu ba ba!
Các người chơi nghe thấy tiếng Tinh Nặc tức giận, ai nấy đều hoảng hốt.@TửuHoa
Đồng đội bị đầu trọc túm lấy trán toát mồ hôi lạnh, lùi lại hai bước, hít sâu để giữ bình tĩnh.
"Chủ... chủ nhân nhỏ, sao ngài lại ở đây?"
Người chơi nữ tóc tém tiến lên một bước, vội vàng giải thích với chủ nhân nhỏ: "Tinh Nặc, đừng nghe cái gã đầu trọc này nói bậy, gã chẳng hiểu gì cả!"
Đầu trọc có dị năng ghi nhớ, trong đầu vẫn nhớ rõ tình huống ngày hôm đó khi Thẩm Ôn quay về lâu đài cổ.
Họ đã trốn trong bóng tối quan sát rất rõ ràng: Lâu đài chủ nhân khi nhìn thấy Tinh Nặc chỉ có sự kinh ngạc chứ không phải sự thân mật!
Nghĩ đến đây, đầu trọc không khỏi cười nhạo, chẳng thèm nể mặt vị chủ nhân nhỏ yếu ớt này.
"Tôi đâu có nói bừa..."
Người chơi nữ tóc tém tức giận hét lên, cắt ngang lời hắn: "Anh còn chưa đủ náo loạn sao? Dù là trẻ con bình thường cũng không nên nói linh tinh về chuyện có phải con ruột hay không!"
Đầu trọc vốn đã bực bội, nghe vậy mặt càng đanh lại: "Cô có thể đừng lấy cấp bậc cao hơn mà đè đầu cưỡi cổ tôi được không? Tôi nói sai chỗ nào?!"
Chưa kịp cãi nhau xong, Tinh Nặc đã từ trên ghế sofa nhảy xuống, chân ngắn chạy lạch bạch đến trước mặt gã.
"Bé con là con ruột của ba ba!"
Tinh Nặc tức giận nắm chặt nắm tay nhỏ xíu, hung hăng giơ lên đánh đầu trọc một cú.
Cú đấm mềm nhũn của đứa trẻ chẳng có chút sát thương nào với người chơi trưởng thành.
Đầu trọc thấy vậy chỉ nhếch mép cười lạnh, càng khẳng định suy đoán của mình.
"Xem ra tôi đoán không sai, vị chủ nhân nhỏ này chính là điểm yếu của phó bản!"
Gã liếc đồng đội một cái, giọng đanh thép: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đã bị phát hiện rồi thì không bằng làm tới cùng!"
Người chơi nữ tóc tém thốt lên một tiếng chửi thề, cảm thấy hết sức hoang đường.
"Anh điên rồi sao?!"
Toàn bộ quái vật trong lâu đài này đều lấy Tinh Nặc làm trung tâm, chọc giận chủ nhân nhỏ thì còn đường sống nào nữa?!@TửuHoa
Nhưng đầu trọc lúc này chẳng còn nghe ai nữa, đôi mắt tràn đầy hung tợn, chỉ nghĩ phải bắt được Tinh Nặc để tìm ra bí mật của phó bản.
Gã không muốn chờ đợi thêm giây nào!
Cái phó bản quái quỷ này, gã không chịu nổi nữa!
Cơn bực tức trong lòng gã cuồn cuộn như sóng dữ, lý trí cũng dần mất kiểm soát mà chính gã không hề hay biết.
Người chơi nữ tóc tém vội vàng lao tới muốn kéo Tinh Nặc đi, nhưng đã chậm một bước, bị đầu trọc đâm dao vào bụng.
Cô buột miệng chửi một tiếng, cố gắng che lại vết thương đang chảy máu, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu trọc túm lấy Tinh Nặc, kề dao vào cổ bé con.
"Chủ nhân nhỏ, nếu không muốn chết thì mau nói cho tôi biết bí mật của phó bản là gì!"
Đầu trọc đang bị cơn điên chi phối, tối qua gã ăn ít súp nhất, hôm nay tâm trạng cũng rối loạn hơn người khác, nhưng gã lại chẳng nhận ra điều đó.
Gã đang đi trên con đường sai lầm của kẻ người chơi áo xanh tối qua, nhưng lại ngoan cố nghĩ rằng mình mới là kẻ đúng đắn nhất.
Tinh Nặc bị gã xách lên, trên cổ đã hằn một vết đỏ.
Bé con ho khan mấy tiếng, đạp chân loạn xạ trên không trung, cố gắng đá gã một cú.
Miệng nhỏ thở hổn hển, vừa định nói gì đó thì cổ đột nhiên được thả ra.
Tinh Nặc tưởng rằng mình sẽ rơi xuống đất, tay nhỏ vội vã quơ quào trong không khí, nhưng ngay sau đó, một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ lấy bé.
Thẩm Ôn ôm Tinh Nặc vào lòng, áo bay phấp phới trong cơn gió, giống như một con bướm bạc ưu nhã mà quỷ dị.
Y xoay người, nhẹ nhàng vuốt vết đỏ trên cổ Tinh Nặc, đôi mắt chợt nheo lại.
Sắc mặt Thẩm Ôn trở nên cực kỳ khó coi, một luồng áp lực vô hình bùng phát, như sóng dữ tràn về phía những người chơi.
Chỉ trong nháy mắt, đầu trọc đã bị bẻ gãy cổ.
Người chơi nữ tóc tém và đồng đội còn lại cũng bị áp chế đến mức không thể đứng thẳng, đau đớn nhe răng trợn mắt, nhưng không ai dám thở mạnh.
Thẩm Ôn nhẹ nhàng giơ tay áo, che đi đôi mắt giận dữ của Tinh Nặc.@TửuHoa
"Đừng nhìn."
Tinh Nặc bị che lại, trước mắt chỉ còn một màu xám nhạt, ngoan ngoãn "ừm" một tiếng, không dám hé ra.
Bé không thấy được cảnh tượng kinh hoàng: Gã đầu trọc vừa đe dọa mình giờ đây đã ngã thẳng cẳng trên mặt đất, đôi mắt trợn trừng đầy hoảng sợ và không cam lòng.
Tinh Nặc hừ một tiếng, ấm ức chui vào lòng ba ba, bĩu môi nói: "Ba ba, cái tên xấu xa đó nói bé con không phải con ruột của ba ba."
Bé dụi đầu vào ngực ba, sự tức giận qua đi, chỉ còn lại cảm giác bất an sâu sắc.
"Ba ba, ba hãy nói cho chú ta biết, bé con là con ruột mà!"
Bé yêu ba ba như vậy, ba ba cũng yêu bé, làm sao lại không phải con ruột được chứ?
Tên đầu trọc đó chắc chắn nói dối!
Tinh Nặc phồng má, hận không thể chạy lên cắn gã một cái!
Thẩm Ôn cảm nhận được sự hoang mang và lo lắng của con trai, vỗ nhẹ lưng bé, dịu giọng dỗ dành: "Đúng vậy, gã nói dối. Con đương nhiên là con ruột của ta."
Vừa nhìn thấy nhau là y đã cảm nhận được sợi dây huyết mạch liên kết giữa hai người, làm sao có thể không phải con ruột của y được?
Nghe Thẩm Ôn khẳng định, người chơi nữ tóc tém và đồng đội còn lại chỉ cảm thấy lồng ngực đau như muốn nổ tung, vô lực cúi đầu.
Cô nhìn thi thể đã lạnh ngắt của đầu trọc, khẽ thở dài một tiếng.
Con người, quả nhiên không nên tự tìm đường chết mà.
Còn khiến bọn họ bị Boss lớn căm hận!
Lần này mà muốn lấy lại thiện cảm của chủ nhân nhỏ thì chắc chắn càng khó hơn!
Trong lúc cô gái tóc tén còn đang suy nghĩ lung tung, cảm thấy lần này xem như xong đời, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Boss lớn vang lên trên đầu: "Còn không mau cút đi?"
Cô gái tóc tém và đồng đội liếc nhau, cắn răng chịu đau rồi nhanh chóng biến mất khỏi đó.
Thẩm Ôn vẫn ôm Tinh Nặc, rời khỏi căn phòng khách xui xẻo này.
Lên đến phòng ngủ trên lầu, Thẩm Ôn không biết lấy từ đâu ra một lọ thuốc mỡ.
Tinh Nặc đôi mắt đỏ hoe, vừa lau nước mắt rơi lã chã vừa rúc vào người ba ba, rúc rích đòi ôm.
"Bé con đau quá, ba ba ôm ôm!"@TửuHoa
Thẩm Ôn phát giác trong mắt Tinh Nặc tràn đầy sợ hãi, nhưng tay vẫn chấm một ít thuốc mỡ lạnh lẽo mà không vội ôm bé.
"Con sợ cái gì?"
Thẩm Ôn không nhạy cảm với cảm xúc của trẻ con, chỉ thản nhiên bôi thuốc lên vết thương của Tinh Nặc, lại nói tiếp: "Cái tên đầu trọc kia không thể làm tổn thương con nữa, không cần sợ hãi."
Tinh Nặc bị thuốc mỡ lạnh đến mức giật nảy cả người, đầu nhỏ ngửa ra sau, nhưng đôi tay bé xíu vẫn duỗi ra, muốn ba ba ôm.
"Bé con không sợ, bé con yêu ba ba!"
Thấy ba ba chỉ lo bôi thuốc mà không chịu ôm mình, Tinh Nặc dứt khoát tự dịch cái mông nhỏ, cọ đến bên cạnh ba ba.
Dựa đầu nhỏ lên cánh tay Thẩm Ôn, Tinh Nặc phụng phịu, khuôn mặt nhỏ trông đầy tủi thân.
"Ba ba, ba có yêu bé con không?"
Trước đây ba ba lúc nào cũng khen bé là ngoan nhất, trong mắt tràn đầy yêu thương, sâu thẳm như đại dương, như thể nhìn mãi cũng không thấy đáy.
Nhưng từ sau khi ba ba bị mất trí nhớ, ánh mắt dịu dàng ấy ngày càng ít đi.
Trong lòng Tinh Nặc mơ hồ cảm thấy bất an.
Chỉ là bé không biết nên diễn đạt thế nào để ba ba hiểu được nỗi bất an của mình, đặc biệt sau khi nghe lời người xấu nói rằng bé không phải con ruột.
Lúc này, bé vô cùng cần ba ba chứng minh rằng ba ba thực sự yêu bé!
Ngước đôi mắt long lanh ướt át lên, Tinh Nặc chăm chú nhìn ba ba, không chớp mắt mong đợi câu trả lời.
Thẩm Ôn dừng tay đang bôi thuốc, cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Y có thích cái bé con luôn gây phiền phức cho mình này không?
Thẩm Ôn nghĩ, y chắc chắn không yêu Tinh Nặc như Thẩm Ôn của tương lai đã yêu.
Dù chưa bao giờ gặp Thẩm Ôn của thế giới kia, nhưng y có thể cảm nhận được đối phương xem Tinh Nặc còn quan trọng hơn cả sinh mạng.
Chính vì vậy, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy y, Tinh Nặc đã nhạy bén nhận ra ba ba có gì đó không đúng.@TửuHoa
Tình yêu của Thẩm Ôn dành cho Tinh Nặc, đã trải qua sự mài giũa của thời gian.
Mà Thẩm Ôn bây giờ, vẫn chưa thể đạt tới mức đó.
Nhưng y có thể đảm bảo rằng: "Con là con duy nhất của ba, về sau ba chắc chắn sẽ rất yêu con."
Dù hiện tại, Thẩm Ôn cũng không thể nói dối lòng rằng mình không thích Tinh Nặc.
"Ba cũng rất thích con, bé con nhỏ xíu bẩn bẩn."
Nói xong, Thẩm Ôn xoa xoa cái đầu bù xù của Tinh Nặc, tiếp tục bôi thuốc lên cổ bé.
Giọng y nhẹ nhàng, tựa như trong khoảnh khắc nào đó đã hòa làm một với chính bản thân trong tương lai.
"Lâu đài của ba bị con làm loạn đến mức không nhận ra, vườn hoa ở hậu viện bị đào mấy cái hố, giờ không thể trồng sữa bò nữa rồi."
Thẩm Ôn nói xong, lắc lắc lọ thuốc mỡ trong tay.
"Trước đây trong lâu đài không có thuốc, con đoán xem lọ thuốc mỡ này chuẩn bị cho ai?"
Cái bé con này lúc nào cũng chạy lung tung, chỗ này đụng một chút, chỗ kia cắn một cái. Dù Thẩm Ôn có không quan tâm đến đâu thì cuối cùng vẫn phải thức đêm chuẩn bị thuốc men cho bé.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ lâu đài đã chẳng thể dễ dàng xóa sạch dấu vết của Tinh Nặc nữa.
Bé thật sự tồn tại, để lại những dấu ấn rực rỡ.
Chỉ là...@TửuHoa
Kỵ sĩ nhỏ cũng nên kết thúc chuyến hành trình nguy hiểm này, trở về ngôi nhà thực sự của bé.
Thẩm Ôn nghĩ vậy, nhẹ nhàng vuốt trán Tinh Nặc.
"Tinh Nặc, kỵ sĩ nhỏ sau khi vết thương lành lại, con nên hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi phó bản."
Tinh Nặc hoàn toàn không hiểu ba ba đang nói gì, chỉ ngẩng đầu nhỏ, tựa vào chân ba ba, khẽ ậm ừ.
Bé chỉ nghe rõ mỗi câu quan trọng nhất là "thích bé con." Thế là, khuôn mặt nhỏ lập tức rạng rỡ, nở một nụ cười thật tươi.
"Phô mai nhỏ cũng siêu yêu ba ba!"
Bất kể là ba ba nào, bé đều rất thích!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro