🐣Chương 80: Nghèo
Thành phố C là một đô thị hiện đại hóa của thế giới khủng bố, cao ốc chọc trời, xe cộ như nước, tất cả dường như không khác gì thế giới thực tại.
Tinh Nặc từ nhà ga đổ nát đi ra, bước vào đường phố bên ngoài, bị những tòa nhà cao vút tận mây xanh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Trên đường phố đâu đâu cũng là cảnh tượng người đi lại vội vã, mọi người quần áo chỉnh tề, mang theo túi xách, bước chân hối hả lướt qua.
Có vài người còn cầm điện thoại di động, điên cuồng than vãn:
"Dựa vào cái gì bắt tôi tăng ca?! Chờ làm xong tháng này, nhất định phải nghỉ việc!"
"Nhiệm vụ này không phải tôi làm chứ? Khó khăn lắm mới chờ được ngày nghỉ!"
Tinh Nặc nghe những lời quen thuộc này, trong nháy mắt, cảm giác như mình đã trở về thành phố nơi nhà mình.
Bé ngẩn người vài giây, không nhịn được hỏi Lục Thất: "Tiểu Thất, chúng ta về nhà rồi sao?"
Có phải lúc này, đi tìm chú cảnh sát giúp đỡ, là có thể rất nhanh tìm được các bạn nhỏ bị bán đi, sau đó trở về nhà trẻ không?
Lục Thất cũng là lần đầu tiên đến thành phố C, đôi mắt xanh lam của cậu bé nhìn chằm chằm mấy tòa nhà cao tầng phía trước, nhìn những con quái vật đang bận rộn đi làm bên trong, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không phải, Tinh Nặc vẫn còn ở trong thế giới phó bản."
Tinh Nặc hiện tại đã có một chút hiểu biết mỏng manh về phó bản.
Trong nhận thức của bé, phó bản cũng giống như thế giới ảo tưởng mà tiểu Á vô tình bước vào.
Thở dài, Tinh Nặc khó chịu mím môi nhỏ.
"Vậy được rồi, chúng ta đi công viên giải trí đi."
Hai đứa trẻ tay nắm tay, đứng bên đường chờ đèn đỏ đèn xanh, tìm thấy bản đồ bố cục thành phố C trước trạm xe buýt.
Lục Thất liếc nhìn qua, bản đồ bố cục trong đáy mắt cậu bé lập tức biến thành hình nổi 3D.
Cậu bé chỉ vào một vị trí trên bản đồ: "Nơi này là công viên giải trí, thành phố C rất lớn, chúng ta đi bộ qua đó mất gần sáu tiếng đồng hồ."
Hai ngày nay vẫn luôn đi bộ, Tinh Nặc cảm thấy thể chất của mình như đã tốt hơn rất nhiều.
Mệt mỏi chạy trốn mấy ngày, Tinh Nặc vậy mà chỉ ho nhẹ, cũng không bị nóng sốt bệnh tật.
Tinh Nặc gật gật đầu, lục lọi cái túi trống rỗng của mình, xòe bàn tay nhỏ ra.
"Chúng ta không có tiền đi xe."
Trên xe buýt rất đông người, trốn vé chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Lục Thất cũng là một nhóc nghèo hèn nhỏ bé, nhìn chằm chằm bản đồ tuyến đường một lúc, đột nhiên, nhận thấy một ánh mắt đánh giá như có như không.
Cô gái xinh đẹp thành thị đang chờ xe buýt, đeo tai nghe và đội mũ lưỡi trai thời thượng, mặc quần soóc ngắn và giày da, ánh mắt nhìn như dừng trên điện thoại di động, kỳ thật dư quang vẫn luôn dừng trên người Tinh Nặc.
Sự chú ý của Lục Thất đối với Tinh Nặc lớn hơn nhiều so với sự chú ý đối với chính mình, phát giác có người đang nhìn Tinh Nặc, lập tức che trước mặt bé.
"Tinh Nặc, chúng ta đi thôi."
Lục Thất kéo tay nhỏ của Tinh Nặc, dẫn bé nhanh chóng băng qua vạch kẻ đường.
Tinh Nặc bước chân vội vã, bị kéo qua con đường này, chạy trốn dồn dập, mái tóc xoăn nhỏ cũng theo đó lắc lư lên xuống.
"Chúng ta chạy nhanh quá à, chậm một chút."
Hai người chạy chậm rời đi, người phụ nữ đang xem điện thoại di động lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào vị trí Tinh Nặc chạy trốn.
Lúc này, một bài đăng thông báo được nhanh chóng ghim lên top:
【 Tôi thấy đứa trẻ trong thông báo rồi! Trước trạm xe buýt tòa nhà Bạc thành phố C! 】
Bài đăng hồi phục rất nhanh, vô số quái vật nghe tin lập tức hành động.
【 Tôi đi ngay đây! 】
【 A a a a, nhất định phải rơi vào tay tôi! 】
【 Bé cưng chờ bị dì bắt đi ha ha ha! 】
Lục Thất vừa chạy ra khỏi con phố này, cảm thấy âm thầm có thêm rất nhiều ánh mắt như có như không.
Ngay cả Tinh Nặc với thể chất con người, cũng chậm nửa nhịp mà cảm giác được.
Tinh Nặc chống đầu gối thở dốc, xoa xoa cái trán ướt đẫm mồ hôi, mở miệng nói: "Tiểu Thất, tớ cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn tớ."
Lục Thất cẩn thận đứng trước mặt Tinh Nặc, gật đầu.
"Chúng ta hình như bị truy nã."
Năng lượng mỏng manh, không đủ để Lục Thất xâm nhập vào internet bên trong thành phố C, chỉ có thể dựa vào phán đoán để đưa ra kết luận.
Tinh Nặc chưa học qua hai từ này, nhỏ giọng hỏi: ""Truy nã" là có ý gì?"
Lục Thất nghiêm túc giải thích: "Chính là có rất nhiều quái vật sẽ đến bắt chúng ta."
Trái tim nhỏ của Tinh Nặc trong nháy mắt bị bóp nghẹt, vẻ mặt nhỏ vừa nghi hoặc vừa khẩn trương.
"Vì cái gì vậy? Chẳng lẽ vì chúng ta vừa mới phát triển cái trò trốn vé xe buýt an toàn sao?"
Trốn vé lên xe buýt, bị phát hiện hậu quả lại nghiêm trọng đến mức này sao?
Lục Thất lắc đầu, không nói nên lời nguyên nhân, chỉ có thể đoán mò: "Có lẽ, bởi vì cậu là con người?"
Trong mắt lũ quái vật, con người chính là thứ có thể bổ sung năng lượng thịt máu thơm ngon như bánh trái.
Lục Thất sẽ không ăn thịt người để bổ sung năng lượng, bởi vì Tinh Nặc là con người, đối với giống loài này cậu bé có thiện cảm tự nhiên.
Tinh Nặc vẫn không hiểu, bĩu môi nhỏ, không nhịn được hít hít mũi.
"Lần sau, tớ sẽ nhét thật nhiều tiền vào yếm, còn đưa cho bác tài xế xe buýt nữa."
Sớm biết trốn vé lại nghiêm trọng như vậy, thà bọn họ cứ dùng đôi chân ngắn ngủn đi bộ đến đây còn hơn.
Thở dài, hai đứa nhóc bị "truy nã" không có thời gian mà buồn bã, tay nắm tay, lại bắt đầu chạy về phía con hẻm nhỏ.
Vừa mới chạy đi chưa được vài giây, tại chỗ xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang bảnh bao.
"Hả? Sao lại chạy nhanh như vậy? Vừa nãy chẳng phải còn ở đây sao?"
Chậm chân một bước, người đàn ông bảnh bao trên mặt lộ rõ vẻ bực bội.
"Thật là, công việc vớ vẩn làm lỡ mất cơ hội phát tài của mình!"
Ở phía bên kia, Tinh Nặc và Lục Thất vừa chạy vừa không dám dừng lại, lao xuống một con hẻm nhỏ.
Năng lực của Lục Thất lúc này phát huy tác dụng lớn nhất, đáy mắt cậu bé ánh lên tia sáng xanh lam, luôn có thể né tránh chính xác những kẻ đuổi bắt họ.
Dù cho bốn phương tám hướng đều có quái vật chạy tới, cậu bé vẫn có thể tìm được một con đường nhỏ vắng vẻ không ai biết, nhanh chóng xuyên qua đó khiến lũ quái vật tóm hụt.
Trước sau bị chặn cũng không sao, Lục Thất còn có thể đạp trúng một phó bản cấp D trong hẻm nhỏ, kéo Tinh Nặc nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Tinh Nặc mệt đến thở hồng hộc, nằm trên con búp bê cừu bông trong phó bản cấp D, cảm nhận tốc độ lắc lư chòng chành, thở ra một hơi dài.
"Mệt quá à."
Suốt đường đều phải tránh né lũ quái vật mà chạy trối chết, Tinh Nặc thật sự quá mệt mỏi, cụp đôi tai xoăn nhỏ, rũ đôi tay bé xíu, nằm bệt trên lưng cừu không nhúc nhích.
Con búp bê cừu bông trôi lơ lửng giữa không trung, tránh được một quả trái cây bay về phía họ, rồi đưa ra một câu hỏi:【Xin trả lời, vừa nãy có mấy quả dưa hấu bay qua?】
Lục Thất nằm bên cạnh Tinh Nặc lên tiếng: "Năm quả."
Phó bản cấp D đôi khi không chỉ là một phó bản đơn giản có thể kiếm điểm, mà còn là tấm chắn để người chơi tránh né thương tổn.
Quan trọng nhất là, con cừu bông luôn tiến về phía trước, sẽ đưa họ đến một lối ra phó bản khác.
Lối ra phó bản này sẽ ngay lập tức xuất hiện ở một giao lộ hoặc ngõ nhỏ khác của thành phố C, có thể trực tiếp tránh được tình huống có quái vật chặn ở cửa phó bản.
Trả lời xong mấy câu hỏi, Lục Thất mang theo Tinh Nặc nhảy xuống khỏi lưng cừu, cảm giác không trọng lượng còn chưa kịp truyền đến, họ lại đứng trên mặt đất xi măng cứng ngắc của thành phố C.
Tinh Nặc vỗ vỗ ngực nhỏ nơi trái tim vẫn còn đang đập thình thịch, kêu lên một tiếng, ngước mắt nhìn xung quanh.
"Đây là đâu vậy?"
Lục Thất liếc nhìn xung quanh, kéo Tinh Nặc xoay người chạy về phía lối ra.
"Đây là cửa tàu điện ngầm, chúng ta chạy nhanh!"
Một chuyến tàu điện ngầm vừa lúc đến ga, không ít quái vật đi thang cuốn lên lầu, ngẩng đầu thấy hai đứa nhóc đang vội vã chạy ra, lập tức tỉnh táo hẳn.
"Tôi thấy cái đầu xoăn tít kia rồi!"
"A a a, trời ban niềm vui bất ngờ, phá cái thang máy này ra nhanh lên!"
Có vài con quái vật bị chắn ở phía sau cùng, dứt khoát xé rách bộ tây trang, hai chân người biến thành đôi chân quái vật màu xanh lục thô kệch, nhảy vọt lên không trung, lướt qua đầu những con quái vật khác chạy lên phía trước.
Tinh Nặc và Lục Thất vội vàng chạy ra khỏi cửa tàu điện ngầm, phía sau theo sát một loạt quái vật.
Lần lượt có thêm những con quái vật khác nhập vào, rất nhanh, phía sau họ, đám quái vật tụ tập thành một dòng sông.
Đúng lúc lũ quái vật đang hăng say đuổi theo, vừa nhìn về phía trước đã thấy không còn bóng dáng hai đứa trẻ con nữa?
"Người đâu rồi?!"
"Biến mất rồi à, chỗ này cũng có phó bản nữa hả?"
"Trời đánh, ai mà làm ra cả đống phó bản rác vậy chứ! Thị trưởng nên quy hoạch lại cho đàng hoàng đi, chứ đừng có chỗ nào trong thành phố cũng nhét phó bản vô thế này được không!"
Một lần nữa chạy thoát thành công, Tinh Nặc dựa vào bức tường nơi miệng cống thoát nước, nắm tay Lục Thất, ngực nhỏ phập phồng, thở hồng hộc.
Lục Thất tay xách một cái túi vải, bên trong còn ít bánh mì chưa ăn hết với chút nước.
Cậu bé mở nắp chai cho Tinh Nặc uống vài ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn đám quái vật đang hối hả đuổi theo từ xa, vỗ nhẹ lên ngực Tinh Nặc trấn an: "Không sao đâu, mình cứ đi theo đường cống này là sẽ nhanh đến khu công viên giải trí thôi."
Hệ thống cống ngầm thông suốt bốn phía, mà gần đây trời nắng ráo, bên trong ngoài mấy cục xương và rác linh tinh thì cũng không có nước đọng gì đáng kể.
Hai đứa nắm tay nhau men theo đường cống, đi về phía công viên giải trí.
So với đi trên mặt đất, đường này giúp tiết kiệm gần một nửa thời gian.
Tới trưa, sau bao gian nan vất vả, cuối cùng hai đứa cũng đến được cái miệng cống gần công viên giải trí nhất.
Lục Thất dùng đầu húc mạnh, "phịch" một tiếng, đẩy tung nắp cống lên, ló đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh, rồi phất tay với Tinh Nặc đang ngẩng đầu nhìn từ dưới lên: "Tinh Nặc, lên đi."
Giữa trưa, không biết là người chơi hay quái vật, hình như chẳng ai có hứng đi chơi.
Trong công viên mơ hồ vang lên tiếng nhạc thiếu nhi vui nhộn và tiếng cười rộn rã, nhưng ngoài cổng thì lại vắng hoe, chẳng mấy ai qua lại.
Có một nhóm người chơi mặc đồ đen đang đứng ngoài cổng, cẩn thận quan sát khu công viên.
Người dẫn đầu là một cô gái, thấy mọi người căng thẳng thì lên tiếng trấn an: "Đây là một phó bản cấp A mới mở, độ khó chắc chắn không cao như mấy phó bản cũ đâu. Hơn nữa, vượt qua còn được nhiều điểm thưởng, chắc chắn trong đó cũng có nhiều đạo cụ xịn."
Nghe vậy, cả nhóm cắn răng, đầu óc nóng lên, chuẩn bị xông vào.
"Chơi tới bến luôn! Bất kể ra sao, hôm nay nhất định phải càn quét phó bản này!"
Còn chưa kịp khí thế hừng hực mà bước vào, thì đã bị một con quái vật béo lùn, trông như nhân viên bán vé, chìa tay ra chắn lại, nhe răng cười nói: "Này, vé đâu?!"
Cả đám người chơi chột dạ, quay đầu lại, ngoan ngoãn xếp hàng cùng nhau đi mua vé.
"Trời đất ai nghĩ ra cái trò này vậy? Muốn vào phó bản mà còn phải dùng sao hoa mua vé?!"
"Mới khai trương mà giảm giá còn tới 700 tiền Sao, đau lòng quá!"
"Đám quái vật này thật quá đáng! Muốn hút máu người ta đến vậy luôn hả!"
Tiếng than vãn của nhóm người chơi dần dần tan vào không khí.
Tinh Nặc và Lục Thất nghe nói phải mua vé mới được vào, liếc nhìn nhau rồi đồng loạt lùi lại một bước.
"Bọn mình không có tiền..."
Nghèo – chính là từ khóa miêu tả cả hành trình của hai đứa nhỏ tới giờ.
Lục Thất vỗ ngực ra vẻ rất đáng tin, bảo cậu bé có cách. Sau đó, cậu bé kéo Tinh Nặc vòng ra một cái lỗ nhỏ bên hông công viên.
"Bọn mình có thể bò vào từ cái lỗ này!"
Công viên giải trí chiếm diện tích rất lớn, chắc chắn sẽ có vài chỗ xây chưa xong, hoặc góc khuất không được xây kín.
Tinh Nặc nhìn cái lỗ nhỏ trước mắt, vừa hẹp vừa thấp, nghĩ tới việc nếu bị quái vật rượt đuổi vì trốn vé, bé không nhịn được mà thở dài.
Trốn vé đúng là chuyện hậu quả nghiêm trọng thật!
Chờ sau này lớn lên có tiền, nhất định bé sẽ trả đủ tiền vé vào cửa lẫn vé xe!
Đến lúc đó, sẽ không còn phải bị đám quái vật trong thành phố đuổi chạy khắp nơi nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro