🐣Chương 77: Ếch xanh

Thị trấn nhỏ Mục Ca là một phó bản cấp A+, bên trong còn lẫn lộn mấy phó bản cấp D nhỏ.

Gần đây có mấy hội người chơi đến đây khiêu chiến, trời vừa sáng đã thấy họ khắp nơi trong thị trấn tìm hiểu tin tức.

Hai ba đội không ưa nhau lắm, trước một cửa hàng nhỏ ở thị trấn Mục Ca, suýt chút nữa đã đánh nhau.

Xung quanh tụ tập một đám quái vật đầu người mình cá, quỷ sáu tai, tay chân toàn dây leo đủ hình thù kỳ dị, khẽ nói nhỏ, mắt lóe lục quang hóng hớt.

"Đánh nhau đi đánh nhau đi!"

"Lát nữa ai thua, ta ăn thịt hắn làm bữa trưa hắc hắc hắc!"

Hai người chơi gây sự nóng nảy xông lên đầu, bị đội trưởng mỗi đội kéo lại, miễn cưỡng bỏ qua cho nhau.

"Mày đợi đấy!"

Nói xong lời hung ác, một người chơi quay người lại, suýt đụng vào một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện.

"Có bệnh hả! Đi đường không nhìn à?!"

Người chơi vẫn còn bực tức, thấy Tinh Nặc đang ôm hai chiếc bánh mì dài, vung tay hất bánh mì của bé xuống đất.

Tinh Nặc vội vàng nhặt chiếc bánh mì mình mua được lên, ngẩng đầu phồng má, mái tóc xoăn nhỏ xù hết cả lên.

"Chú làm gì vậy hả! Sao lại vứt bánh mì của con!"

Lục Thất đi mua nước từ đám quái vật chen chúc đi ra, thấy Tinh Nặc bị bắt nạt, dùng đầu nhỏ lao thẳng vào người chơi kia đâm tới.

Người chơi thấy thằng nhóc không biết tự lượng sức mình còn dám đâm mình, cười khẩy một tiếng, đưa tay muốn đẩy cậu bé ra, lại phát hiện đứa trẻ nhanh một bước tránh được động tác của mình.

Bụng bị đâm đau điếng, như bị một cục sắt đâm vào, người chơi lập tức kêu la đau đớn.

"Mày là thằng nhóc con! Đầu sao mà cứng thế hả?!"

Người chơi hoàn toàn nổi giận, vừa định móc đạo cụ ra đối phó hai đứa trẻ, lại bị đội trưởng giơ tay ngăn lại.

"Thôi đi! So đo với hai đứa trẻ làm gì! Chuyện chính quan trọng, đừng để người khác giành trước!"

Đội trưởng kéo người chơi đang hùng hổ đi xa, Tinh Nặc ôm chiếc bánh mì bị bẩn, hừ một tiếng thật to về phía đối phương.

"Đồ xấu xa!"

Còn hư hơn cả đám quái vật kỳ dị ở thị trấn này!

Lục Thất nắm tay Tinh Nặc, đi đến bên đường trong thị trấn, gặm chiếc bánh mì khô khốc.

Trong thị trấn không có đồ ăn khác, ngay cả bánh mì cũng bán rất đắt.

Tinh Nặc dùng răng cắn từng chút bánh mì, khó khăn nuốt xuống một miếng, thở dài một tiếng.

"Không biết có ai gặp Thanh Thanh, Lả Lướt và cậu mập không."

Lục Thất dường như không hề nóng nảy, răng cắn bánh mì kêu răng rắc rất ngon lành, nói năng mơ hồ: "Chúng ta có thể bỏ tiền ra hỏi ông chủ cửa hàng."

Thị trấn Mục Ca là một thị trấn nhỏ bên cạnh vùng đất hoàng thổ, lý do nó có thể phồn vinh là nhờ vào tính chất trung gian thương mại của nó.

Nơi này có đủ loại cửa hàng, muốn loại tin tức gì, chỉ cần có tiền là có thể hỏi ra.

Tinh Nặc thấy vậy càng buồn rầu, dùng hàm răng nhỏ xíu gặm một chút bánh mì, chống khuôn mặt nhỏ nhìn về phía xa.

"Nhưng chúng ta hết tiền rồi."

Lục Thất trên người chỉ có hai đồng tiền Sao, một đồng trả tiền trọ, một đồng mua bánh mì và nước.

Cắn vài cái hết chiếc bánh mì cứng ngắc, Lục Thất vỗ vỗ tay, đưa bình nước cho Tinh Nặc.

"Không sao đâu, chúng ta đi tìm mấy người chơi kia, trong tay họ có tiền, chúng ta đi cướp lại."

Tinh Nặc uống mấy ngụm nước, nghe Lục Thất nói, suýt chút nữa bị sặc.

Ho khan hai tiếng, Tinh Nặc ra sức lắc đầu.

"Không được, đó không phải tiền của chúng ta, chúng ta không thể làm trẻ hư."

Lục Thất nghe vậy khuôn mặt nhỏ càng nghiêm túc hơn, suy nghĩ hồi lâu, lần nữa mở miệng: "Không sao đâu, tớ đi cướp, Tinh Nặc cậu làm trẻ ngoan, tớ đi làm trẻ hư."

Tinh Nặc ngơ ngác, "a" một tiếng, dường như sắp bị logic của Lục Thất làm choáng váng.

Nắm chặt bàn tay lạnh băng của Lục Thất, Tinh Nặc vội vàng ngăn cậu bé lại, sợ Lục Thất thật sự nghĩ quẩn đi cướp tiền.

Lục Thất thấp bé như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị đánh thê thảm, chỉ có thể ôm nhau khóc.

"Tiểu Thất, chúng ta nghĩ cách khác đi mà."

Tinh Nặc lay lay cái túi nhỏ của mình, từ bên trong rơi ra con ếch xanh đồ chơi mà anh trai nhét vào túi bé sáng nay khi đi học.

"Hay là, chúng ta đem con ếch xanh này bán đi đi!"

Có lẽ sẽ có người thích con ếch xanh xấu xí này đâu!

Lục Thất hiển nhiên vẫn không từ bỏ phương pháp trực tiếp đi cướp, bất quá cậu bé không muốn làm Tinh Nặc không vui, chỉ có thể gật đầu.

"Được, đi tìm mấy người kia, bán giá cao cho họ!"

***

Đám người chơi loài người vừa tìm hiểu tin tức trong thị trấn, vừa thông qua một phó bản cấp D liên quan.

Vẻ mặt hơi chật vật từ phó bản đi ra, các người chơi đỡ nhau, ngồi xuống trước cửa hàng bánh mì duy nhất trong thị trấn.

"Cái bánh mì chết tiệt này tôi ăn ngán đến tận cổ rồi! Đợi về thành chính, nhất định phải ăn uống thả ga một bữa!"

"Hay là đi hưởng thụ một phen ở trung tâm cao ốc? Nghe nói dịch vụ bên trong tốt đến mức có thể làm người lên mây!"

Trong lúc các người chơi đang mơ mộng, hai đứa trẻ lảo đảo đi ngang qua trước mặt họ.

Cô gái tóc đỏ mang theo vũ khí đạo cụ của mình, thấy Tinh Nặc tóc xoăn, "ê" một tiếng gọi bé lại.

"Tóc xoăn, nhóc lại đây."

Tinh Nặc "a" một tiếng, chậm rì rì ôm chiếc bánh mì ăn dở của mình đi tới.

"Chị ơi chị tìm em ạ? Có chuyện gì vậy ạ?"

Cô gái tóc đỏ lục lọi túi đạo cụ của mình, móc ra một cái bình thuốc nhỏ.

"Cho nhóc nè, sáng nay cái tên to con kia không làm gì nhóc chứ?"

Cô gái tóc đỏ thấy hai đứa trẻ không biết là người hay quái vật nhỏ sống một mình trong thị trấn, cũng thấy không dễ dàng gì, lòng trắc ẩn không hiểu sao trào dâng, ném cho Tinh Nặc cái bình thuốc nhỏ không cần thiết.

Tinh Nặc lắc đầu, không nhận bình thuốc của chị tóc đỏ.

"Em không sao ạ."

Lúc đó Tinh Nặc trốn nhanh, không bị tên to con đánh trúng.

Tinh Nặc đưa bánh mì cho Lục Thất bên cạnh, lục lọi trong ngực, lấy con ếch xanh ra.

"Chị ơi, chị có cần một con ếch xanh không ạ? Rẻ lắm ạ."

Trên người Tinh Nặc không có gì đáng giá, bánh mì và nước chắc chắn không bán được, chiếc trâm cài áo nhỏ lại quá mờ nhạt, luôn bị Tinh Nặc bỏ quên.

Đếm đi đếm lại, chỉ còn con ếch xanh đồ chơi mà tối qua Thẩm Bạch Chu làm theo video hướng dẫn hơn hai tiếng đồng hồ.

Tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng Tinh Nặc biết bây giờ là thời điểm quan trọng, họ cần tiền.

Đợi đến khi trở về, Tinh Nặc sẽ giải thích rõ ràng với anh hai, anh hai tính tình rất tốt, chắc chắn sẽ tha thứ cho bé!

Bên cạnh cô gái tóc đỏ ngồi một chàng trai đội mũ đen, thấy con ếch xanh hề hước này, cười khẩy một tiếng.

"Xấu xí như vậy, là đồ chơi của đứa trẻ nào thế?"

Loại đồ chơi ếch xanh này, thường được bày bán ở những quầy hàng hai tệ ven đường.

Tinh Nặc thấy chị gái người chơi dường như không có ý định mua, nắm chặt tay, ra sức chào hàng con ếch xanh của mình.

"Đây là anh hai em làm đó ạ, tốn nhiều thời gian lắm! Ếch xanh tốt lắm, các bạn ở nhà trẻ đều tranh nhau đòi, em còn chưa cho ai hết đó!"

Sáng nay Tinh Nặc đi nhà trẻ, đặt con ếch xanh lên bàn, lập tức trở thành con ếch xanh được yêu thích nhất!

Mỗi bạn nhỏ đi tới đều phải đưa tay ấn một cái cho con ếch xanh nhảy tới nhảy lui.

Tinh Nặc bảo vệ con ếch xanh rất kỹ, đặt trong túi còn không nỡ lấy ra cho các bạn khác chơi.

Chàng trai đội mũ lưỡi trai đen nhếch mép, dường như bị màn chào hàng của Tinh Nặc làm cho buồn cười.

Anh ta ngẩng đầu, trên mặt có một vết sẹo rất dài, phá hỏng một khuôn mặt tuấn tú.

"Nhóc con, con ếch xanh của nhóc bán bao nhiêu tiền?"

Lục Thất bên cạnh lập tức nhảy ra, khoa tay múa chân một con số.

"Muốn 500."

Chàng trai đội mũ lưỡi trai: "..."

"Tiền Sao?"

Trong giọng nói dường như hàm chứa một chút không thể tin nổi, chàng trai khoanh tay, bật cười thành tiếng.

Điểm tích lũy của người chơi và tiền Sao có tỷ lệ đổi một chọi một, 500 tiền Sao, vậy chẳng phải là 500 điểm tích lũy sao!

500 điểm tích lũy này hoàn toàn có thể thuê một căn nhà hai tháng ở một nơi xa xôi trong thành chính.

Cô gái tóc đỏ nhìn dáng vẻ trắng trẻo mềm mại của Tinh Nặc, ngược lại cũng không giận, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trơn láng của bé.

"500 nhiều quá."

Giá cả ở phó bản rất đắt đỏ, người chơi cũng cần tiết kiệm tiền để phòng khi cần dùng.

Tinh Nặc há miệng thở dốc, do dự một lát, rồi nhỏ giọng nói: "300 cũng được ạ."

Ít hơn nữa, họ sẽ không đủ tiền hỏi thăm tin tức.

Chàng trai đội mũ lưỡi trai thấy đứa trẻ khẩn trương chờ đợi nhìn mình bằng đôi mắt to ướt át, khẽ tặc lưỡi, không hiểu sao mềm lòng.

"300 thì 300 đi." Chàng trai đội mũ lưỡi trai mở miệng mua.

Cô gái tóc đỏ thấy vậy, thở dài không ngăn cản.

Nhưng một đội người chơi bên cạnh nhìn thấy, lập tức ồn ào "a" lên một tiếng.

"Anh Trác đại khí! Không hổ là người đứng top đầu bảng xếp hạng!"

300 điểm tích lũy mua một con ếch xanh rách nát, quyết đoán như vậy, nói móc ra là móc ra!

Chàng trai đội mũ lưỡi trai đưa mấy đồng tiền Sao cho Tinh Nặc, nhận lấy con ếch xanh xấu xí này.

"Được rồi nhóc con, đi nhanh đi."

Ngày sau, khi chàng trai đội mũ lưỡi trai khiêu chiến phó bản cấp S, mắt thấy sắp thua, con ếch xanh rơi ra, cứu mạng anh ta.

Lúc này anh ta còn chưa biết chuyện tương lai, chỉ ngồi bên đường, nhìn hai đứa trẻ đi xa.

Chàng trai đội mũ lưỡi trai đưa tay búng nhẹ con ếch xanh xấu xí, không nhịn được vui vẻ.

Lấy được tiền Sao, Tinh Nặc mắt sáng rực nhảy chân sáo, nắm tay Lục Thất chạy nhanh về phía cửa hàng bên đường.

"Tiểu Thất tiểu Thất, chúng ta có tiền rồi!"

Có thể mua được tin tức của Thanh Thanh và các bạn!

Lục Thất cũng cười theo, tuy rằng nụ cười cứng đờ, hoàn toàn không có cái kiểu vui sướng đến mức trên đầu cũng phải nở hoa của Tinh Nặc.

"Chúng ta đi đến cửa hàng treo biển màu lam, những cửa hàng đó có thể mua rất nhiều tin tức."

Lục Thất dường như rất hiểu biết về các loại phó bản, kéo Tinh Nặc đi vào cửa hàng gần nhất.

Ông chủ cửa hàng là một con quái vật mọc sừng trên đầu, đôi mắt trừng to hơn cả chuông đồng.

Nghe thấy hai đứa trẻ muốn hỏi thăm tin tức, ông chủ nhận tiền xong, tính tình vẫn có vẻ không tốt lắm.

"Mấy đứa nhóc mà các ngươi nói đó, bị bán đến công viên giải trí mới mở rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro