🐣Chương 56: Bé thích hoa hướng dương
Văn Hành Tuyết loay hoay lau con dao của mình, lau đi lớp bụi bẩn và sợi bông dính trên đó, mặt mày trầm xuống, im lặng không nói.
Tinh Nặc đứng trên chân hắn, nhún nhảy muốn trèo lên trên.@TửuHoa
Đáng tiếc bàn tay tròn xoe hoàn toàn không bám được vào quần áo, Tinh Nặc nhảy cả buổi, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Văn Hành Tuyết lau dao xong, cúi đầu liếc nhìn vật nhỏ đang nhảy tới nhảy lui trên chân mình, thở dài.
"Nhóc làm gì vậy?"
Văn Hành Tuyết tự nhận mình không phải người có tính khí tốt, có thể bao dung vật nhỏ này đến vậy, chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Tinh Nặc dùng bàn tay tròn xoe chọc vào chân Văn Hành Tuyết, chỉ chỉ vào túi áo hắn.
"Chú ơi, chú kéo bé lên đi, bé lùn quá, không nhìn thấy gì hết."
Thị giác của búp bê vải rất hạn chế, Tinh Nặc muốn đứng cao hơn một chút để quan sát kỹ căn phòng nhỏ này.
Văn Hành Tuyết thu dao lại, vươn tay nhấc vật nhỏ từ chân mình xuống, quay đầu bỏ đi thẳng.
Tinh Nặc bò trên tấm thảm dưới đất, ngước khuôn mặt nhỏ xấu xí, không chớp mắt nhìn Văn Hành Tuyết đi về phía cửa.
"Chú ơi." Tinh Nặc gọi một tiếng, nhưng Văn Hành Tuyết không đáp lời.
Tinh Nặc đành phải vỗ vỗ cái đùi dính bụi của mình, bò dậy từ mặt đất, đứng nhún nhảy, muốn bò lại lên sô pha.
Còn chưa kịp nhảy nhót trở lại, cổ áo Tinh Nặc đã bị nhấc lên.
Giây tiếp theo, Tinh Nặc lại lần nữa bị thả vào túi áo trên của Văn Hành Tuyết.
"Mặc thêm áo khoác."
Văn Hành Tuyết không biết vì sao, mở miệng giải thích với con búp bê xấu xí một câu.
Tinh Nặc thò đầu ra khỏi túi, khẽ gật cằm nhỏ, đôi mắt đen láy sáng long lanh.
"Chú ơi, chúng ta tiếp theo làm gì ạ?"@TửuHoa
Văn Hành Tuyết đi đến bên chiếc sô pha mềm mại hình bông hoa đáng yêu, ngồi xuống, dùng mu bàn tay che ánh sáng trước mắt, phun ra hai chữ: "Ngủ."
Đến loại phó bản này, chẳng phải là để ngủ sao?
Tinh Nặc từ trong túi áo hắn thò ra hơn nửa thân mình nhỏ bé, nghiêng đầu nói: "Nhưng mà, nhưng mà ngày mai chúng ta phải trả rất nhiều tiền mới có thể ở phòng nhỏ, hơn nữa, cuộc thi búp bê cũng phải chuẩn bị nữa..."
Tinh Nặc bé nhỏ lo lắng chọc chọc cánh tay Văn Hành Tuyết.
Thấy hắn vẫn không nhúc nhích, mắt dường như đã ngủ rồi, Tinh Nặc đành ỉu xìu nằm xuống bên cạnh túi áo.
Bàn tay ngắn ngủi rũ xuống, cả con búp bê ủ rũ.
Ngáp một cái, Tinh Nặc cũng bị lây, rũ đầu nhỏ, tư thế kỳ quái vô cùng mà nằm ngủ bên cạnh túi áo.
Văn Hành Tuyết bỏ tay đang che mắt ra, cúi đầu nhìn con búp bê vải nhỏ ngủ say trông đặc biệt xấu, không nhịn được khẽ nhếch khóe môi.
Thật là càng nhìn càng xấu.
Lấy con búp bê xấu xí ra khỏi túi áo, Văn Hành Tuyết theo bản năng nhẹ nhàng đặt nó lên giường.
Văn Hành Tuyết ngẩng đầu tìm kiếm, kéo miếng vải vụn trang trí trên đèn xuống, đắp lên bụng con búp bê xấu xí.
Văn Hành Tuyết nhìn miếng vải vụn xanh mướt này, gật gật đầu, thầm nghĩ cũng rất hợp.
Rất xứng với con búp bê vải xấu xí này.
Nằm nghiêng ở mép giường, Văn Hành Tuyết nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời ở thị trấn đồ chơi dường như rực rỡ hơn những nơi khác, tất cả màu sắc mộng ảo của thị trấn được chiếu sáng lung linh, như phủ một lớp kính lọc ánh sáng ấm áp.
Văn Hành Tuyết ngủ một giấc tỉnh dậy, cảm thấy trên mí mắt mình dường như có thứ gì đó.
Hắn dùng tay nắm chặt, nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng kêu nhỏ yếu ớt.@TửuHoa
"Ái nha! Chú bóp cổ bé rồi ~"
Văn Hành Tuyết buông tay ra, đổi lực, nhấc con búp bê vải từ mí mắt mình xuống.
"Nhóc chạy lên đầu ta làm gì?"
Tinh Nặc được đặt bên cạnh gối, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, xoa xoa cái eo nhỏ nói: "Để che nắng cho chú đó!"
Văn Hành Tuyết hơi khựng lại, nhớ tới động tác mình che tay lên mắt trước khi ngủ.
"Cho nên nhóc đã bò lên đầu ta?"
Tinh Nặc gật gật đầu, hơi kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ.
"Đúng rồi, bé vừa vặn che được đó! Biến thành búp bê vải, bé cũng hữu dụng lắm nha!"
Bị bé con tự khen ngợi làm cho buồn cười, Văn Hành Tuyết không khỏi khẽ nhếch khóe môi.
"Ừ, rất hữu dụng."
Tinh Nặc lập tức vui vẻ, được đặt trong túi áo, đầu nhỏ vẫn còn lắc lư trái phải.
Thời tiết vừa đẹp, Văn Hành Tuyết mang theo món đồ hề ra cửa.
Ánh mặt trời ở thị trấn đồ chơi rực rỡ, những ngôi nhà được tạo hình như đủ loại nấm và đóa hoa, cứ vài bước lại có một cửa hàng nhỏ hình đồ chơi.
Vạch kẻ đường và biển báo trên đường cũng toàn bộ được vẽ bằng màu hồng nhạt và xanh nhạt.
Thị trấn nhỏ mộng ảo, dường như những đám mây lơ lửng trên không trung cũng được tạo hình như kẹo bông gòn.
Tinh Nặc kinh ngạc đánh giá thị trấn nhỏ này, ngước cái đầu nhỏ, cảm thấy hai mắt mình sắp không đủ dùng.
"Oa, nơi này đẹp quá nha."@TửuHoa
Văn Hành Tuyết lười biếng gật đầu, dường như không hề có cảm giác vội vã muốn nhanh chóng làm nhiệm vụ thông quan.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức, hắn dừng lại, nhìn những chiếc kẹp tóc, cài áo lấp lánh trẻ con trong tủ kính, do dự đứng tại chỗ.
Văn Hành Tuyết cúi đầu, liếc nhìn mái tóc dựng đứng lộn xộn của con búp bê xấu xí, mở miệng hỏi: "Tóc nhóc lúc nào cũng như vậy à?"
Tinh Nặc đang nhìn chằm chằm vào một chiếc đèn đường hình bánh mì dài, nghe vậy quay khuôn mặt nhỏ lại, "a" một tiếng.
Gãi gãi cằm, Tinh Nặc lắc lắc đầu: "Không phải nha, tóc bé trước kia mượt lắm đó!"
Đương nhiên, là sau khi dùng lược chải.
Bằng không mái tóc xoăn tự nhiên thỉnh thoảng ngủ dậy, cũng sẽ dựng đứng trên đỉnh đầu.
Văn Hành Tuyết "ừ" một tiếng, lẩm bẩm: "Vậy thì đúng là cần một cái kẹp tóc, nhìn tóc nhóc lộn xộn quá."
Tinh Nặc sờ sờ mái tóc dựng đứng rối bù của mình, cũng không dám nói tóc mình không xấu.
Trong mắt Tinh Nặc, tóc đẹp đều phải giống ba ba.
Thật dài, mượt mà, vàng óng ánh!
Mái tóc của con búp bê vải này quả thật xấu xí.
Văn Hành Tuyết mang theo Tinh Nặc đi vào cửa hàng nhỏ bán đồ trang sức, ngước mắt thấy bên kệ hàng có mấy con gấu đồ chơi màu trắng đang xách giỏ chọn lựa.
Hắn chỉ mua một cái kẹp tóc, không cần giỏ.
Văn Hành Tuyết lập tức đi đến dãy kệ có kẹp tóc, nhấc con búp bê xấu xí lên, đặt bé đứng trên kệ để tự xem.
"Nhóc xem đi, cái nào tương đối thích hợp?"
Thị trấn đồ chơi có đủ loại búp bê vải lớn nhỏ và gấu đồ chơi, kẹp tóc từ loại mini nhỏ xíu đến siêu to khổng lồ, đủ mọi thứ.@TửuHoa
Tinh Nặc đứng trên kệ hàng, đi quanh mấy chiếc kẹp tóc, đều không nhịn được lắc đầu.
"Bé không thích đeo kẹp."
Văn Hành Tuyết nghe vậy chọc vào vật nhỏ xấu xí này kêu một tiếng.
"Nhóc còn kén chọn nữa, xấu như vậy rồi, đeo một cái vào còn có thể đẹp hơn chút."
Tinh Nặc hầm hừ, chống nạnh đứng trên kệ cao, "trên cao nhìn xuống" nhìn thẳng Văn Hành Tuyết.
"Không phải đâu!"
Tinh Nặc lẩm bẩm bắt đầu "dạy dỗ" Văn Hành Tuyết, dù giọng điệu không có chút uy hiếp nào.
"Không thể cứ nói búp bê xấu mãi, hơn nữa bé không ngã đâu nha, bé đứng rất vững."
Hai người nói chuyện không ăn khớp một hồi, Văn Hành Tuyết "à" một tiếng, hoàn toàn không nghe lọt tai.
"Nhóc không thích, vậy ta chọn cho nhóc một cái."
Nói rồi, Văn Hành Tuyết cầm lấy chiếc kẹp tóc hoạt hình mà mình đã để ý từ sáng, khoa tay múa chân thử kẹp lên đầu Tinh Nặc.
Tinh Nặc dùng bàn tay tròn xoe đẩy ra mấy lần, cũng không thể ngăn cản hành động của Văn Hành Tuyết.
Chống nạnh, Tinh Nặc liên tục giận dỗi.
"Cũng được, cái này khá xinh." Văn Hành Tuyết cầm chiếc kẹp tóc hình đóa hoa lên, gật đầu nói.
Tinh Nặc dùng sức lắc đầu: "Khó coi, bé thích hoa hướng dương!"
Văn Hành Tuyết cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ màu đỏ rực, lại lần nữa thử kẹp lên đầu con búp bê xấu xí.
"Đẹp, rất hợp với trái tim nhỏ màu đỏ rực trên mặt nhóc."@TửuHoa
Con búp bê xấu xí này, màu sắc trên người hoặc là đỏ đậm, hoặc là xanh lục.
Tinh Nặc không vui, giơ tay ngăn lại không chịu đeo chiếc kẹp tóc hoa hồng đỏ rực này.
"Xấu xấu, còn không đẹp bằng bé."
Văn Hành Tuyết - người có thẩm mỹ bị chê bai, nhéo chiếc kẹp tóc nhỏ, suy nghĩ một lát rồi mang theo con vật nhỏ đến bên kệ hàng khác.
"Bên này có màu khác, nhóc nhìn lại xem."
Tinh Nặc đứng trên kệ hàng, không muốn đeo chiếc kẹp tóc xấu xí, trực tiếp nằm vật ra tại chỗ, từ chối hợp tác.
Văn Hành Tuyết thấy vậy, chọc chọc bụng con búp bê xấu xí, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Vật thì nhỏ xíu mà tính tình cũng lớn thật."
Nói rồi, Văn Hành Tuyết tìm được chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương trong một loạt kẹp tóc, cầm lấy đeo lên đầu Tinh Nặc.
"Cái này được chưa?"
Tinh Nặc thấy hoa hướng dương mình thích, cuối cùng cũng có chút phản ứng, chậm rãi bò dậy từ trên kệ hàng.
Ôm chiếc kẹp tóc hoa hướng dương, Tinh Nặc cố gắng gật gật đầu.
Văn Hành Tuyết "chậc" một tiếng, xách vật nhỏ lên, thả lại vào túi áo.@TửuHoa
"Cái này vừa lòng chưa? Mua đồ còn kén chọn ghê."
Văn Hành Tuyết đi đến quầy thanh toán, đưa chiếc kẹp tóc hoa hướng dương và chiếc kẹp tóc hoa hồng đỏ cùng qua.
"Hai cái."
Cô cún nhân viên bán hàng đứng sau quầy thu ngân, "bụp bụp" dùng móng gõ máy tính, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, mở miệng nói: "Hai trăm tệ đồ chơi, xin hỏi thanh toán thế nào?"
Văn Hành Tuyết lục lọi cái túi sạch sẽ không một xu dính túi, "à" một tiếng, đặt con dao lên mặt bàn.
"Ta không có tiền."
Cô cún nhân viên bán hàng lập tức thay đổi vẻ mặt quỷ dị, ngẩng đầu, giận dữ đập tay xuống chiếc máy tính trước mặt.
"Không, nhưng, dám, lấy! Không trả tiền thì ngoan ngoãn bị ta ăn thịt..."
Nhìn thấy con dao sáng loáng trên bàn, giọng cô cún nhân viên bán hàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng lại giả bộ rất bận rộn, nhặt chiếc máy tính từ dưới đất lên.
"Ha ha, không trả tiền cũng được nha, chỗ chúng tôi hỗ trợ thanh toán bằng điểm tích lũy của người chơi đó!"@TửuHoa
Cô cún nhân viên bán hàng nịnh nọt xoa xoa tay, thái độ rất tốt mở miệng trò chuyện với khách hàng.
"Cửa hàng nhỏ của chúng tôi luôn coi khách hàng là thượng đế, ngài muốn dùng phương thức thanh toán nào cũng được!"
Văn Hành Tuyết lại "ừ" một tiếng, giơ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay lên, chạm nhẹ vào thiết bị thanh toán điện tử.
"Đã thanh toán, hai ngàn điểm tích lũy!"
Người chơi thông quan một phó bản cấp thấp D, may mắn lắm mới kiếm được khoảng hai ngàn điểm tích lũy.
Kết quả ở một cửa hàng đồ trang sức nhỏ, hai chiếc kẹp tóc đã tốn hai ngàn điểm tích lũy!
Những người chơi còn đang nghĩ cách kiếm tiền, cuối cùng cũng cảm nhận được ác ý của thị trấn đồ chơi đối với những người đến muộn như họ.
Giá cả ở đây đắt đỏ vô cùng, càng kỳ lạ hơn là, đổi thành điểm tích lũy lại là tỷ lệ mười đổi một!
Nghĩ đến tiền thuê nhà ngày mai, còn có cuộc thi búp bê đồ chơi mà họ sắp tham gia, các người chơi không khỏi rơi nước mắt nghèo khó.
Nhưng đối với Văn Hành Tuyết mà nói, những thứ này hoàn toàn không đáng kể.
Hắn cầm hai chiếc kẹp tóc, nhỏ giọng nói với con búp bê vải trong túi: "Nhóc xem nhóc kén chọn bao nhiêu, một cái kẹp tóc không đủ đeo, còn nhất định phải hai cái."
Tinh Nặc - bé con đang gánh một cái nồi siêu to khổng lồ, ngửa đầu ngáp một cái, hoàn toàn mặc kệ Văn Hành Tuyết.
Cũng không biết là ai nhất định phải vào cửa hàng đồ trang sức, chọn cái kẹp tóc hoa hồng xấu xí.@TửuHoa
Nhưng Văn Hành Tuyết sau khi mua được chiếc kẹp tóc trang trí, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Chưa về đến nhà, hắn đã bắt đầu khoa tay múa chân cầm kẹp tóc thử đeo lên đầu con búp bê xấu xí.
Thấy Tinh Nặc chống cằm mặc kệ mình, Văn Hành Tuyết một mình cũng tự giải khuây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro