🐣Chương 70: Ba ba tới đón con đó hả?
Có được một phó bản của riêng mình là chuyện không hề dễ dàng đối với một quái vật bình thường.@TửuHoa
Chủ nhân của trung tâm thương mại trước kia chỉ là một con quái vật yếu ớt, nhờ vào vẻ ngoài đáng sợ mà chiếm được khu trung tâm bỏ hoang này rồi dần dần nuốt lấy năng lượng con người để phát triển bản thân cũng như phó bản này.
Sống sót đến ngày hôm nay, nó dễ dàng gì đâu chứ?!
Vậy mà chỉ một cuộc điện thoại gọi đến, nó nghe đối phương tự xưng là giám đốc bộ phận thu mua của Tập đoàn Thẩm thị, chỉ thấy như trời sụp đến nơi!
Tuy nhiên, chủ thương trường rất thức thời, không dám đắc tội với đại Boss như Thẩm Yến, chỉ biết cúi đầu, rụt rè xoa tay tìm cách xoay chuyển tình hình: "Thẩm tổng, ngài xem, cái trung tâm thương mại này trước giờ đều do tôi quản lý, tôi rất cẩn thận khi "ăn" con người, chưa từng để lộ chuyện gì cả."
"Hơn nữa, trung tâm này đã là phó bản cấp B rồi, loại phó bản có cấp bậc như vậy giờ cũng không dễ tìm đâu! Ngài nói có phải không..."
Quái vật cười cười nịnh nọt, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã lộ rõ ý đồ.
Khó khăn lắm mới có được cái phó bản này, dĩ nhiên là nó muốn giữ lại lâu dài.
Thẩm Yến không biết từ lúc nào đã cầm trên tay một bản báo cáo, anh trầm ngâm nhìn qua, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.@TửuHoa
Cuối cùng, Thẩm Yến ngẩng đầu, đưa báo cáo cho quái vật xem.
"Vừa rồi trợ lý gửi cho ta báo cáo tài chính của ngươi. Tự ngươi nhìn xem, từ khi ngươi tiếp quản trung tâm này, có phải nó luôn trong tình trạng thu không đủ chi không?"
Anh chỉ vào biểu đồ trong báo cáo tài chính, chỉ rõ phần số liệu 20 năm gần đây.
"Khoảng chừng 20 năm, ngươi chỉ biết ăn người. Ngoài ra, khi không có người chơi tới thì cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt."
"Ta hỏi ngươi, vậy các chương trình khuyến mãi của trung tâm đi đâu hết rồi? Còn mấy sản phẩm đặc trưng, tại sao cửa hàng không có nhân viên quái vật nào khác? Một trung tâm thương mại cấp B nhỏ như vậy mà ngươi đã thấy đủ rồi sao?"
Mấy câu nói đó khiến con quái vật cúi gằm đầu, cảm giác như bị dạy dỗ đến không ngóc đầu lên nổi.
Nó nhìn bảng báo cáo trước mắt cứ như nhìn thiên thư, thân hình ục ịch run lên vài cái rồi ngước mắt nhìn Thẩm tổng.
"Cái... cái này... tôi không hiểu gì hết..."
Thẩm Yến gật đầu, có vẻ chẳng hề ngạc nhiên, giọng vẫn lạnh lùng chỉ ra nhược điểm: "Ngươi thất học, đương nhiên là không hiểu."
Sau đó anh nói thêm: "Em trai ta còn biết chữ nhiều hơn ngươi."
Chủ thương trường bị mắng đến choáng váng, trong đầu chỉ còn một màu đen, như thể trung tâm này đã rời khỏi tay mình rồi.
Thẩm Yến chỉ vào bảng tài chính, chỉ cho nó một con đường: "Phó bản của ngươi hiện là cấp B, nhưng quy mô lớn, nhiều cửa hàng — lẽ ra ngươi phải tận dụng. Ví dụ như có thể đặt quy định không cho người chơi mang theo đồ ăn nước uống, sau đó nhập hàng giá cao bán cho họ."
Cách làm kiểu "cướp bóc" và thao túng thị trường như vậy là sở thích của Thẩm Yến.
Nhìn con quái vật trước mặt như bừng tỉnh, ánh mắt sáng lên như hiểu được, Thẩm Yến đứng dậy, chỉnh lại áo quần, vẻ mặt khinh khỉnh.
"Thôi, sau này ta sẽ cho quái vật khác xuống đây huấn luyện cho ngươi. Tạm thời ngưng hoạt động cái phó bản này, chờ đến khi ngươi huấn luyện xong thì quay lại."
Nghe thấy mình vẫn còn giá trị sử dụng, chủ thương trường lập tức gật đầu lia lịa, mặt đầy nịnh nọt.
"Được được! Mọi việc nghe theo ngài!"@TửuHoa
Thẩm Yến cầm theo báo cáo tài chính, tính tối nay tăng ca để xem kỹ lại. Tiện thể lập ra bản kế hoạch phát triển chi tiết cho các phó bản thương mại dưới công ty.
Sau khi thu mua trung tâm thương mại Gia Nhạc, số lượng phó bản thương mại cấp B dưới tay Thẩm Yến đã tăng lên bảy cái.
Anh cảm thấy mấy cái thương trường này lúc không có gì làm cũng có thể liên kết với nhau, tạo ra trải nghiệm phó bản đặc biệt cho người chơi, tăng tính mới mẻ và hấp dẫn.
Còn chuyện vì sao trung tâm này lại có thể xâm nhập vào thế giới thực...
Thẩm Yến nghĩ, với đầu óc của chủ thương trường này, chắc bị người ta lừa bán còn giúp họ đếm tiền nên không tra ra nổi thông tin gì hữu ích.
Có lẽ phải quay về xem xét cái phó bản ở trường học — nơi đầu tiên có dấu hiệu xâm nhập hiện thực.
Nghĩ vậy, Thẩm Yến quay lại phía tiệm bánh, bước tới bên bức tường nửa cao, bế Tinh Nặc đang ăn bánh kem lên.
Tinh Nặc vừa ăn trưa no căng, mới nhấp một miếng kem nhỏ thì đã mơ màng, gục đầu ngủ gà gật.
Được anh bế lên, đôi mắt nhỏ nửa nhắm nửa mở, mơ mơ màng màng tựa đầu lên vai anh, lí nhí nói bằng giọng con nít: "Anh trai, lấy xe đồ chơi rồi... về nhà nha?"
Dù đang mơ, nhưng bé vẫn nhớ rõ lý do đến trung tâm là để lấy xe đồ chơi.
Thẩm Yến xoa xoa gương mặt mềm mại của bé con đang ngái ngủ, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, lấy xong rồi về nhà."@TửuHoa
Nói rồi, anh ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phía tầng một của trung tâm thương mại.
Quầy phát ô tô đồ chơi mini đã sớm bị mấy người chơi quậy phá thành một mớ hỗn độn, máu me be bét, tay chân cụt lìa khắp nơi.
Nhân viên cửa hàng và khách hàng vô tội cũng nằm sõng soài trên sàn, máu chảy đầy đất, chết trong thảm cảnh.
Người đã chết thì không thể sống lại.
Thẩm Yến thở dài, móc ra một chiếc đồng hồ cát thời gian.
May mà trung tâm thương mại bị thế giới kinh dị xâm lấn chỉ là một phó bản, chứ không phải thế giới thực.
Trong thế giới phó bản, những con quái vật cấp cao ngang hàng với thần linh, chỉ tồn tại như những ảo ảnh đáng sợ.
***
Ở trung tâm thương mại náo nhiệt ồn ào, trước quầy phát ô tô đồ chơi có mấy đứa trẻ đang nghịch ngợm nô đùa.
Nhân viên mặc đồng phục áo choàng màu lam, lớn tiếng kêu gọi mọi người không chen lấn, vừa cầm loa vừa quảng bá khai trương cửa hàng.
Cha mẹ dắt con đi chơi, hăng hái cổ vũ, tràn đầy niềm vui.
Ngay lúc đó, trong không gian vang lên một đợt chấn động.@TửuHoa
Tất cả mọi người chợt im lặng, như thể thời gian ngừng lại trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ trung tâm thương mại rơi vào yên tĩnh lạ thường.
Ngay sau đó, một nhân viên bán hàng mặt mày ngơ ngác, ôm ngực thở dốc, than thở: "Thật kỳ lạ, vừa rồi tôi cảm thấy như mình rất đau đớn, như thể chết đi sống lại!"
"Mình không lừa cậu đâu, mình cũng có cảm giác rùng mình toàn thân!"
"Không ổn rồi, tôi thấy trung tâm thương mại này có gì đó không ổn! Hôm nay tôi không mua sắm nữa, tôi về đây!"
Tiếng xì xào lại vang lên. Một số khách hàng tiếp tục đi dạo như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có người cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội vàng rời đi.
Thẩm Yến ôm Tinh Nặc – đứa nhỏ vẫn chưa mở nổi mắt – từ tầng 4 xuống bằng thang máy.
Đến trước quầy phát quà, Tinh Nặc mơ màng nhận được một chiếc ô tô đồ chơi mô hình màu đỏ lấp lánh từ nhân viên.
Bé cúi đầu, biết rằng mỗi bạn nhỏ chỉ được lấy một chiếc nên đưa xe cho Thẩm Yến: "Lát nữa về nhà đưa cho anh hai nha."
Bé nhắc đến anh hai là Thẩm Bạch Chu – người ngốc nghếch vẫn đang chờ được tặng chiếc ô tô hình bạch tuộc.
Thẩm Yến bất đắc dĩ xoa đầu Tinh Nặc, nhẹ giọng bảo: "Ngủ tiếp đi."
Anh treo túi đựng xe đồ chơi lên tay rồi ôm Tinh Nặc lên xe về nhà.@TửuHoa
Chỉ một phút sau khi họ rời đi, người hàng xóm Tề Diệu từ tầng 3 đã lái xe như gió đến cửa trung tâm thương mại.
Ngay sau đó, trung tâm bị tạm thời đóng cửa để kiểm tra vì lý do phòng cháy chữa cháy.
Toàn bộ nhân viên đều được cho về, chỉ còn lại một vài thành viên của tổ dị năng đang đo lường sự dao động bất thường.
***
Tinh Nặc ngủ một giấc trên xe, về đến nhà thì mơ mơ màng màng bò vào lòng ba ba.
Bé dụi đầu vào vai Thẩm Ôn, rất tự giác tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Thẩm Ôn vỗ nhẹ vai con, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cơ thể mềm mại nhỏ xíu, ấm áp và dễ chịu. Ôm Tinh Nặc trong tay, nghe tiếng tim bé đập khỏe khoắn, đáy mắt y như tan chảy.
"Vất vả rồi, đưa Tinh Nặc đi chơi chắc cũng mệt lắm nhỉ?"
Sau khi đặt con vào phòng ngủ, Thẩm Ôn ngồi xuống ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến.
Thẩm Yến nghiêm túc như đang báo cáo với cấp trên, lưng thẳng tắp, giọng nói trang trọng: "Không mệt. Nhưng mà Tinh Nặc ăn bánh kem nên bữa trưa ăn hơi ít, buổi tối cần bổ sung thêm rau xanh cho em ấy."
Chế độ ăn uống cân bằng thì bé mới có thể lớn lên khỏe mạnh.
Thẩm Ôn ừ nhẹ một tiếng, rồi chuyển sang một chủ đề khác: "Con đã tra được nguyên nhân vì sao phó bản lại xuất hiện trong thế giới thực chưa?"@TửuHoa
Thẩm Yến lắc đầu, ánh mắt u ám thoáng hiện nét bất lực.
"Chưa, hình như nó cứ thế xuất hiện một cách khó hiểu thôi. Đợi Thẩm Bạch Chu về, con sẽ hỏi thêm tình hình ở trường học."
Phó bản xảy ra ở trường học, hình như ông hiệu phó kia biết được chút gì đó.
Thẩm Ôn chỉ "ừ" nhẹ, không nói gì thêm.
"Con vào phó bản nhiều, nên chú ý hơn, đừng để Tinh Nặc bị kéo vào mấy chuyện đó nữa."
Có vẻ nhờ Thẩm Yến cẩn thận hơn nên từ khi Tinh Nặc chính thức bắt đầu đi nhà trẻ, thế giới thực lẫn thế giới của Thẩm Yến đều yên bình không có chuyện gì.
Tinh Nặc chính thức bước vào tuổi lên 4, cũng chuẩn bị tham gia hội thao đầu tiên trong đời.
Hồi mới đi học, Tinh Nặc còn hay khóc đỏ mắt, nhưng tan học thì lại đội mũ nhỏ xíu, xếp hàng nắm góc áo bạn phía trước, bước đi từng bước nhỏ như vịt con lon ton đi ra.
Mấy đứa trẻ còn vừa đi vừa hô theo cô giáo "Một, hai! Một, hai!" – bước đi thì loạng choạng không đều, đội hình rối tung cả lên, nhưng lại có thể nhờ hô to mà tạo ra khí thế chỉnh tề lạ thường.
Ở cổng đón con, các phụ huynh đều vui vẻ lấy điện thoại ra quay video đáng yêu của con mình.
Thẩm Ôn vốn không hay đụng đến điện thoại, vậy mà bây giờ cũng học quay phim, chụp ảnh như người khác.
Điện thoại của y hiện tại, 80% dung lượng bộ nhớ là video và hình ảnh của Tinh Nặc.
Tinh Nặc là đứa nhỏ xếp gần cuối trong hàng, thấy ba mình từ xa thì mắt lập tức sáng lên lấp lánh.
Bé buông góc áo bạn phía trước, chạy hai bước rồi lao ngay vào lòng ba ba.@TửuHoa
"Ba ba ơi! Ba ba tới đón con đó hả?"
Thẩm Ôn gật đầu, bế Tinh Nặc – giờ đã cao hơn trước một chút – lên, chạm nhẹ vào trán bé rồi hỏi: "Cô giáo điểm danh trong nhóm, nói trưa nay con có phải đã cho bạn khác ăn thịt của mình không?"
Nghe tới đây, Tinh Nặc rụt cổ lại, gương mặt lộ rõ vẻ chột dạ.
Sau khi chính thức đi nhà trẻ, buổi trưa Tinh Nặc phải ở lại ăn cơm và đến 3 rưỡi chiều mới được về.
Vì phải học lâu hơn, mỗi trưa đi ngủ bé đều ôm theo gối nhỏ, nước mắt ngắn dài vừa đi vừa tìm ba ba và anh trai.
Cô giáo nhiều lần phải chạy theo, ôm bé con đang khóc lóc ở cửa lớp quay lại phòng ngủ.
Tinh Nặc nằm trên giường con, nước mắt đầm đìa không ngủ nổi, mũi đỏ ửng, nằm đếm từng ngón tay mong ba ba tới đón.
Ráng chịu đựng qua giờ ngủ trưa, đến lúc ăn nhẹ buổi chiều thì cũng chẳng ăn nổi gì, chỉ chờ đến khi được thả ra với các bạn.
Tuy đã đi nhà trẻ được hơn nửa tháng, nhưng hầu như ngày nào trưa bé cũng lau nước mắt một chút.
Điều khiến cô giáo đau đầu nhất là Tinh Nặc gần như không chịu ăn thịt.@TửuHoa
Đặc biệt là mấy món thịt có mỡ, bé cứ dùng đũa chọc qua chọc lại rồi thừa lúc cô giáo không để ý thì lén đưa cho bạn khác hoặc quăng luôn vào thùng rác.
Cô giáo phát hiện chuyện này không chỉ một lần, nên đã trừ của bé một bông hoa nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro