🐣Chương 4: Không được giành

Thiếu niên tóc bạc cúi mắt xuống, không nghe rõ Tinh Nặc đang nói gì.

Cậu bước vào nhà, ôm bé con đi đến khu vực huyền quan, lục tìm một hồi rồi cúi xuống, xỏ vào chân Tinh Nặc một đôi dép bông tai thỏ mềm mại.

"Đi dép vào, nếu không lại bị ốm rồi đòi đi ngâm nước nữa cho xem."@TửuHoa

Cái lần bé con này ngâm mình suốt cả ngày trong ao nước, đến mức lả đi bất tỉnh, thật sự khiến người ta lo sốt vó.

Đứng bên cạnh, Lâm Như gãi gãi cổ, không nhịn được mà bật thốt lên: "Cậu bạn, bây giờ là cuối tháng 5 rồi, mùa hè sắp đến nơi mà cậu lại cho nhóc con đi dép bông à?"

Thiếu niên tóc bạc nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu. Cậu nâng bàn chân nhỏ của Tinh Nặc lên, nhìn kỹ rồi nghĩ thầm:

Dép bông thì sao chứ?

Mềm mại lại ấm áp, quá thích hợp cho bé con này luôn ấy chứ!

Tinh Nặc vừa bị đánh thức giữa đêm, đầu óc vẫn còn ngơ ngác. Bé thấy anh hai cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi dép mình đang mang, cũng chậm chạp cúi đầu xuống, nhìn đôi dép thỏ một lúc lâu.

Sau đó, bé lại nhớ ra điều gì đó, bám vào người thiếu niên, tiếp tục mở miệng: "Tìm... ba ba."

Lâm Như còn chưa kịp hỏi: "Ba cậu đi đâu?" thì đột nhiên bị mẹ mình từ trên lầu xồng xộc lao xuống, túm lấy tai cậu nhéo mạnh.

"Lâm Như! Con giữa đêm hôm khuya khoắt mà la hét cái gì thế hả? Cả khu chung cư đều bị con làm ồn đến mất ngủ rồi đấy!"

Mẹ Lâm trông thấy bé con Tinh Nặc với đôi mắt lim dim, đầu nhỏ gật gù vì buồn ngủ, lập tức vừa đau lòng vừa áy náy.

"Xin lỗi nhé, thằng nhóc nhà cô sắp lên lớp 12 rồi, áp lực lớn quá nên nửa đêm làm ầm lên."

Sau đó, cô nhìn sang thiếu niên tóc bạc, không khỏi thắc mắc: "Cậu là...?"

Thiếu niên hơi nhếch khóe môi, giọng điệu không có chút gợn sóng nào: "Thẩm Bạch Chu, anh trai của Tinh Nặc."

Mẹ Lâm lúc này mới vỡ lẽ, à lên một tiếng. Bà nhìn thấy Tinh Nặc tựa đầu vào người thiếu niên tóc bạc, bộ dạng vô cùng ỷ lại nên cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ có điều, nhà hàng xóm mới chuyển đến này... đúng là có phong cách quá độc đáo.

Cả nhà đều nhuộm tóc thế này sao?@TửuHoa

Sau khi xin lỗi một hồi, mẹ Lâm nghiến răng nghiến lợi túm lấy con trai mình, kéo thẳng lên lầu.

"Về ngay cho mẹ! Đừng có làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi nữa!"

Trước khi bị kéo đi, Lâm Như vẫn không cam lòng mà hét lên: "Nhưng con thật sự gặp quỷ đả tường mà! Sao mẹ không tin con chứ?!"

Cánh cửa nhà "rầm" một tiếng đóng sập lại.

Thẩm Bạch Chu cuối cùng cũng cảm thấy thế giới yên tĩnh trở lại.

Cậu bế bé con đang lim dim mắt, nhẹ nhàng vỗ về rồi bước vào phòng ngủ.

Tinh Nặc đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt nữa, miệng vẫn lẩm bẩm: "Tìm... tìm..."

Bé vẫn nhớ đến ba ba.

Nhưng Thẩm Bạch Chu không dừng lại, cậu nhẹ nhàng đặt Tinh Nặc lên giường, từ tốn vỗ lưng bé từng chút một.

Trời đã khuya, đầu óc Tinh Nặc cũng dần trở nên mơ hồ, ý nghĩ muốn tìm ba ba bị cơn buồn ngủ cuốn trôi mất.

Chỉ trong vài nhịp thở, đôi mắt bé đã nhắm nghiền, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Bạch Chu đắp chăn cẩn thận cho nhóc con, sau đó vụng về lấy một cái gối ôm nhét vào lòng bé.

Nhìn thấy Tinh Nặc ngủ say, cậu chống cằm, lặng lẽ ngắm bé một lúc rồi không nhịn được đưa tay nhéo nhéo đôi má phúng phính của bé.

Xúc cảm mềm mại, ấm áp vô cùng.

Thẩm Bạch Chu vẫn luôn nửa khép hờ mắt, đột nhiên hơi cong lên một chút.

Có lẽ, đây chính là thứ mà ba từng nói... cái gọi là "hơi thở của người sống" chăng?

Cậu lại đưa tay nhéo má mình một cái.@TửuHoa

Lạnh buốt, không có chút hơi ấm nào — hoàn toàn không giống như một con người bình thường.

***

Ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng ngủ ấm áp, đánh thức Thẩm Bạch Chu vẫn còn đang mơ màng.

Cả đêm không ngủ, đầu óc của Thẩm Bạch Chu chậm rãi hoạt động, suy nghĩ về một vấn đề.

Căn phòng này... dường như không có bồn tắm.

Vậy sau này cậu ngủ ở đâu đây?

Tinh Nặc sau một giấc ngủ ngon tỉnh dậy, đôi mắt ngái ngủ mờ mịt nhìn anh hai Thẩm Bạch Chu cũng đang ngẩn người.

Tinh Nặc nghiêng đầu, mái tóc rủ xuống một bên má.

"Anh hai?"

Đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Bạch Chu khẽ ừ một tiếng, nhìn bé con mềm mại trước mặt, theo bản năng đưa tay xoa nhẹ mái tóc bù xù.

Trong đáy mắt cậu chợt lóe lên một tia vui vẻ.

Chạm vào tóc của bé con này... thật sự rất thoải mái.

Thẩm Bạch Chu vuốt nhẹ tóc Tinh Nặc, tâm trạng tốt hẳn lên, lắc lắc đầu.

"Không có gì, em ăn sáng chưa?"

Bữa sáng này là do cậu học được qua các chương trình tài liệu về con người.

Sau khi tìm hiểu, cậu mới biết loài người đều cần ăn sáng.@TửuHoa

Nhất là những bé con nhỏ bé như thế này, không thể bỏ bữa!

Nếu không, cơ thể yếu ớt của bé sẽ suy nhược.

Tinh Nặc vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn lơ mơ, chưa nhận ra mình không còn ở trong lâu đài cổ, cũng chưa ý thức được ba ba không có ở nhà.

Bé gật gật đầu, đưa tay về phía anh hai.

"Được rồi."

Thẩm Bạch Chu sống trong lâu đài cổ chưa lâu nên động tác bế bé vẫn chưa thuần thục, cứng nhắc ôm lấy Tinh Nặc, chậm rãi đi về phía bếp.

"Em chờ một chút, anh lấy cơm cho em."

Thẩm Bạch Chu đặt Tinh Nặc xuống cửa bếp, mở nắp nồi ra xem.

Không có cơm?

Cậu lại mở một cái chảo khác, cũng trống trơn?!

Đáy mắt Thẩm Bạch Chu lộ ra vẻ khó hiểu.

Trước khi đến thế giới loài người, cậu đã nghiêm túc nghiên cứu tài liệu.

Con người lúc nào cũng có cơm trong nồi, sao ở đây lại không có?

Thẩm Bạch Chu nhíu mày, nhìn quanh căn bếp một lượt nhưng vẫn không tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

Ở cửa, khuôn mặt nhỏ của Tinh Nặc vẫn còn hằn vết ngủ, mái tóc mềm mại rũ xuống, ngốc nghếch nhìn ca ca đang tìm cơm.

"Anh hai?"

Thẩm Bạch Chu giơ tay: "Không có gì, anh đang suy nghĩ."

Tinh Nặc ngoan ngoãn đứng đợi ở cửa, gãi gãi má, đầu óc dần dần tỉnh táo lại.

"Không ăn cũng được."

Thấy anh hai khó xử, Tinh Nặc ngoan ngoãn đề xuất một giải pháp.

Nhưng giây tiếp theo đã bị Thẩm Bạch Chu kiên quyết bác bỏ.

"Không được, em sẽ chết!"@TửuHoa

Thẩm Bạch Chu nghiêm túc ngồi xuống, nhéo khuôn mặt trắng nõn của Tinh Nặc, nhẹ nhàng kéo hai bên.

"Loài người nhất định phải ăn cơm!"

Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ ra một cách.

"Anh đi giành lấy một ít."

Không hổ là quái vật do Thẩm Ôn dạy dỗ, gặp vấn đề, phản ứng đầu tiên chính là đi chỗ khác cướp lấy.

"Không, không..."

Tinh Nặc bị nhéo mặt, vội vàng lắc đầu ngăn cản ý tưởng nguy hiểm của anh hai.

"Không được giành."

Nhưng Thẩm Bạch Chu không nghe.

Cậu đứng dậy, nhìn đồng hồ quả lắc hình trái cây trong phòng, phát hiện sắp 8 giờ.

Loài người phải ăn sáng trước 8 giờ!

Thẩm Bạch Chu đi ra phòng khách, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hàng mi hơi khép lại.

Đáy mắt hiện lên một tia sắc lạnh, cậu nhanh chóng lao đến cạnh cửa, kéo cửa ra một cách mạnh bạo.

Đứng ngoài cửa, Lâm Như giật mình la lên: "Anh em! Cậu mở cửa đột ngột vậy làm tôi sợ muốn chết!"

Thẩm Bạch Chu không nói gì, làn da trắng bệch dưới ánh đèn trở nên càng thêm nhợt nhạt, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm.

Cậu đưa tay ra, muốn bóp chặt cổ Lâm Như.@TửuHoa

Ngay lúc đó, từ phía sau, Tinh Nặc lảo đảo chạy tới, đâm thẳng vào chân Thẩm Bạch Chu.

Bàn tay Thẩm Bạch Chu khựng lại giữa không trung, sau đó lập tức đổi hướng, bế bổng bé con lên.

"Trán đỏ lên rồi." Thẩm Bạch Chu cau mày nói.

Tinh Nặc ngẩng mặt lên, ghé sát vào anh hai, giọng nói còn hơi ngọng: "Thổi thổi."

Nhìn cái trán đỏ bừng của bé con, vẻ lạnh lẽo trong mắt Thẩm Bạch Chu tan đi.

Dù không hiểu tại sao thổi một cái lại có tác dụng, nhưng cậu vẫn nghiêm túc cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên trán Tinh Nặc.

Đối diện, Lâm Như vỗ ngực, chứng kiến cảnh hai anh em giúp đỡ nhau này, cảm thấy thật ấm áp.

"Làm tôi sợ muốn chết, vừa nãy nhìn vẻ mặt của cậu, tôi còn tưởng cậu muốn giết tôi ấy chứ, ha ha ha."

Lâm Như tự thấy mình hài hước nên trêu đùa một câu, nhưng khi thấy Thẩm Bạch Chu không phản ứng gì, cậu ta bắt đầu cảm thấy xấu hổ, vội vàng đổi chủ đề.

"À phải rồi, mẹ tôi gửi cho các cậu ít trái cây. Xin lỗi vì tối qua đã làm phiền các cậu."

"Nhưng mà này, tôi nói thật nhé, tôi chắc chắn hành lang này có vấn đề! Hôm nay tôi định tìm đạo sĩ hoặc hòa thượng về trừ tà!"

"Chẳng hiểu sao dạo này xảy ra quá trời chuyện kỳ quái!"

Lâm Như vốn nói nhiều, dù Thẩm Bạch Chu có mặt lạnh không đáp lại, cậu ta vẫn có thể tự nói một tràng.

Nói xong, Lâm Như đưa rổ trái cây tới.

Thẩm Bạch Chu không nhận, mà nghiêng đầu nhìn cái túi khác trên tay cậu ta. Mái tóc bạc ánh lên dưới ánh sáng nhạt, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm túi đồ kia.

"Cậu đang cầm gì bên tay trái?"

Lâm Nhưng "à" một tiếng, giơ cái túi đựng bánh bao lên rồi cắn một miếng.

"Bữa sáng của tôi đấy!" Cậu ta vừa nhai vừa lầm bầm.@TửuHoa

Thẩm Bạch Chu hạ mắt nhìn cậu ta một cái.

"À."

Dính nước miếng rồi, không ăn được nữa.

Lâm Như chợt nhớ ra gì đó, nuốt miếng bánh bao xuống.

"Hai người còn chưa ăn sáng đúng không? Mẹ tôi làm nhiều lắm, để tôi mang cho hai người một phần!"

Mẹ của Lâm Như rất nhiệt tình, không chờ Thẩm Bạch Chu trả lời, Lâm Như đã chạy biến đi rồi nhanh chóng bưng xuống một mâm bánh bao đầy ắp.

Cuối cùng cũng kịp ăn sáng trước 8 giờ.

Biết hai anh em không có bữa sáng, mẹ Lâm còn cho thêm nửa nồi cháo yến mạch, bên trong thêm sữa bò thơm lừng, uống vào ngọt lịm.

Tinh Nặc ôm cái bánh bao trắng mềm, cắn một miếng mà chỉ gặm được lớp vỏ bên ngoài.

Nhưng bé vẫn thấy ngon, uống thêm một ngụm cháo yến mạch do anh hai đút, hai chân ngắn cũn cũng vui vẻ đung đưa.

Ăn được hai miếng bánh bao, Tinh Nặc bắt đầu thấy no, liếc nhìn cái muỗng trước mặt rồi lắc đầu.

"Không ăn nữa đâu."

Thẩm Bạch Chu cầm cái muỗng, nghe vậy thì lập tức nhướng mày.@TửuHoa

Cậu nghiêm túc lắc đầu từ chối: "Bé con loài người phải ăn nhiều thì mới khỏe mạnh."

Cậu chỉ có một em trai, nhỏ như vậy, lỡ ăn không đủ mà suy dinh dưỡng rồi chết thì sao?

Thẩm Bạch Chu bỗng thấy lo lắng, kiên nhẫn dỗ dành hai câu rồi lại đút thêm hai muỗng cháo.

Nhưng Tinh Nặc đã no, chu môi, kiên quyết không ăn nữa.

Tránh khỏi cái muỗng của anh hai, Tinh Nặc nhìn quanh rồi đột nhiên hỏi: "Ba ba đâu rồi?"

Thẩm Bạch Chu thấy bé thật sự không ăn nữa thì đành đặt cái muỗng xuống, lắc đầu.

"Không biết, nhưng chắc chắn chưa chết."

Tinh Nặc ngơ ngác: "Chưa chết?"

Thẩm Bạch Chu gật đầu: "Ừ."

Đối với Thẩm Bạch Chu, cách phân biệt tình trạng của quái vật hoặc con người rất đơn giản: chỉ cần nó còn tồn tại, tức là không có vấn đề gì.

Dựa vào thực lực của Thẩm Ôn, chắc chắn y vẫn còn sống khỏe mạnh.

Tinh Nặc bị anh hai nói vậy làm cho bối rối, nghĩ mãi mới đi đến một kết luận: ba rất bận.

"Vậy thôi."@TửuHoa

Ba không có ở đây, Tinh Nặc đành phải bám lấy anh hai.

Từ nhỏ, cơ thể của Tinh Nặc đã yếu, môi trường xung quanh lại khá khép kín khiến bé cực kỳ phụ thuộc vào người thân.

Thẩm Ôn đã sớm nhận ra điều này.

Có những lúc y phải đi vào phó bản, mà nơi đó vô cùng nguy hiểm, không thể mang theo Tinh Nặc được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Thẩm Ôn quyết định giao bé cho một quái vật do chính mình tạo ra —— Thẩm Bạch Chu.

Lý do y chọn Thẩm Bạch Chu cũng dựa trên nhiều yếu tố.

Thẩm Bạch Chu có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, có thể coi là một Boss cấp cao trong phó bản, đến mức ngay cả Thẩm Ôn cũng không muốn đối đầu trực diện với cậu.@TửuHoa

Nhưng quan trọng nhất là... đầu óc của Thẩm Bạch Chu không được nhanh nhạy lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro